Cơ Trường Linh vừa mở miệng, mấy vị Trưởng lão mới lên tiếng đều có vẻ mặt hậm hực.
Vị Trưởng lão xinh đẹp của Linh Thú Phong kia thở dài: “Kiếm Phong các ngươi đều chỉ có một mình, nào hiểu khó xử của đệ tử Linh Thú Phong chúng ta? Bọn họ nuôi mình là thứ yếu, linh thú con nào con đó đều quý giá.”
Cơ Trường Linh mỉm cười nói: “Chẳng lẽ trước khi sư muội đến Linh Thảo Viên, linh thú của Linh Thú Phong đều không ăn gì à?”
Trưởng lão bưng một ly linh trà lên, nghiêm túc phẩm trà, coi như không nghe được, đương nhiên cũng không mở miệng tiếp.
Cơ Trường Linh nhìn mọi người xung quanh một vòng, giọng điệu bình tĩnh: “Sư muội ở Linh Thảo Viên lâu, không hiểu tục vật, tuổi còn nhỏ da mặt cũng mỏng. Nếu các vị Trưởng lão có bất mãn với tông môn phân phối, có thể đi tìm Chưởng môn bàn bạc.”
Giang Ngư phiên dịch lời này thành: Không có việc gì thì đừng làm phiền sư muội ta, một đám Trưởng lão hơn trăm, hơn ngàn tuổi lừa gạt bắt nạt một tiểu cô nương, có biết xấu hổ không hả? Có bản lĩnh đi tìm Chưởng môn!
Sư huynh thật là siêu mạnh!
Làm nàng kinh ngạc là Trưởng lão các phong nghe được lời không khách khí như vậy, thế mà lại không tức giận chút nào.
Ngôn Nhạc Trưởng lão nhìn Cơ Trường Linh: “Lúc trước Hoa Vinh sư bá nói với ta, hơn trăm năm này ngươi tu thân dưỡng tính ở Linh Thảo Viên, tính nết trở nên ôn hòa hơn nhiều. Ta không tin một chữ nào.”
Bà làm ra vẻ “ta quả nhiên không nhìn nhầm”: “Có thể thấy được ta xem vẫn khá chuẩn.”
Nam tử trung niên trước đó Giang Ngư gặp ở trong viện của Cơ Trường Linh đầy mặt tươi cười: “Kiếm tu vẫn nên có chút tính tình mới tốt. Để đám già mà không đứng đắn các ngươi bớt bắt nạt đạo lữ của người ta đi.”
Thư sinh áo xanh mà Giang Ngư cũng từng gặp một lần, lại ôn hòa nói: “Hóa ra các vị Trưởng lão có nhiều bất mãn với sắp xếp của Chưởng môn như vậy. Đợi trở lại Thái Thanh, ta sẽ bẩm báo với Chưởng môn đúng sự thật.”
“Khụ khụ khụ!”
Chỉ một thoáng, một loạt tiếng ho khan vang lên:
“Hồng Quang Trưởng lão, cái này không cần đâu.”
“Chúng ta chỉ vui đùa một tí với Ngư Trưởng lão thôi.”
“Chưởng môn trăm công ngàn việc, cần gì vì chút việc nhỏ này mà làm hắn hao tổn tinh thần.”
“Rất đúng! Rất đúng!”
“...”
Giang Ngư từ kinh ngạc đến khiếp sợ đến chết lặng, đến bây giờ, thậm chí có thể vừa nhai thịt khô, vừa hóng hớt dáng vẻ bình dân của đám Trưởng lão này.
So với lần đầu gặp mặt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt trang nghiêm đứng đắn của mọi người Thái Thanh, các Trưởng lão như này ngược lại có vẻ đáng yêu chân thật hơn nhiều.
Cơ Trường Linh nói cho Giang Ngư, vị thư sinh áo xanh kia là Hồng Quang Chân Quân của Chủ phong, sư đệ nhỏ tuổi nhất của Chưởng môn.
Một mạch Chủ phong Thái Thanh, xưa nay cực có quyền uy ở trong ở tông môn. Phần quyền uy này là vô số quyền Chưởng môn cùng với đệ tử Chủ phong dùng máu tươi và trách nhiệm đổi lấy.
Người khác nhìn Thái Thanh bên này, chỉ có thể thấy vẻ mặt các Trưởng lão phong phú, lại không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Mỗi tông môn đều có thủ đoạn của riêng mình, đồng môn nói chuyện về một vài đề tài trong tông môn dẫu sao cũng không muốn cho người khác nghe ké.
Giang Ngư từng được biết các cao thủ Linh Thảo Viên nên không cho rằng các Trưởng lão ngầm hoạt bát thì có gì không thích hợp.
Nàng càng tò mò là Cơ Trường Linh: “Sư huynh, nghe Ngôn Nhạc Trưởng lão nói trước kia huynh khác bây giờ rất nhiều à?”
Nàng cũng từng xem một ít sách, nhắc tới “Cơ Thanh Huyền” cũng có không ít.
Nhưng những sách đó, hơn nửa đều là tâng bốc thiên phú của Cơ Thanh Huyền kinh người thế nào, Kiếm đạo của chàng kinh diễm ra sao, về phần bản thân Cơ Thanh Huyền, nhiều nhất chỉ là một câu “lạnh nhạt ít lời” đã kết thúc.
Nhưng xem phản ứng của các Trưởng lão hôm nay, tính tình sư huynh sợ không phải một câu “lạnh nhạt ít lời” là có thể nói hết được.
“Tiểu Ngư.” Hồng Quang Trưởng lão ôn hòa bỗng nhiên gọi tên nàng.
Giang Ngư nghe tiếng nhìn sang, thấy Hồng Quang Trưởng lão đang cười với mình: “Ngươi muốn biết chuyện trước kia của Thanh Huyền?”
Giang Ngư lập tức hiểu ý hắn.
Nàng hơi hưng phấn, nhưng vẫn quay đầu nhìn bạn trai cạnh mình một cái.
Cơ Trường Linh thu lại ý cười trên mặt như trầm tư một lát, mới nhẹ giọng nói: “Không có gì không thể nói, trước kia trẻ người non dạ, tính tình hơi ngông cuồng một chút.”
Ngông cuồng?
Giang Ngư quay đầu nghiêm túc nhìn Cơ Trường Linh một lúc lâu, rất khó liên hệ từ “ngông cuồng” này vào người chàng.
Lúc Cơ Trường Linh nói chuyện với Giang Ngư, giọng điệu vĩnh viễn đều là ôn hòa: “Nếu sư muội muốn biết, chờ có thời gian, huynh sẽ tự nói cho muội nghe.”
“Về phần các vị Trưởng lão.” Chàng liếc nhìn một đám Trưởng lão ở bên góp vui, không chút khách khí: “Vẫn là đi xem đệ tử của mấy người đi thôi.”
“Keo kiệt.”
“Vẫn không biết tôn kính sư trưởng như vậy.”
“Có thể thấy được hiệu quả tu thân dưỡng tính cũng chả ra sao.”
“...”
Kết giới bị mở ra, Giang Ngư nhìn một đám Trưởng lão khôi phục dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, ưu nhã đoan trang bày ra ở trước mặt mọi người.
Giang Ngư cười thầm ở trong lòng, tiếp tục xem ‘phát sóng trực tiếp’ thí luyện.
Không đến nửa canh giờ, Kiếm Minh Trưởng lão bên Thái Thương Tiên Tông bỗng nhiên mang theo hai người, đi sang bên Thái Thanh Tiên Tông. Giang Ngư không quá để ý.
Tuy rằng tam đại tiên tông không ai phục ai, thường xuyên phát sinh cọ xát, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa tam đại tiên tông cũng là chặt chẽ nhất bên trong tiên môn.
Người ta có thể là sang chào hỏi một câu, cũng có thể là có chuyện gì muốn nói.
Tông môn khác cũng có không ít người nhìn qua, đặc biệt là Thái Hư Tiên Tông, âm thầm chú ý bên này, muốn nhìn xem Thái Thương và Thái Thanh muốn làm cái quỷ gì.
Ngoài dự đoán, Kiếm Minh Trưởng lão không đi tìm đám người chủ sự Hồng Quang Trưởng lão, mà là đi tới trước mặt Giang Ngư và Cơ Trường Linh.
“Thanh Huyền.” Làm Giang Ngư rất bất ngờ là Kiếm Minh Trưởng lão thoạt nhìn rất nghiêm túc này lại có thái độ cực kỳ ôn hòa với Cơ Trường Linh.
Nàng theo Cơ Trường Linh cùng đứng lên.
Kiếm Minh Trưởng lão nói: “Chúc mừng ngươi, tìm được đạo lữ cùng tìm đại đạo. Ngày đại điển Hợp Đạo nhớ rõ để cho ta một tấm thiệp mời.”
Sắc mặt Cơ Trường Linh ôn hòa không ít: “Đa tạ Kiếm Minh Trưởng lão.”
Giang Ngư cũng tỏ vẻ cảm tạ.
Kiếm Minh Trưởng lão lại nói: “Đã nhiều ngày sao không thấy Đan Lân?”
Cơ Trường Linh nói: “Con bé ham chơi, không thích ngồi ở chỗ này.”
Trên mặt Kiếm Minh Trưởng lão lộ ra vẻ hoài niệm: “... Cũng phải. Nếu ngươi có rảnh thì dẫn Đan Lân về Kiếm Trủng xem.”
Cơ Trường Linh do dự một chút, gật gật đầu.
Thấy Giang Ngư nghi hoặc, Cơ Trường Linh giải thích với nàng: “Bản thể của Đan Lân là Bạch Phượng, trước đây vẫn luôn ngủ say ở trong Kiếm Trủng của Thái Thương Tiên Tông.”
Giang Ngư không ngờ còn có vụ này, không nhịn được cảm khái: “Thái Thương Tiên Tông thật hào phóng.”
Đến loại giấy trắng ở Tu Tiên Giới như nàng đều từng nhìn thấy thần kiếm tên tuổi vang dội - Bạch Phượng ở các loại ngọc giản phổ cập khoa học.
Thái Thương Tiên Tông nói cho là cho à?
Kiếm Minh Trưởng lão trừng mắt nhìn nàng một cái: “Nông cạn!”
Giang Ngư:?
Kiếm Minh Trưởng lão xụ mặt: “Thần kiếm có thể có người dùng. Nếu Bạch Phượng chọn hắn, hắn đã là chủ của Bạch Phượng. Sự thật chứng minh, Cơ Thanh Huyền không thẹn với thanh kiếm này.”
“So với để thần kiếm nằm lẻ loi ở Kiếm Trủng phủ bụi trần, Thái Thương càng hy vọng chúng nó có thể nở rộ sáng rọi trên tay Kiếm tu thích hợp.”
Giang Ngư giật mình, trịnh trọng tạ lỗi với Kiếm Minh Trưởng lão: “Đúng là ta nông cạn.”
Kiếm Minh Trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải Kiếm tu, không rõ, ta không trách ngươi.”
Ông ta nói vậy xong lại đổi giọng trở nên hiền lành hơn nhiều: “Ngư Trưởng lão, lần này ta lại đây, thật ra còn có một việc.”
Giang Ngư xem sắc mặt ông ta, không xác định hỏi: “Liên quan đến ta?”
Kiếm Minh Trưởng lão gật đầu: “Nghe nói linh thảo của Ngư Trưởng lão dùng để luyện đan tác dụng phi phàm. Lão phu hy vọng có thể đặt hàng một đợt với Ngư Trưởng lão.”
Còn chưa chờ Giang Ngư trả lời, Trưởng lão các phong mới vừa rồi còn tranh luận ầm ĩ vì cướp linh thảo lập tức tìm được kẻ địch chung.
Trưởng lão Dược Phong hiền lành giọng điệu nhàn nhạt: “Kiếm Minh Trưởng lão nói đùa, chỉ là một ít linh thảo cấp thấp, Thái Thương có tí đồ này cũng không có nổi à?”
Trưởng lão Linh Thú Phong xinh đẹp tỏ vẻ tán đồng: “Linh thú nhà chúng ta còn chưa được ăn, cho người khác sao được?”
Trưởng lão Linh Sư Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiếm Minh Trưởng lão, vẫn ít lời như vậy: “Không cho!”
Đến cả Hồng Quang Trưởng lão cũng dịu dàng mở miệng tỏ vẻ: “Đáng tiếc, Tiểu Ngư Trưởng lão không có cách nào phân thân, một người có thể trồng ra linh thảo thật sự hữu hạn, sợ là phải từ chối Kiếm Minh Trưởng lão rồi.”
Kiếm Minh Trưởng lão cũng không kiên trì, như suy tư gì đánh giá Giang Ngư một cái rồi đi về.
Mọi người Thái Hư Tiên Tông nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng có tính toán.
“Chưởng môn, chúng ta từng tra xét linh thảo của Ngư Trưởng lão kia, chẳng qua hương vị tốt hơn linh thảo bình thường một chút, dược hiệu mạnh hơn hai phần. Tuy rằng có thể tăng xác suất thành đan, nhưng tu vi của nàng chỉ có thể trồng một ít linh thảo cấp thấp thôi. Thái Thương Tiên Tông có ý gì?”
Chưởng môn Thái Hư trầm ngâm: “Sợ là còn chưa hỏi thăm tin tức đầy đủ, lại tra tiếp đi.”
“Vâng.”
Thái Thương Tiên Tông, Kiếm Minh Trưởng lão ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư.
Ông ta vốn không cố ý đi vì linh thảo, lời nói kia chẳng qua chỉ thử thực hư của Thái Thanh.
Ngược lại phản ứng của những Trưởng lão đó...
Ngư Trưởng lão trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, chẳng lẽ còn có bản lĩnh mà người khác không biết?
*
Chờ qua mấy ngày thăm dò và cẩn thận đầu tiên, đệ tử các đại tiên tông đã có bước đầu hiểu biết với chỗ chiến trường cổ này.
Rồi sau đó, bọn họ không hề cẩn thận nữa, bắt đầu bày ra thực lực chân chính.
Trong lúc nhất thời, chỗ chiến trường cổ nơi nơi là linh quang sáng lóa, mỗi người tự hiện thần thông.
Giang Ngư nhìn chằm chằm.
Nàng không nhịn được nói với Cơ Trường Linh: “Sư huynh, may là muội ngồi ở chỗ này. Muội mà đi vào nơi này, sợ là ngày đầu tiên đã nằm mà ra rồi.”
“Nhưng mà muội vốn dĩ không có thiên phú này nên không cần phải đi vào.” Không đợi Cơ Trường Linh trả lời, nàng đã tự điều chỉnh xong tâm thái.
Lại xem trong chốc lát, nàng quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cơ Trường Linh: “Muội xem những đệ tử này chỉ cảm thấy người này thật giỏi, người kia cũng thật mạnh. Căn bản không nhìn ra ai là người giỏi nhất trong bọn họ.”
Nàng nhớ rõ, Phù Lệ từng nói mấy chục năm Cơ Thanh Huyền tham gia đại bỉ tiên môn kia, ép cho tất cả thiên tài các tông môn khác đều không dám ngẩng đầu.
“Đáng tiếc.” Nàng thở dài: “Không thể nhìn thấy phong thái của sư huynh ngày đó.”
Cơ Trường Linh ngẫm nghĩ rồi nói: “Huynh lại thấy thật may mắn vì huynh gặp sư muội vào lúc này.”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Giang Ngư, chàng cười không nói gì.
Mấy trăm năm trước, chàng chính là một thanh kiếm sắc lạnh như băng.
Kiếm sắc đả thương người, sư muội thấy được, chắc chắn sẽ quay đầu chạy mất!