Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 127


Trình Tranh đi đến công ty, Hàn Liên ở nhà mãi cũng chán đành cùng anh đến công ty.
Hôm nay thư kí Vũ Bạch đến rước Trình Tranh như bao ngày, Vũ Bạch là trợ lí mới của Trình Tranh, Hàn Liên chưa từng gặp anh ta bao giờ.

Đợi khi xe dừng lại, Trình Tranh nhất chân bước lên xe, Hàn Liên cũng không muốn bay theo xe nên lập tức theo chân Trình Tranh bước vào trong xe, ngồi bên cạnh anh.
Trợ lí nhìn qua kính chiếu hậu, mấp mái môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa đạp chân ga chạy đi.
Đến công ty Hàn Liên theo chân Trình Tranh tiến vào văn phòng, Vũ Bạch nhìn theo bóng lưng Trình Tranh muốn nói gì đó lại lần nữa thở dài không nói nữa.
Hàn Liên nhàm chán ngồi đến trưa Vũ Bạch mới mang hồ sơ vào cho Trình Tranh: “Sếp đây là hồ sơ bên kia đưa qua nói là cần kí gấp, em đã xem qua rồi ạ không có vấn đề gì sếp xem lại giúp em.”
Trình Tranh gật đầu: “Cậu để đó đi.”
Vũ Bạch để hồ sơ xuống, đang muốn đi ra ngoài nhưng sau đó lại bước chân lại khựng lại.
Trình Tranh đang xử lí công việc nhận ra Vũ Bạch có gì đó là lạ liền ngẩn đầu lên hỏi: “Có chuyện gì?”

Vũ Bạch từ sáng tới giờ đã muốn nói mấy lần nhưng vẫn không nói được, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, anh ta chủ vào Hàn Liên đang ngồi ở ghế sô pha bên kia hỏi Trình Tranh: “Sếp, có cần em pha tí cà phê cho cậu ấy không? Cậu ấy ngồi đó khá lâu rồi.”
Chưa đợi Trình Tranh phản ứng, Hàn Liên đã hết hồn, vội vã chạy tới: “Anh nhìn thấy tôi hả?”
Vũ Bạch nhìn Hàn Liên vẻ mặt mờ mịt: “Tôi có mù đâu mà không nhìn thấy cậu?”
Trình Tranh nhìn Vũ Bạch đang tự nói chuyện, trong lòng bất giác có một suy nghĩ hoang đường, anh đứng bật dậy hỏi Vũ Bạch: “Cậu, Cậu ta trông như thế nào?”
Vũ Bạch hơi ngạc nhiên nhìn ông chủ, nhưng phận là nhân viên ông chủ hỏi thì phải trả lời, Vũ Bạch nhanh chóng nhìn Hàn Liên rồi thuật lại: “Tóc màu bạch kim, gương mặt rất đẹp nhìn rất quen mắt hắn là minh tinh, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, bên tai trái có đeo một cái hoa tai bằng pha lê…Ông, ông chủ sao vậy?”
Vũ Bạch đang miêu tả Hàn Liên thì bỗng nhiên bị Trình Tranh tóm lấy, vẻ mặt Vũ Bạch vô cùng mờ mịt.
Trình Tranh vô cùng kϊƈɦ động: “Cậu thật sự nhìn thấy cậu ấy?”
Vũ Bạch ngu ngơ gật đầu.
Anh có mù đâu?
Hàn Liên cũng kϊƈɦ động không kém, lập tức kéo lấy tay Vũ Bạch: “Anh thật sự có thể thấy tôi?.”
Khi tay Hàn Liên vừa chạm vào Vũ Bạch, lập tức trước mặt Trình Tranh ở nơi vốn dĩ không có ai đứng hiện ra bóng dáng của một thanh niên cao gầy.
Trình Tranh mở to mắt nhìn Hàn Liên: “Tiểu Liên nhi…”
Hàn Liên dường như cũng cảm nhận được, vui mừng nhìn Trình Tranh.
“Anh họ, em về rồi…”
Vũ Bạch gương mặt đầy ngây ngốc.
Chuyện gì đây?
Hiện tại Vũ Bạch đang ngồi giữa sô pha, tay trái bị Trình Tranh nắm lấy, tay phải thì bị Hàn Liên nắm lấy.

Hai người cách một “cái” Vũ Bạch nói chuyện với nhau.
Hàn Liên nhìn anh vẻ mặt thấp thỏm: “Anh họ, em đi theo anh ba ngày rồi, anh đừng vì việc này mà đổ lỗi cho mình.


Em nói cho anh biết hiện tại em đang sống ở một thế giới khác rất tốt, có cha mẹ yêu thương, có bạn bè… Nói chung là rất tốt, anh họ anh đừng vì chuyện không phải lỗi của mình mà dằn vặt bản thân.”
Trình Tranh nhìn Hàn Liên vẻ mặt rất nghi ngờ nhưng nhiều hơn vẫn là kϊƈɦ động: “Thật sao?”
Hàn Liên cam đoan: “Tất nhiên là thật rồi!”.

Mặc dù hiện tại cậu cũng đã chết ở thế giới kia ha ha.
Trình Tranh thở phào: “Vậy tại sao em lại đến được đây?”
Hàn Liên: “…” Một câu hỏi mà cậu không thể cho lời giải thích.
Hàn Liên chỉ có thể lươn lẹo: “Ha Ha, em đang ngủ thì bỗng nhiên trôi tới đây.

Chắc lát tỉnh dậy là đi ngay thôi.”
Vẻ mặt Trình Tranh mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn là yên tâm nhiều hơn: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi…”
Hàn Liên mỉm cười: “Vậy nên, anh họ à… Anh phải chăm sóc dì thật tốt, phải tìm chị dâu cho em nữa… Haiz em còn muốn được bồng con của anh… Nhưng hẳn không có cơ hội rồi.”

Trình Tranh bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nháo nữa… Tiểu Liên nhi, phải sống thật tốt đó biết không?”
Trình Tranh bỗng nhiên nói, Hàn Liên đang hỏi anh tự nhiên lại nói như vậy thì liền cảm giác được linh hồn của mình đang dần nhạt đi.
Hàn Liên mỉm cười nhìn anh: “Vậy tạm biệt anh họ, nếu có kiếp sau… Em vẫn muốn làm em trai của anh!”
Trình Tranh cũng mỉm cười: “Đến lúc đó mỗi ngày anh sẽ bắt em hít đất năm trăm lần để tránh em quá yếu đuối lại chết nữa.”
Hàn Liên: “…” Vẫn không nên làm anh em nữa thì hơn.
Vũ Bạch ngây người nãy giờ nhìn thấy Hàn Liên biến mất cuối cùng cũng nhận ra một điều… Hàn Liên không phải người?
Phắc diu!!! Nãy giờ sếp mình ngồi nói chuyện với với với…
A a a a a a tại sao? Chuyện gì đây? Quá phia khoa học rồi đó!
Trình Tranh nhìn Vũ Bạch đang sợ hãi, khẽ lắc đầu: “Làm cậu sợ một trận rồi, mai đến phòng nhân sự lãnh thêm tiền thưởng tháng này đi, tháng sau tăng lương cho cậu.”
Vũ Bạch: “…” Cảm thấy tiền tài có thể khiến người khác không còn sợ hãi nữa..

Bình Luận (0)
Comment