Ngày mai chính là ngày báo danh khai giảng, lão thái thái dẫn cậu đi mua một thân quần áo mới, nói: “Sắp khai giảng, ăn diện có tinh thần chút.”
Đông Hoa cách Nghiêm gia không tính là gần, ngồi xe bus phải gần tới hai giờ, tàu điện ngầm lại phải đi lên một đoạn lớn nữa. Nhưng mà lão thái thái không hy vọng Kỳ Lương Tần ở trường học, bà cảm thấy vợ chồng tân hôn ở riêng không phải chuyện tốt, cho nên gọi Nghiêm Tùng Vĩ mời một tài xế lại đây, chuyên môn mỗi ngày đón đưa Kỳ Lương Tần đi học.
Kỳ Lương Tần biến hóa nhanh chóng, thành một cao phú soái có tài xế đón đưa.
Ít nhất thì trong mắt bạn học mới, cậu là cao phú soái.
Khai giảng ngày đầu tiên vô cùng bận rộn, bắt đầu từ sáng sớm vẫn luôn bận rộn đến tối, khi về đến nhà cả cơm Kỳ Lương Tần cũng ăn không vô. Trường học không thể có điều hòa như trong nhà, cả ngày cậu chạy qua lại, ra mồ hôi toàn thân, trở về trước hết tắm rửa.
Nói đến tắm rửa, không thể không nói đến sức mạnh của tình yêu.
Kỳ Lương Tần vốn không thích tắm rửa. Mặc dù cậu là gay, nhưng kỳ thật cẩu thả không khác thẳng nam lắm, tắm rửa đều là bị bắt. Khi đó cậu đều tắm rửa buổi tối, mùa hè trời nóng, từ sáng tới tối trở về mới tắm rửa một cái, sáng sớm dậy tóc liền cong vểnh lên, dùng nước ướt đè xuống, nhưng tóc lại trở nên bóng dầu, giống như vài ngày không tắm rửa. Cậu vốn cũng không quá để ở trong lòng, mãi đến có một ngày sáng sớm cậu tắm rửa một cái mới ra đường, nữ đồng nghiệp nhìn thấy cậu nói: “Cậu rốt cuộc cũng chịu gội đầu.”
Kỳ Lương Tần xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, mới biết được trong mắt đồng nghiệp, cậu đều là vài ngày không tắm. Nhưng trời cao chứng giám, cậu chỉ là chất tóc không tốt, dễ dàng ra dầu, tắm thì vẫn dựa theo tần suất bình thường của con trai mà tắm. Từ đó về sau, cậu liền đem giờ tắm rửa đổi thành sáng sớm, buổi tối liền lười tắm nữa.
Đại khái cậu trời sinh tính lười biếng, cũng tìm lý do cho mình, dù sao cậu cũng không có đàn ông, buổi tối tắm thơm ngào ngạt cho ai nhìn chứ. Cậu thiếu động lực tắm rửa, hơn nữa cậu không hưởng thụ được lạc thú tắm rửa.
Nhưng mà hiện giờ lại không giống, cậu rất thích tắm.
Hơn nữa cậu tắm rửa cẩn thận hơn trước đây rất nhiều, còn chuyên môn mua dung dịch đặc biệt, chuyên dùng để rửa cái bộ phận nào đó, tỉ mỉ chà ra bọt biển, chà đến tự mình xuân tâm nhộn nhạo. Tuy rằng trước kia cậu cũng là gay, nhưng cậu sẽ không đặc biệt đi rửa bộ phận kia. Cậu sống rất cẩu thả, thậm chí còn cẩu thả hơn so với rất nhiều thẳng nam. Hiện giờ cậu sống càng ngày càng cẩn thận.
Cậu cảm thấy mình đang tiến bộ theo phương hướng càng ngày càng tốt, càng ngày càng trở thành một tiểu thụ đủ tư cách.
Ở trong mắt người Nghiêm gia, cậu cũng vẫn luôn tiến bộ.
Chẳng hạn như dưới cái nhìn của Nghiêm Tùng Vĩ, Kỳ Lương Tần hiện tại khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều so với lúc bọn họ mới vừa quen biết.
Mặt vẫn là khuôn mặt kia, dáng người cũng vẫn là dáng người kia, nhưng mà Kỳ Lương Tần lúc hắn mới quen biết có chút rêu rao, vẻ phong tao trên mặt mày rất nặng, quần áo đều là màu sắc rực rỡ thực phô trương. Hiện giờ tao khí trên mặt mày phai nhạt, ngược lại thêm vài phần nội liễm phong lưu, thân hình càng cân xứng hơn một ít, nhưng thay đổi lớn nhất, vẫn là ăn mặc.
Sau khi Kỳ Lương Tần trải qua mấy lần ướm thử, đại khái là theo lão thái thái đi dạo phố nhiều nhìn nhiều, đề cao phẩm vị cá nhân, cuối cùng cậu cũng gặp phong cách ăn mặc thích hợp với mình, tự nhiên lại thoải mái. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, mang một cái mặt dễ nhìn, quần áo đẹp sẽ càng đẹp mắt.
Người một nhà đều vây quanh cậu hỏi cậu trong trường học thế nào, lời giống vậy cậu đã nói một lần với lão thái thái, lại nói một lần với Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng mà người cậu muốn nói nhất, lại chưa có trở về.
Gần đây Nghiêm Bách Tông vô cùng bận, ngày hôm qua lúc trở về đã là nửa đêm, cậu vốn muốn chờ Nghiêm Bách Tông trở về, cuối cùng vẫn là chờ đến ngủ thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, cậu dậy sớm, ở bên ngoài chờ Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông mơ mơ màng màng đi ra, mắt cũng không thể mở hoàn toàn, nói: “Hôm nay không chạy bộ.”
Cậu vừa thấy vẻ mặt Nghiêm Bách Tông mỏi mệt, nhanh chóng nói: “Vậy anh mau trở về đi ngủ đi.”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, liền về đi ngủ.
Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Bách Tông mỏi mệt như vậy, đau lòng vô cùng. Cậu một mình đi ra ngoài chạy một vòng, mãi cho đến khi ăn sáng, Nghiêm Bách Tông cũng chưa dậy. Chờ đến khi bọn họ ăn sáng xong, Kỳ Lương Tần chuẩn bị đến trường học, Nghiêm Bách Tông mới từ trong phòng đi ra. Dì Xuân nói: “Đồ ăn sáng chừa lại cho con này.”
“Không ăn, phải đi họp.”
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông cùng nhau ra cửa, Nghiêm Bách Tông hỏi: “Tôi nghe Tùng Vĩ nói, hắn tìm một tài xế cho em à?”
Kỳ Lương Tần gật đầu, Nghiêm Bách Tông hỏi: “Họ gì, ở chỗ nào?”
Kỳ Lương Tần chỉ chỉ: “Họ Cao.”
Nghiêm Bách Tông liền đi qua nói mấy câu với tiểu Cao, sau đó quay đầu về phía Kỳ Lương Tần nói: “Tôi liền không đưa em đi, buổi tối trở về lại nói.”
Cho nên Kỳ Lương Tần liền chờ hắn buổi tối trở về.
Chỉ là mắt thấy đêm đã khuya, Nghiêm Bách Tông còn chưa có về. Lão thái thái dặn dì Xuân nấu chút canh cho Nghiêm Bách Tông: “Để nó đỡ mệt nhọc.”
Mọi người đều trở về phòng đi ngủ. Kỳ Lương Tần cũng đến phòng cho khách, cửa để lại một cái khe, nghe động tĩnh bên ngoài. Đại khái là lúc sắp mười hai giờ, cậu mới nghe được động tĩnh trong phòng khách, lập tức đi ra ngoài nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông cũng đang nhìn sang bên này, sau khi nhìn thấy cậu liền cười, ngoắc ngoắc tay.
Kỳ Lương Tần chạy tới, nhỏ giọng nói: “Sao giờ anh mới về.”
“Hôm nay đem vấn đề chủ yếu giải quyết hết, ngày mai liền rảnh rỗi.” Nghiêm Bách Tông nói: “Đến phòng anh.”
“Dì Xuân nấu canh cho anh, không biết bỏ thêm dược liệu gì, tóm lại là giải tỏa mệt nhọc, em múc cho anh một bát.”
“Anh đi tắm đã, một thân mùi khói.”
Kỳ Lương Tần đến phòng bếp múc một bát canh, lúc đi ngang qua toilet, quả nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng nước. Cậu bưng bát trực tiếp vào phòng ngủ của Nghiêm Bách Tông, đặt bát ở trên bàn, mình thì ngồi xuống trên ghế. Ước chừng đợi ba bốn phút, liền thấy Nghiêm Bách Tông nửa người dưới bọc một cái khăn tắm, đi vào.
Kỳ Lương Tần nhìn thấy một thân cơ bắp cường tráng của Nghiêm Bách Tông, trên mặt liền nóng lên, trong lòng hốt hoảng. Nhưng mà Nghiêm Bách Tông mệt mỏi như vậy, cậu cũng ngại ngùng phát xuân, vì thế chỉ chỉ canh trên bàn: “Không quá nóng, có thể uống.”
Nghiêm Bách Tông liền bưng lên, mấy ngụm to liền uống sạch. Cổ họng hắn động đậy, bởi vì một cánh tay nâng lên, lộ ra một ít lông nách, tim Kỳ Lương Tần giống như bị những sợi lông đó trêu chọc, cúi đầu hỏi: “Uống nữa không, trong nồi còn.”
“Có gì ăn không.” Nghiêm Bách Tông nói: “Cơm chiều cơm trưa đều không ăn bao nhiêu, có hơi đói bụng.”
“Em làm cho anh một ít.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng đứng lên: “Anh muốn ăn cái gì.”
“Hơn nửa đêm, đừng đánh thức dì Xuân, nấu chút mì ăn liền đi.”
Kỳ Lương Tần liền nhanh chóng đến phòng bếp nấu một bát mì ăn liền, bỏ thêm cái trứng gà, lại bỏ thêm một quả cà chua, nhỏ hai giọt dầu vừng, rắc một chút hành thái. Mặc dù là mì ăn liền, hương vị cũng rất ngon, cậu ngửi mà cũng đói bụng.
Nghiêm Bách Tông húp nước đến sạch sẽ, Kỳ Lương Tần lại đưa giấy cho hắn lau miệng. Đại khái là uống canh nóng, Nghiêm Bách Tông vì Kỳ Lương Tần như vậy mà cảm thấy nội tâm thỏa mãn nói không nên lời. Con người đại khái đều có thành kiến, đều là không công bằng, ích kỷ, chuyện như vậy, trước đây Thẩm Hòa cũng không phải chưa từng làm, lão thái thái cũng đã từng làm, dì Xuân thì lại càng thường xuyên làm, nhưng mà hắn lại lần đầu tiên cảm thấy cảm động.
Nói cảm động thì dường như cũng không thể nói rõ, có khả năng thành phần thỏa mãn và vui sướng càng nhiều hơn một chút. Nhưng hắn khắc chế, không dễ biểu lộ ra, chỉ hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên em khai giảng, cảm giác thế nào?”
Kỳ Lương Tần lập tức mở máy hát, bắt đầu bô bô kể lại, đem lời cậu đã kể với Nghiêm Tùng Vĩ và lão thái thái kể lại một lần, còn có một ít chuyện cậu không có nói, một ít việc nhỏ vụn vặt lại nhàm chán, cậu cũng đều nói với Nghiêm Bách Tông, từ cậu vào cửa trường, đến làm phiếu cơm giao học phí, tiến hành đăng ký học ngoại trú, cuối cùng vào lớp tập hợp lần đầu tiên, cùng với nghe đàn anh trong khoa dặn tiếp theo lúc nào làm lễ, lúc nào học quân sự vân vân, tất cả đều nói một lần.
Nghiêm Bách Tông nghiêm túc lắng nghe, hắn đã nghe báo cáo cả ngày, nhưng mà nghe Kỳ Lương Tần nói chuyện, với nghe cấp dưới nói chuyện, hiển nhiên là không giống nhau, hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ Kỳ Lương Tần nói chuyện thực đáng yêu, hắn nghe xong khóe miệng vẫn luôn cong cong. Loại cảm giác vi diệu này hắn không thể nói rõ được, nhưng mà trong lòng đặc biệt thoải mái.
Kỳ Lương Tần nói: “Anh khẳng định cũng mệt chết đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghiêm Bách Tông quả thật rất mỏi mệt, nhưng hắn càng kinh ngạc phát hiện, hắn đã mệt như vậy, thân thể lại còn không thành thật, tim cũng không thành thật. Đại khái là canh dì Xuân nấu thật sự rất giải tỏa mệt mỏi, hắn hoàn toàn không còn mỏi mệt, nhưng cảm thấy đại khái hôm nay Kỳ Lương Tần mệt muốn chết rồi, vì thế gật gật đầu, nói: “Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Kỳ Lương Tần liền bưng bát đi ra ngoài. Hắn mặc xong quần áo, đi theo ra cửa, thấy Kỳ Lương Tần rửa bát đũa, đang từ trong phòng bếp đi ra.
Nghiêm Bách Tông nói: “Em nói, nếu em ngủ ở trong phòng tôi, thì thế nào?”
Kỳ Lương Tần há hốc mồm, trong lòng đập bình bịch. Nghiêm Bách Tông nhanh chóng nói thêm: “Em ngủ giường tôi, tôi nằm dưới đất.”
Mặt mũi Kỳ Lương Tần đỏ bừng, cúi đầu nói: “Em… em sao cũng được…”
Trong lòng cũng đã sông cuộn biển gầm, cậu và Nghiêm Bách Tông một phòng, một người ngủ trên giường, một người nằm dưới đất, so với hai người ngủ chung còn khiến cậu tâm viên ý mã hơn.
Loại hành vi giấu đầu lòi đuôi này, quả thực khiến người ta xấu hổ muốn chui vào trong hốc kẹt luôn.
“Để đệm chăn của em lại phòng khách hết đi, cái gì cũng không cần mang, trong phòng tôi có chăn.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, Nghiêm Bách Tông nói: “Vậy… đi thôi.”
Kỳ Lương Tần liền đi theo Nghiêm Bách Tông vào phòng. Nghiêm Bách Tông đi đến tủ treo quần áo cầm một bộ đệm chăn ra, trải ở dưới đất, Kỳ Lương Tần hoảng tay hoảng chân giúp hắn trải ra, lại hỏi: “Hai cái gối trên giường, cái nào là của anh?”
“Đều là của anh, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Đệm chăn đều là mới.”
Đây là đang nói cho cậu biết, trên giường này không có dấu vết của Thẩm Hòa sao. Kỳ thật Kỳ Lương Tần quả thật có chút để ý việc này. Nghe Nghiêm Bách Tông nói xong, cậu vươn tay cầm một cái gối lại, đưa cho Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông nói: “Thời gian không còn sớm, em lên trên giường ngủ đi.”
Kỳ Lương Tần gật đầu, bò lên giường. Giường Nghiêm Bách Tông còn lớn hơn giường của Nghiêm Tùng Vĩ, là màu xanh sẫm, dưới ánh đèn nhìn thiên về màu đen, Kỳ Lương Tần nằm trên đó, người có vẻ càng trắng nõn. Trong không khí mờ ám đến cực hạn, Nghiêm Bách Tông nhìn thấy Kỳ Lương Tần ở trên giường của mình, đột nhiên một luồng máu nóng dâng lên.
Kỳ Lương Tần ở trên giường của mình. Chuyện này vốn cũng không có gì kích thích, lại làm cho hắn cảm thấy hưng phấn dị thường. Hắn nằm xuống, nói với Kỳ Lương Tần: “Tắt đèn đi.”
Kỳ Lương Tần vươn tay tắt đèn, ánh trăng chỗ cửa sổ bàng bạc, Kỳ Lương Tần nói: “Ngày mai em sẽ dậy sớm một chút, không để mấy người dì Xuân nhìn thấy.”
Trong lòng Nghiêm Bách Tông rất loạn, căn bản không dám lên tiếng.
Hai người bọn họ hiện giờ tính là quan hệ như thế nào, người thân không người thân, người yêu không người yêu. Nhưng chính là vì không nói rõ, một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, lại quỷ dị khiến người ta hưng phấn. Bọn họ dường như vốn không nên ở cùng một phòng, nhưng bọn họ lại ngủ trong một phòng. Bọn họ lại dường như vốn nên ngủ trên một cái giường, nhưng lại cố tình một ngủ trên giường, một ngủ dưới đất.
Hoang đường khiến người ta hưng phấn, mờ ám liêu nhân như vậy.
Hai người ai có thể ngủ được.
Kỳ Lương Tần đang ngủ ở trên giường mình, nằm trên gối mình, đắp chăn của mình. Suy nghĩ này khiến thân thể Nghiêm Bách Tông căng thẳng.
Mà Kỳ Lương Tần vừa nghĩ tới mình đang ngủ ở trên giường của Nghiêm Bách Tông, liền kích động cả người nóng lên. Cậu ngủ ở trên giường Nghiêm Bách Tông đó, là trên giường của Nghiêm Bách Tông, là trên giường của người đàn ông cậu yêu say đắm, quang minh chính đại, công khai.
Cậu lật người sang bên cạnh, nương theo ánh trăng mỏng manh, nhìn Nghiêm Bách Tông nằm dưới đất.
Cậu nghĩ Nghiêm Bách Tông có ý gì, không cần nói cũng biết đi. Nghiêm Tùng Vĩ nói, anh cả của hắn có bệnh sạch sẽ nhất, không đồng ý để người ta đụng vào giường mình. Nghiêm Bách Tông là người đứng đắn và nội liễm như vậy, người đàn ông như vậy trên mặt tình cảm đại khái cũng là thẹn thùng đi, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng việc này đủ để chứng minh trong lòng hắn cũng có cậu.
Không nói cũng hiểu, mờ ám ăn ý như vậy. Hắn bảo cậu đến ngủ, cậu liền tới.
“Lương Tần.” Nghiêm Bách Tông đột nhiên mở miệng.
Tim Kỳ Lương Tần đập thình thịch, “ưm” một tiếng.
“Anh yêu em, em cũng biết đi.”
Âm thanh Nghiêm Bách Tông có chút hơi thở dồn dập, dường như phá lệ khắc chế, nhưng mà lại không thể ngăn chặn luồng khí trong ngực.
Tay Kỳ Lương Tần nắm chăn đơn, trong đầu nổ tung trống rỗng.
Trước đây cậu từng xem qua một bộ phim phóng sự Phi Châu, kết cục của phim phóng sự là trận mưa to đầu tiên báo hiệu cho mùa mưa ập đến, lời thuyết minh vui sướng, phấn chấn như vậy, mảnh đất khô cạn đến nẻ da kia, trải qua một mùa khô dài lâu gần như dày vò, mưa to giàn giụa mà đến, thổ nhưỡng đang khát khao uống nước, nhóm động vật cuồng hoan nhảy nhót, hạt giống cái sau tiếp cái trước mà nảy mầm, sinh trưởng, nở hoa, toàn bộ đại lục đều bởi vì cơn mưa dễ chịu này mà sinh cơ dạt dào. Cậu cảm thấy cảnh đó giống thời khắc tình yêu ập tới đến cỡ nào, giống một hồi cuồng hoan cứu chuộc, suy nghĩ đầu tiên cậu nhìn thấy trong đầu là lúc tình yêu ập đến có thể chính là cái dạng này hay không. Hiện giờ cậu cảm nhận được, sông hồ đang chảy xuôi trong huyết mạch cậu, tâm tình của cậu không biết nên hình dung như thế nào.
Mà Nghiêm Bách Tông đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường nhìn cậu, nói: “Anh chung quy vẫn nghĩ đến em, lòng như lửa đốt, rất khó chịu.”
Hắn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, vừa mệt vừa tham luyến.
Mà Kỳ Lương Tần đã ngượng ngùng không nói nên lời, cả người cậu bị tình yêu vui sướng vây quanh, ấm áp dào dạt, thoải mái linh hồn cậu, như muốn bay lên. Một khoảng trống bất an trong lòng cậu rốt cuộc bị lấp đầy, bị Nghiêm Bách Tông hoàn hoàn toàn toàn nhét đầy, cả người đều ngập đầy vui sướng.