Xuyên Thành Yêu Đao Của Nam Chính

Chương 53

Thái Sơn Tiên Tông đã gần trong gang tấc, Thẩm Tịnh thu lại gợn sóng trong lòng.

 

Danh phận gì không quan trọng, Mục Thiên Phong là bạn trai y, bây giờ điều quan trọng nhất là vượt qua cửa ải này.

 

Thẩm Tịnh cùng Mục Thiên Phong lập tức hạ xuống, tiến gần đến cổng lớn của Thái Sơn Tiên Tông.

 

Thái Sơn Tiên Tông khí thế hơn Vũ Văn Tông nhiều, lại mang vẻ cổ kính, nhìn là biết lịch sử lâu đời.

 

Thẩm Tịnh định ngoan ngoãn làm theo thủ tục, lấy lệnh bài đệ tử Vũ Văn Tông ra, chuẩn bị giao cho đệ tử canh cổng.

 

Còn chưa kịp để đệ tử Thái Sơn Tiên Tông xác minh thân phận, đã chạm mặt người quen cũ — Trương Linh Vận.

 

Trương Linh Vận vẫn nở nụ cười quen thuộc, như thể những xung đột trước đây chưa từng tồn tại: "Sao các ngươi lại đến đây?"

 

"Cần ta giúp gì không?"

 

Thẩm Tịnh không muốn để ý đến tên phản diện này, trực tiếp đưa lệnh bài cho đệ tử canh gác.

 

Đệ tử gác cổng xác minh xong, cho họ vào, tiện thể nhắc nhở: "Nếu muốn gặp chưởng môn thì hơi khó đấy, phải tìm sư tỷ Thuấn Ngọc trước, rồi nhờ nàng đưa các ngươi đến gặp Lục trưởng lão, nếu Lục trưởng lão đồng ý mới có thể diện kiến chưởng môn."

 

...

 

Phiền phức quá.

 

Nghe phải qua tay nhiều người vậy, Thẩm Tịnh lập tức đổi ý, nhìn sang Trương Linh Vận: "Giờ còn kịp để ngươi dẫn bọn ta vào không?"

 

Nụ cười trên mặt Trương Linh Vận càng sâu, hắn đưa tay mời: "Theo ta."

 

Có thể thấy địa vị của Trương Linh Vận trong Thái Sơn Tiên Tông đã giảm xuống, không còn oai phong như trước, đệ tử đi ngang cũng chẳng ai chào hỏi.

 

Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong đi sau hắn, âm thầm quan sát.

 

Điều khiến Thẩm Tịnh bất ngờ là suốt dọc đường Trương Linh Vận không nói một lời, cũng không tỏ thái độ gì, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

 

Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong thuận lợi đến được nơi ở của chưởng môn.

 

"Chưởng môn, có hai đệ tử Vũ Văn Tông đến cầu kiến."

 

Trương Linh Vận đứng ngoài cửa, cúi người xin vào.

 

"Vào đi."

 

Bước vào trong, liền thấy chưởng môn – một lão nhân râu tóc bạc phơ, phong thái tiên phong đạo cốt.

 

Bên cạnh chưởng môn còn đứng một tu sĩ có dung mạo tà mị, giữa chân mày có nét tương tự chưởng môn, hẳn là người thân.

 

Tu sĩ ấy nhìn Thẩm Tịnh thì còn cười, khóe môi nhếch lên đầy tà khí, nhưng khi nhìn sang Mục Thiên Phong, sắc mặt lập tức sa sầm, thái độ rõ ràng không thân thiện.

 

"Bái kiến chưởng môn." Bỏ qua ánh mắt của tu sĩ kia, Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong tiến lên, kể lại tình hình ở Vũ Văn Tông, chỉ giấu đi sự bất thường của Tống Thanh Trúc.

 

Nghe xong, chưởng môn Thái Sơn Tiên Tông lập tức nói rằng việc này không thể xem nhẹ, nhất định phải triệu tập toàn bộ người trong chính đạo để bàn bạc.

 

Vì là Trương Linh Vận dẫn người đến, nên để hắn sắp xếp chỗ ở cho họ.

 

Trương Linh Vận dẫn Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong đến một động phủ phồn hoa: "Đây là nơi ở của khách khanh, tạm thời các ngươi ở đây."

 

Trương Linh Vận không giở trò gì, nhưng Thẩm Tịnh vẫn thấy có điều gì đó không ổn. Y nhìn chằm chằm Trương Linh Vận, ánh mắt dừng lại ở quầng thâm dưới mắt hắn, "Mắt ngươi bị sao vậy?"

 

Trương Linh Vận nghe vậy, đưa tay sờ quanh mắt mình, khẽ cười, "Chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến các ngươi nhỉ."

 

"Muốn moi lời từ miệng ta, đừng mơ."

 

Hắn quay người rời khỏi động phủ, không ngoảnh lại, để lại một câu lạnh lùng: "Thay vì cười nhạo ta, chi bằng nghĩ cho bản thân các ngươi đi."

 

Thái độ này mới đúng, Thẩm Tịnh rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ lại, Thái Sơn Tiên Tông là tông môn của Trương Linh Vận, mà Trương Linh Vận lại là phản diện, theo lẽ thường trong truyện, Thái Sơn Tiên Tông chắc cũng là phản diện luôn.

 

Không đến mức xui vậy chứ...

 

Mà tác giả cuốn truyện này cũng đâu có kiểu viết tầm thường đến thế.

 

Dù sao Thẩm Tịnh vẫn giữ chút cảnh giác, mấy ngày nay y không hề rảnh rỗi, cùng Mục Thiên Phong đi khắp nơi, tiện tay bố trí một vài trận pháp, chuẩn bị sẵn cho những nguy cơ sau này.

 

Sau khi làm xong những việc đó, hai người mới quyết định thư giãn một chút.

 

Mục Thiên Phong đề nghị đi khiêu chiến đệ tử Thái Sơn Tiên Tông.

 

Nghĩ đến chuyện đã lâu Mục Thiên Phong chưa được đánh trận ra trò, Thẩm Tịnh liền đồng ý, chỉ là đặc biệt nhấn mạnh, đánh xong thì nhất định phải tắm rửa.

 

Nghe ngóng được vị trí của trường quyết đấu, Thẩm Tịnh cùng Mục Thiên Phong lập tức đi tới đó, mới đi được nửa đường đã nghe thấy có tu sĩ đang tám chuyện về nhà họ Trương.

 

Chuyện liên quan đến Trương gia thì nhất định phải nghe.

 

Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong liếc nhau, lập tức thu lại khí tức, áp sát nghe lén.

 

Những gì đám đệ tử bàn tán đều là những tin đồn mà họ đã nghe trong bí cảnh trước đó, khiến Thẩm Tịnh hơi thất vọng, đang định rời đi thì lại nghe thấy một cái tên khác.

 

"Hai tên tu sĩ đến từ Vũ Văn Tông hôm nay là ai vậy, sao Trương Linh Vận lại khách sáo với họ thế?"

 

"Chuyện này ngươi không biết à, người đến chính là Mục Thiên Phong đó."

 

"Mục Thiên Phong? Vậy thì có trò hay để xem rồi. Những thứ con trai chưởng môn muốn, chưa từng có thứ gì không lấy được."

 

Tu sĩ kia nói với giọng mừng rỡ như chờ xem kịch vui: "Trước khi nhờ Thái Sơn Tiên Tông giúp việc, cũng không biết điều tra trước à?"

 

"Ai mà biết được, có điều ta nghe nói gần đây con trai chưởng môn cũng thay đổi phong cách, không còn ghê tởm như trước nữa."

 

"Thì sao chứ, chưởng môn cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, môn quy thì càng ngày càng nghiêm, đến thời gian tu luyện ta cũng chẳng có."

 

Hai tu sĩ kia vừa đi vừa nói, dần dần rời xa, chuyển sang chủ đề tu luyện, Thẩm Tịnh cũng không nghe tiếp nữa mà kéo Mục Thiên Phong tiếp tục đi về phía trường quyết đấu.

 

Cái bẫy của Thái Sơn Tiên Tông rõ rành rành, Thẩm Tịnh mà nhảy vào cũng thấy như sỉ nhục trí tuệ của bản thân, nhưng vẫn phải mượn tay Thái Sơn Tiên Tông để lôi các tông môn khác ra ngoài mới được.

 

Chỉ dựa vào y và nam chính mà xông lên thì khác nào đi tặng đầu.

 

Thẩm Tịnh vừa định nói gì đó thì cảm giác được có người sau lưng.

 

"Mục huynh, Thẩm huynh, hóa ra hai người ở đây à."

 

Từ đằng xa, con trai chưởng môn đã gọi hai người, chậm rãi đi đến, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm Thẩm Tịnh, "Hai người đang làm gì vậy?"

 

"Chẳng làm gì cả."

 

Chán ghét ánh mắt hắn nhìn Thẩm Tịnh, Mục Thiên Phong liền chắn trước mặt Thẩm Tịnh, lạnh lùng nhìn con trai chưởng môn.

 

Bị Mục Thiên Phong chặn lời, con trai chưởng môn cũng không giận, mà lại nhìn hắn đầy ẩn ý, "Ngươi chính là chủ nhân của thần khí?"

 

Hắn thậm chí còn chẳng buồn gọi tên.

 

Mục Thiên Phong không phủ nhận, "Ngươi muốn làm gì?"

 

"Hừ."

 

Con trai chưởng môn lấy ra một túi trữ vật, ném về phía Mục Thiên Phong.

 

Hắn nửa híp mắt, hất cằm: "Đưa thần khí cho ta, những thứ này đều là của ngươi."

 

Mục Thiên Phong nhìn chằm chằm con trai chưởng môn, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sát khí, hắn lập tức di chuyển đến bên cạnh đối phương, một tay túm lấy đầu hắn, mạnh mẽ ấn xuống đất.

 

"Không ai có thể cướp y khỏi ta."

 

Miệng đầy bùn đất tanh hôi, con trai chưởng môn run lẩy bẩy, hắn hoàn toàn không ngờ Mục Thiên Phong dám ra tay với mình ngay trong Thái Sơn Tiên Tông.

 

"Thả ta ra!"

 

"Ngươi đắc tội với ta, tức là đắc tội với cả Thái Sơn Tiên Tông!"

 

Con trai chưởng môn chưa từng chịu khổ như vậy, vẫn còn buông lời đe dọa không ngừng.

 

Thẩm Tịnh thật sự nghe không nổi nữa, trực tiếp đá hắn một cú, "Biết điều chút, không thì sau này gặp ngươi lần nào, ta đánh lần đó."

 

Còn tưởng Thẩm Tịnh là đến khuyên can, ai ngờ lại là đồng phạm của Mục Thiên Phong.

 

Con trai chưởng môn nghiến răng, cuối cùng cũng chịu nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

 

Thẩm Tịnh cũng không muốn làm quá đáng, kéo Mục Thiên Phong rời đi, để lại con trai chưởng môn nằm dưới đất không nhúc nhích nổi.

 

Hắn đỏ ngầu mắt, nhìn chằm chằm theo hướng hai người rời đi: "Đợi khi đại sự thành công, các ngươi đều phải chết!"

 

...

 

"Ta để lại thiết bị nghe lén trên người hắn rồi."

 

Thẩm Tịnh không đá hắn vô ích, nhân cơ hội đó gắn thiết bị nghe lén do mình luyện chế vào người hắn.

 

Mục Thiên Phong khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Tịnh, "Sau này mấy chuyện như vậy, để ta làm là được rồi."

 

Thẩm Tịnh ngơ ngác, "Có vấn đề gì sao?"

 

Chẳng qua là đạp hắn một cú thôi mà.

 

Mục Thiên Phong nhìn sang hướng khác, "Không có gì."

 

Nhưng giữa chân mày lại lộ rõ vẻ khó chịu.

 

Thẩm Tịnh không ngờ Mục Thiên Phong đã học cách che giấu cảm xúc, tuy che không giỏi lắm.

 

"Rốt cuộc là sao?"

 

Thẩm Tịnh dừng bước, đứng trước mặt Mục Thiên Phong, túm lấy mặt hắn, không cho hắn tránh ánh mắt.

 

"Sau này đừng đạp người khác."

 

Mục Thiên Phong nghiêm túc nhìn Thẩm Tịnh.

 

Thẩm Tịnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng như nghĩ ra gì đó, nhìn Mục Thiên Phong đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi đang ghen?"

 

Mục Thiên Phong khựng lại một chút, lập tức quay mặt đi, "Không có."

 

Thẩm Tịnh thấy thú vị, liền áp sát bên người Mục Thiên Phong, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nắm tay, "Thật sự không có?"

 

Mục Thiên Phong kéo Thẩm Tịnh vào lòng, không cho y thấy vành tai đang đỏ bừng của mình, "Thật sự không có."

Bình Luận (0)
Comment