Sau khi bắt giữ toàn bộ những người có liên quan đến vụ án xong, mọi người khởi hành chuẩn bị rời thôn Triệu Khê.
Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ trong đám người đột nhiên chạy ra. Cô ta khóc đến nỗi mắt sưng đỏ, bộ dạng khổ sở, kéo tay áo của trung đội trưởng đầy hèn mọn: "Có thể thả Triệu Toàn nhà tôi ra được không? Người chồng cũ của tôi luôn đánh tôi, tuy... tuy rằng tôi bị lừa tới đây, nhưng Toàn Tử đối xử tốt với tôi, tôi muốn sinh sống yên ổn với anh ấy."
2
Trung đội trưởng sững sờ, hiển nhiên không ngờ sẽ có người chủ động bằng lòng ở lại. Anh nhìn đồng đội bên cạnh, lập tức không biết xử lý thế nào.
"Tôi... tôi cũng muốn ở lại." Thêm một cô gái đứng dậy, "Tôi đã có con rồi, nên... tôi sẽ không đi đâu."
Ba, bốn người phụ nữ bị lừa bán lục tục đứng dậy, ánh mắt bọn họ tránh né cảnh sát vũ trang rõ ràng, thậm chí còn có người dùng ánh mắt u oán nhìn Giang Đường. Trong mắt bọn họ, Giang Đường không phải anh hùng, mà cô là một người phá hoại thích lo chuyện bao đồng, đột nhiên xuất hiện rồi chen ngang vào.
1
Những ánh mắt kia đốt người vô cùng, đặc biệt là ánh mắt của trưởng thôn. Ông ta cảm thấy mình tốt bụng chứa chấp những người này, kết quả bọn cô hủy hoại thôn này, còn làm hại con trai của ông ta bị cảnh sát bắt đi. Nếu như không có cảnh sát vũ trang, những người này sẽ lột da Giang Đường.
Cổ họng cô chuyển động, mặt không cảm xúc nhìn mấy người này: "Pháp luật chính là pháp luật, các người có thể đi lên tòa án nói những lời này cho quan tòa nghe, bọn họ sẽ phán quyết."
Dứt lời, Giang Đường không muốn nhìn những người này nữa, khom người lên xe Lâm Tùy Châu lái tới.
Nghe nói như thế, mấy người đàn bà kia cũng chẳng quan tâm có cảnh sát vũ trang ở đây, chửi ầm lên với Giang Đường ở trong xe. Người nhà đã có tuổi của kẻ phạm tội lại trực tiếp nằm vật dưới bánh xe ăn vạ, vẫn không cho bọn họ mang người đi.
"Bọn người trời đánh chúng mày, nếu con trai tao đi rồi, hôm nay tao sẽ đâm chết ở chỗ này!"
"Thả con trai tôi xuống!"
"Thúy nhi, con đã mang thai rồi, con nhẫn tâm nhìn chồng con bị đưa đi sao?!"
"..."
Hiện trường có người thờ ơ lạnh nhạt, có người không đánh lòng, có người lặng im không nói, cũng có người trở nên kích động.
1
Cảnh sát vũ trang kéo người phía dưới bánh xe ra ngoài, lớn tiếng quát mắng đám đàn bà thôn núi lỗ mãn này.
1
Xuyên qua kính xe, Giang Đường thấy được mặt kinh tởm nhất của thế gian, quả thật là tanh tưởi!
Cô hạ cửa sổ xe xuống, quát ra bên ngoài: "Bà không đánh lòng, hay là già trẻ một nhà bà đi theo hết nhé?"
"Mày!" Bà cụ kia trừng mắt nhìn Giang Đường, bà ta nhân lúc họ không đề phòng thì giãy khỏi cảnh sát vũ trang, vọt về phía Giang Đường. Đôi tay xuyên qua cửa sổ xe rộng mở rồi duỗi vào, "Con đàn bà lẳng lơ, mày trả con trai lại cho tao!"
Ầm.
Giang Đường thuận thế kéo tay bà ta, dùng sức lôi vào bên trong. Suy cho cùng, bà lão cũng đã có tuổi, xương tay bị nắm đến mức đau đớn.
Giang Đường túm chặt, ánh mắt rất lạnh lẽo: "Bà phải biết, con trai của bà là tội phạm buôn người, bà là đồng lõa! Bà thật sự cho rằng pháp luật không phạt người già phải không? Nếu bà muốn đi cùng con trai bà thì bây giờ bà lên đây ngay đi, vào trong tù mà ở chung với nhau. Nếu bà không muốn con trai bà đi đời thì trước khi bà chết, an phận một chút."
Nói xong, Giang Đường đẩy mạnh bà ta ra ngoài, cơ thể bà lão chới với, lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã xuống đất. Không ai dìu bà ta, mặc kệ bà ta khóc lóc om sòm, lăn lộn trên đất.
Cô nhìn về phía một đám phụ nữ kinh ngạc, ngơ ngác phía sau, chỉ hờ hững nói vài chữ: "Người nhà đang chờ các cô trở lại."
1
Mấy chữ ít ỏi, khiến mấy người phụ nữ kia đỏ cả vành mắt.
Lúc bọn họ bị lừa đến đây vẫn còn là thanh xuân tuổi trẻ, người mà họ lấy lại là kẻ thô lỗ, lười biếng. Bọn họ từng đấu tranh, từng chống đối, nhưng từng ngày trôi qua, chỉ còn lại thỏa hiệp.
Các "mẹ chồng" luôn nói với bọn họ, sống không vui thì một ngày, vui thì cũng một ngày, thay vì như vậy, không bằng thuận theo.
Thế là họ nghe theo, ban ngày ra đồng làm việc đồng áng, buổi tối khêu đèn giúp chồng dạy con.
Dần dà, những người phụ nữ quen nếp, họ quen với sự yên tĩnh của núi lớn, quên mất sự ồn ào của thành thị. Quen với cây ngô mà gió thổi qua, quên mất dòng xe tấp nập giữa mùa hè. Quen với người mẹ chồng ngủ trên giường sưởi, quên mất... bố mẹ khổ sở đợi chờ phía bên kia núi lớn.
Vào giờ phút này, người nhà lại đang nơi đâu?
"Tôi... tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ tôi." Người phụ nữ tên Thúy nhi đột nhiên òa khóc, mặt đầy nước mắt mà khóc, vẻ mặt bi thương mà khóc.
Cuối cùng, bọn họ không phản kháng nữa, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát quân đội.
Sau khi giải quyết xong tất cả, nhân viên ê-kíp chương trình thu dọn đồ đạc cùng rời khỏi núi sâu.