Mấy hôm nữa là Hàn Liên phải sang nước ngoài để tiếp tục đến trường vì sắp tới có một cuộc thi quan trọng, cậu cũng không phải toàn năng nên phải về sớm tranh thủ ôn bài để qua kì thi mới được.
Hiện tại, thừa dịp ở trong nước Hàn Liên và Lãnh Phong ở rất gần nhau nên Lãnh Phong muốn tranh thủ kéo độ hảo cảm với Hàn Liên.
Hắn suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên nhắn với Hàn Liên.
Người đặc biệt nhất: [Mai em rãnh không?]
Hàn Liên có lẽ là đang cầm điện thoại, nhắn lại rất nhanh.
Tiểu Bảo Bối: [Rãnh rỗi đến phát chán rồi đây nè…].
Hàn Liên mấy ngày hôm nay đối với Lãnh Phong đã hòa hoãn hơn rất nhiều, không còn vừa gặp đã tránh mặt nữa, mặc dù nhiều khi quan hệ của hai người vẫn gặp chút gượng gạo nhưng nói chung là tốt hơn lúc trước nhiều, Lãnh Phong rất hài lòng với việc này.
Hắn nhanh chóng trả lời lại.
Người đặc biệt nhất: [Muốn đi chơi không? Anh đưa em đi.]
Tiểu Bảo Bối: [Đi đâu?]
Người đặc biệt nhất: [Công viên giải trí.]
Tiểu Bảo Bối: [Đi! Em muốn đi thế giới khủng long.]
Chổ đó lần trước Hàn Liên còn chưa được tham quan qua đâu.
Người đặc biệt nhất: [Được, nhưng trước khi đi phải ăn no mới đi chơi được.]
Tiểu Bảo Bối: [Được nha, vậy anh ở nhà hàng đợi em đến dùng bữa xong lại đi nha.]
Lãnh Phong vốn muốn đến nhà đón cậu nhưng Hàn Liên đã nói thế anh chỉ đành thỏa hiệp.
Người đặc biệt nhất: [Được rồi.
Chín giờ sáng mai đó, không được ngủ nướng.]
Tiểu Bảo Bối: [Biết rồi…]
Lãnh Phong để điện thoại xuống lập tức chạy đến tủ đồ chọn bộ đồ đẹp nhất, hắn lôi trong tủ ra hơn hai mươi bộ âu phục chọn cả nửa ngày mới chọn được một bộ rất hợp ý, cũng rất hợp với cái cà vạt mà Hàn Liên đã tặng hắn lúc trước.
Lãnh Phong liền quyết định chọn bộ này.
Lúc này điện thoại Lãnh Phong lại reo lên, là Hàn Thiên gọi đến.
Gần đây tập đoàn Hàn thị với tập đoàn Lãnh thị đang có một dự án đầu tư chung với nhau nên Hàn Thiên cũng thường xuyên gọi cho hắn trao đổi một số vấn đề.
Lãnh Phong đặt âu phục lên giường cầm điện thoại lên.
Là cuộc gọi video.
Lãnh Phong: “Có chuyện gì?”
Hàn Thiên bên kia đang ngồi trước máy tính, trêи mặt còn đeo một cặp kính có độ hơi dày, anh đang xoa xoa ấn đường nhứt mỏi nhìn vào màn hình.
“Cậu đang định đi dự tiệc ở đâu à? Sao lại lôi đồ ra ngoài hết thế kia?”
Từ góc độ này Hàn Thiên vừa vặn nhìn thấy đồ đạc ngổn ngang trêи giường Lãnh Phong.
Lãnh Phong lắc đầu, vẻ mặt có chút đắc ý: “Không đi dự tiệc là cùng Tiểu Liên đi công viên giải trí.”
Hàn Thiên nhíu máy nhìn Lãnh Phong một hồi sau đó lại ôm bụng cười hắn: “Ha ha ha đi công viên giải trí mà mặc âu phục chắc chỉ có mình cậu, ha ha ha cười chết mất thôi.”
Lãnh Phong: “…”
Hàn Thiên sau khi cười đã mới ra vẻ hiểu biết mà nói với Lãnh Phong: “Đi công viên giải trí không phải là đi dự tiệc cậu phải mặc đồ thoải mái một chút mới được, cậu mà mặc âu phục đi chắc chắn sẽ bị người ta xem là người thần kinh.”
Lãnh Phong gật đầu nghiêm túc tiếp thu.
Sau khi cúp máy với Hàn Thiên, Lãnh Phong cất hết âu phục vào lại tủ đồ, nghiêm túc chọn đồ lại một lần nữa.
Đến hơn nửa đêm cuối cùng Lãnh Phong cũng chuẩn bị xong cho ngày mai, hắn có chút mong chờ nằm trêи giường bồn chồn mãi mà không ngủ được.
Cảm thấy buổi tối trôi qua lâu quá.
**
Hàn Diệp vừa uống một ly sữa dâu xong, sắc mặt vốn đen thui đã khá hơn một chút, y đang tính lên giường nghỉ ngơi thì bỗng vẻ mặt trở nên vô cùng kì lạ, sau đó Hàn Diệp đứng dậy đi ra ngoài một lát, sau đó y lại quay trở về phòng nhắn một tin nhắn cho đối phương rồi mới lên giường nhắm mắt lại.
**
Sáng hôm sau.
Tám giờ.
Hàn Liên theo báo thức điện thoại reo lên bản thân cũng tỉnh dậy, cậu xoay người tắt báo thức rồi bước xuống giường rửa mặt chảy đầu, rồi thay đồ vừa ngáp vừa đi xuống lầu.
Dưới lầu chỉ có Hàn Diệp đang ngồi ăn sáng mấy vị phu nhân và hai cô con gái đã đi ra ngoài mua sắm, cha Hàn và Hàn Thiên thì đến công ty từ sớm để bàn giao công việc.
Trong nhà hiện tại chỉ còn hai người.
Hàn Diệp thấy cậu xuống vẻ mặt vẫn như thường, không để ý lắm hỏi cậu: “Đi chơi à?”
Hàn Liên gật đầu một cái cầm chìa khóa xe đi ra, vốn dĩ cậu muốn gọi tài xế đến chở mình đi dù gì cậu cũng chưa đủ tuổi lái xe nhưng tài xế sáng nay lại báo có việc nên không đến được.
Hàn Liên tối qua lại chảnh cún không muốn ai kia đến rước nên đành ngậm ngùi tự mình lái xe đến, chỉ cần cẩn thận một chút chắc cảnh sát sẽ không phát hiện đâu nhỉ?
Hàn Liên đi xuống gara xe, xác định đúng chiếc xe liền muốn lái đi không ngờ xui xẻo đến nổi xe đã bị bể bánh.
Cậu đang vò đầu bức tay thầm nghĩ có cần phải đi bộ ra ngoài gọi taxi không, nhưng từ trong nhà đi ra tới tận ngoài đường lớn để bắt taxi phải đi tận hơn ba mươi phút, chưa đến nơi cậu đã mệt chết.
Hàn Liên còn đang rối rắm thì Hàn Diệp đã đi xuống, dáng vẻ dường như đang muốn ra ngoài.
Hàn Liên lập tức nhào tới cứu tinh của mình: “Anh ba anh đang đi đâu vậy? Có tiện đường đi ngang nhà hàng XX không?”
Hàn Diệp lắc đầu hỏi: “Xe bị sao à?”
Hàn Liên vẻ mặt đau khổ: “Bể bánh mất rồi.”
Hàn Diệp nghĩ nghĩ một lát lại đưa chìa khóa xe cho cậu: “Vậy lấy xe này đi đi lát anh gọi người đến rước là được.”
Hàn Liên giương ánh mắt biết ơn về phía Hàn Diệp: “Thật tốt quá, cảm ơn anh ba!”
Hàn Diệp bị ánh mắt Hàn Liên nhìn đến vô cùng bối rồi, khẽ cắn môi tránh đi ánh mắt của Hàn Liên một cách chột dạ: “Được rồi, đi đi.”
Hàn Liên nói một tiếng bái bai rồi leo lên xe phóng đi, lúc xe chạy ra ngoài ánh sáng chiếu vào biển số xe tại một điểm không bắt mắt, có một tia sáng khẽ lóe lên một cái.
Hàn Diệp nhìn theo xe đi xa, vẻ mặt vô cùng không tốt, y cầm điện thoại lên nhắn một tin nhắn.
[Đi rồi.].