Xuyên Thành Yêu Đao Của Nam Chính

Chương 31

Đến nơi, Mã Bách Xuyên bị gọi đi tiếp đón các tu sĩ khác, còn Mục Thiên Phong và những người đi cùng thì tiếp tục theo Đinh Tùng Vân. Tống Thanh Trúc đang trò chuyện với một tu sĩ có dáng vẻ cao ráo, thấy hai người đi đến, liền giới thiệu:

 

"Đây là đại đệ tử của Thái Sơn Tiên Tông, Trương Linh Vận."

 

Thẩm Tịnh nhìn sang, chỉ thấy Trương Linh Vận có nét mặt thanh tú, ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn khác biệt với Trương Cung, trông không giống diện mạo của một kẻ phản diện.

 

"Không biết ai là Mục Thiên Phong?"

 

"Ta đây."

 

Mục Thiên Phong bước lên một bước, vô thức chắn trước Thẩm Tịnh.

 

Trương Linh Vận dường như không nhận ra sự cảnh giác của Mục Thiên Phong, chỉ mỉm cười nhẹ: "Đệ đệ bất tài của ta đã gây phiền toái cho ngươi."

 

"Để tạ lỗi, Trương gia ta nguyện lấy một thẻ thông hành vào bí cảnh làm bồi thường."

 

"Bên trong bí cảnh có thiên tài địa bảo, có thể rèn thành vũ khí vô song thiên hạ."

 

"Anh hùng phối bảo kiếm, đến lúc đó, ta sẽ cùng ngươi vào bí cảnh, lấy tài liệu giúp ngươi luyện kiếm."

 

Tấm thẻ thông hành này thực sự là cám dỗ rất lớn, ít nhất Tống Thanh Trúc không ngờ Trương gia lại hào phóng như vậy.

 

Nàng không nghi ngờ việc Trương Linh Vận sẽ ra tay trong bí cảnh, vì hắn đại diện cho Trương gia và Thái Sơn Tiên Tông hành sự, nếu dám hãm hại đệ tử của Vũ Văn Tông, tức là tuyên chiến với tông môn.

 

Nhưng vấn đề là, tại sao Trương Linh Vận lại muốn bồi thường một tu sĩ Kim Đan kỳ?

 

Ánh mắt Tống Thanh Trúc lạnh đi, không lẽ là điều nàng đang nghĩ đến?

 

"Không cần, hắn đã có bản mệnh vũ khí rồi."

 

Thẩm Tịnh vẫn cảm thấy Trương Linh Vận có gì đó đáng ngờ, vừa nghe hắn muốn mời Mục Thiên Phong vào bí cảnh, không chút nghĩ ngợi mà lập tức từ chối thay.

 

"Ồ?"

 

Trương Linh Vận chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng sắc mặt nhanh chóng giãn ra. Hắn quay sang hỏi Tống Thanh Trúc: "Vị này là?"

 

Thẩm Tịnh là do Tống Thanh Trúc gọi tới, gần đây Mục Thiên Phong đi cùng hắn rất nhiều, nàng cũng nghi ngờ người này có vấn đề.

 

Nàng định đặt hai kẻ đáng ngờ này cùng một chỗ.

 

Nghĩ vậy, Tống Thanh Trúc liếc mắt nhìn Thẩm Tịnh: "Đây là bằng hữu của Mục Thiên Phong."

 

Thẩm Tịnh không ngờ một ngày nào đó mình lại nhận được sát khí từ Thanh Trúc sư tỷ, cảm thấy thật mới mẻ: "Ta là Thẩm Tịnh, tam đệ tử của Luyện Đan Phòng Vũ Văn Tông."

 

"Thì ra là vậy." Trương Linh Vận gật gù, ra vẻ đã hiểu.

 

"Thẩm huynh, ý vừa rồi của huynh là...?"

 

"Ý ta là Mục Thiên Phong đã có vũ khí, không cần luyện thêm, có thể đổi sang bồi thường khác."

 

Với những kẻ thích giả ngốc, Thẩm Tịnh chỉ thích nói thẳng.

 

Trương Linh Vận thoáng sững sờ, nhìn sang Mục Thiên Phong.

 

Mục Thiên Phong gật đầu, đồng tình: "Không bằng đổi sang bồi thường khác đi."

 

Nụ cười trên mặt Trương Linh Vận có chút không giữ nổi.

 

Tên Mục Thiên Phong chết tiệt này, sao lại trơn tru như vậy chứ!

 

"Mục huynh, chuyện này e rằng không được."

 

Trương Linh Vận hơi nhíu mày, có vẻ khó xử: "Đây là quyết định của lão tổ Trương gia, ta là vãn bối, không thể thay đổi."

 

"Hơn nữa, dù ngươi không cần kiếm phôi, thì trong bí cảnh vẫn có những tài nguyên khác."

 

"Đặc biệt rất thích hợp cho tu sĩ Kim Đan kỳ rèn luyện." Trương Linh Vận dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nếu ta đoán không nhầm, Mục huynh vẫn chưa từng vào bí cảnh đúng không?"

 

Vậy nên không biết được lợi ích mà bí cảnh mang lại.

 

Câu này mang đầy ý mỉa mai, Thẩm Tịnh vừa định tiến lên phản bác thì bị Tống Thanh Trúc dùng ánh mắt ngăn lại.

 

"Trương thủ tọa nói đùa rồi, Mục Thiên Phong là đệ tử nòng cốt của Vũ Văn Tông, những gì cần có, hắn đều sẽ có."

 

Tống Thanh Trúc nói không chút khách khí.

 

Trương Linh Vận sững người: "Ta không có ý đó."

 

"Đây là địa bàn của Vũ Văn Tông, mong Trương thủ tọa chú ý lời nói."

 

Tống Thanh Trúc không hề giữ thể diện cho Trương Linh Vận, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hắn, ẩn chứa ý cảnh cáo.

 

Con đàn bà chết tiệt.

 

Trương Linh Vận chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn phải nhịn xuống ý định cưỡng ép, tiếp tục dụ dỗ Mục Thiên Phong.

 

Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ cần Mục Thiên Phong đồng ý, dù Tống Thanh Trúc có muốn cản cũng không làm gì được.

 

Trương Linh Vận nhanh chóng suy tính, ánh mắt lướt qua người Thẩm Tịnh phía sau Mục Thiên Phong.

 

Người này mang khí tức của khí linh.

 

Hơn nữa, có vẻ quan hệ với Mục Thiên Phong không tệ.

 

Trương Linh Vận lập tức nảy ra ý tưởng.

 

"Mục huynh, trong bí cảnh mà Trương gia cung cấp, có không ít tài liệu dùng để luyện khí."

 

"Dù ngươi không cần, nhưng vị tiểu huynh đệ phía sau hẳn là dùng được."

 

Hả?

 

Thẩm Tịnh sờ mũi, vị đại ca phản diện này đang nói hắn sao?

 

Dùng hắn để uy h**p Mục Thiên Phong, liệu Mục Thiên Phong có đồng ý không?

 

Muốn đối phó Mục Thiên Phong, chi bằng ước hẹn đấu một trận, đánh hắn phục rồi thì hắn sẽ đồng ý ngay.

 

"Được."

 

Giọng nói dứt khoát vang lên.

 

Đồng tử Thẩm Tịnh giãn lớn, vô thức túm lấy vạt áo sau lưng Mục Thiên Phong.

 

Chuyện này... không đúng lắm.

 

"Nhưng ta phải mang theo Thẩm Tịnh."

 

Mục Thiên Phong nắm lấy tay Thẩm Tịnh, kéo hắn về bên cạnh.

 

Trương Linh Vận nhìn Thẩm Tịnh một cái, thấy linh lực trên người hắn không dao động mạnh mẽ, liền lập tức đồng ý.

 

"Bí cảnh sẽ mở ra sau năm ngày, đến lúc đó ta sẽ phái người đến đón ngươi, hãy chuẩn bị sẵn sàng."

 

Chỉ cần Mục Thiên Phong rơi vào bẫy, thần khí sẽ dễ dàng nằm trong tay hắn.

 

Ánh mắt Trương Linh Vận lướt qua vũ khí bên hông Mục Thiên Phong, khẽ nhíu mày.

 

Những thứ này không phải thần khí.

 

Rốt cuộc Mục Thiên Phong đã giấu thần khí ở đâu?

 

Mọi chuyện đã an bài, Tống Thanh Trúc dù muốn ngăn cản cũng không còn cách nào. Nàng rút kiếm ra, hung hăng nói: "Đã rảnh rỗi như vậy, chi bằng đấu một trận!"

 

Kế hoạch của Trương Linh Vận rõ ràng như vậy, thế mà Mục Thiên Phong vẫn tự mình chui vào.

 

Lại còn vì một tu sĩ xa lạ.

 

Đúng là tên ngốc chính hiệu.

 

Mục Thiên Phong hứng thú vươn tay sờ bên hông, nhưng lại chạm vào khoảng không.

 

Trên trán Thẩm Tịnh như có một đàn quạ đen bay qua, lặng lẽ tiến lên từ phía sau, nhét vào tay Mục Thiên Phong một con dao găm.

 

Trận chiến kéo dài suốt nửa ngày vẫn chưa phân thắng bại.

 

Sắc mặt Tống Thanh Trúc đã khá hơn nhiều, lạnh nhạt nhận xét: "Cũng được."

 

"Nếu muốn đi thì cứ đi, ta đảm bảo ngươi không chết được đâu."

 

Sau đó, cả hai người bọn họ đều bị đuổi đi.

 

Trước khi rời đi, Tống Thanh Trúc còn truyền âm cho Mục Thiên Phong, dặn hắn phải cẩn thận với Thẩm Tịnh.

 

Kết quả, Mục Thiên Phong quay đầu nói ngay với Thẩm Tịnh.

 

Thẩm Tịnh: ...

 

Thanh Trúc sư tỷ hiểu lầm rồi, người nàng nên đề phòng nhất chính là Mục Thiên Phong mới đúng.

 

"Sao thế?"

 

Mục Thiên Phong nhíu mày, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

 

Thẩm Tịnh lắc đầu: "Không có gì."

 

Mục Thiên Phong suy nghĩ một chút, rồi bất ngờ bế bổng Thẩm Tịnh lên.

 

Cảm giác đột ngột bị nhấc khỏi mặt đất khiến Thẩm Tịnh theo phản xạ bám chặt lấy người trước mặt.

 

Gắng gượng đè nén cảm giác nhột, hắn gắt: "Ngươi làm gì đấy!"

 

Giọng nói hơi run, chẳng có chút sức uy h**p nào.

 

Mục Thiên Phong không trả lời, chỉ điều chỉnh tư thế ôm người trong lòng, rồi trực tiếp bay về động phủ.

 

Sợ gió làm tổn thương thanh đao, hắn còn đặc biệt ấn đầu Thẩm Tịnh xuống, để y tựa vào hõm cổ mình.

 

Về đến động phủ, Mục Thiên Phong mới buông tay, đôi mắt lấp lánh chờ đợi lời khen ngợi, nhưng thứ nhận được lại là một cú đấm của Thẩm Tịnh.

 

Mục Thiên Phong khó hiểu đỡ lấy nắm đấm, tưởng rằng Thẩm Tịnh muốn chơi đùa với mình, liền hứng khởi kéo một cái, khiến Thẩm Tịnh lại ngã vào lòng hắn.

 

Do lực kéo quá mạnh, môi Thẩm Tịnh lướt qua xương quai xanh của Mục Thiên Phong.

 

Một mùi hương nhàn nhạt xộc đến, đầu óc Thẩm Tịnh như đình trệ trong giây lát, sau đó là sự phẫn nộ trào dâng: "Mục Thiên Phong!"

 

Mục Thiên Phong lập tức bất động: "Sao vậy?"

 

Giờ nghe giọng hắn, Thẩm Tịnh chỉ thấy phiền: "Ta vừa mới hôn lên xương quai xanh của ngươi."

 

"Hả?"

 

Mục Thiên Phong khó hiểu cúi đầu, nhìn xuống xương quai xanh của mình.

 

Hắn không cảm nhận được gì cả.

 

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác ấm nóng thoáng qua ban nãy.

 

Thì ra là vậy.

 

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nhìn gương mặt có chút sụp đổ của Thẩm Tịnh, nghiêm túc đề nghị: "Muốn làm lại lần nữa không?"

 

Thẩm Tịnh đấm mạnh vào ngực hắn: "Cút đi!"

 

"Ai thèm chơi mấy trò này với ngươi chứ!"

 

Mục Thiên Phong không tránh, để mặc cú đấm rơi trọn vào lồng ngực rắn chắc.

 

Thẩm Tịnh giật mình, vội vàng tiến đến vỗ nhẹ lên ngực hắn: "Ngươi sao không né?"

 

"Ngươi muốn đánh ta mà."

 

Nên ta không tránh.

 

Câu trả lời đơn giản đến mức làm Thẩm Tịnh hơi chột dạ.

 

Hắn kéo Mục Thiên Phong ngồi xuống ghế đá, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có biết tại sao ta tức giận không?"

 

"Vì ta không đủ mạnh."

 

Mục Thiên Phong đáp một cách hiển nhiên.

 

Ở bên hắn, thanh đao phải chịu nhiều ấm ức, rõ ràng là thần khí, vậy mà phải trốn tránh khắp nơi, lại còn bị người khác thèm khát.

 

Nếu hắn đủ mạnh, không ai dám động đến đao của hắn.

 

"Sai."

 

Thẩm Tịnh khoanh tay, bật cho hắn một cú cốc đầu: "Ngươi rất mạnh, ta không nói chuyện đó."

 

Không phải chuyện đó?

 

Ánh mắt Mục Thiên Phong thoáng vẻ mờ mịt.

 

"Ta muốn nói đến chuyện ta vừa hôn lên xương quai xanh của ngươi."

 

Thẩm Tịnh chống cằm, đôi mắt đào hoa phản chiếu bóng dáng Mục Thiên Phong: "Ngươi thấy chuyện này đúng hay sai?"

 

Mục Thiên Phong cố gắng suy đoán tâm tư của thanh đao, ánh mắt càng thêm kiên định: "Chuyện này tất nhiên là không được."

 

Vẻ nghiêm túc quen thuộc.

 

Thẩm Tịnh cười lạnh: "Giải thích xem, vì sao không được?"

 

Chạm đến vùng kiến thức mơ hồ của hắn rồi, một người cả ngày chỉ biết tu luyện thì làm gì có thời gian tìm hiểu mấy thứ kỳ lạ này.

 

Hắn biết ngay mà.

 

Hừ.

 

Thẩm Tịnh đứng bật dậy, đập bàn thật mạnh: "Tùy tiện hôn người khác là sai, dù đây chỉ là một sự cố."

 

"Tại sao?"

 

Mục Thiên Phong oan ức, miệng đao chỉ mới lướt qua xương quai xanh hắn một chút, hắn còn chưa kịp cảm nhận thì đao đã rời đi.

 

Hơn nữa, khi đao còn là một thanh đao thực sự, hắn có thể tùy tiện hôn thoải mái.

 

Bây giờ không cho hôn, cũng không cho chạm vào.

 

Lẽ nào... đao có người khác rồi?

 

Sát ý dần dần lan tỏa, nhưng ngay lập tức bị một cái tát của Thẩm Tịnh đánh tan: "Không được nghĩ bậy!"

 

Mục Thiên Phong đành phải nói ra suy nghĩ trong lòng: "Vừa nãy ta không có cảm giác gì cả."

 

"Ngay cả chuyện này cũng không có cảm giác!"

 

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Tịnh trợn trừng giận dữ: "Ngươi là khúc gỗ à?"

 

"Ta thực sự không có cảm giác gì."

 

Mục Thiên Phong kéo cổ áo xuống thấp hơn, để lộ toàn bộ xương quai xanh, còn giơ tay chỉ vào: "Ngươi xem, trên này không có dấu vết gì cả."

 

"Nhưng ta thực sự đã hôn rồi!"

 

Thẩm Tịnh nhào tới, túm lấy cổ áo hắn, ghé sát vào quan sát thật kỹ.

 

Nhìn đi nhìn lại, quả thật chẳng có dấu vết gì.

 

"Thấy chưa, vừa nãy đâu có gì đâu."

 

Mục Thiên Phong bình thản giơ tay, để mặc cho Thẩm Tịnh kiểm tra.

 

Thẩm Tịnh vùi mặt vào lòng hắn, không cam tâm nhìn lại một lần nữa, vẫn không tìm được sơ hở.

 

"Ta đã bảo rồi." Mục Thiên Phong cúi mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc xanh nhạt của người trong lòng, "Vừa nãy không có vấn đề gì cả."

 

"Hừm."

 

Thẩm Tịnh đột nhiên há miệng, hung hăng cắn xuống xương quai xanh của hắn.

 

Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, đồng tử Mục Thiên Phong co rút, sững sờ nhìn người trong lòng.

 

Thẩm Tịnh ngẩng đầu lên, đắc ý nói: "Giờ thì biết lợi hại chưa?"

Bình Luận (0)
Comment