Nhiệm vụ bắt đầu, Hàn Liên cũng nối đuôi theo đoàn người đi vào.
Tất nhiên đi vào sẽ phải chia ra chứ không thể nào đi cùng nhau được dù gì thì trong tòa lâu đài to lớn này chỉ có đúng 6 chiếc hộp thôi.
Hàn Liên lựa chọn đi sang khu vực xa hơn đi cùng với cậu là một cameramen để khi lại quá trình cậu tìm kiếm hộp báu vật.
Phòng đầu tiên Hàn Liên bước vào là phòng ngủ, cả căn phòng ngủ chỉ có u ám một chiếc đèn màu xanh để chiếu sáng Hàn Liên nhìn quanh nhờ thị lực nhìn thấy được cạnh cửa có một chiếc tủ và ở đầu giường có một cái.
Cậu không sử dụng đèn flash từ điện thoại vì rất dễ để lộ mục tiêu cho mấy nhân viên nhà ma nhắm tới hù dọa.
Hàn Liên rón rén mở hộc tủ cạnh cửa trước, hộc đầu tiên không có gì còn hộc thứ hai thì có một cái đầu lâu toàn máu.
Hàn Liên:"…" Má ơi đáng sợ quá.
Cũng may cậu không phải đang đi một mình nếu không có nước đứng tim chết.
Cuối cùng Hàn Liên vẫn không tìm được thứ gì có ích trong tủ cạnh cửa hết, đành chuyển mục tiêu sang tủ ở đầu giường.
Hàn Liên rón rén bước tới tủ đầu giường mở tủ ra, lần này vậy mà tìm được một mảnh giấy nhỏ ghi hai chữ:" Phòng khách."
Hàn Liên cầm lấy mảnh giấy cũng không vội chạy tới nơi chỉ định mà tìm tiếp hộc tiếp theo, cameramen vẫn đi theo phía sau cậu, Hàn Liên vẫn đang mày mò tìm kiếm thì bỗng nhiên cameramen vỗ vai cậu.
“Có chuyện gì không ạ?”.
Hàn Liên quay đầu lại, đập vào mắt nào phải anh chàng cameramen hiền lành mà là một cái đầu đen thui rũ rượi.
Hàn Liên:" Má ơi!!!"
Anh ma vô cùng phối hợp mà nở một tràn nụ cười rùng rợn: “Khà khà khà khà khà…khặc…”
Nụ cười chợt tắt, Hàn Liên vì sợ hãi mà đấm một đấm vào bụng anh ma.
Anh ma:"…"
Cameramen đứng cạnh:"…"
Hàn Liên đấm người xong lưu loát bỏ chạy ra ngoài.
Cameramen vì sự chuyên nghiệp của mình cũng không dừng lại hỏi thăm anh ma xấu số mà xách máy quay chạy theo Hàn Liên.
Hàn Liên vừa đi tới phòng tiếp theo vừa vuốt ngực bày tỏ:" Má ơi làm hết hồn, thật đáng sợ quá."
Cameramen:"…" Anh chàng kia mới là người sợ cậu có được không? Tôi thật sợ hãi anh ta từ ma giả thành ma thật mất.
Hàn Liên rất nhanh đã tìm được phòng khách bên trong có một cái sô pha ở giữa đối diện cửa là ti vi đang phát những sọc đen trắng vì không có tín hiệu, phòng không quá sáng nhưng vẫn có thể nhìn được bao quát khắp phòng.
Hàn Liên thủ thỉ với camera:" May quá không có ai."
Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc tủ ở dưới ti vi, Hàn Liên vội vã chạy tới mở tủ tìm kiêm quả nhiên tìm được một chiếc hộp, bên trong gồm hai mảnh giấy một mảnh giấy chỉ có ba chữ:" Ma cà rồng." và một mảnh giấy ghi phòng tắm.
Hàn Liên lập tức đoán ra được đây chính là chủ đề chụp ảnh lần này của cậu.
“Được rồi, chủ đề đã có để xem địa điểm ở chổ nào”
Hàn Liên dẫn theo cameramen đi đến phòng tắm, vừa mở cửa phòng tắm chào đón Hàn Liên chính là mốt cái đầu từ trêи trần nhà rớt xuống.
Hàn Liên nhịn không được thô tục một câu:" Cmn!!!"
Cameramen cũng bị dọa đến nỗi cầm không chắc máy quay.
Hàn Liên cố nén sợ hãi đi vòng qua cái đầu lủng lẳng đi vào bên trong, lần này chiếc hộp để ở một nơi rất dễ thấy, Hàn Liên thở phào một hơi nhìn mảnh giấy bên trong.
“Khu vực Băng đăng.”
Hàn Liên đã rất muốn rời khỏi nơi đáng sợ này rồi vừa tìm được thứ mình cần liền co giò chạy ngay đến Băng Đăng ở đó đã có ekip make up chờ sẵn.
Hàn Liên hóa trang và thay đồ mất hơn 30 phút vì bên trong rất lạnh, cậu lại vì để bức ảnh đạt tiêu chuẩn nên k thể bận áo khoác cũng may ekip chuẩn bị trang phục rất dày có thể chịu được một khoảng thời gian.
Hàn Liên nhanh chóng tiến vào bên trong lần này đi cùng cậu ngoại trừ cameramen còn có nhϊế͙p͙ ảnh gia.
Hàn Liên vừa nhìn liền để ý ngay đến toàn lâu đài bằng băng ở phía sau xung quanh có rất nhiều hoa hồng giả.
Cậu không nghĩ ngợi nhiều chọn luôn nơi này làm background luôn.
Trước khi chụp Hàn Liên cùng nhϊế͙p͙ ảnh gia trao đổi một chút, Hàn Liên bày tỏ muốn chụp về một hoàng tử ma ca rồng thức tỉnh lại sau hơn 1000 năm đóng băng trong giấc ngủ dài.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cũng rất đồng ý hai người bắt đầu tiến hành chụp hình.
Hàn Liên tiến vào đám hoa giả, nằm xuống nhắm mắt lại như đang nằm ngủ.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia rất nhanh chóng chọn góc độ thích hợp để chụp cho cậu.
Lúc sau đôi mi cậu dần mở ra, đôi mắt mơ màng như vẫn còn đang ở một nơi xa xăm nào đó, sau đó cậu bị thu hút bởi những đóa hoa đỏ thắm bên cạnh, nó rất đẹp nhưng dường như vẫn chưa sánh được với đôi mắt như ngọc của cậu.
Cậu say mê sắc đỏ của chúng nhưng sau đó dường như cậu không còn hứng thú với nó nữa, bàn chân như ngọc giẫm lên từng cánh hoa bước xuống khỏi giường băng giá.
Một cảnh đẹp đầy lạnh lẽo..