Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 70

“Ta nhất định là Văn Thú hạnh phúc nhất trên thế giới.” Hàn Lộ nói với các bạn của mình.

Hiện tại nó đang ngồi trên bãi cỏ ở Linh Thú Phong, bên cạnh có hai con thỏ ngồi xổm giống nó, lập loè ánh trăng màu bạc, một con lớn một chút, con còn lại nhỏ hơn chúng nó một vòng, vừa nhìn đã biết là một con Văn Thú con.

Trừ hai con Văn Thú, còn có một con sói lớn màu đen, ba bọn họ là ba bạn tốt nhất trong số bạn bè của Hàn Lộ ở Linh Thú Phong.

Nó nói được thì làm được, buổi tối sau ngày xây nhà xong nó đi đến Linh Thú Phong, chia sẻ việc mình có nhà mới với mọi người, cũng mời bọn họ đến Linh Thảo Viên làm khách.

Tiểu Văn Thú dựa vào trưởng bối nhà mình, nghe Hàn Lộ kể về nhà nấm của mình, trong đôi mắt màu hồng phấn tràn đầy tò mò: “Sao nấm có thể để cho người ở chứ? Vì sao lại có người xây nhà thành hình nấm nhỉ?”

Hàn Lộ kiêu ngạo nói: “Bởi vì đây là Ngư Ngư nghĩ ra đó. Ngư Ngư khác với những người khác. Nàng luôn cực kỳ thông minh cực kỳ thú vị.”

Ba con thú đều cảm thấy hứng thú với căn nhà trong miệng Hàn Lộ, cũng cảm thấy rất hứng thú với “Ngư Ngư” trong miệng nó.

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị đến nhà ngươi làm khách.” Sói đen đảo cái đuôi trên mặt cỏ: “Buổi tối ngày kia thì sao? Cho chúng ta một chút thời gian, chuẩn bị quà bái phỏng.”

Hàn Lộ cười tủm tỉm nói: “Được đó, được đó! Ta cũng sẽ chuẩn bị tốt đồ chiêu đãi các ngươi. Ta đã học được không ít món ăn ngon từ Ngư Ngư!”

Tạm biệt ba người bạn, nó lại đến một chỗ khe núi đằng sau Linh Thú Phong.

Nơi này có một gốc cây đại thụ cổ xưa, mỗi một con linh thú sống ở Linh Thú Phong, đều đã từng được Ngân Thụ Trưởng lão chăm sóc, không ai biết Ngân Thụ Trưởng lão đã sống bao nhiêu năm.

Thật nhiều linh thú già nói lúc Linh Thú Phong còn chưa được gọi là Linh Thú Phong, Ngân Thụ Trưởng lão đã ở nơi này.

Hàn Lộ hái một bó hoa, nhảy nhót đi đến trước mặt đại thụ, dựa vào thân cây ngồi xuống: “Ngân Thụ Trưởng lão! Ngân Thụ Trưởng lão! Ta đến thăm người nè!”

Lá cây không gió rào rạt run rẩy, nữ nhân mặc trường bào màu trắng từ bên trong thân cây đi ra. Trên đầu bà đeo một cái phát quan bện từ lá cây, tóc đen dài chấm đất, đi chân trần đạp lên trên cỏ, như thần núi trong các câu truyện thần thoại.

Khuôn mặt nữ nhân ôn hòa từ bi, nhìn thỏ lớn, cười khẽ: “Hóa ra là Tiểu Hàn Lộ nha.”

Thật ra Hàn Lộ đã không nhỏ, nhưng ở trước mặt Ngân Thụ Trưởng lão, tất cả sinh linh ở Linh Thú Phong đều được coi như đứa nhóc.

Hàn Lộ cầm bó hoa tỉ mỉ lựa chọn trong tay đưa cho bà, vội không chờ nổi nói: “Trưởng lão! Trưởng lão! Bây giờ ta đến Linh Thảo Viên ở rồi. Ta có người nhà mới, còn có nhà mới. Tối ngày kia, ta muốn mời người đến nhà mới của ta làm khách.”

Ngân Thụ Trưởng lão nghe vậy, nghiêm túc trả lời: “Được. Ta sẽ bảo Linh Chi gọi ta vào tối ngày kia. Ngươi biết đó tuổi lớn thích ngủ, nếu không gọi ta thì có lẽ ta sẽ không cẩn thận mà ngủ qua ngày mất.”

Linh Chi là gốc cỏ linh chi lớn lên ở khe núi, sau đó hóa hình, vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngân Thụ Trưởng lão.

Ngân Thụ Trưởng lão ngồi trên tảng đá, nhìn Hàn Lộ cười: “Xem ra, Tiểu Hàn Lộ ở Linh Thảo Viên thật sự vui vẻ.”

Hàn Lộ nghiêm túc gật đầu: “Rất vui vẻ! Ngư Ngư cực kỳ cực kỳ tốt.”

Nó bắt đầu kể những thứ Giang Ngư biết làm cho Ngân Thụ Trưởng lão, sau khi kể một tràng dài thì nói: “Nếu Trưởng lão nhìn thấy nàng ấy thì nhất định cũng sẽ thích nàng ấy!”

*

Sau khi tạm biệt Ngân Thụ Trưởng lão, Hàn Lộ còn không yên tâm, cố ý đi tìm Linh Chi, lại nói một lần chuyện này với nàng rồi mới nhảy nhót rời khỏi Linh Thú Phong.

Lúc trở lại Linh Thảo Viên đã là khuya, trong viện đèn sáng, nhà nấm của nó cũng tỏa sáng, bên trong tiểu lâu lại tối tăm yên lặng.

Ngư Ngư đã ngủ.

Cho dù biết Giang Ngư sẽ không dễ bị đánh thức, thỏ lớn vẫn đi nhẹ bước chân theo bản năng.

Đầu tiên, nó là tuần tra bên ngoài linh điền một vòng, đuổi đi ba con dã thú bị linh khí hấp dẫn tới, muốn xuyên qua kết giới ăn trộm. Ngay sau đó lại đi hái mấy trái cây Giang Ngư thích ăn, mang về dùng linh lực bảo tồn, bảo đảm vị trái cây duy trì ở trạng thái tốt nhất.

Làm xong mấy thứ này, thỏ lớn mới về nhà nấm của mình.

Nó nằm ở trong viện được tường hoa vây quanh, ngửi mùi thơm động lòng người trong không khí, thoải mái thích ý phơi ánh trăng.

Buổi sáng hôm sau, Giang Ngư dậy, nhìn thấy trên bàn nhỏ bày một đĩa trái cây đã cắt xong sẵn, thịt quả mới mẻ mọng nước, bên cạnh còn có mấy chén quả trà.

Bên cạnh là một trang giấy, trên đó là nét chữ tròn vo: Ngư Ngư, trái cây đã rửa sạch cắt sẵn rồi, có thể trực tiếp ăn. Trà quả làm theo phương pháp của ngươi, hương vị cũng không tệ lắm. Trong nồi nấu cháo, cũng học các bước của ngươi làm, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không.

Lạc khoản là: Lúc Ngư Ngư nhìn thấy chỗ này thì Hàn Lộ đã đi ngủ.

Nhìn thấy lạc khoản này, Giang Ngư không kìm được bật cười.

Nàng nếm một ngụm quả trà, ngọt ngọt, uống ngon.

Mở nồi ra là cháo cá vẫn còn bốc hơi nóng. Chỗ này của Giang Ngư không có sẵn nguyên liệu nấu ăn, không cần phải nói chắc chắn là buổi tối Hàn Lộ đã ra sông bắt cá.

Vì thế, chờ đến khi Tiểu Hoa Linh dụi mắt từ nhà cây bay ra, lại thấy Giang Ngư vẫy tay với mình: “Tiểu Tử mau đến đây. Hàn Lộ làm bữa sáng và trà quả cho chúng ta.”

Tiểu Hắc im lặng ăn cháo.

Giang Ngư ăn một miếng cháo cá tươi ngon, không nhịn được nói: “Người khác có nàng tiên ốc, không nghĩ tới nhà ta cũng có một nàng tiên thỏ. Không đúng! Nói không chừng là chàng tiên thỏ đó.”

Nàng tưởng tượng ra hình tượng một con thỏ mặc tạp dề, một mình cười đến ngã trái ngã phải.

Buổi tối, Hàn Lộ rời giường, chuyện đầu tiên là chờ mong hỏi ba người bọn họ đồ mình làm hương vị thế nào?

Giang Ngư nghiêm trang: “Ăn rất ngon, chỉ kém ta một chút xíu!”

Tiểu Hoa Linh đi theo vỗ tay: “Ăn ngon! Ăn ngon!”

Mèo đen im lặng không hé răng ngậm một con búp bê sứ, đặt ở dưới chân Hàn Lộ: “Meo!”

Giang Ngư kinh ngạc nói: “Đây là đồ chơi trước kia ta mua cho Tiểu Hắc ở huyện Trường Lưu, là món đồ chơi mà nó rất thích. Nó muốn tặng cho ngươi.”

Hàn Lộ vừa nghe là mèo đen thích thì không lấy, mèo đen lập tức meo meo vài tiếng siêu lớn.

Nó mới không phải mèo ăn không chiếm hời! Ăn đồ của người ta, chắc chắn phải đáp lễ!

Hơn nữa, thỏ lớn này nấu cháo, tuy rằng kém Tiểu Ngư, nhưng ăn vẫn ngon.

Hàn Lộ nghe hiểu, thấy thái độ Tiểu Hắc kiên quyết, vui tươi hớn hở nhận lấy: “Búp bê thật đáng yêu! Ta muốn đặt nó ở trong phòng của ta!”

Tiếp theo, nó nói cho Giang Ngư biết mình mời mấy người bạn tối mai đến nhà chơi.

Chuyện này trước đó nó từng nhắc đến với Giang Ngư rồi, chỉ chưa định ra thời gian mà thôi.

Giang Ngư vừa nghe, trong đầu nhanh chóng vận chuyển: Lông xù xù! Bạn tốt lông xù xù!

Oa, lại có lông xù xù mới sắp tới Linh Thảo Viên nè!

Nàng hỏi: “Cần hỗ trợ không?”

Hàn Lộ ngẫm nghĩ rồi nói: “Sẽ có bốn người bạn đến, hoặc là năm người. Ta có thể tự mình chuẩn bị. Nhưng có lẽ cần Ngư Ngư ngươi giúp ta mua chút đồ.”

Giang Ngư lập tức nói: “Thật khéo! Ngày mai vừa hay là mùng mười, ta vốn cũng định đi chợ đệ tử ở Vạn Tượng Phong. Ngươi muốn cái gì, ta có thể mua giúp ngươi.”

Hàn Lộ bẻ tay tính: “Có hai người bạn cùng tộc ta. Ngày thường họ ăn ánh trăng giống ta, hẳn là sẽ thích trà linh quả và linh thảo, linh thảo thì ta vẫn còn một ít, đủ ăn.”

“Còn có một con sói đen, nó thích ăn thịt, thích nhất là ăn một loại hung thú tên Dực Điểu. Dực Điểu rất thường thấy, ngày mai nếu Ngư Ngư nhìn thấy thì mua hộ ta 30 cân về.”

“Còn có Ngân Thụ Trưởng lão và Linh Chi. Ngân Thụ Trưởng lão đã sớm không ăn gì, ta hứng một chén sương sớm cho bà là được. Linh Chi thích ăn không kén ăn...”

Giang Ngư nghe được hai mắt tỏa ánh sáng.

Hai con thỏ lớn!

Còn có sói đen!

Đều là lông xù xù!

Ngân Thụ Trưởng lão, nàng nghe Hàn Lộ nhắc đến không chỉ một lần, trong lòng cũng rất tò mò với vị này.

Còn có Linh Chi kia không xác định có đến không, cũng là thực vật hóa hình, có lẽ người Tu Tiên Giới tập mãi thành quen, đối với Giang Ngư mà nói lại là cực kỳ mới mẻ.

Nàng cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép đồ mà Hàn Lộ nhắc tới, bảo đảm: “Cứ để ta mua. Ngày mai ngươi ngủ một giấc dậy, sẽ phát hiện mọi thứ đã được chuẩn bị xong.”

Ngày hôm sau, Giang Ngư ôm Tiểu Hoa Linh trong ngực, túi linh thú bên hông mang theo mèo đen, bên người còn có Đan Lân đi theo.

Vốn dĩ đã nói xây cho Đan Lân một căn nhà nhỏ, nhưng mỗi ngày cô nương này đều có một ý tưởng mới, rối rắm hai ngày vẫn chưa nghĩ xong mình muốn gì.

Dù sao cũng không vội, Giang Ngư để nàng từ từ nghĩ. Hôm nay đi chợ đệ tử, Giang Ngư hỏi hạc trắng có muốn đi cùng không.

Đan Lân ở Thái Thanh nhiều năm như vậy, tuy rằng nghe nói qua tên tuổi, trước nay lại chưa từng đi chợ đệ tử ở Vạn Tượng Phong. Cô bé không có hứng với loại náo nhiệt này, nhưng nếu người đồng hành là Tiểu Ngư, vậy lại khác.

Giang Ngư không quên Cơ sư huynh, nhưng Cơ Trường Linh không đi.

Giang Ngư ngẫm lại cũng phải: Cơ sư huynh vừa nhìn là con yêu của trời không thiếu gì, muốn cái gì là sẽ có người đưa tới cửa. Hơn nữa chàng thoạt nhìn quạnh quẽ một mình đúng là không hợp với chợ đệ tử ồn ào đông vui.

Sáng sớm, đón ánh sáng mặt trời mới dâng lên, Giang Ngư bước lên linh giá đi Vạn Tượng Phong.

Hôm nay không gặp được người bạn Tiểu Thận Thú, linh giá là một linh thú trên người mọc đầy lân giáp màu đen. Giang Ngư không quen biết linh thú này, tính cách nó hình như cũng cực kỳ lạnh nhạt. Từ khi bắt đầu lên linh giá, lục tục đi ngang qua vài ngọn núi, mấy lượt đệ tử lên xuống, Giang Ngư cũng chưa thấy nó mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng Giang Ngư là người ai cũng có thể nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy linh thú này cực kỳ oai hùng khí phách, nhưng gặp được loại cao ngạo lạnh lùng này, nàng sẽ không đi lên tự làm mất mặt, chỉ thành thật ngồi ở trong một góc, nói chuyện với Tiểu Hắc và Tiểu Hoa Linh.

Rất nhanh đã đến Vạn Tượng Phong.

Giang Ngư xuống linh giá, theo đường nhỏ lần trước đi qua, liếc mắt một cái đã phát hiện một chuyện. Hai bên đường không ít đệ tử bày quán, thứ họ ngồi dưới người sao mà quen mắt thế nhỉ?

Đây còn không phải là sofa lười của nàng à?

Giang Ngư nghi ngờ trong lòng, đi về phía trước một chút, quầy hàng càng dày đặc hơn, chủ quán dùng “sofa lười” càng nhiều.

Giang Ngư đi đến trước một quán nhỏ bán đan dược, thấy đệ tử Trúc Cơ trẻ kia ngồi ở trên “sofa đám mây” quen mắt, vẫn không nhịn nổi hỏi: “Vị sư đệ này, ta một đường đi tới, thấy không ít chủ quán đều ngồi cái này...”

Nàng chỉ vào cái sofa lười kia.

Đệ tử kia vừa nghe vậy thì nở nụ cười: “Hôm nay ta đã nghe được rất nhiều người hỏi rồi.”

Hắn lập tức nhiệt tình nói cho Giang Ngư, thứ này gọi là “sofa lười”, là Giang Ngư sư tỷ ở Linh Thảo Viên nghĩ ra.

“Ban đầu lưu hành ở bên Vạn Tượng Phong. Lúc mới ra không ít đệ tử còn ghét bỏ đấy, nhưng không bao lâu bọn họ biết sofa lười này thoải mái đến nhường nào.”

“Người đầu tiên dùng sofa lười chính là một vị sư huynh Kim Đan của Vạn Tượng Phong, mọi người đều tưởng hắn phát minh. Sau đó vị sư huynh kia đứng ra bác bỏ tin đồn, nói là Giang Ngư sư tỷ ở Linh Thảo Viên nghĩ ra.”

Giang Ngư lập tức biết, vị sư huynh Kim Đan nhất định là Chung Tử Hưng.

Chủ quán này còn cảm khái với nàng: “Vị Giang Ngư sư tỷ này cũng không biết là người tài phương nào. Vậy mà có thể nghĩ ra thứ đồ thoải mái như này.”

Giang Ngư: “...”

Trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng lại lần thứ hai nổi danh bằng cách này.

Cảm ơn chủ quán, Giang Ngư đi vào bên trong. Dọc theo đường đi, nàng được xem đủ kiểu dáng sofa lười.

Tầm thường một tí thì chỉ là sofa đổi thành các loại kiểu dáng: Ngoài đám mây thường thấy nhất, hình tròn hình vuông gì đó, đến hình cánh hoa hình vỏ sò, hình giọt nước, lại đến tạo hình các loại động vật... Tu sĩ có thể tự mình động thủ, sức tưởng tượng hoàn toàn không bị kỹ thuật trói buộc.

Loại này đều coi như thường thấy.

Phía sau, chế tác sofa lười thành linh khí, cái gì mà sofa lơ lửng ở giữa không trung; một gốc cây mọc ra từ mặt đất nâng người lên giữa không trung; còn có quả bóng nước trong suốt chứa đầy nước cũng đựng người ở trong...

Có một vài người sáng tạo, làm người hiện đại có thể nói “kiến thức rộng rãi” như Giang Ngư từ thời đại tin tức bùng nổ đến đây đều chấn động không nhẹ.

Giang Ngư còn gặp được quầy hàng “đặt làm sofa lười”.

Nàng buồn cười nghĩ đám tu sĩ này thật ra cũng không phải hoàn toàn không hiểu thú vui cuộc sống nhỉ. Cho bọn họ chút dẫn dắt, bọn họ có thể nghĩ ra các loại đồ chơi thú vị đó thôi.

Giang Ngư gặp được Chung Tử Hưng.

Từ trước đến nay vị sư huynh lười biếng này không chút thay đổi, vẫn dựng một tấm biểm nửa cũ nửa mới, còn mình thì nằm ngủ ngon ở phía sau.

Nhưng lần này, hắn nằm trên một cái sofa mềm mại thoải mái.

“Chung sư huynh.” Giang Ngư gọi hắn.

Chung Tử Hưng nghe được giọng của nàng, lần này bật dậy rất nhanh, thoạt nhìn cũng rất vui vẻ: “Đã lâu không gặp, Giang sư muội. Ngươi thoạt nhìn...”

Hắn đánh giá Giang Ngư một chút, cười nói: “Sống thật sự không tồi.”

Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Thời gian trước có chút việc bận, Chung sư huynh thoạt nhìn cũng sống không tồi.”

Chung Tử Hưng nghe vậy lại gục mặt xuống: “Tàm tạm.”

Thấy hắn không hứng thú lắm, Giang Ngư nói sang chuyện khác: “Ta còn muốn cảm ơn Chung sư huynh thay ta nổi danh. Hôm nay ta đi một đường này, nghe được tên của mình rất nhiều lần.”

Giang Ngư không nhịn được nghĩ, sợ trước kia nguyên thân đánh lén Cơ Linh Tuyết ở đại bỉ tông môn, cũng chưa được thảo luận nhiều như này.

Chung Tử Hưng vừa nghe lời này thì hơi xấu hổ: “Cái này, sư muội, ngươi nghe ta giải thích.”

Hóa ra, sau khi Giang Ngư đặt làm mấy cái sofa ở chỗ hắn, hắn cảm thấy thứ này rất thoải mái, lúc ấy cũng hỏi Giang Ngư có thể làm đồ giống vậy không.

Giang Ngư tất nhiên đồng ý.

Chung Tử Hưng làm vài cái sofa lười, sau đó tháng trước hắn đi nhận một nhiệm vụ thí luyện, tổ đội cùng còn có mấy đệ tử ở phong khác.

Buổi tối nghỉ ngơi, những đệ tử khác đều ngồi xếp bằng nghỉ ngơi tại chỗ, Chung Tử Hưng lấy sofa lười mềm mại lại xinh đẹp ra.

Bỗng dưng nổi tiếng không thể hiểu được.

Những đệ tử tổ đội thí luyện cùng hắn đều hỏi đây là cái gì, biết được hắn có thể luyện chế, sảng khoái tìm hắn thanh toán tiền đặt cọc, mỗi người đặt chế một cái.

Sau đó đám người kia trở về tiếp đó lại mang đến một đợt người.

Có tự mình làm, cũng có tay nghề không tốt tìm đệ tử Khí Phong hoặc là Vạn Tượng Phong hỗ trợ luyện chế.

Phong trào “sofa lười” cứ như vậy nổi lên không thể hiểu được.

Rất nhiều người cảm thấy thứ này làm người ta “chậm trễ” “ảnh hưởng tu hành”, nhưng phần lớn đệ tử cảm thấy sofa rất thoải mái, cũng khen Chung Tử Hưng không dứt miệng. Bọn họ tưởng Chung Tử Hưng nghĩ ra.

Sau khi Chung Tử Hưng được khen mấy ngày ở bên ngoài mới biết được chuyện này. Hắn vội vàng làm sáng tỏ, nói đây là Giang Ngư sư muội ở Linh Thảo Viên nghĩ ra.

Chuyện Giang Ngư cho tới bây giờ, đã qua non nửa năm, không ít người đã quên chuyện của nàng và Cơ Linh Tuyết.

Bây giờ một lần nữa nhắc tới, một vài người nhớ tới chuyện cũ của nàng và Cơ Linh Tuyết thì cực kỳ khinh thường. Cũng có rất nhiều người, cảm thấy nàng đã bị trừng phạt, hơn nữa ở Linh Thảo Viên lâu như vậy, an phận cũng không gây ra chuyện gì, còn có thể nghĩ ra thứ đồ tốt như sofa lười, hiển nhiên tâm tính mài giũa không tồi, ngược lại suy nghĩ về nàng thay đổi không ít.

Chung Tử Hưng áy náy nói: “Lúc trước ta đi Linh Thảo Viên tìm ngươi một lần, nhưng Giang sư muội không ở đó. Ta không liên hệ được ngươi nên tự chủ trương.”

Giang Ngư không để ý, cười nói: “Ta còn muốn cảm ơn Chung sư huynh. Trước kia trong tông môn nhắc tới ta, đều sẽ nói ‘là Giang Ngư đánh lén ám toán đồng môn’. Nhưng sau này, ta chính là Giang Ngư ‘phát minh ra sofa lười’.”

Chung Tử Hưng thấy sắc mặt nàng bình thường, cũng nở nụ cười theo, thở dài: “Sư muội rộng lượng. Ta hổ thẹn không bằng.”

Sắc mặt hắn trở nên đứng đắn: “Dựa vào sofa lười này, ta nhận không ít đơn đặt hàng, kiếm lời được một ít linh châu. Vì báo đáp Giang sư muội, hôm nay ngươi muốn cái gì, ta sẽ luyện chế cho ngươi miễn phí.”

“Còn có loại chuyện tốt này?” Giang Ngư lập tức nói: “Nào, Đan Lân, còn nhớ rõ cái giá đậu kia không, chính là Chung thúc thúc luyện chế. Ngươi muốn làm phòng ở thành dạng gì, đừng khách khí, chỉ cần nói với hắn.”

Chung Tử Hưng lập tức trợn tròn mắt: “Ta chỉ khách khí một câu, thế mà ngươi coi là thật à?”

Giang Ngư cười to: “Nói ra rồi cũng không thể thu lại, chầu này ta chắc chắn làm thịt rồi!”

Chung Tử Hưng làm ra vẻ đau lòng: “Ôi, kiếm lời nửa tháng, một ngày đã tan.”

Hạc trắng nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện với nhau thật vui, vẻ mặt trầm tư.

Giang Ngư quay đầu thấy vẻ mặt cô bé, vui vẻ: “Ngươi suy nghĩ gì thế?”

Đan Lân chớp chớp mắt, thuận miệng nói: “Ta suy nghĩ, mua thịt Dực Điểu ở chỗ nào.”

Nhắc tới chính sự, Giang Ngư quả nhiên bị dời lực chú ý.

Nàng nói với Chung Tử Hưng: “Hôm nay ra ngoài là muốn mua một ít đồ vật. Chung sư huynh, không quấy rầy ngươi nữa.”

Chung Tử Hưng hỏi: “Không đặt chế đồ nữa à?”

“Còn chưa nghĩ xong. Thực sự có yêu cầu thì ta lại đến làm phiền Chung sư huynh.”

Chung Tử Hưng lại lần nữa nằm về, vẫy tay với nàng: “Giang sư muội hẹn lần sau gặp lại.”

Đồ ở chợ đệ tử đúng là vừa nhiều lại đầy đủ, không đến một canh giờ, nàng đã mua đủ đồ mà Hàn Lộ muốn.

Giang Ngư mua một túi hạt giống không biết tên nghe nói là mang ra từ một bí cảnh cổ. Trên trăm cân thịt yêu thú, chuẩn bị mang về, một phần làm nguyên liệu nấu ăn, một phần chế thành thịt khô.

Ngoài ra, còn có một ít đồ chơi hiếm lạ cổ quái, ví dụ như một đệ tử Khí Phong bán một con chim máy hỏng, vốn dĩ có thể có rất nhiều năng lực, hiện tại chỉ biết không có đầu óc mà cạc cạc bay loạn khắp nơi. Giang Ngư bỏ mười linh châu là mua được trên tay, về cho Tiểu Hắc làm đồ chơi.

Một cái ống trúc sẽ tự động chảy ra nước, vĩnh viễn không cạn. Thứ này đối với tu sĩ có thể dùng pháp thuật quả thực là râu ria trong râu ria.

Nhưng Giang Ngư cảm thấy chơi vui, mua. Giang Ngư cảm thấy ánh mắt đệ tử kia nhìn nàng như đang nhìn người coi tiền như rác.

Coi tiền như rác tỏ vẻ: Hứ! Có linh châu thì cứ tùy hứng đấy!

...

Hôm nay thắng lợi trở về.

Trở lại Linh Thảo Viên, sắc trời còn sớm.

Nhưng Giang Ngư trở lại tiểu lâu, đã thấy một đôi mắt thỏ lớn hồng hồng.

Nàng kinh ngạc: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”

Thể chất của Văn Thú quyết định bọn nó sẽ không thoải mái với ánh nắng. Tuy rằng không đến mức thấy ánh nắng sẽ bị thương, nhưng Văn Thú đều cực ghét ban ngày đi ra ngoài.

Cho nên Hàn Lộ cũng chỉ đợi ở tiểu lâu.

Hàn Lộ ngượng ngùng gãi đầu: “Lòng ta quá kích động, không ngủ được.”

Giang Ngư thật ra có thể hiểu được tâm tình này, lấy đồ đã mua ra cho nó xem: “Ngươi xem, ta đã mua đủ đồ mà ngươi cần rồi.”

Hàn Lộ ôm nàng một cái: “Cảm ơn Ngư Ngư!”

Thỏ lớn gần như là đếm thời gian, chờ đến khi thái dương hạ xuống, chân trời còn có ánh nắng chiều đầy trời, nó lập tức hoan hô xông ra ngoài.

Giang Ngư bật cười lắc đầu, nhìn thỏ lớn bận rộn, đi hỗ trợ nó.

Hàn Lộ không muốn để nàng vất vả: “Không có việc gì! Ta có thể tự làm!”

Giang Ngư hừ một tiếng, nhón chân, cong tay gõ đầu nó một cái: “Coi ta là người ngoài làm gì? Ngươi nghĩ xem nếu Đan Lân và Tiểu Hắc có chuyện gì, chẳng lẽ ta sẽ ở bên cạnh ngồi xem mặc kệ, nhìn bọn họ bận bịu à?”

Thỏ lớn ngẩn ngơ, thấy Giang Ngư mỉm cười giận dữ: “Nếu ngươi bảo nơi này là nhà của ngươi thì còn phân ngươi với ta cái gì chứ?”

Thỏ lớn ô oa một tiếng, dùng sức ôm lấy nàng.

“Rõ ràng là nói hay như vậy, vì sao ta lại sắp khóc chứ.” Nó hít hít mũi, siêu lớn tiếng nói: “Ngư Ngư, hôm nay, ta lại càng thích ngươi hơn hôm qua một chút.”

Ánh trăng treo trên không trung, thỏ lớn đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Thịt nướng đang chuẩn bị trên bếp lò, trên đĩa đã có một đợt thịt nướng sẵn, dùng linh lực vẫn duy trì độ ấm và hương vị.

Mấy cốc trà tiên linh quả tản ra hương thơm ngát.

Trên bàn còn có đặc sản linh thảo Linh Thảo Viên được rửa sạch sẽ, cũng có được làm ấm.

Trừ cái này ra, còn có vài đĩa điểm tâm và đồ ăn vặt do Giang Ngư hỗ trợ chuẩn bị.

Vì có cảm giác nghi thức, Giang Ngư còn dạy Hàn Lộ chuẩn bị món quà nhỏ cho khác: Hộp gỗ xinh đẹp, đặt một con Văn Thú bản chibi điêu khắc từ bạch ngọc, tròn vo siêu cấp đáng yêu, đúng là dáng vẻ của Hàn Lộ.

Đan Lân và Tiểu Hoa Linh cũng hỗ trợ bố trí phòng ở một chút: Hai cô bé dùng linh lực nặn thật nhiều đèn nhỏ xinh đẹp, treo ở trên nóc nhà và trên tường rào tre, trên cỏ cũng nở khắp hoa màu tím.

Tiểu Hắc không thể hóa hình cũng không thể nói chuyện, không giúp được gì, nhưng có thẩm mỹ không tầm thường, ngồi xổm trên tường rào tre meo meo meo chỉ huy.

Hàn Lộ kiêu ngạo lại tràn ngập chờ mong nhìn phòng ở của mình, vui sướng nói: “Chờ đến khi bọn họ lại đây, nhất định sẽ hâm mộ đến hỏng mất!”
Bình Luận (0)
Comment