Trưởng thôn và Hồ Tử đang trò chuyện, bỗng nhiên, một chiếc xe đỗ ngoài cổng lớn. Trưởng thôn thò đầu ra cẩn thận nhận dạng, phát hiện ra đó là xe cảnh sát trên trấn. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc áo khoác từ trên xe bước xuống.
Trong tay hai người nọ kẹp điếu thuốc, đi vào bên trong.
Giang Đường chú ý tình hình lập tức nhoài người lên cửa sổ, lặng lẽ nhìn quanh phía bên ngoài.
"Sao mà cảnh sát Vương lại tới đây thế?" Trên mặt trưởng thôn tươi cười, cúi đầu khom lưng đi đến bên cạnh hai người nọ.
"Đi vào rồi nói."
"Mời ông, mời ông." Trưởng thôn tránh đường, sau khi ông ta ra hiệu mắt cho Hổ Tử, gã lập tức tiếp thu, vừa dọn ghế vừa bưng trà rót nước.
"Được rồi, các ông không cần khách sáo với tôi." Cảnh sát Vương xua tay hơi mất kiên nhẫn, "Chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát, nói các ông có người liên quan đến buôn người, giam cầm phi pháp, các ông có biết chuyện này không?"
Ánh mắt trưởng thôn mờ ám, cười nịnh nọt: "Chuyện này... trong thôn này chỉ có chừng một trăm người, toàn là nông dân trồng trọt hiền lành, chúng tôi không biết chuyện ông nói."
"Ông không biết thật ư?"
"Nếu ông không tin thì để Hổ Tử đưa hai ông xem xét, kiểm tra từng nhà, trừ mụ điên trần truồng làm ồn khắp nơi mỗi ngày thì không có gì cả."
2
Ông ta nói một cách chân thành, hai vị cảnh sát chạy tới đây đưa mắt nhìn nhau, phất tay như thể đã quyết định chủ kiến gì đó, "Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng tôi xuống núi vội đây, các ông chú ý một chút."
2
"Được." Trưởng thôn giắt tẩu thuốc lên eo, trở vào nhà lấy hai bình rượu đưa tới, "Đây là rượu tôi tự ủ, hai vị từ rất xa đến đây cũng cực khổ rồi, mang về nếm thử đi."
Bọn họ cũng chẳng khách sáu, lấy rượu rồi lại lên xe.
1
Nhìn bóng xe đi xa, follow PD cầm máy quay phim trong tay không khỏi oán trách: "Cái giống ôn gì đây? Chưa tra gì đã đi mất rồi!"
"Nơi hẻo lánh là như vậy đấy."
Kết cục trong dự đoán, Giang Đường cũng không bất ngờ.
Người ta thường nói "Phép vua còn thua lệ làng" (1), nơi càng nhỏ thì càng không để pháp luật trong mắt. Bởi vì biết bề trên không xen vào, thế nên, cho dù biết buôn người rõ rành rành, cảnh sát cũng đều mắt nhắm mắt mở. Một mặt là vì không dễ kiểm soát, một mặt là vì không dám đắc tội thôn dân.
(1) Nghĩa gốc: Núi cao hoàng đế xa: ban đầu dùng để chỉ những nơi xa xôi mà quyền lực của chính quyền trung ương không thể tới được. Bây giờ, nó thường đề cập đến việc tổ chức xa rời lãnh đạo, tự làm theo cách riêng của mình trong trường hợp gặp khó khăn và không bị ràng buộc
3
Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng. Lúc yên tĩnh, một đôi tay đột nhiên đập vào cửa sổ kính trước mắt, khuôn mặt người hiện ra. Thiển Thiển và Lương Thâm sợ đến mức giật mình, thét chói tai ôm chầm lấy nhau.
Sau khi cười khà khà hai tiếng, Hổ Tử gọi Giang Đường phía trong cửa sổ: "Em gái, anh dùng quả lê nấu ít canh, ra đây cho bọn nhỏ uống một chút."
Vẻ mặt Giang Đường chưa thay đổi: "Không cần đâu, buổi tối bọn nhỏ uống nhiều quá sẽ tè dầm."
Hổ Tử tiếp tục khuyên chưa từ bỏ ý định: "Uống chút ít thôi."
"Thật sự không cần đâu."
Thấy Giang Đường từ chối, Hổ Tử không còn kiên nhẫn, điên cuồng va ầm ầm vào cửa phòng.
Thiển Thiển sợ quá òa khóc, run lẩy bẩy chui vào lòng A Vô. Thấy mấy đứa nhỏ hoảng sợ, follow PD cũng không nhịn được, gào to tiếng ra phía ngoài: "Đã bảo không uống rồi, nghe không hiểu hả?!"
Động tác trên tay Hổ Tử khựng lại, ngẩng đầu âm u nhìn về phía Giang Đường và follow PD, ánh mắt kia giống như lưỡi rắn, khiến người ta không rét mà run.
"Không mở phải không?" Chỉ nghe một tiếng vang "ầm" thật lớn, Hổ Tử nhấc chân đạp lên cửa, gả chỉ tay vào follow PD và Giang Đường bên trong: "Vậy chúng mày đừng hòng ra khỏi cái cửa này với bố mày!"
Gã nhổ nước bọt trên đất, xoay người ra khỏi sân.
Tiếp đó là nghe thấy tiếng hét của Hổ Tử, gã hô bằng tiếng địa phương, huyên thuyên một đống lớn, khiến người khác nghe không hiểu câu nào. Trong chốc lát, Hổ Tử trở lại sân một lần nữa, ngoài hắn ra, còn có mười mấy người đàn ông tráng niên theo tới.
Một đám người hung ác xếp đầy trong sân, chỉ nhìn thế trận thôi đã khiến người ta không rét mà run.
"Mấy người vùng khác này báo cảnh sát, xách người đàn bà kia ra đây!!"
Mọi người "A" lớn một tiếng, vừa đạp cửa vừa đập cửa.
Follow PD hoàn toàn không ngờ bọn họ sẽ to gan đến vậy, lại dám dùng bạo lực ngay trước ống kính.
"Mẹ ơi, con sợ, con muốn về nhà." Thiển Thiển dụi mắt, không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng.
"Con... con muốn bố." Lương Thâm khóc dữ hơn, cảm giác bất an hoàn toàn bao phủ cậu. Vào giờ phút này, cậu chỉ muốn được bố ôm vào lòng.
Giang Đường không thể trông nom, an ủi bọn nhỏ. Cô kéo ba đứa con qua, đùn đẩy bọn nó vào trong nhà, nghiêm giọng căn dặn: "Không được ra ngoài, A Vô chăm sóc em trai, em gái cho tốt."
Dứt lời, cô khóa chặt cửa lại.
"Làm sao bây giờ?" Gương mặt follow PD trắng bệch, thôn dân cực đoan ngoài cửa khiến anh ta không ngừng lùi về sau. Thôn bọn họ tới cằn cõi hoang vu, kêu trời trời không biết, kêu đất đắt chẳng hay, nếu thật sự xảy ra chuyện gì...
Giang Đường cũng sợ. Bây giờ, người cô có thể hy vọng chỉ có Lâm Tùy Châu.
Ngón tay cô nắm chặt: "Quay tiếp đi."
Nhất định phải truyền những chuyện này ra, nhất định phải để thế giới bên ngoài nhìn thấy khuôn mặt thật nơi sâu trong núi lớn, người đời cần phải biết rằng không phải tất cả nông dân đều thuần phác, lương thiện.
Lúc này, đám người đạo diễn Tiền nghe thấy tiếng động đã chạy đến đây. Ngoài đạo diễn Tiền, người cùng tới còn có Hạ Hoài Nhuận, Trần Chí Phàm và Lịch Trường Phong, còn Đàm Khiêm thì ở lại trong nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.
"Này, các người làm gì đấy?"
Đạo diễn Tiền mới vừa đi tới, một thôn dân giơ ngay quả đấm lên, đấm tới mũi đạo diễn Tiền. Sau khi có người ra tay, những người còn lại nối gót ùa lên, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mấy người họ.
"Đừng đánh! Có gì từ từ nói!"
"Đừng đánh!"
Đạo diễn Tiền ôm đầy, giọng nói hòa vào tiếng la hét ầm ĩ khắp chốn.
"Tránh ra!" Đột nhiên, một người đã nhặt chiếc cuốc trên góc, chỉ nghe nổ vang loảng xoảng một tiếng, cửa sổ kính trước mặt Giang Đường võ thành mấy mảnh. Follow PD trong phòng sợ đến mức hít sâu vào một hơi, bảo vệ trước mặt Giang Đường không chút suy nghĩ.
Người đàn ông kia ném cuốc đi, nhảy vào. Chỉ thấy gã mở cửa ra, hô to với mấy người đàn ông bên ngoài phòng, cùng nhau tràn vào bên trong.
Cánh cửa phòng yếu ớt này đã sớm bị đá đến mức biến dạng, đám người ra sức chen chúc, xô đẩy, cười đùa, trên mặt lộ ra hết vẻ xấu xí của tính người.
"Giang Đường!" Trong một đám hỗn loạn, giọng của Giang Đường đã sớm bị nhấn chìm.
Đáy mắt Hạ Hoài Nhuận đã không còn ôn hòa, hoàn toàn tàn bạo lạnh lẽo. Anh nắm cổ áo của người đàn ông trước mặt, kéo gã đập mạnh vào vách tường phía sau. Một trận kêu rên, đối phương ngã xuống đất không dậy nổi.
Hạ Hoài Nhuận không rảnh lo lắng vết thương trên người, nhìn một vòng xung quanh, vớ lấy một cây gậy chạy vào phòng.
"Mẹ nó... đám người này điên rồi hả?" Đạo diễn Tiền bị đánh đến nỗi sưng mặt sưng mũi, từ lâu đã không còn sức lực bò dậy. Ông quay nhiều chương trình như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy tình huống thế này. Không, về sau cũng sẽ không thấy!
"Đường Đường ở bên trong đấy!" Trần Chí Phàm kéo Lịch Trường Phong bên cạnh, liều mạng cũng xông vào bên trong theo.
Giang Đường làm nữ khách mời duy nhất ở nơi này, có thể tưởng tượng được cô sẽ phải gánh chịu điều gì.
Lịch Trường Phong trố mắt, không biết anh ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Hiện trường hỗn lại mà lại ầm ĩ, đàn bà, trẻ nhỏ xem náo nhiệt xếp kín ngoài cửa, trên mặt bọn họ không có biểu cảm gì, định thưởng thức một cảnh khôi hài.
Bỗng nhiên, một cô gái trẻ đầu tóc bù xù vọt vào. Đầu tóc cô ta tán loạn, gương mị bị hành hạ không nhìn ra hình thù gì, cô ta lôi kéo thợ quay phim rồi bắt đầu khóc: "Cứu tôi với, tôi bị lừa bán! Các người cứu tôi với!"
1
Không đợi thợ quay phim trả lời, một người đàn ông trong sân lập tức kéo người phụ nữ ra, tát một cái khiến cô ta ngã trên mặt đất: "Con đàn bà thối tha, trở về với ông!"
1
Người đàn ông đầy lửa giận, lôi chân cô ta ra ngoài không chút lưu tình.
"Thả tôi ra!"
"Cứu tôi với! Các người cứu tôi với!"
Tiếng kêu cứu đi xa, chỉ còn sót lại vết cào đẫm máu trên đất.