Đoạn thời gian đó quả thực là cuộc sống hoàn mỹ nhất trong mộng tưởng của Giang Ngư.
Tham gia đại bỉ tiên môn, nàng vốn chỉ muốn xem Thái Hư Tiên Tông vô cùng giàu có trong truyền thuyết, mở rộng tầm mắt. Về phần bị cuốn vào chuyện Quy Khư, bị bắt tham gia cứu vớt thế giới thì càng không ở bên trong dự kiến của nàng.
Lực hấp dẫn của những việc như có thể nhìn thấy Thiên Đạo trong truyền thuyết, trở thành “anh hùng cứu thế” trong mắt nàng, mãi không bằng một ngàn mảnh linh điền ở Linh Thảo Viên kia.
Trở thành thần minh dĩ nhiên nghe thì rất hấp dẫn, nhưng nếu trở thành thần minh còn phải làm việc mỗi ngày, không thể làm bất kỳ chuyện vui sướng nào. Đừng nói chỉ là tạm thay, cho dù để Giang Ngư thật sự trở thành thần Thập Phương của Thương Lan Giới, nàng cũng không muốn.
Nàng truyền lại suy nghĩ của mình cho Thiên Đạo một cách rõ ràng.
“Nhưng nếu ngươi không làm, tu vi Kim Đan chỉ có tuổi thọ 800 năm.”
Lời này Giang Ngư đã từng nghe vô số lần từ khi mới đến thế giới này.
Một năm trước, nàng chưa từng động lòng bởi điều đó. Hiện giờ, nàng cũng không thay đổi suy nghĩ bởi vì được thấy thế giới càng rộng lớn hơn.
“Theo thời gian sống chân chính thì ta mới sống hơn hai mươi năm thôi.” Nàng nói: “800 năm với một nhân loại mà nói là một đoạn thời gian dài dòng cỡ nào chứ.”
Có lẽ do cuộc sống phàm nhân đời trước đã tạo cơ sở quá vững chắc, cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy ở Tu Tiên Giới nhưng trong đáy lòng, Giang Ngư vẫn đặt mình vào vị trí của một phàm nhân bình thường.
“Ở đất nước của ta đời trước, vương triều dài nhất trong lịch sử cũng không được đến 800 năm.”
“Vậy đạo lữ của ngươi thì sao? Sau 800 năm, ngươi định vứt bỏ hắn mà đi à?”
Thiên Đạo hiển nhiên đã chú ý đến Giang Ngư không chỉ ngày một ngày hai, cực kỳ hiểu biết nàng, cũng vô cùng hiểu nhân tính. Thiên Đạo vừa mở miệng đã chỉ ra điểm quan trọng nhất.
Nhưng vào lúc Giang Ngư đưa ra sự lựa chọn, đã nghĩ tới Cơ Trường Linh. Lúc trước nàng do dự, phần lớn cũng vì chàng.
Nhưng giờ phút này, nàng không trả lời trước, mà hoài nghi nhìn vầng sáng trên bầu trời kia một cái: “Sao ta cảm thấy như ngài đang cố ý hướng dẫn ta làm ra lựa chọn thứ hai?”
“Ta chỉ trình bày sự thật.”
Lần này, Giang Ngư im lặng thật lâu.
Thiên Đạo cũng không thúc giục. Với tồn tại như Thiên Đạo, thời gian là thứ không có ý nghĩa nhất.
Lúc lâu sau, Giang Ngư nói với giọng rất nhẹ nhưng rất kiên định: “Ta vẫn chọn phương án hai.”
Nàng không muốn vì cái gọi là tuổi thọ dài lâu mà từ bỏ cuộc sống nhiệt tình yêu thương và tự do của mình, đồng dạng cũng sẽ không từ bỏ vì tình yêu.
Thiên Đạo dường như tán thành lựa chọn của nàng.
Qua một thời gian sau, Giang Ngư phát hiện chạc cây nhỏ trong đan điền đại khái đã hấp thu đủ nhiều năng lượng, bắt đầu cao lên cũng mọc ra càng nhiều cành lá.
Rất nhanh, nó từ chạc cây nhỏ trụi lủi, trưởng thành một gốc cây nhỏ cao bằng bàn tay, cành lá tốt tươi.
“Được rồi!”
Một lực lượng vô hình bắt đầu tiếp dẫn cây nhỏ rời khỏi đan điền của Giang Ngư.
Theo cây nhỏ rời đi, Giang Ngư nhận thấy linh lực tràn đầy trong cơ thể đầy bắt đầu nhanh chóng xói mòn, thân thể cũng bắt đầu dần dần không thể hấp thu linh khí ở bên ngoài.
Đây thật sự không phải là một trải nghiệm dễ chịu. Nàng nhắm mắt lại, tự nhủ đừng quá tham lam, đây vốn là cảnh giới mà nàng hẳn nên có.
Hơn nữa, mặc dù hiện tại tụt về cảnh giới Kim Đan nhưng những vết thương ngầm trên thân thể cũng đã sớm bị Tiểu Lục chữa trị hết. Đã quá tốt so với lúc mới xuyên đến rồi.
Khi đó, nàng còn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với tất cả, hiện tại lại có gì không thể tiếp nhận đây?
Ngay lúc Tiểu Lục sắp sửa hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng, tất cả bỗng dừng lại. Dù là Tiểu Lục rời đi hay là linh lực xói mòn trong cơ thể Giang Ngư.
Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa lại hùng hậu: “Thân là Thiên Đạo, chiếm hời của tiểu bối nhà ta. Ngươi cũng không thấy xấu hổ à?”
Giang Ngư kinh ngạc mở mắt.
Nàng thấy được một bóng dáng hùng vĩ.
Bóng dáng kia cực kỳ cao lớn, Giang Ngư đứng ở trong bong bóng màu lam, ngửa đầu, mất sức lớn mới có thể nhìn thấy toàn bộ thân hình của ông ấy.
Người khổng lồ mặc áo gai màu nâu nhạt, đi chân trần đứng thẳng trong hư không tối tăm.
Chỉ nhìn bóng dáng này một cách đơn thuần, Giang Ngư cảm thấy máu cả người đều như muốn sôi trào, trong lòng xuất hiện ra sự vui sướng và kích động khó mà nói rõ.
Không cần bất kỳ ai giới thiệu, nàng vẫn biết người khổng lồ trước mắt là ai: “Thần Nông đại thần…”
Người khổng lồ nghe được tiếng gọi, cúi đầu liếc nàng một cái. Giang Ngư không thấy rõ khuôn mặt ông ấy, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp bao dung của ông ấy.
Ánh mắt này giống như một bàn tay khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu nàng. Giang Ngư nhận thấy được đan điền trống rỗng vì linh lực trôi đi, nháy mắt được sức sống bàng bạc lấp đầy.
Đám ánh sáng giữa không trung sáng hơn một chút, trong giọng nói mang theo sự chột dạ:
“Thần minh thế giới khác, ngài đến đây làm gì?”
“Ngươi mượn dùng năng lực của tiểu bối trong tộc ta, cứu thế giới của ngươi, cho bạn tốt của ngươi sống lại, lại khinh con bé một thân một mình ở thế giới này, người nhỏ sức yếu không có trưởng bối chở che. Ngươi nói ta đến đây làm gì?”
Giang Ngư chỉ nghe được một câu này, lời phía sau dừng ở trong tai nàng chỉ còn lại có tiếng sấm chớp cuồn cuộn, hiển nhiên, đây không phải điều nàng có thể nghe với cảnh giới trước mắt.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc nàng có một đôi mắt sáng lấp lánh, cả người từ đầu sợi tóc đến lòng bàn chân đều như được ánh mặt trời ấm áp sưởi một lần, đỏ rực, ấm áp, ngất ngây.
Thần Nông đại thần!
Ông ấy… Ông ấy gọi ta là tiểu bối!
Ông ấy đến chống lưng cho ta!
Lúc nhìn thấy Thiên Đạo, Giang Ngư rất bình tĩnh, cũng không sợ hãi thần minh bao nhiêu. Có thể thấy được đến Viêm Đế Thần Nông thị ở trước mắt thì lại hoàn toàn khác.
Nàng thậm chí làm việc ngốc rất kinh điển: Dùng sức véo mình một cái, để phán đoán xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Thời gian tiếp đó, nàng vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm người khổng lồ, trong đầu chốc lát hiện lên rất nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn, cẩn thận ngẫm lại thì dường như chưa nghĩ được gì cả.
Giao lưu giữa Thần Nông thị và Thiên Đạo kết thúc rất nhanh.
Giang Ngư nhìn thấy một bàn tay khổng lồ duỗi về phía nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Lục đã xuất hiện ở trong tay Thần Nông thị.
“Rất có tinh thần.” Tâm trạng Thần Nông dường như khá tốt, mở miệng bình luận một câu.
Lần này Tiểu Lục rời khỏi cơ thể, Giang Ngư cũng không nhận thấy linh lực trôi đi. Nàng đang thấy lạ thì nhìn luồng sáng trước mặt Thần Nông thị chia ra một đám ánh sáng màu bạc dừng ở trên người mình.
Đám ánh sáng bạc kia thay thế vị trí hạt đậu xanh nhỏ, trở thành Kim Đan mới trong cơ thể nàng.
Giang Ngư kinh hãi, nàng không nhìn lầm thì đây chính là ánh sáng từ chính trên người Thiên Đạo chia ra!
Nàng không kịp hỏi đã thấy người khổng lồ xoay người, đưa mặt về phía mình.
Giang Ngư cố gắng mở to hai mắt, đáng tiếc vẫn không thấy rõ khuôn mặt thần minh.
Nàng nghe được một tiếng cười khẽ, mang theo ý bao dung và trấn an: “Được rồi! Tên nhóc này sẽ không dám tiếp tục bắt nạt con nữa.”
“Tuy rằng bé gái ngoan ngoãn rất đáng yêu, nhưng với mấy người không nói lý này, tính tình đừng nên tốt quá.”
Giang Ngư liếc bên kia một cái, Thiên Đạo bị ám chỉ “không nói lý”, không rên một tiếng coi như không nghe thấy.
Trong lòng nàng lập tức nhảy nhót, ở trong lòng kéo biểu ngữ, cao giọng hò hét “Thần Nông pa pa đỉnh đỉnh đỉnh”.
Nhưng người khổng lồ nói xong câu đó, thân hình bắt đầu dần dần mờ ảo.
Hiển nhiên, ông ấy phải rời đi cũng không có ý muốn tạm biệt nàng.
Giang Ngư la lớn: “Thần Nông đại thần, về sau chúng ta còn gặp lại chứ?”
Đáp lại nàng chỉ có một tiếng cười.
Bóng dáng người khổng lồ hoàn toàn biến mất ở bên trong hư không, Giang Ngư buồn bã mất mát, không cam lòng nhìn theo một lúc lâu.
Mây đen đã ít hơn một nửa, đám mây còn lại chen ở bên nhau. Vừa rồi lúc Thần Nông thị buông xuống, chúng nó bị sức mạnh to lớn của thần minh làm cho chấn động đến cực hạn, rúc ở một chỗ không dám nói lời nào. Giờ phút này, chúng nó mới hoàn hồn từ trong sự khiếp sợ.
Một đám khiếp sợ nhìn Giang Ngư, phỏng đoán lai lịch của nàng.
Lão tam vì bị tổn thương nhiều lần màu sắc đã trở nên nhạt nhẽo vừa hay do “không đủ đầy đặn” mà bị Tiểu Lục chê, đặt ở bên trong hàng ngũ ăn cuối cùng, may mắn có thể sống nhiều hơn một chút thời gian.
Hiện tại, nó vô cùng hối hận, tinh thần hoảng hốt: “Sớm biết rằng Thương Lan Giới hung hiểm đến nhường này, có nói gì thì ta cũng không nên đến cùng các ngươi…”
“Chuyện đã xong, ngươi có thể rời đi.” Giọng Thiên Đạo vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng không biết có phải do cầm của Thiên Đạo một đám ánh sáng không mà dường như Giang Ngư có thể nghe ra một chút uể oải ỉu xìu trong sự bình tĩnh này.
Nàng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại từ trong sự hưng phấn khi gặp được Thần Nông đại thần, nói: “Ta còn có mấy câu hỏi.”
“Hỏi đi.”
Giang Ngư nói: “Hiện tại chuyện Kim Đan của ta là thế nào? Nó sẽ để lại tai hoạ ngầm gì à?”
Nàng còn nhớ kỹ lời dặn dò của Thần Nông đại thần, không khách khí hỏi thẳng.
“Lực căn nguyên của ta chí thuần chí tịnh, ngưng tụ thành Kim Đan cũng đủ để ngươi tu luyện đến Độ Kiếp phi thăng.”
Điều mà Thiên Đạo không nói ra là: Ngài là Thiên Đạo một thế giới, hiện giờ trên người Giang Ngư mang hơi thở của ngài, sau này tu vi thăng cấp chỉ sợ đến cả lôi kiếp cũng sẽ không có.
Cho nên, phiền toái rối rắm nhất cứ như vậy bị Thần Nông đại thần giải quyết!
Giang Ngư vui vẻ hỏi: “Kim Đan này của ta sẽ không lại có quan hệ gì với ngài chứ? Ta cũng không cần làm công cho ngài chứ?”
Thiên Đạo: “…”
Im lặng chống đỡ.
Thật ra đây đã là đáp án khẳng định.
Giang Ngư đầy vui mừng, hiểu được Thần Nông đại thần dường như cũng là tồn tại rất ghê gớm với Thiên Đạo.
Cảm xúc của nàng mãnh liệt như vậy, Thiên Đạo tất nhiên cũng cảm nhận được.
“Dựa theo cách nói ở thế giới kia của các ngươi thì ông ấy là Thánh nhân, đã siêu thoát qua một thế giới.”
Tồn tại như vậy, đã không phải Thiên Đạo của một thế giới có khả năng quản thúc.
Hơn nữa, Thần Nông thị nói không sai. Cho dù là ở chuyện Tiểu Lục hay là việc Quy Khư, Giang Ngư đúng là đã giúp Thiên Đạo một đại ân. Hành động trước đó của Thiên Đạo đúng là có thẹn vì khinh nàng nhỏ yếu.
Thiên Đạo chột dạ cho nên bị trưởng bối tài giỏi nhà người ta tìm đến cửa thì đồng ý cực kỳ sảng khoái với tất cả các điều kiện.
Nói chuyện với Thần Nông thị xong, Thiên Đạo cũng hiểu được trong những tháng năm này, vì bạn tốt mà ý thức vốn công chính vô tư của Thiên Đạo xuất hiện vết rạn.
“Ta đưa ngươi về.”
Bong bóng màu lam chở người rời khỏi chỗ hư không u ám này.
Luồng sáng chậm rãi tới gần cây nhỏ xinh đẹp, ánh sáng màu bạc bao phủ toàn bộ cái cây. Thiên Đạo quyến luyến nhìn thoáng qua đồng bạn đã chờ đợi mấy ngàn năm, rồi biến mất ở bên trong hư không.
Chuyện đến đây là xong, Thiên Đạo cũng cần tự xem lại mình, loại bỏ dục vọ.ng riêng.