Đó là một người tí hon bỏ túi, đại khái chỉ cao đến đầu gối Giang Ngư, ngũ quan tinh xảo, tứ chi tinh xảo, mặc một cái váy nhỏ màu tím, tóc là màu trắng phấn gần sang tím, trên đầu nhú một đóa hoa màu tím mà Giang Ngư rất quen thuộc.
Nửa thân mình cô bé còn giấu trong bụi hoa, chỉ lộ ra cái mặt cỡ một bàn tay, bất an lại chờ mong nhìn Giang Ngư.
Cô bé quá nhỏ, Giang Ngư không kìm được thả nhẹ hơi thở, khẽ hỏi: “Ngươi là ai thế?”
Người tí hon chỉ chỉ một bụi hoa màu tím cách đó không xa.
Giang Ngư nhìn sang, nàng nhớ rõ bụi hoa này. Lúc nàng vừa đến Linh Thảo Viên, học làm linh vũ, bụi hoa này còn chỉ là một gốc cây nho nhỏ, hoa dại không thu hút.
Một ngày nàng rót mười mấy trận linh vũ cho nó, hoa dại trong một đêm lớn lên, trưởng thành tươi tốt thành một bụi lớn.
Sau đó Giang Ngư thấy hoa đẹp, mặc cho nó càng dài càng lớn, gần như chiếm một góc sân, lúc làm linh vũ cũng không quên nó.
Giang Ngư nhìn đóa hoa màu tím tinh xảo mọc trên đỉnh đầu người tí hon, trong đầu nhảy ra một phỏng đoán kỳ diệu: “Ngươi không phải là...”
Cơ Trường Linh theo nàng cùng nhau về, còn chưa đi, lúc này chàng mở miệng khẳng định suy đoán của nàng: “Là một con Tiểu Hoa Linh.”
Chàng dừng một chút lại nói: “Xưa nay chỉ có Hóa Thần Chân Quân mới có thể làm cho cỏ cây hóa linh, thiên phú của sư muội cực cao.”
Nếu là ngày xưa, Giang Ngư nghe câu khen này, có lẽ còn đắc chí một lúc lâu. Nhưng giờ phút này, tâm tư của nàng đều bị cô bé xinh đẹp khả ái trước mắt hấp dẫn rồi.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn người bạn nhỏ này, thử vươn tay với đối phương.
Tiểu Hoa Linh thấy nàng như vậy, vui mừng từ bụi hoa ra, giẫm lên cành hoa bay đến bên cạnh nàng.
Thân là hoa linh được Giang Ngư điểm hóa, cô bé đầy sự ngưỡng mộ và thân cận với Giang Ngư theo bản năng. Nhưng tinh linh cỏ cây trời sinh nhát gan, trước khi chưa xác định thái độ của Giang Ngư, cô bé không dám làm ra bất kỳ hành động lớn mật nào.
Trên người Tiểu Hoa Linh mang theo mùi hoa, còn mang theo một chút hơi nước.
Giang Ngư nhìn thoáng qua trong viện, thấy trên không ít hoa tươi đều dính giọt nước, hỏi: “Vừa rồi, ngươi tự tưới nước cho hoa trong viện?”
“Vâng!” Tiểu Hoa Linh ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói tinh tế oán giận: “Con rối không biết tưới nước. Trước kia mỗi ngày nó đều tưới cho ta thật nhiều, làm ta sắp no quá mà hỏng rồi.”
Cho nên sau khi cô bé hóa hình, chuyện thứ nhất là từ chối con rối hỗ trợ, tự mình tưới nước cho mình.
Giang Ngư tưởng tượng ra cảnh một cô bé con cầm theo cái bình tưới to hơn của mình rồi tự tưới nước cho bản thể mình, bị đáng yêu quá trời rồi.
Nàng để Tiểu Hoa Linh đứng trên vai mình, túi linh thú bỗng nhiên chui ra một cái đầu đen, siêu hung dữ “meo” một tiếng với hoa linh.
Giang Ngư còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, thứ gì đó bay vèo qua trước mặt. Nhìn kỹ lại, Tiểu Hoa Linh đã không thấy, chỉ có thể nhìn thấy bụi hoa run bần bật cách đó không xa.
Giang Ngư: “...”
Nàng tức giận dí đầu mèo đen: “Làm gì đấy? Lại bắt nạt muội muội.”
“Đúng thế.” Hạc trắng bỏ túi vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, giờ phút này cô bé quở trách mèo đen theo Giang Ngư: “Tiểu Hoa Linh yếu ớt như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ bắt nạt. Thật không có tiền đồ.”
Tiểu Hắc:???
Hạc trắng đáp xuống đất, biến thành cô bé cao nửa người, đi đến bên cạnh bụi hoa, ôm Tiểu Hoa Linh sợ tới mức không nhẹ ra.
“Cái đồ than đen kia là dáng vẻ hung dữ thôi, trên thực tế yếu ớt lắm, muội đừng sợ nó. Nếu nó dám bắt nạt muội, muội cứ nói cho ta, xem ta có giật cho nó thành hói đầu không.”
Cô bé tự cho là mình rất hòa khí, nhưng Tiểu Hoa Linh bị cô bé ôm vào trong ngực, lại càng run ác hơn.
Cơ Trường Linh nhìn dáng vẻ cô nhóc kia sắp thở không nổi ngất đến nơi khi bị hạc trắng ôm, thở dài, cứu vớt cô bé từ trong ngực hạc trắng ra, đưa đến trong ngực Giang Ngư.
Hiệu quả dựng sào thấy bóng, Tiểu Hoa Linh lập tức hết run, túm lấy vạt áo Giang Ngư rất không muốn xa rời.
Đan Lân thấy thế, lúc đầu nghi hoặc khó hiểu, tiếp đó bừng tỉnh hiểu ra, lộ ra vẻ chột dạ.
Giang Ngư không chú ý tới mấy thứ qua lại này, cả người đã bị tiểu bảo bối nho nhỏ, xinh đẹp, mềm mại trong ngực chinh phục.
Trong đầu nàng, giờ phút này đã xuất hiện các loại váy nhỏ xinh đẹp, bàn đu dây tí hon, đồ dùng trong nhà thu nhỏ, phòng cây nhỏ...
Ôi! Quá hạnh phúc!
“Bên sư muội không có việc gì, ta đi về trước đây.” Cơ Trường Linh thấy chỗ nàng như thường thì đưa ra lời cáo từ.
“Hẹn gặp lại Cơ sư huynh.” Giang Ngư cười tủm tỉm vẫy tay với chàng: “Vừa trở về hơi bận, không chiêu đãi được. Chờ ta hết bận lại mời huynh ăn bữa tiệc lớn!”
Cơ Trường Linh gật đầu: “Được.”
Tiễn Cơ Trường Linh đi, Giang Ngư không nỡ buông Tiểu Hoa Linh ra, để cô bé ngồi ở trên vai mình, tuần tra một vòng căn nhà đã lâu không về.
Về phần Tiểu Hắc thì đã sớm chạy lên cái cây nào đó tự kỷ vì giận rồi.
Linh điền, linh thảo cấp thấp và linh gạo đều đã thu hoạch, chỉ còn lại một phần nhỏ linh thảo cấp bậc cao đang sinh trưởng. Giang Ngư xem từng chỗ một, thấy sức sống của chúng nó bừng bừng là biết Ninh Thuần Chân Nhân thật sự rất chăm sóc.
Ngoài linh điền ra, còn có thêm vài niềm vui bất ngờ.
Thật lâu trước kia khi vừa gặp mặt, Đan Lân đã từng ngậm một nhánh cây trong suốt óng ánh đến cho Giang Ngư, Giang Ngư chôn nó ở linh điền.
Nhánh cây kia vẫn luôn không có động tĩnh gì, Giang Ngư cũng không sốt ruột, chỉ ngày ngày cho nó chút linh vũ chăm sóc theo linh thảo bình thường.
Không nghĩ tới, đi ra ngoài một chuyến trở về, trên mảnh đất chôn nhánh cây kia thế mà đã mọc ra một chồi cây nho nhỏ, xanh non.
Giang Ngư mừng đến vây quanh nhìn một lúc lâu.
Còn chỗ mảnh ruộng trồng lúa mà nàng tạo ra, Ninh Thuần Chân Nhân không rõ Giang Ngư muốn trồng chúng nó làm gì nhưng vẫn làm linh vũ cho chúng nó, đám mạ đó biến dị mắt thường có thể thấy được.
Nhìn mạ cao đến một mét, Giang Ngư lâm vào trầm tư.
Trầm tư xong, nàng quyết định tiếp tục gieo, xem kết quả tiếp theo thế nào.
Linh điền thu hoạch rồi, Ninh Thuần Chân Nhân không giúp Giang Ngư trồng linh thảo mới mà đất lại rất rõ ràng đều làm màu mỡ, bảo dưỡng cực tốt.
Vừa nghĩ đến Ninh Thuần Chân Nhân, người đã đến rồi.
Nhìn thấy Giang Ngư, ông ta cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho nàng hai túi trữ vật.
Giang Ngư tiếp nhận, phát hiện bên trong, một cái đựng linh thảo và linh gạo, một cái khác là hạt giống.
Ninh Thuần Chân Nhân nói: “Linh thảo đã thu hoạch, phần lớn ta đã giao cho tông môn, đây là định mức để lại cho ngươi.”
Ông ta do dự một chút rồi nói: “Đám linh thảo này không tốt bằng đợt đầu tiên ngươi thu hoạch.”
Giang Ngư kỳ quái: “Ồ? Vì sao?”
Ninh Thuần Chân Nhân cũng muốn hỏi vì sao, đường đường một Nguyên Anh Chân Nhân như ông ta, mỗi ngày cẩn trọng làm linh vũ cho những linh thảo đó, thu hoạch ra cũng đều là linh thảo phẩm chất hoàn mỹ.
Nhưng sau khi giao lên, mặc kệ là các Trưởng lão nghiên cứu linh thảo, hay là đệ tử tông môn vui rạo rực cướp được linh thảo, đều phát hiện, hiệu quả đợt linh thảo này không thần kỳ như đợt trước!
Các đệ tử không biết nội tình, hơn nữa tuy rằng công dụng đám linh thảo này không nghịch thiên như trước đó nghe đồn, nhưng cũng mạnh hơn bình thường quá nhiều, thật ra không cảm thấy có vấn đề gì lớn.
Nhưng mà đám Trưởng lão Dược Phong kia thì lại cảm nhận rất rõ.
Tuy rằng trước đó đã biết, linh thảo của Giang Ngư do Giang Ngư tự mình trồng sẽ có hiệu quả tốt nhất, nhưng không nghĩ tới nàng trồng một nửa, tiếp đó đổi người làm linh vũ, đều có thể khác nhau lớn như vậy.
Ninh Thuần Chân Nhân nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Ngư, hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói: “Còn có thể có nguyên nhân gì, do ngươi trồng linh thảo giỏi đấy!”
Nói xong lập tức nói sang chuyện khác, ông ta nhìn về phía cô nhóc trên vai Giang Ngư, nhíu mày nói: “Tinh linh hoa cỏ? Nơi nào tới?”
Giang Ngư lập tức vui rạo rực nói: “Nhà ta đấy, đẹp không?”
Ninh Thuần Chân Nhân trợn tròn mắt: “Ngươi điểm hóa?”
Giang Ngư không quá hiểu “điểm hóa” là thao tác gì, nàng nói: “Chính là ra từ bụi hoa mà trước đó mỗi ngày ta đều tưới nước cho.”
Ninh Thuần Chân Nhân nhìn nàng như quái vật, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Giang Ngư thấy thế, chần chờ hỏi: “Trưởng lão, có vấn đề gì à?”
Trong miệng Ninh Thuần Chân Nhân nhảy ra mấy chữ: “Không… Không có vấn đề gì.”
Ông ta tự nói với mình, chẳng lẽ chỗ ly kỳ trên người cô nhóc quái vật này còn ít à? Cỏ cây sinh linh mà thôi, không phải chuyện hiếm lạ gì!
Ông ta hoàn toàn không muốn ở lâu ở chỗ này, nói bằng giọng cực nhanh: “Ngươi đi đã nhiều ngày, ta bố trí một cái linh mạch ở dưới linh điền của ngươi. Sau này, ngươi cũng không cần lo lắng linh lực thổ nhưỡng ở linh điền của ngươi có vấn đề.”
Linh mạch!
Giang Ngư chớp chớp mắt, kinh ngạc cảm thán: “Cảm ơn Ninh Thuần Trưởng lão, ngươi thật hào phóng!”
Ninh Thuần Chân Nhân: “... Không phải ta, là tông môn bỏ ra.”
Ông ta xụ mặt: “Đây là bản lĩnh của ngươi. Đổi thành những người khác, nếu có năng lực như ngươi, tông môn cũng sẽ cho.”
Ông ta nói xong mấy lời này, dường như không muốn ở thêm một giây nào nữa, hóa thành một luồng linh quang biến mất.
Giang Ngư tò mò ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào đất đai.
Lúc trước nàng chưa nhận thấy được, linh lực tiến vào dưới đại địa, không bao lâu, nàng đã nhận ra chỗ linh mạch.
“Đây là niềm vui của việc có núi dựa à?” Giang Ngư lẩm bẩm. Càng ở lâu, nàng càng có thể cảm nhận được cái gì gọi là đại tông đại khí đứng đầu giới Tu Tiên.
Trong khoảng thời gian này nàng xem không ít thoại bản, bên trong cũng từng nhắc tới linh mạch. Đây chính là thứ tốt cực kỳ hiếm thấy, rất nhiều tông môn nhỏ đều dựa vào một cái linh mạch mà phát triển.
Kết quả, tông môn trực tiếp cho nàng một cái, dùng để trồng trọt?
Giang Ngư đột nhiên phất lên, ở bên cạnh linh điền hóng gió một lúc mới bình tĩnh lại, chẳng qua bước chân trở lại tiểu lâu còn mang theo chút lâng lâng.
Trong ngoài tiểu lâu đều sạch sẽ, còn có một vài chi tiết nhỏ bất ngờ: Ví dụ như trong viện có thêm vài loại hoa, phòng khách thư phòng đều được cẩn thận mà cắm hoa tươi mới hái mỗi ngày, thoại bản và bút bị Giang Ngư tiện tay vứt đó, ôm gối trên thảm đều được dọn dẹp lại đến ngăn nắp.
Tuy rằng con rối sẽ phụ trách quét tước sạch sẽ trong nhà, cũng sẽ không cẩn thận như vậy.
Giang Ngư quay đầu nhìn Tiểu Hoa Linh trên vai: “Đây là ngươi làm à?”
Tiểu Hoa Linh nhỏ giọng trả lời: “Hoa là ta hái, những cái khác là Hàn Lộ đại nhân sửa sang lại.”
Cô bé hóa hình vài ngày, Hàn Lộ đã sớm biết đến.
Nhắc tới thỏ lớn, Giang Ngư nhẹ chân nhẹ tay, lên lầu hai.
Bây giờ đã là buổi chiều, lầu hai im ắng.
Hàn Lộ ngủ trong nhà, ở ngay bên cạnh phòng ngủ của Giang Ngư.
Nàng nghĩ thỏ lớn đang ngủ, đứng ở ngoài phòng một lát thì chuẩn bị rời đi. Ai ngờ còn chưa kịp xoay người, cửa phòng đã bị mở ra.
Trong phòng kéo rèm, đen như mực, con thỏ thu nhỏ lại cao bằng người thường, đứng trong bóng tối tựa như một con thú bông lớn có đôi mắt phát sáng.
“Ta nghe được tiếng bước chân của ngươi nên biết ngay chắc chắn là ngươi đã về rồi!” Hàn Lộ vui mừng nhảy tại chỗ hai cái, một đôi tai to sung sướng đong đưa.
Mặt trời còn chưa xuống núi đó, Giang Ngư ngượng ngùng: “Ta đánh thức ngươi à?”
Thỏ lớn lắc đầu, nâng chân trước lên vẫy vẫy: “Chỉ ngủ ít một lát so với ngày thường thôi, chẳng bao lâu cả đâu. Hoàn toàn không là gì so với niềm vui được nhìn thấy Ngư Ngư.”