Xuyên Thành Yêu Đao Của Nam Chính

Chương 29

Đến chiều tối, Thẩm Tịnh cũng nặn mệt rồi, cầm hai cái đĩa về, còn lại đều để lại cho Mã Bách Xuyên.

 

Mã Bách Xuyên đang ngồi thu lu trong góc tường, nghe thấy Thẩm Tịnh sắp đi, lập tức giục: "Đi đi đi, ngày mốt lại tới."

 

Thẩm Tịnh quay về động phủ, Mục Thiên Phong vẫn chưa về. Hắn đặt hai cái đĩa sang một bên, đơn giản dọn dẹp động phủ, rồi ra suối nước nóng ngâm mình.

 

Làm xong hết thảy, Mục Thiên Phong mới trở về.

 

Lần này, trên người hắn toàn là máu, kiếm ý sắc bén còn lưu lại trên y phục, như cơn gió lạnh rét buốt mùa đông, khiến người ta rùng mình.

 

Nhưng Mục Thiên Phong lại rất hưng phấn. Nhìn thấy Thẩm Tịnh, hắn liền hô, "Đại đao."

 

"Ta hiện tại là đệ tử thứ 163 rồi."

 

Thẩm Tịnh kinh ngạc ngẩng đầu, "Nhanh vậy?"

 

Mục Thiên Phong tháo lệnh bài đệ tử xuống, đưa cho Thẩm Tịnh, "Hôm nay ta đi khiêu chiến đệ tử hạng 163, hắn rất mạnh, chỉ thua mỗi Thanh Trúc sư tỷ một chút."

 

Trên lệnh bài ghi rõ ràng những người Mục Thiên Phong đã thách đấu mấy ngày nay.

 

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Mục Thiên Phong đã khiêu chiến ba nghìn đệ tử nội môn.

 

Tất cả đều thắng.

 

Thẩm Tịnh nhìn lệnh bài, lại nhìn Mục Thiên Phong.

 

Ba ngày ba nghìn, một ngày một nghìn.

 

Quá phi lý.

 

Không hổ là nam chính.

 

Thẩm Tịnh không thể tưởng tượng nổi Mục Thiên Phong đã làm sao để tìm người một cách chính xác, rồi hẹn lên đài quyết đấu.

 

"Đại đao, ngươi cũng cảm thấy ít, đúng không?"

 

Mục Thiên Phong tiếc nuối nói, "Có rất nhiều đệ tử ra ngoài lịch luyện, ta chỉ tìm được bấy nhiêu thôi."

 

Thẩm Tịnh mặt không cảm xúc, siết chặt nắm tay Mục Thiên Phong, "Đủ rồi."

 

Đánh thêm nữa là không lịch sự rồi.

 

Lông mày sắc nét, ngũ quan tinh xảo, gương mặt của thanh đao mang vẻ lạnh lùng, khiến người ta không khỏi nhớ đến dáng vẻ khi hắn còn là một thanh đao thực sự.

 

Mục Thiên Phong bỗng nhiên có chút thèm... đao. Hắn trực tiếp nói ra: "Ta muốn sờ đao."

 

Có nhu cầu thì cứ thẳng thắn nói.

 

Thẩm Tịnh hơi bất ngờ, nhưng vẫn biến trở lại hình dạng thanh đao.

 

Cảm giác đầu tiên khi biến về hình dạng này chính là thoải mái, như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân thư thái vô cùng.

 

Thẩm Tịnh khẽ động đậy thân đao, mời gọi: "Ngươi có thể chạm vào, nhưng đừng quá trớn."

 

Đôi mắt Mục Thiên Phong sáng lên, hắn rạch cổ tay mình, nhỏ máu lên thân đao, từng giọt từng giọt thấm vào, khiến thanh đao vốn mang màu xanh nhạt đầy sinh khí dần dần nhuốm sắc đỏ nhạt.

 

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên thân đao, ánh mắt đầy mê luyến, giọng nói khẽ khàng: "Quả nhiên là một thanh hảo đao."

 

"Chỉ tiếc là chưa từng thấy nhiều máu."

 

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở thành thần binh mạnh nhất thiên hạ."

 

Thẩm Tịnh cứng đờ cả thân đao, sau lưng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

 

Hỏng rồi, sao hắn lại cảm thấy... thanh đao này trở nên nhạy cảm như vậy?

 

Hơi thở nóng rực phả lên thân đao, khiến Thẩm Tịnh run rẩy, hắn vội vàng biến trở lại hình người, đẩy Mục Thiên Phong ra, nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

 

"Ngươi... ngươi buông ta ra trước đã."

 

Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Mục Thiên Phong, Thẩm Tịnh đỏ mặt, ghé sát vào tai hắn, khẽ thì thầm một câu:

 

"Sau này không được tùy tiện chạm vào đao nữa."

 

Mục Thiên Phong khẽ nhíu mày: "Tại sao?"

 

Không thể nào nói là vì thân đao quá nhạy cảm được.

 

Vành tai Thẩm Tịnh thoáng ửng đỏ, hắn đẩy Mục Thiên Phong ra: "Tóm lại là không được."

 

Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của Mục Thiên Phong. Trước đây khi hắn còn ở Trúc Cơ kỳ thì không hề có vấn đề gì, vậy mà vừa bước vào Kim Đan, mọi thứ lại thành ra thế này.

 

"Vậy khi chiến đấu thì có thể chạm vào không?"

 

Mục Thiên Phong khẽ mím môi, đôi mắt dài hẹp chăm chú nhìn Thẩm Tịnh.

 

Thẩm Tịnh suy nghĩ một chút, hình như chỉ khi tiếp xúc với Mục Thiên Phong mới có cảm giác đó, còn lúc chiến đấu với người khác thì chỉ có sự phấn khích của trận đấu mà thôi. "Không thành vấn đề."

 

Suy nghĩ một lúc, hắn nhìn thẳng vào mắt Mục Thiên Phong: "Nhưng phải tốc chiến tốc thắng."

 

Bị chạm vào thực sự có cảm giác rất kỳ quái.

 

Nghe câu trả lời của Thẩm Tịnh, cuối cùng Mục Thiên Phong cũng hài lòng.

 

"Đúng rồi, ngày mai ngươi dẫn ta theo cùng được không?"

 

Dạo gần đây Thẩm Tịnh quá rảnh rỗi, khó khăn lắm mới tìm được việc ở chỗ Mã Bách Xuyên, nhưng rồi lại bị hắn đuổi về.

 

Một chuyện tốt như vậy, đương nhiên Mục Thiên Phong lập tức đồng ý.

 

Vậy nên, sáng sớm hôm sau, Thẩm Tịnh còn đang chìm trong giấc mộng thì đã bị Mục Thiên Phong bế lên.

 

Trong vô thức, hắn biến lại thành hình người, vòng tay ôm lấy cổ Mục Thiên Phong, vô thức dụi đầu vào hắn.

 

"Ta muốn ngủ thêm một lát."

 

Giọng nói của hắn vẫn còn mơ màng, khàn khàn trầm thấp.

 

Mục Thiên Phong chỉ cảm thấy nơi xương quai xanh có chút nhột nhột. Hắn không tự chủ được mà vén vài sợi tóc xanh rũ xuống của Thẩm Tịnh, dường như không thích kiểu tóc lộn xộn này.

 

Hắn bế ngang Thẩm Tịnh, để hắn tựa vào lòng mình, chậm rãi vuốt tóc cho hắn.

 

Linh lực xoắn lại thành một sợi tơ, trượt dọc theo những lọn tóc xanh, gọn gàng chải xuống, để lộ gương mặt tuấn tú.

 

Hàng mi của Thẩm Tịnh rất dài, dù có nhắm mắt cũng để lộ ra một đoạn đáng kể.

 

Mục Thiên Phong nhìn chằm chằm vào hàng mi đó, không kìm được mà đưa tay ra chạm vào.

 

Ngón tay thô ráp mang theo vết chai gần như sắp chạm đến.

 

Bỗng nhiên, Thẩm Tịnh mở mắt, ánh nhìn đối diện với đôi mắt vụng trộm của Mục Thiên Phong.

 

"Ngươi?"

 

Thẩm Tịnh nghiêng đầu, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã bị Mục Thiên Phong kéo vào lòng.

 

Dù cách một lớp y phục, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc của Mục Thiên Phong. Hai vành tai Thẩm Tịnh lập tức đỏ lên: "Mục Thiên Phong?"

 

Mục Thiên Phong đáp một tiếng, sau đó đỡ hắn đứng dậy: "Hôm nay ta hẹn quyết đấu với đệ tử xếp hạng 143."

 

Thẩm Tịnh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Nghe hắn nói vậy, cũng chẳng còn tâm trạng truy cứu chuyện vừa nãy. Đoán chừng nam chính chỉ là bộc phát tính trẻ con, muốn làm trò nghịch ngợm gì đó.

 

Hắn hiểu cả, dù sao trong tu chân giới, nam chính ở độ tuổi này vẫn còn khá nhỏ.

 

Thẩm Tịnh nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, thay một bộ gọn gàng hơn: "Đi thôi."

 

Hắn siết chặt nắm đấm, chuẩn bị trải nghiệm cuộc sống của nam chính.

 

Mục Thiên Phong dẫn Thẩm Tịnh đến một bãi đất trống ở lưng chừng núi.

 

Ở đó đã có một nữ tu đứng đợi sẵn.

 

Nữ tu cầm một đóa sen trên tay, dáng vẻ đoan trang thanh nhã, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Mục Thiên Phong: "Ngươi là sư đệ hạng 163?"

 

"Là ta."

 

Hai người gật đầu chào hỏi, sau đó đồng loạt ném lệnh bài đệ tử lên không trung.

 

Lệnh bài lập tức phát ra một luồng ánh sáng vàng, bao phủ cả ba người vào bên trong.

 

Thẩm Tịnh: ......

 

Ta là ai? Đây là đâu?

 

Ta chẳng phải chỉ đến xem thôi sao?

 

 

"Sư đệ 163, vị này là?"

 

Thẩm Tịnh chủ động bước ra từ sau tảng đá lớn, lúc này nữ tu mới nhận ra hắn.

 

Vốn dĩ để không làm ảnh hưởng đến trận đấu, Thẩm Tịnh chủ động xin đứng ngoài quan sát. Nào ngờ lệnh bài đệ tử lại được sử dụng theo cách này.

 

Hắn không biết thì còn hợp lý, nhưng Mục Thiên Phong cũng không biết thì đúng là có quỷ.

 

Thẩm Tịnh nghiến răng, bước tới bên cạnh Mục Thiên Phong: "Chào sư tỷ, ta là Thẩm Tịnh, đệ tử số ba của luyện đan phòng."

 

"Ngươi xếp hạng bao nhiêu?"

 

Nữ tu không tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn điềm nhiên như cũ.

 

Trong chiến đấu, loạn đấu ba người là chuyện bình thường.

 

Thẩm Tịnh nghe mà không hiểu, mơ hồ nhìn xuống lệnh bài trong tay.

 

Ý là sao?

 

Mục Thiên Phong bước tới, cầm lấy lệnh bài của Thẩm Tịnh, chạm nhẹ hai cái: "Ngươi là đệ tử hạng 200."

 

"Hạng 200?" Nữ tu nhìn Thẩm Tịnh một lúc rồi gật đầu: "Cũng chấp nhận được."

 

"Vậy thì bắt đầu thôi."

 

Nữ tu ra tay trước, Mục Thiên Phong theo sau, chỉ còn lại Thẩm Tịnh – kẻ lạc quẻ không hiểu chuyện gì, tùy dòng nước cuốn đi.

 

Lúc thì giúp Mục Thiên Phong đánh nữ tu, lúc lại giúp nữ tu đánh Mục Thiên Phong.

 

Chẳng khác nào một tên ăn không ngồi rồi.

 

Nhưng chỉ sau một khắc, thắng bại đã phân.

 

"Đa tạ đã nhường."

 

Nữ tu nhỉnh kém một chút.

 

Lệnh bài đệ tử lập tức cập nhật, từ nay về sau, Mục Thiên Phong trở thành đệ tử nội môn hạng 143, còn nữ tu xuống hạng 163.

 

Về phần Thẩm Tịnh, do quá vô dụng, lệnh bài không thể xác định thành tích của hắn, còn bị trừ hai bậc, trở thành đệ tử hạng 202.

 

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Thẩm Tịnh đã bị Mục Thiên Phong kéo đi tham gia trận đấu tiếp theo.

 

 

"Ngươi là sư huynh hạng 112?"

 

Lần này, thi đấu luyện khí.

 

Thẩm Tịnh lại bị kéo vào, ngơ ngác theo đám người rèn sắt.

 

Cuối cùng, kết quả được xác định—Thẩm Tịnh trở thành hạng 112, Mục Thiên Phong vẫn là hạng 143, còn sư huynh kia xuống hạng 124.

 

Sắc mặt sư huynh kia không mấy tốt đẹp, trừng mắt nhìn Mục Thiên Phong: "Không phải nói chỉ có hai chúng ta sao?"

 

Mục Thiên Phong chỉ nói một câu xin lỗi, rồi kéo Thẩm Tịnh tiếp tục lên đường tìm trận đấu mới.

 

 

Hôm nay quả thật vô cùng bận rộn, bận đến mức Mục Thiên Phong không quay về mà trực tiếp kéo Thẩm Tịnh đến một phòng tu luyện.

 

Thẩm Tịnh rất muốn về nghỉ ngơi, nhưng bị Mục Thiên Phong giữ lại, nhét vào tay hắn một quyển sách nhập môn trận pháp.

 

"?"

 

Đôi mắt to tròn của Thẩm Tịnh ngập tràn dấu chấm hỏi: "Ngươi lấy cái này từ bao giờ?"

 

Mục Thiên Phong vỗ vai hắn, ánh mắt kiên định: "Chuyện đó không quan trọng, đại đao."

 

"Đây là ta đổi từ một sư huynh chuyên tu trận pháp, ngươi học trước đi, học xong ta sẽ học theo."

 

Nói xong, Mục Thiên Phong kéo tay Thẩm Tịnh, ôm hắn thật chặt, sau đó nhanh chóng buông ra, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhập định.

 

"...Mục Thiên Phong?"

 

Thẩm Tịnh vẫn mù mờ, gọi vài tiếng nhưng Mục Thiên Phong hoàn toàn giả chết, không đáp.

 

Phòng tu luyện đóng kín, muốn ra ngoài chỉ có thể chờ hết thời gian.

 

Thẩm Tịnh nhìn Mục Thiên Phong, lại cúi đầu nhìn quyển sách trận pháp trong tay, nước mắt lưng tròng bắt đầu học tập.

 

Đáng ghét! Đây đâu có khoa học chút nào!

 

Vì cớ gì đến tu chân giới vẫn bị ép học hành như thế này chứ?

 

Trong khoảnh khắc thất thần, Thẩm Tịnh như quay lại thời cấp ba, khuôn mặt đẹp trai của Mục Thiên Phong bỗng chốc méo mó, biến thành một tên quái vật tay cầm roi da.

 

"Đồ khốn Mục Thiên Phong!"

 

Thẩm Tịnh vừa đọc vừa nguyền rủa Mục Thiên Phong.

 

Nhưng hắn không nhìn thấy, khóe mắt Mục Thiên Phong lặng lẽ mở ra, liếc nhìn hắn một cái, sau đó môi khẽ cong lên.

 

Ngay khi Thẩm Tịnh quay sang, nụ cười đó lập tức biến mất.

 

Thẩm Tịnh nghi ngờ nhìn Mục Thiên Phong, có cảm giác vừa rồi hắn cười thì phải? Chẳng lẽ là ảo giác?

 

Nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

 

Thẩm Tịnh lập tức nhào tới, tung một đấm mạnh vào người Mục Thiên Phong.

 

Mục Thiên Phong vẫn bất động, kiên trì giả vờ ngủ chết.

 

Thẩm Tịnh hừ một tiếng, ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Mối thù này, ta nhớ kỹ rồi."

 

 

Cứ thế ba ngày ba đêm trôi qua, cửa phòng tu luyện cuối cùng cũng hiện ra.

 

Phải công nhận, quyển trận pháp này quả thực rất lợi hại.

 

Thẩm Tịnh vừa luyện tập vừa nghiên cứu, nhập tâm đến mức khi ra ngoài vẫn còn ngẩn ngơ, cuối cùng là được Mục Thiên Phong nắm tay dắt đi.

 

Vừa về tới động phủ, điều đầu tiên mà Thẩm Tịnh làm chính là kéo Mục Thiên Phong đi ngâm suối nước nóng.

 

Sau lần "thẳng thắn với nhau" trước đó, Thẩm Tịnh đã hoàn toàn thích nghi với th*n th* tr*n tr** của Mục Thiên Phong, thỉnh thoảng còn thò tay sờ thử vài cái.

 

Mục Thiên Phong cũng không bận tâm đến bàn tay hư hỏng của hắn, chỉ tựa vào mép suối, cầm quyển trận pháp nhập môn đọc tiếp.

 

Con người đúng là hay tự chuốc khổ vào thân.

 

Thấy Mục Thiên Phong không phản ứng gì, Thẩm Tịnh liền chạy ra phía sau, tết tóc cho hắn.

 

Tết xong lại bơi về bên cạnh, tiếp tục thảo luận trận pháp.

 

Hắn còn đặc biệt muốn biểu diễn cho Mục Thiên Phong xem một trận pháp cao cấp vừa học—thu nhỏ trận.

 

Có thể đơn giản thu hút linh khí, tạo hiệu quả khống chế hành động của đối phương.

 

"Ngươi nhìn cho kỹ!"

 

Thẩm Tịnh nhắm mắt lại, theo ký ức tái hiện thủ ấn, tụ tập linh khí xung quanh.

 

Trong tiếng triệu hồi của linh đao, linh khí ào ào kéo tới, chen chúc quấn quanh mặt hắn.

 

Mục Thiên Phong luôn nghiêm túc trong tu luyện.

 

Hắn cũng nhắm mắt lại, cảm nhận dòng chảy linh khí.

 

Tuy nhiên, khả năng cộng hưởng linh khí của hắn không mạnh, chỉ cảm giác được linh khí vận động, nhưng không thấy rõ quỹ tích cụ thể.

 

Cộng thêm việc hắn mới bắt đầu học trận pháp, nên không phát hiện ra...

 

Trận pháp này...

 

Hình như không nhắm vào cây đa trước mặt.

 

Mà là...

 

Chính bọn họ!

Bình Luận (0)
Comment