Editor: Tĩnh
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn cùng nhau tiến vào thành, ngây lúc vừa đặt chân vào thành thì đã bị đủ loại cửa hàng trong thành hấp dẫn.
Lưỡng Giới Thành cũng giao với Thanh Châu, mà ở Lưỡng Giới Thành người Thanh Châu đến đây mở cửa hàng cũng không ít, các cửa hàng của người Thanh Châu mở ra, cũng thập phần đặc sắc với đủ thứ kì lạ, có rất nhiều thứ đối với hai người họ mà nói là rất là mới mẽ.
"Ở đây thực phồn hoa a!” Lâm Sơ Văn vừa đi vào thành vừa nói.
Trong suốt quá trình hai người cưỡi Du Thiên Bằng, ven đường đều là nhìn thấy rừng cây sâu thẳm mênh mong, nhưng nay đột nhiên lại nhìn thấy giữa cả rừng đất hoang lại có một thành trì, nên có chút kinh ngạc cảm thán.
“Đúng là Hồn Vương thủ đoạn cũng cao minh hơn người khác a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hồm Vương rốt cuộc cũng là Hồn Vương a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nói cũng phải."
Hồn Sĩ cùng Hồn Sư chênh lệch cũng như là trời với đất càng không cần phải nói là Hồn Sư cùng Hồn Vương.
Hắn hiện tại cũng chỉ là Hồn Sư sơ cấp mà thôi, mà về sau việc tiến giai cũng sẽ càng ngày càng khó khăn, mà khoảng cách đạt tới Hồn Vương còn rất xa xôi.
Lưỡng Giới Thành rất phồn hoa, trong thành có không ít Hồn Sủng Sư đang đi dạo.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở Lưỡng Giới Thành đi dạo một vòng, thì phát hiện giá cả hàng hóa ở Lưỡng Giới Thành và Tam Dương Thành không giống nhau.
Ở Lưỡng Giới Thành tập trung không ít Hông Sư dựa vào săn giết hung thú để sống, mà ở đây giá cả thi thể hung thú so với Tam Dương Thành tiện nghi rất nhiều, các sạp hàng bán các loại da thú, thú xương chiếm phần đông.
Mà cuộc sống ở Lưỡng Giới Thành cũng không an ổn, nên việc gieo trồng linh cốc cùng linh điền thì tương đối thiếu, giá Linh Lương so với ở nơi khác có chút cao.
Lưỡng Giới Thành có thời gian thành lập không tính quá dài, mà ở đây Dược Tề Sư tương đối hiếm, giá cả dược tề cũng không thấp.
Tiểu Bạch hổ ghé trên vai Sở Diệp, ánh mắt thỉnh thoảng khắp nơi nhìn quét.
Mấy nữ Hồn Sủng Sư nhìn “Bạch Li Miêu” trên vai Sở Diệp, một đám thiếu nữ lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Ở Tam Dương Thành có không ít công tử cô nương của các gia tộc, ngày thường ăn không ngồi rồi, liền mang theo sủng thú đi rêu rao khắp nơi.
Mà ở Lưỡng Giới Thành thì không giống như vậy, nơi đây dân phong tính cách khá bưu hãn, trong thành người ta sùng bái nhất là các Hồn Sủng Sư lợi hại có thể săn giết hung thú, mà ở đây các loại Hồn Thú có thân hình to lớn rất được hoang nghêng, còn người mang theo Hồn Thú đi dạo rất ít.
Mà Sở Diệp lại mang theo một con Tiểu Bạch miêu, liền nhìn có chút không hợp mắt.
“Ở đâu chạy tới một tên công tử bột vậy a! Còn mang theo một con mèo.”
“Đại khái chất là đại thiếu của gia tộc nào đó chạy tới đây sợ là khi gặp thú triều chất chấn sẽ bị dọa cho phá mật."
“Cẩn thận một chút, người nọ đại khái là có hậu đài."
“Có hậu đài thì thế nào, hung thú cũng sẽ không bởi vì ngươi có hậu đài, mà không ăn ngươi."
Chung quanh tiếng bàn luận khe khẽ truyền vào Sở Diệp trong tai, Sở Diệp nhịn không được đỏ mặt.
Dọc theo đường đi, Sở Diệp tiếp không ít ánh mắt quái dị.
“Ngươi có thể tiến vào Hồn Thất không a!” Sở Diệp chịu không nổi nói.
Tiểu Bạch hổ bất mãn cào cào quần áo Sở Diệp, bất mãn hỏi: “Vì cái gì."
Sở Diệp: “....” Vì cái gì, Tiểu Bạch thật là không biết tự hiểu lấy a! Không chịu nhìn lại coi bây giờ nó nhìn giống con gì a! Hắn thân là một đại nam nhân lại mang theo một con Tiểu Bạch miêu nhìn vào rất kỳ quái a!
“Thực mất mặt a!” Tiểu Bạch hổ chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao?
Tiểu Bạch hổ truyền âm cho Sở Diệp, nói: “Tuyết Bảo nói, ngươi trước kia còn đi cửa hàng hương phấn mua phấn son."
Sở Diệp: “....” Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch hổ có quan hệ tốt khi nào vậy, còn đem mấy tiểu sử không tốt của hắn nói ra, không phải hai đứa nó là kẻ thù sao?
“Ta không phải đi mua phấn son, mà là đi mua phấn hoa.” Sở Diệp nghiêm túc nói.
Tiểu Bạch hổ ngẩng đầu tỏ vẻ đều như nhau cả.
Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Không giống nhau, hai cái đó khác xa nhau rất nhiều?
“Mua cái kia, mua cái kia.” Tiểu Bạch hổ nắm Sở Diệp đầu tóc nói.
Sở Diệp nhìn mấy quày hàng bán thịt hung thú, nói: “Mua nhiều ít a!"
“Mua hết.” Tiểu Bạch hổ hào khí nói.
“Nhiều như vậy, ngươi ăn tới khi nào mới hết a!"
Tiểu Bạch hổ hai tròng mắt lấp lánh sáng lên nói: “Rất mau.”
Tiểu Bạch hổ gần đây cảm giác được bản thân sắp tiến giai, luôn có cảm giác ăn không đủ no, nên mới muốn mua nhiều thịt hung thú như vậy.
Sở Diệp: “.....” Thật là một con hổ thùng cơm.
Tuy rằng trong lòng chửi thầm không thôi, nhưng Sở Diệp cũng không có keo kiệt, tốn 5000 đồng vàng, đem tất cả những loại thịt mà Tiểu Bạch hổ chỉ định mua hết, tổng cộng trên 1000 cân.
Tiểu Bạch hổ tuy vẫn luôn trong hình thái tiểu miêu nhưng sức ăn lại càng ngày càng tăng, ngay từ đầu, Tiểu Bạch hổ một ngày chỉ cần ăn một con gà, này đã là năm con gà nhưng còn có chút ăn không đủ no.
“Mua cái kia, mua cái kia."
Tiểu Bạch hổ chỉ vào một cái viên cầu nói.
Sở Diệp; “....” Tiểu Bạch hổ biết cái kia là cái gì sao? Cái đó là tú cầu chỉ có nữ tử mới cần sử dụng loại đó a! Hắn trên người có một con Bạch Li Miêu đã đủ kỳ quái nếu còn đi mua tú cầu nữa thì cũng quá kỳ quái.
Sở Diệp nhíu mày, nói: “Không mua.” Bạch Li Miêu tựa hồ rất thích chơi những thứ có hình tròn, mà Tiểu Bạch là chỉ con tiểu li miêu trá hình mà thôi a! Mà cũng đi thích cái này sao?
Tiểu Bạch hổ có chút bực mình mà cào tóc Sở Diệp.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Tiểu Bạch thích, liền mua cho nó đi."
Sở Diệp: “......!Được, đi mua.”
Sở Diệp rất nhanh đã phát hiện, Tiểu Bạch không những đối với tú cầu cảm thấy hứng thú, đối với những vật có hình cầu đều cảm thấy hứng thú, mà các loại có kích thước lớn nhỏ màu sắc khác nhau nó cũng thích, mà trong cửa hàng cũng có không ít, cuối cùng bọn họ mua cả rương cầu.
......!
Sau khi đi dạo một vòng thị trường ở Lưỡng Giới Thành, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền đi đến nơi buôn bán động phủ ở Lưỡng Giới Thành.
Người có thể ở Lưỡng Giới Thành mở khu giao dịch động phủ, thì tự nhiên không phải người bình thường.
Mà lão bản của khu giao dịch động phủ là Tư Đông Phong, cũng là đệ tử thứ chín của Tư Không Minh lão tổ.
Tư Không Minh lão tổ là Hồn Vương, cũng là một đại nhân vật, đã là một đại nhân vật thì việc buôn bán tốt như vậy cũng sẽ không buôn tha.
Mà ngày thưởng ở Lưỡng Giới Thành thì những sự vụ thường ngày, đều do các đệ tử của Tư Không Minh thành chủ phụ trách xử lý, những việc buôn bán tốt nhất của Lưỡng Giới Thành, cơ bản đều nằm ở trong tay các đệ tử của Tư Không Minh thành chủ.
Nghe nói, Tư Không Minh lão tổ tới có mấy người đồ đệ, mà bọn họ đều không phải là nhân vật tầm thường, mỗi người đều một mình đảm đương một phía, Lưỡng Giới Thành sở dĩ có thể ở nơi hoang dã này sừng sững không ngã, cũng một phần là nhờ vào những người đồ đệ kia.
“Hai vị đạo hữu, hạnh ngộ, hai vị đây là muốn mua động phủ sao?” Tư Đông Phong rất nhiệt tình tiếp đãi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, không biết có thể đề cử cho chúng ta vài chổ được không.”
Tư Đông Phong cười cười, nói: “Ở Lưỡng Giới Thành của chúng tôi thì động phủ luôn có tiếng là món hàng vừa ngon giá lại rẻ, mà không biết hai vị khách nhân đây là muốn mua loại động phủ gì, mà mua mấy cái?"
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: “Chúng ta ở cùng nhau, mua một cái là được rôi."
Tư Đông Phong nhìn biểu tình của hai người cười cười, nói: “Nguyên lai hai vị là đạo lữ, thất kính, thất kính."
Tất cả Hồn Sư đều có chung một tính cách đó là không thích có người lạ ở chung, trừ phi là đạo lữ, cũng rất ít khi thấy có hai Hồn Sư mua cùng một cái động phủ.
Sở Diệp sửng sốt một chút, nhoẻn miệng cười.
Sở Diệp thầm nghĩ: Hắn cùng Lâm Sơ Văn đúng là rất có tướng phu thê, dù chưa có gì những đã bị nhận thành là đạo lữ, tuy rằng bọn họ hiện tại còn không phải, nhưng chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ thành sự thật."
Lâm Sơ Văn há miệng thở dốc, rốt cuộc không có phản bác.
“Chúng tôi hiện tại ở đây có rất nhiều động phủ đang được bỏ trống, hai vị có thể tùy ý chọn lựa."
Tư Đông Phong lấy ra mấy cái ngọc giản, trên mỗi cái ngọc giản đều có đánh các con số bất đồng, chỉ cần đem linh hồn lực thâm nhập vào ngọc giản, là có thể xem hoàn cảnh động phủ.
Sở Diệp lấy ra ngọc giản, chuyên tâm kiểm tra một phen.
Cái ngọc giản đầu tiên Sở Diệp coi có một cái động phủ có khoảng 2 ngàn mét vuông, có khoảng 40 mẫu linh điền và trên một ngàn mẫu ruộng thường, mà trong ruộng cũng đã được được trồng không ít linh thực, mà cái động phủ này trước kia là của một gia tộc, nên được chăm sóc khá tốt.
Đáng tiếc, cái này động phủ chỉ có linh điền, không có hồ nước, nếu muốn tưới nước cho linh điền thì không phải chuyện dễ dàng, Sở Diệp còn muốn nuôi cá nên cái động phủ nàu không thích hợp.
Còn có một cái động phủ khác, bên trong có trồng một số lượng lớn linh hòe, cũng rất thích hợp cho ong đàn cư trụ, đáng tiếc, là cái động phủ này chỉ có ba mẫu linh điền, như vậy thì quá ít cũng không được.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn sau một hồi nghiền ngâm, liền chọn một cái động phủ có gần ngàn mẫu.
Cái động phủ họ chọn có diện tích cũng không quá lớn, mà ở đó còn có hai cái linh mạch loại nhỏ, 20 mẫu linh điền và trong động phủ còn có sẵn một cái hồ sen để nuôi cá.
Sở Diệp tốn 35 vạn đồng vàng để mua động phủ.
Tư Đông Phong thấy Sở Diệp trả tiền rất sảng khoái, nhịn không được mà nhìn Sở Diệp bằng một con mắt khác, tuy 35 vạn đồng vàng không tính là quá nhiều, nhưng nó đối với không ít Hồn Sư mới tấn cấp mà nói, cũng là một bút tiền không nhỏ.
Mua động phủ cũng chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo chính là phải bảo đảm an toàn cho động phủ, thì cũng sẽ tốn không ít tiền.
“Hai vị đạo hữu thực sự có ánh mắt không tệ, cái động phủ kia trước đây cũng có không ít Hồn Sủng Sư muốn mua nhưng do do số tiền mua cái động phủ kia có chút cao, nên mới để trống tới bây giờ” Tư Đông Phong nói.
Sở Diệp cười, nói: “Vậy là ta đây đã chiếm tiện nghi rồi."
Sở Diệp ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tư Đông Phong tuy là một Hồn Sư, nhưng cách nói chuyện rất giống mấy nhân viên tiếp thị bất động sản ở thế giới hiện đại.
Lưỡng Giới Thành vừa mới gặp một đợt thú triều, đã chết không ít Hồn Sư, nên có không ít động phủ bị bỏ trống, vì vậy mới không người tới mua động phủ mà thôi.
Hoàng cảnh ở Lưỡng Giới Thành tuy không mấy yên ổn, nhưng chỉ cần trong vòng vài năm tiếp theo ở đây không gặp thú triều, thì động phủ ở đây chất chấn sẽ được người ta mua.
Sở Diệp sau khi mua động phủ, thì Tư Đông Phong liền đem quyền khống chế động phủ giao cho hai người bọn họ.
Nếu ở nơi khác muốn mua động phủ thì phải tốn ít nhất từ bảy hoặc tám chục vạn đồng vàng hoặc hơn.
“Sư huynh, có khách sao?” Tư Nam Nguyệt đi ra hỏi.
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Có, vừa mới có người mua đi cái động phủ ở vạn tuế lĩnh."
Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Là cái động phủ kia sao a! Cái động phủ kia trước đó hình như là thuộc về Lý gia thì phải."
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lý lão vận khí không tốt, lần trước khi gặp phải thú triều chống đỡ không nổi đã ngã xuống."
Sau khi Lý lão ngã xuống, mà sau khi người tọa trấn cho gia tộc đã chết mà nhà bọn họ lúc đó người có thực lực cao nhất cũng chỉ là một Hồn Sĩ cấp 7, mà người kia cũng biết bản thân thực lực không đủ cũng không giám ở đó, nên chỉ đành đem động phủ bán ra với giá thấp và được Từ Đông Phong mua lại.
“Cái động phủ kia nghe nói điều kiện không tồi, chỉ là nghe nói luôn bị mất trộm, Lý lão khi chưa mất cũng không ít lần muốn bắt tên trộm kia nhưng không có lần nào thành công cả."
Tư Đông Phong cũng không thèm để ý nói: “Chỉ là mất một ít đồ thôi mà, cũng không tính là vấn đề gì lớn, cũng có thể là tự người của Lý gia trông coi rồi tự trộm cũng không chừng."
Tư Nam Nguyệt có chút tò mò nói: “Người mua động phủ là người nào vậy a! Vị trí kia cũng không dễ sống đâu, nếu người mua thực lực quá yếu, gặp phải thú triều là coi như xong."
Tư Đông Phong nhàn nhạt nói: “Là hai Hồn Sư mới tấn cấp, nhìn còn rất trẻ, còn không biết thực lực như thế nào, bất quá, nói như thế nào thì bọn họ đều có tới hai người, dù sao thì chiến lực hai người, cũng hơn so với một người, hẳn là không tới nổi.
Tư Đông Phong thở dài, lần trước thú triều tổn thất không ít người, nay lại có thêm hai người tới đây, nếu Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã nhìn trúng miếng đất kia, cũng chỉ có thể trông cậy vào hai người bọn họ có tự chống đở được.
Tư Nam Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Hy vọng là như thế."
Lưỡng Giới Thành của bọn họ đã đưa ra không ít điều kiện sống rất hậu đãi cho mọi người, nhưng ở đây thường xuyên gặp phải thú triều nên cũng đã khiến không ít người muốn rời đi..