Ngân Thụ Trưởng lão cứng họng một lát: “Ngươi đó...”
Bà đã biết thanh danh của Giang Ngư từ rất sớm qua miệng nhóm linh thú và trong miệng các Trưởng lão khác của Thái Thanh Tông. Bà có chút tò mò với cô bé nhân loại trẻ tuổi này.
Nhưng theo lời bà đã nói thì bà là một thân cây lớn tuổi nên thích yên tĩnh, một mình phơi nắng và ánh trăng, nghe những cây khác trên núi lặng lẽ nói chuyện, không muốn quan tâm quá nhiều chuyện.
Mãi cho đến lần này Tiểu Hàn Lộ mời bà, bà mới lần đầu tới Linh Thảo Viên.
Tuy rằng biết nàng không giống với những đệ tử khác ở tông môn, nhưng nói chuyện như vậy, cho dù là bà thì cũng không nghĩ tới.
Ngân Thụ Trưởng lão tò mò hỏi: “Vậy ngươi muốn nhìn xem thần hồn của mình trông như thế nào không?”
Trong nháy mắt Giang Ngư động lòng, rồi sau đó từ chối: “Không được! Không được! Ta có thể tự đoán được đại khái.”
Hơn nữa, đối với người không phải tu sĩ bản địa như nàng, thấy linh hồn của chính mình, ít nhiều gì cũng coi như là một chuyện kinh khủng.
Vừa rồi Ngân Thụ Trưởng lão nói ra, nàng lại chú ý trọng điểm ở một phương diện khác, giờ phút này cũng không kiềm được hỏi ra: “Ngân Thụ Trưởng lão, lời vừa rồi ngài nói rốt cuộc là có ý gì?”
Nàng không phải đoạt xá bình thường? Không phải xuyên sách bình thường à?
Theo Ngân Thụ Trưởng lão nói, thần hồn của nàng giống y như đúc nguyên thân hả?
Trong đầu Giang Ngư bắt đầu hiện lên một loạt cốt truyên phim truyền hình tiên hiệp đã từng xem, tư duy cũng bay xa: Chẳng lẽ, thật ra ta và nguyên thân là một người?
Nhưng mà không đúng.
Nàng nhớ rõ ràng cuộc sống từ nhỏ đến lớn của mình khi làm Giang Ngư, nàng từng có một cuộc đời hoàn chỉnh. Tuy rằng ‘rụng’ quá sớm.
Nàng không cảm thấy đó là giả, mà nguyên thân, có quá khứ, có người nhà, có bạn chí giao như Chử Linh Hương. Nàng cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy là giả.
Ngân Thụ Trưởng lão nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngươi có biết những lời này, ta vốn đang muốn hỏi ngươi.”
Giang Ngư: “...”
Ngân Thụ Trưởng lão kiên nhẫn nói cho nàng: Nếu là đoạt xá, mặc dù thân thể và thần hồn có hợp nhau, mặc dù kẻ đoạt xá mạnh hơn người bị đoạt xá gấp trăm lần, cũng không thể làm được thân thể dung hợp hoàn mỹ với thần hồn, không có dấu vết khác thường nào.
Giang Ngư nhạy bén bắt được trọng điểm: “Ý ngài là ta và thân thể này là dung hợp hoàn mỹ?”
Ngân Thụ Trưởng lão gật đầu.
Giang Ngư lại tò mò hỏi: “Theo như ngài nói, ta thế này hẳn rất khó bị phát hiện mới đúng. Các Trưởng lão tông môn từng gặp ta, cho dù là Hóa Thần Trưởng lão, hình như đều không nhìn ra được. Sao ngài phát hiện ra?”
Ngân Thụ Trưởng lão buồn cười: “Rõ ràng nên là ta hỏi ngươi, sao hiện tại ngươi lại có nhiều vấn đề vậy?”
Giang Ngư thản nhiên tỏ vẻ: “Có thể là ta nhìn thấy ngài thì cảm thấy cực kỳ thân mật, biết tính tình ngài tốt sẽ không làm gì ta.”
Loại cảm giác này vẫn rất khó hình dung, có lẽ là năng lực của Ngân Thụ Trưởng lão. Giang Ngư ở trước mặt bà, rất khó sinh ra lòng phòng bị, vô thức sẽ lộ ra dáng vẻ chân thật.
Ngân Thụ Trưởng lão suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nói ngươi đến từ một nơi ngoài đại lục Thương Lan, một thế giới hoàn toàn khác biệt?”
Giang Ngư gật đầu: “Hơn nữa, bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn, ta hẳn đã chết rồi.”
“Ngươi cũng tên Giang Ngư, giống như đúc Giang Ngư ở Thái Thanh chúng ta, đến cả sinh nhật cũng là cùng ngày...”
Ngân Thụ Trưởng lão chưa bao giờ nghe nói chuyện ly kỳ như vậy, chậm rãi nói: “Có lẽ ngươi và tiểu cô nương tên Giang Ngư của tông môn chúng ta, chính là cùng một người trong hai thế giới khác nhau?”
“Thời không song song à?”
“Thời không song song?” Ngân Thụ Trưởng lão lặp lại mấy chữ này: “Đúng là một từ mới mẻ.”
Giang Ngư thấy bà cúi đầu ngồi ở tại chỗ dường như đang trầm tư. Nàng cũng yên tĩnh ngồi ở một bên, đợi một lúc lâu, lại bưng cho bà một ly trà.
Mãi đến khi Ngân Thụ Trưởng lão lại lần nữa ngẩng đầu lên, Giang Ngư mới hỏi: “Ngài có manh mối gì không?”
Ngân Thụ Trưởng lão lắc đầu: “Ta đã thấy rất nhiều khách từ thiên ngoại đến, đoạt xá cũng từng gặp không ít. Còn chưa bao giờ gặp tình huống như ngươi.”
Giang Ngư thật cẩn thận nói: “Vậy, loại tình huống này của ta sẽ xử lý như thế nào? Các ngài sẽ túm ta ra khỏi thân thể này à?”
Ngân Thụ Trưởng lão dùng đôi mắt màu đen mỹ lệ của bà lẳng lặng nhìn Giang Ngư, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Giang Ngư không chống đỡ nổi, ngả bài: “Được rồi! Ta thừa nhận, ta hơi sợ hãi. Ta rất bằng lòng trả thân thể cho nàng ấy, nhưng ta cũng hơi sợ chết.”
Nàng cẩn thận dò hỏi: “Thần hồn xuất khiếu, hẳn là sẽ không quá đau chứ?”
Nàng còn có một vài tiếc nuối chưa nói ra, ví dụ như nàng thật sự rất thích rất thích cuộc sống hiện tại. Còn nữa, nếu nhất định phải đi thì nàng muốn nói lời tạm biệt với nhóm lông xù xù trước đã.
Ngân Thụ Trưởng lão thấy nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm mình không chớp, giấu sợ hãi ở thật sâu nơi đáy mắt, nghĩ thầm tiểu cô nương nhân loại này chắc chắn không biết, dáng vẻ cẩn thận thăm dò này của nàng giống dáng vẻ con mèo đen mà nàng nuôi dò móng vuốt ra kia đến nhường nào.
Bà không muốn dọa nàng, lắc đầu: “Nếu là nàng ấy còn, ngươi chắc chắn phải trả thân thể cho chủ nhân ban đầu.”
“Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Ngươi không có ác ý, lại có cống hiến lớn như vậy với tông môn. Thay ngươi luyện chế một thân thể hoàn toàn mới cũng không phải là việc khó gì.”
Bà vừa lòng nhìn đôi mắt tiểu cô nương trợn đến tròn xoe, nghĩ thầm hiện tại nàng lại càng giống con mèo kia.
“Cho nên, thật ra ta không cần chết?” Giang Ngư ngây ngô nở nụ cười.
Còn có thể tiếp tục làm ruộng!
Cũng không cần tạm biệt bọn Đan Lân, Tiểu Hắc, Tiểu Tử, Hàn Lộ,...!
Ngân Thụ Trưởng lão nhìn nàng từ thấp thỏm bất an nhanh chóng trở nên vui sướng, không kiềm được cũng bật cười theo.
Hiện tại bà đã biết vì sao tiểu cô nương nhân loại này được nhóm linh thú yêu thích như vậy.
“Ngươi không lo ta lừa ngươi à?”
Giang Ngư vươn tay phải, ngón cái và đầu ngón trỏ chạm nhau, làm thủ thế: “So sánh với quái vật khổng lồ như Thái Thanh Tiên Tông, ta chỉ bé bằng hạt bụi thôi. Các ngươi muốn gạt ta hại ta, ta lo lắng cũng vô dụng.”
Nàng nghiễm nhiên ra vẻ cá mặn nằm yên, làm Ngân Thụ Trưởng lão nhất thời không nói nên lời.
Thật lâu sau, bà thở dài: “Ngươi thật đúng là không giống đệ tử Thái Thanh Tiên Tông.”
Giang Ngư nháy mắt đã hiểu: “Ta biết! Ta biết! Mọi người đều rất nỗ lực mà. Cho nên ta thích Linh Thảo Viên.”
*
Sau khi Ngân Thụ Trưởng lão rời đi, Giang Ngư hạnh phúc nằm ở trên sofa đám mây mềm mại, trong lòng chưa bao giờ kiên định như này.
Cuối cùng cảm giác bất an trong lòng đã biến mất.
Ngân Thụ Trưởng lão nói thần hồn của nguyên thân đã không tìm thấy được một chút dấu vết nào ở thế giới này, đây là không hợp lý.
Mặc dù tu sĩ chết đi, trừ khi hồn phi phách tán, không có khả năng không để lại chút tung tích nào. Thậm chí, loại đại năng như Ngân Thụ Trưởng lão, mặc dù nguyên thân hồn phi phách tán, bà cũng có thể dùng bí pháp tìm được một chút dấu vết.
Ngân Thụ Trưởng lão trở về lật sách cổ của tông môn rồi.
Tiểu Hắc không biết đi đâu, lúc trở về trên người ướt dầm dề, Giang Ngư sờ so.ạng một lượt, lạnh lẽo vô cùng, vội vàng kéo nó vào trong ngực, lấy khăn sạch lau cho nó.
“Lại đi nghịch ngợm ở chỗ nào, ướt hết cả người, sinh bệnh lại khó chịu.” Vừa lau mình cho mèo con, Giang Ngư không nhịn nổi oán giận hai câu.
Đôi mắt lớn tròn xoe của mèo đen không chớp nhìn chằm chằm nàng, bị lăn qua lộn lại đùa nghịch cũng không giãy giụa, ngày thường tính tình nó cũng không tốt đến như vậy.
Trong lòng Giang Ngư kỳ quái, cười nói: “Tiểu Hắc, hôm nay sao đột nhiên ngoan như vậy?”
Mèo đen cúi đầu, không hé răng.
Hàn Lộ lung lay bước lại đây, thân thể cao lớn, lông xù xù mang đến một cơn gió, Giang Ngư ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Nàng kinh ngạc nói: “Các ngươi uống rượu?”
Thỏ lớn vươn hai móng vuốt lớn mum múp thịt, ý bảo: “A Nguyên mang theo linh tửu lại đây, ta nếm một… một ly!”
Nó chỉ vào Giang Ngư: “Ngư Ngư, sao biến thành hai rồi?”
Giang Ngư biết ngay thỏ lớn trước mặt đã biến thành thỏ say.
Nàng buồn cười nói: “Ngươi say rồi, nằm nghỉ ngơi một lát đi?”
“Say?” Thỏ lớn nghiêng đầu, khó hiểu chớp chớp đôi mắt như hồng bảo thạch, dùng sức quơ quơ đầu: “Say là cái gì?”
Giang Ngư còn chưa kịp trả lời, thỏ lớn đã vì dùng sức lắc đầu quá mạnh, ‘bịch’ một cái ngã lăn ra đất.
May mà trên mặt đất là cỏ xanh mềm mại, cú ngã này với linh thú cũng không coi là gì. Thỏ lớn sờ sờ cái gáy bị đập, trong miệng lẩm bẩm hai câu Giang Ngư không hiểu, hoàn mỹ suy diễn té ngã từ chỗ nào thì sẽ nằm xuống ở chỗ đó.
Nó choáng váng nhìn không trung, ngây ngô cười: “Ngư Ngư, đêm nay thật nhiều ngôi sao.”
Giang Ngư ôm mèo, liếc mắt nhìn không trung một cái, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là nhiều.”
Hàn Lộ tiếp tục cười ngây ngô: “Hôm nay ta thật vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ...”
Đêm đã khuya, từ giữa núi rừng nơi xa truyền đến tiếng côn trùng, chim chóc không biết tên, bị cơn gió mùa hè đưa đến trong tiểu viện, cùng với thỏ lớn lẩm nhẩm lầm nhầm lời say, tất cả đều bình yên lại thích ý như vậy.
Giọng Hàn Lộ dần dần nhỏ lại, không bao lâu, biến thành tiếng hít thở đều đều.
Nó ngủ rồi.
Giang Ngư cũng ngáp theo một cái.
Gió đêm thoải mái, nàng đơn giản lười trở về, nằm ở trên sofa đám mây, ôm mèo, thoải mái dễ chịu ngủ mất.
Xác nhận nhân loại này đã ngủ say, bé mèo đen nhẹ nhàng từ trong ngực nàng chui ra, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống mặt đất.
Nó đi vào thư phòng trong tiểu lâu.
Mười lăm phút sau, bóng dáng mèo đen từ trong tiểu lâu đi ra, nhìn kỹ lại thì bên miệng nó còn dính chút mực nước.
Nó trở lại trong tiểu viện, lẳng lặng nhìn Giang Ngư một lúc lâu.
Cô gái ngủ say, bên miệng mang theo ý cười, chắc là đang có giấc mộng đẹp.
Mèo đen lặng yên không một tiếng động rời khỏi tiểu viện.
Không bao lâu, nó lại đi vòng về, động tác cực nhanh bò lên trên cây.
Hoa Linh đang ngủ ở trong nhà nhỏ trên cây bị tiếng gõ cửa sổ đánh thức, cô bé dụi mắt tỉnh lại, thấy bên cửa sổ có một cái đầu mèo cực lớn.
Tiểu Hoa Linh hoảng sợ, sau khi nhận ra mèo đen mới bình tĩnh lại.
Cô bé lấy hết can đảm đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hắc ca ca, ca… ca có chuyện gì à?”
“Meo meo meo meo!” Mèo đen nhanh chóng nói một tràng.
Tiểu Hoa Linh trừng lớn đôi mắt: “Muội… Muội nói á?”
Mèo đen nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, lại meo một tiếng.
Tiểu Hoa Linh nhăn đôi mày nhỏ lại, khó xử tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng khuất phục dưới móng vuốt của mèo đen.
“Meo meo meo...”
“Meo meo meo meo meo...”
Ngoài mèo đen và Tiểu Hoa Linh, không ai biết buổi tối hôm đó hai người nói gì.
Mèo đen nói xong, không dừng lại nữa, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tiểu Hoa Linh nghi hoặc tự hỏi một lúc lâu, thấy mèo đen đi rồi, mới đóng cửa sổ lại, mang theo một bụng nghi vấn một lần nữa đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, không thấy Tiểu Hắc, Giang Ngư cũng không bất ngờ. Tiểu Hắc thường xuyên một giấc ngủ dậy không thấy bóng mèo, chờ đến lúc ăn cơm, nó sẽ tự trở về.
Nhưng mà hôm nay, đến lúc ăn cơm rồi, mèo đen không cần gọi sẽ tự trở về lại không thấy.