Cẩm Lạc bước vào xe nâng tay gọi điện thoại cho Lãnh Phong, đúng như dự đoán điện thoại đã bị tắt máy.
Cẩm Lạc thở dài nói với tài xế: “Đến nhà hàng XX đi.
”
Quãng đường từ tập đoàn đến nhà hàng XX khá xa, đi khoảng hơn ba mươi phút mới tới nơi, tài xế rãnh rỗi không có gì làm đành tán gẫu với Cẩm Lạc: “Thư kí Cẩm tại sao ông chủ mỗi ngày đều đến nhà hàng đó ngồi vậy? Ông chủ đợi ai à?”
Cẩm Lạc rũ mắt: “Đúng vậy.
”
Cẩm Lạc là thư kí mới vào làm được ba năm, trước khi thư kí cũ đi anh ta đã dặn dò y rất cẩn thận, từ khi người kia đi mỗi ngày đúng giờ đó ông chủ đều sẽ ở nhà hàng này ngồi đợi, không chỉ ngồi đợi một người mà còn ngồi đợi một phép màu.
Cẩm Lạc vốn không tin vào phép màu nhưng lần này y lại mong phép màu là có thật.
Theo lời dặn của thư kí lúc trước khoảng mười giờ đêm là phải đến nhà hành này đón ông chủ về nếu không hắn ta chắc chắn sẽ ngồi cả đêm để chờ đợi.
Hắn ta là người cố chấp như vậy đấy.
Thuận lợi đưa Lãnh Phong về tới tận nhà Cẩm Lạc mới trở về nhà của mình, y kiểm tra lịch trình ngày mai lại một lần nữa trước khi ngủ.
Sáng hôm sau.
Bảy giờ, báo thức điện thoại đúng giờ reo lên, một bàn tay đưa ra khỏi chăn nhấn tắt đồng hồ.
Lãnh Phong mệt mỏi ngồi dậy khỏi giường, bước vào nhà tắm.
Chăn nệm có phần rồi bời, đầu giường lăn lốc những chai thuốc ngủ cũng những viên thuốc ngủ bị rơi vãi bên ngoài, những chai bia trống rỗng trãi khắp sàn nhà.
Cơn đau âm ỉ từ bụng truyền tới cũng không khiến Lãnh Phong nhíu mày lấy một cái.
Hắn như một cái máy đúng giờ dậy làm việc đến bốn giờ chiều lại ra nhà hàng ngồi ngẩn người đến tận khuya.
Lãnh Phong nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong cho mình, khoác lên người bộ âu phục đã được giặc ủi phẳng phiu, vẫn như mọi ngày cầm lấy chiếc cà vạt màu đỏ san hô đeo lên, chiếc cà vạt sớm đã cũ kĩ vì thời gian nhưng chủ nhân của nó vẫn không hề chê nó, bởi vì đây là do người đặc biệt nhất trong lòng chủ nhân nó tặng, cho nên nó rất được quý trọng.
Sau đó, vẫn như bao ngày bình thường khác, Lãnh Phong ngồi lên giường, bật điện thoại lên ngắm nhìn thiếu niên xinh đẹp trong ảnh.
Trong ảnh, thiếu niên đang rất tự tin nhìn vào trong gương, đôi mày khẽ nhướng lên cao để lộ sự ngạo mạng một cách đáng yêu, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp long lanh ánh nước khẽ cong cong theo nụ cười của cậu.
Lãnh Phong dịu dàng nhìn ảnh cậu, nhịn không được lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu trong ảnh.
Mỗi ngày đều như vậy, hắn luôn chăm chú nhìn những bức ảnh mà Hàn Liên gửi cho hắn chỉ có vậy hắn mới có thể tiếp tục vững lòng mình rằng, Hàn Liên cậu vẫn còn sống.
Tài xế đúng giờ đến rước Lãnh Phong đến chổ hẹn, hắn cũng chẳng buồn nhìn đến bữa sáng để trêи bàn trực tiếp đi làm.
Điểm hẹn là một câu lạc bộ cao cấp ở gần tập đoàn Lãnh thị.
Khi Lãnh Phong đến thì bên phía Quân Vũ vẫn chưa có người đến.
Hắn vô cùng khó chịu, đây là lần đầu hắn phải ngồi đợi đối tác.
Lãnh Phong nhíu mày hỏi Cẩm Lạc: “Mấy giờ rồi?”
Cẩm Lạc nhấc tay đeo đồng hồ lên: “Là tám giờ ba mươi sáu phút thư sếp.
”
Mày Lãnh Phong nhíu lại càng chặt hơn: “Hẹn tám giờ ba mươi mà hiện tại tám giờ ba mươi sáu rồi vẫn chưa đến, rõ ràng là bọn họ không có thành ý với việc hợp tác này.
”
Cẩm Lạc cuối đầu không trả lời.
Lãnh Phong lại tiếp tục ngồi đợi thêm chút nữa, nhưng mỗi giây mỗi phút chờ đợi đối với hắn đều như là hàng thế kỉ trôi qua vậy, hắn đứng dậy: “Đi thôi, không cần chờ nữa.
”
Lúc này cảnh cửa lại một lần nữa mở ra, từ bên ngoài đi vào hơn ba người.
Người đi đầu tiên dáng rất cao, thon dài, dáng người vô cùng đẹp.
Người nọ cất giọng nói trong trẻo: “Lãnh tổng bây giờ trở về có phải là vội vàng quá hay không?”
Lãnh Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc con ngươi co rút, cả người cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kϊƈɦ động.
Hắn vội vã xoay người nhìn về phía cửa, lập tức nhìn thấy gương mặt mà mỗi lần ngủ hắn đều cầu mong có thể gặp được trong giấc mộng, chỉ có điều cậu dường như đã trưởng thành hơn.
Đúng rồi, đã bốn năm rồi làm sao cậu có thể chỉ mãi là một cậu bé được.
Hắn nhìn chằm chằm Hàn Liên không chớp mắt, hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ, mà cậu chỉ vội vàng vụt qua trước mặt hắn rồi biến mất mãi mãi.
Sẽ như bao lần hắn muốn chạm vào cậu nhưng chỉ cần hắn chạm vào cậu sẽ tan biến mãi mãi, đến cuối cùng khi hắn tỉnh lại hắn chỉ có thể bàng hoàng nhận ra rằng… Cậu sớm đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Hàn Liên nhìn vẻ mặt mất mát đau khổ của Lãnh Phong, lời trêu đùa không cách nào từ miệng nói ra được, cậu ra hiệu cho trợ lí đi ra ngoài, Cẩm Lạc cũng thức thời mà rời đi mặc dù y không hiểu sếp của mình kϊƈɦ động vì điều gì.
Hàn Liên nhìn Lãnh Phong đứng bên kia, khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay ra: “Phong, em về rồi đây!”.