Giờ phút này Dư Túc đã ngủ say.
Liên Khuyết Chân Quân không đánh thức hắn, ngón tay làm một cái pháp quyết, khắc ở giữa mày hắn.
Bà khẽ ồ một tiếng: “Người này, ý chí rất bất phàm.”
Cơ Trường Linh nói: “Nếu hắn không có ý chí kiên định thì cũng không thể giằng co với thứ đồ kia lâu như vậy.”
Chàng thấy Liên Khuyết Chân Quân rất nhanh đứng dậy, hỏi: “Chân Quân, có thu hoạch gì không?”
Liên Khuyết Chân Quân không trả lời chàng mà nhắm mắt trầm tư một lát, đôi tay kết ấn, dưới chân hiện lên một vòng trận pháp màu đen. Có hai dòng khí đen trắng tuôn ra từ trong trận pháp, giữa không trung, phân biệt hóa thành hai luồng ảo ảnh.
Một cái trong đó đúng là hình dáng Dư Túc, một cái khác lại là một đám “sương mù” lưu động, tùy thời đều biến ảo.
Sương mù này vốn là vô sắc vô hình, ở bên trong trận pháp, bị bịt kín một tầng tử khí màu đen mới có hình và màu sắc.
Mọi người nhìn thấy sương mù màu đen kia như có sinh mệnh, hóa thành ngàn vạn sợi dây muốn chui vào trong thân thể Dư Túc.
Cảnh tượng quỷ dị này làm Chử Linh Hương và Nghiêm Phong đứng xem đều nổi da gà.
Nghiêm Phong thậm chí không nhịn được nhích lại gần cạnh Chử Linh Hương, nhỏ giọng nói: “Chử sư tỷ, đây là thứ đồ đã đoạt xá Trương lão gia à?”
Chử Linh Hương cũng nhỏ giọng trả lời hắn: “Có lẽ là vậy.”
Liên Khuyết Chân Quân ở trung tâm trận pháp cũng thấy được thứ đồ màu đen kia. Bà lấy tay đụng vào, những sương mù đó xuyên qua kẽ tay bà giống y hệt không khí.
Mà trong trận pháp, Dư Túc nhắm chặt hai mắt, trên người dâng lên ánh sáng trắng nhàn nhạt, bảo vệ quanh người ngăn cản sương đen xâm lấn.
Liên Khuyết Chân Quân vung tay lên, trận pháp và ảo ảnh đều tiêu tan ở trong không khí.
Sắc mặt bà nghiêm túc hơn lúc nãy, nói: “Đi Trương phủ.”
Lại nhìn về phía Cơ Trường Linh: “Gọi Giang sư muội của ngươi đi.”
Chử Linh Hương vội vàng nói: “Ta đi gọi sư tỷ.”
Tuy rằng nàng cũng rất muốn để Giang Ngư ngủ thoải mái nhưng dù sao thì chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, trước mắt thật sự không phải lúc ngủ.
Giang Ngư rất nhanh bị đánh thức. Lúc nàng chạy đến, giữa mặt mày còn bao trùm một tầng nhập nhèm buồn ngủ.
Vừa rồi, Chử Linh Hương đã nói qua thân phận của người tới và chuyện xảy ra cho nàng biết.
Giang Ngư tò mò nhìn Liên Khuyết Chân Quân một cái rồi hành lễ.
Sự tò mò trong lòng Liên Khuyết Chân Quân với nàng chỉ nhiều chứ không ít nhưng lúc này có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Bà hỏi Giang Ngư: “Ngươi nhìn thấy những thứ kia?”
Tông môn phái cao thủ lại đây xử lý chuyện phiền toái, Giang Ngư biểu hiện khá phối hợp: “Không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được.”
“Cảm giác gì?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ: “Lạnh lẽo, dính nhớp, tử vong và ác ý.”
Nàng vốn tưởng vị Liên Khuyết Chân Quân này sẽ hỏi nàng vì sao có thể cảm giác được nhưng đối phương nghe xong nàng trả lời, lâm vào trong suy nghĩ sâu xa, cũng không có ý hỏi đến tận ngọn nguồn.
Giang Ngư thầm thở phào. Cơn buồn ngủ ập đến, nàng không nhịn được che miệng ngáp một cái.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thứ, là một bình ngọc màu xanh lá xinh đẹp.
Giang Ngư nghi hoặc quay đầu: “Cơ sư huynh?”
Cơ Trường Linh nhét bình ngọc vào tay nàng: “Ăn một cái, có thể giúp muội có thêm tinh thần.”
Tu Chân Giới thật sự có quá nhiều đan dược nâng cao tinh thần dưỡng khí, cũng không hiếm thấy. Giang Ngư không quá để ý, nhận lấy nói lời cảm tạ, thuận tay đổ một viên vào trong miệng.
Đan dược kia vừa vào miệng lập tức hóa thành linh khí tinh thuần. Giang Ngư chỉ cảm thấy bên trong linh đài của mình như được một trận linh vũ tẩy rửa, tinh thần cực cao, trong hai mắt linh quang mờ mịt.
Thậm chí, nàng cảm thấy thần hồn của mình cũng được tăng không ít.
Cho dù có không hiểu, Giang Ngư cũng biết đây tuyệt đối không phải hiệu quả mà đan dược dưỡng thần bình thường có thể có.
Nàng vội vàng trả cái bình lại: “Cảm ơn Cơ sư huynh, ta tỉnh rồi.”
Cơ Trường Linh thuận miệng nói: “Không phải đồ vật quý giá gì, ta cầm vô dụng. Sư muội giữ lại đi, lần sau mệt nhọc lại ăn.”
Chàng nói nhẹ nhàng bâng quơ vậy, làm Giang Ngư nghi hoặc có phải mình cảm giác sai rồi không? Thật ra đây chỉ là một lọ Dưỡng Thần Đan bình thường?
Nàng hoài nghi nhìn Cơ Trường Linh, hạc trắng kéo kéo ống tay áo nàng: “Tiểu Ngư ngươi cầm đi, thứ này thật sự vô dụng với chúng ta.”
Sợ Giang Ngư không chịu, hạc trắng nói thẳng: “Nếu ngươi băn khoăn, chờ trở lại Linh Thảo Viên, mời chúng ta ăn bữa cơm là được rồi.”
Đã nói đến mức này, Giang Ngư chỉ đành nói: “Vậy được rồi, về chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc lớn!”
*
Đoàn người đêm khuya đến Trương phủ.
Vẫn không quấy nhiễu đến người khác, dễ như trở bàn tay tìm được cái viện giam Trương lão gia và bảy tám người làm.
Ngoài viện có người trông, cái này không cần Liên Khuyết Chân Quân ra tay, Nghiêm Phong rất hiểu chuyện dùng hôn mê chú cho bọn họ.
Lúc đi vào, người trong viện nằm đầy đất, trên bàn là một bàn đồ ăn đã ăn hết, trên mặt đất lung tung vài bình rượu đổ.
Giang Ngư: “...”
Nàng không chịu được phỉ nhổ: “Bọn họ còn rất tự tại, không lo lắng tí nào.”
Liên Khuyết Chân Quân phất tay áo làm tan mùi rượu và mùi hôi đầy viện, thuận tiện thổi tỉnh người nằm trên đất.
Trương lão gia ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn đoàn người, mơ màng nói: “Lại là đám tu sĩ các ngươi. Đã giam lão gia này đến ta rồi, còn muốn làm sao nữa?”
Vừa nói, còn nấc một hơi rượu.
Quả thật là không có chút kính sợ của phàm nhân với tu sĩ nào.
Liên Khuyết Chân Quân không vô nghĩa với ông ta, trận pháp màu đen lại lần nữa xuất hiện. Nhưng lần này trận pháp lớn hơn rất nhiều, bao phủ cả tòa tiểu viện ở bên trong.
Đám người Trương lão gia vốn không thèm để ý như là bị thứ gì đó bóp chặt cổ, cực kỳ khó chịu kêu lên: “Ngươi làm cái gì? Vì sao ngươi có thể khóa ta lại? Ngươi dám ra tay với phàm nhân! Ngươi đã quên quy củ Thái Thanh à?”
“Ta rất rõ ràng quy củ Thái Thanh chúng ta.” Liên Khuyết Chân Quân nói với giọng lạnh lùng: “Nếu biết quy củ Thái Thanh, vậy cũng rõ ràng Thái Thanh chúng ta tuyệt không khoan dung với tà ma ngoại đạo có ý tàn hại Nhân tộc.”
Sương mù hai màu trắng đen từ trận pháp sinh ra, hóa thành xiềng xích, quấn quanh trên người bọn họ.
Vẻ mặt mấy người kia đột nhiên biến sắc, la hoảng: “Đây là cái gì? Đây là cái gì?”
Liên Khuyết Chân Quân lại nhăn mày: “Đến mức này còn không thể ép các ngươi lộ chân thân à?”
Trương lão gia nghe vậy, hét lớn: “Dừng tay! Dừng tay! Ta đã hợp thành một thể với người này, ngươi không đuổi được ta. Nếu ngươi đuổi ta đi, ông ta cũng sẽ chết!”
Những người khác cũng hô: “Không sai! Nếu chúng ta chết thì những con người này cũng sẽ chết. Đến lúc đó, ngươi là hung thủ giết hại những con người này!”
Xiềng xích trắng đen đột nhiên cuốn càng chặt, phía sau mấy người xuất hiện ảo ảnh vặn vẹo, đó là thần hồn của bọn họ.
Lần này, tất cả mọi người thấy rõ ràng phía trên thần hồn của đám người Trương lão gia, xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Chỉ ngắn ngủi một chớp mắt tất cả lại về như thường.
Liên Khuyết Chân Quân phất tay, đánh ngất bọn họ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt bà nhìn về xa xa phía bắc: “Không phải pháp thuật, không phải đoạt xá. Ta vừa dùng dòng khí sinh tử thử qua. Chúng nó là vật còn sống, trên người lại mang theo tử khí. Căn bản không thuộc về thế giới này.”
Đám người Giang Ngư còn không hiểu ra sao, Cơ Trường Linh lại hiểu.
Sắc mặt của chàng cũng trở nên nghiêm túc: “Ý của ngài là mấy thứ này chạy từ đâu đó ra?”
Liên Khuyết Chân Quân gật đầu: “Ta tự mình đi một chuyến, nơi này giao cho ngươi trước.”
Liên Khuyết Chân Quân nói đi là đi, để lại ba người mặt mày ngây ra, đồng loạt nhìn về phía Cơ Trường Linh và hạc trắng bên cạnh chàng.
Cơ Trường Linh lại không giải thích với bọn họ, chỉ nói: “Việc này có lẽ còn rắc rối hơn so với dự tính.”
Giang Ngư vừa nghe lời này thì buồn rầu nhíu mày.
Cơ Trường Linh thấy thế, hỏi nàng làm sao vậy?
Giang Ngư ôi một tiếng: “Lúc ta đến còn tưởng rằng rắc rối bình thường, nhiều nhất một hai ngày là có thể trở về.”
Bây giờ hay rồi Hóa Thần Chân Quân đến rồi thế mà còn không thể lập tức giải quyết.
Hơn nữa, xem dáng vẻ của Liên Khuyết Chân Quân, dường như bọn Trương lão gia còn dính dáng đến rắc rối càng lớn hơn nữa.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Giang Ngư là: Không kịp thu hoạch linh thảo rồi.
Nhưng mà Ninh Thuần Trưởng lão hẳn sẽ nhớ rõ thu hoạch linh thảo, cũng sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó nhỉ.
Còn có Hàn Lộ mới dọn lại đây, tiểu lâu cũng chỉ có nó lẻ loi một mình. Sớm biết thế này, còn không bằng nghĩ cách đưa cả thỏ lớn theo...
Giang Ngư càng nghĩ càng buồn rầu, mày đều nhăn hết lại.
Hạc trắng quay đầu liếc Cơ Trường Linh một cái, đi đến bên cạnh Giang, giơ tay sờ giữa mày nàng.
Cảm xúc lành lạnh làm Giang Ngư phục hồi tinh thần lại: “Đan Lân, ngươi làm gì thế?”
Tiểu cô nương nghiêm trang nói: “Tuổi còn trẻ đừng thường xuyên nhíu mày. Cô nương đẹp như ngươi, giữa mày nhăn thành nếp thì sẽ xấu xí.”
Giang Ngư lập tức bị chọc cười: “Ừm... Đan Lân nói rất có lý.”
Hạc trắng gật đầu như thật: “Đúng vậy! Cười nhiều lên, ngươi cười rộ lên rất xinh đẹp.”
“Meo!” Từ lúc đi vào huyện Trường Lưu, mèo đen phần lớn thời gian đều ngủ, bị đánh thức, từ ống tay áo Giang Ngư chui đầu ra, không kiên nhẫn giơ tay cào một vuốt qua.
Hạc trắng nhanh tay lẹ mắt né tránh, rất ghen ghét nhìn con mèo này: “Tiểu Ngư có việc cũng chẳng thấy ngươi ra hỗ trợ, chỉ biết ngủ. Ngươi là mèo hay là heo thế?”
“Meo meo meo!”
Mắt thấy một mèo một hạc lại cãi nhau. Tuy rằng hơi ầm ĩ nhưng ít nhiều gì cũng làm hòa hoãn không khí nặng nề trong viện.
Lo lắng trong lòng Giang Ngư bớt đi vài phần.
Nàng ôm Tiểu Hắc, lại ôm Đan Lân vào bên người, hít sâu một hơi, cười nói: “Đừng cãi nhau.”
“Đan Lân là tỷ tỷ, Tiểu Hắc còn chưa biết nói. Cưng nhường nó một chút.”
“Tiểu Hắc, con là đệ đệ, phải nghe Đan Lân tỷ tỷ của con nói.”
Một mèo một hạc nhìn nhau, khinh thường quay đầu.
*
Trời còn chưa sáng, một đội đệ tử mặc trường bào hoa văn bạc giày đen đi vào huyện Trường Lưu.
“Thế mà lại là người Chấp Pháp Đường đến?” Chử Linh Hương cực kỳ kinh ngạc.
Môn hạ đệ tử Chấp Pháp Đường của Thái Thanh Tiên Tông đều là tinh nhuệ nội môn, không dễ ra khỏi tông môn.
Trong lòng Chử Linh Hương thấp thỏm thầm nghĩ sợ việc này rắc rối hơn tưởng tượng nhiều.
Lần này đệ tử Chấp Pháp Đường đến đây lấy một nam một nữ cầm đầu. Chính là hai anh em sinh đôi, huynh trưởng Hằng Tiến, muội muội Hằng Ngọc, đều là tu vi Nguyên Anh.
Chuyện đầu tiên bọn họ đến chính là báo cho Chử Linh Hương và Nghiêm Phong, Chấp Pháp Đường tiếp nhận việc ở huyện Trường Lưu, bọn họ có thể tự về tông môn.
Hai người thở phào một hơi. Từ khi Liên Khuyết Chân Quân xuất hiện, bọn họ cũng đã biết, chuyện này không phải chuyện mình có thể quản. Bây giờ thấy Chấp Pháp Đường đến thì không cảm thấy mình bị xem thường, ngược lại cũng yên tâm.
Giang Ngư tưởng phần thông báo này kèm cả mình và Cơ Trường Linh, thở phào một hơi. Nàng nói với Cơ Trường Linh: “Sư huynh, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn (*), chúng ta có thể về rồi.”
(*) Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làngCơ Trường Linh: “...”
Chàng nhìn Giang Ngư, trong giọng nói mang ý xin lỗi: “Sư muội, muội cùng ta sợ là còn chưa thể đi.”
Giang Ngư ngây ra tại chỗ.
Chử Linh Hương nghe vậy, vội hỏi: “Vì sao?”
Hằng Tiến là anh trai cực ngầu, nghe vậy lạnh lùng nói: “Chúng ta nhận được tin tức Giang sư muội có năng lực đặc thù, có tác dụng khắc chế mấy thứ kia. Cho nên tiếp sau đây, chúng ta có lẽ cần Giang sư muội trợ giúp.”
Hằng Ngọc cũng là chị gái ngầu lòi, mặt lạnh tanh bổ sung: “Sẽ cho trợ cấp phong phú.”
Giang Ngư: “...”