Editor: Tĩnh
Sở Diệp đang ở linh điền xem xét tình hình sinh trưởng của linh dược, thuận tiện tưới nước cho linh dược, tiểu lão hổ hấp tấp chạy tới.
Sở Diệp liếc mắt nhìn tiểu lão hổ một cái, hỏi: “Làm sao vậy?’
Tiểu lão hổ buồn tỏ vẻ, nói “Cầu không có."
Sở Diệp, đen mặt, nói: “Cầu không có? Không phải ta vừa mua cho ngươi hơn hai mươi cái sao? Hơn hai mươi quả cầu đủ cho người đi cầu hôn hai mươi con cọp mẹ đó.”.
Không sai, ngày đó ở trong tiệm bán tú cầu, Sở Diệp đã mua cho tiểu lão hổ hơn hai mươi quả cầu, đủ chiêu thân hơn hai mươi lần.
Tiểu lão hổ, hổ mặt tỏ vẻ hắn chỉ nghĩ muốn quả cầu, không muốn có cọp mẹ.
“Ngươi lại không chiêu thân, cần nhiều quả cầu như thế làm gì?” Sở Diệp ôm hai tay, tức giận hỏi.
Tiểu lão hổ đem quả cầu đưa cho Sở Diệp xem, quả đã bị tiểu lão hổ cào nhát hết.
Sở Diệp xoa xoa cái trán, thầm nghĩ: Quá tạo nghiệt.
Trước đó hắn vì tránh cho lại lần nữa bước vào cửa hàng tú cầu nên đã cố ý mua hơn 20 quả cầu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị tiểu lão hổ làm hư hết.
“Cái này mà ngươi cũng làm hỏng rồi."
Sở Diệp bế lên một thiết tú cầu nặng trên trăm cân.
Lưỡng Giới Thành dân phong bưu hãn, rất nhiều nữ tu không thích những nam yếu đuối, cho nên sẽ dùng tú cầu được làm bằng thiết để chiêu thân, Sở Diệp thực hoài nghi dùng loại tú cầu kiểu này chiêu thân, tiểu cô nương, có phải hay không là căn bản không muốn gả chồng, mà là muốn đè người ta chết.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi, đi mua, đi mua, đi mua!” Tiểu lão hổ vây quanh Sở Diệp liên tục không ngừng kêu la.
Sở Diệp bị sảo có chút đau đầu, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, đã biết ta đi mua đây."
Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ, nghĩ tới lần trước khi mua tú cầu, chủ tiệm còn tặng một cái tạp trương cho hắn, nhưng hắn cũng chẳng dùng nó làm gì.
Tiểu lão hổ tràn đầy nôn nóng nhìn Sở Diệp, thấy Sở Diệp như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, liền mắng to Sở Diệp bất công, chỉ biết cấp đồ ăn cho tiểu hồ ly, mua phấn hoa cho Tiểu Ngân, còn nó cái gì cũng không có.
Sở Diệp hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi chỉ cần có tú cầu thôi phải không."
Tiểu lão hổ nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy chờ ta đi cửa hàng vũ khí, đặc làm cho ngươi mấy quả cầu được không."
Sở Diệp thầm nghĩ: Căn bản thì những quả cầu bình thường không đủ cứng cho tiểu lão hổ thi trảo, vậy thì tốt nhất đi cửa hàng đặc loại thiết cầu nặng mấy ngàn cân đem về vừa giúp tiểu lão hổ luyện thể lực, cũng không cần phải thường xuyên đi mua tú cầu nữa.
Tiểu lão hổ nhìn quả tú cầu bị nó cào nát, nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Phải đẹp."
Sở Diệp: “Đã biết....” Yêu cầu thật nhiều a! Tiểu Bạch hổ cư nhiên cũng là một tên nhan khống.
Hắn còn tưởng rằng chỉ có hồ ly mới xú mỹ, không nghĩ tới tiểu lão hổ cũng xú mỹ.
Sở Diệp hướng lên không trung nhìn thì thấy Tiểu Ngân cùng ong đàn đang bay trở về, ong đàn còn mang về một ít linh thảo.
“Tiểu Ngân rất lợi hại a!” Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân nói.
Sau khi bọn họ vào động phủ không lâu, thì Tiểu Ngân đã mang theo ong đàn đi ra ngoài thải mật.
Ngay từ đầu Tiểu Ngân chỉ là mang theo một ong đàn nhỏ đi ra ngoài, gần đây số lượng ong đàn mang đi ra ngoài đã càng ngày càng nhiều, phạm vi ong đàn kiếm ăn cũng càng lúc càng lớn.
Một ít đàn vì thuận tiện cho việc thải mật, nên đã xây không ít tổ ở ngoài.
Địa bàn của ong đàn không ngừng khuếch trương, nhưng thật ra cũng giúp cho Sở Diệp ngày càng hiểu biết nhiều thêm về các khu vực xung quanh đây.
Nơi này hoang nguyên rộng lớn, hoa nguyên thập phần phong phú.
Sau khi ong đàn bắt đầu tự chủ được việc thải mật, thì Sở Diệp không cần lại phải tiêu phí tiền tài đi mua phấn hoa, mà trên thực tế ở Lưỡng Giới Thành cũng không có cửa hàng chuyên môn bán phấn hoa.
Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp chuyển động một vòng, có chút đắc ý tỏ vẻ hắn cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không phải chỉ biết ăn.
Sở Diệp không ngừng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Ngân ngươi tự nhiên là lợi hại nhất."
Tiểu Ngân ngạo nghễ ngẩng đầu, có chút đắc ý tỏ vẻ, nó đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là có thể kiếm được rất nhiều đồng vàng, nó không loại chỉ biết chơi tú cầu suốt ngày như Biểu Bạch.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng đúng Tiểu Ngân ngươi là nhất."
“Ngươi hiểu thì tốt, Tiểu Thải nhìn trúng một thân cây, bất quá, quá lớn, nên ta không thể mang trở về.” Tiểu Ngân quạt cánh nói.
Từ sau khi tới đây, Thất Thải Huyễn Điệp cũng hay bay ra ngoài chơi, Tiểu Thải cấp bậc hơi thấp, nên Lâm Sơ Văn cũng không quá yên tâm, nên bảo Tiểu Thải đi theo Tiểu Ngân.
Sở Diệp nhìn Thất Thải Huyễn Điệp một cái, quay đầu lại hỏi Tiểu Ngân nói: “Đó là loại cây gì a!"
“Không rõ lắm.” Tiểu Ngân nói.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, nói: “Ngươi vẫn là đọc sách quá ít."
Tiểu Ngân có chút bất mãn nói: “Mới không phải, mấy cái cây ngoài kia cây nào cây nấy lớn lên y như nhau, nên nó mới không thể phân biệt không rõ."
Sở Diệp hừ lạnh một tiếng, nói: “Mỗi cái cây đều lớn lên giống nhau sao?"
Tiểu Ngân khinh thường hừ một tiếng, tỏ vẻ “Nói giống như chính ngươi có thể phân rõ không bằng."
Lâm Sơ Văn đi ra, nói: “Đang nói chuyện gì vậy?"
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “À, Tiểu Thải nói nó thích một cái cây gì đó, nên ta định ngày mai đi đến đó xem thử coi, có cách nào để nhổ đem về đây."
Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: “Muốn nhổ trồng linh thụ sao? Bằng không để ta đi cho."
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Tuyết Bảo thích Cửu Vĩ Hồ Thảo cùng Thảo Dược Gà, cơ bản đều là Sở Diệp cung cấp, nếu tới đồ mà Tiểu Thải thích cũng bắt Sở Diệp phụ trách, vậy thì có hơi kỳ.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ngươi lưu tại động phủ đi, ở đây không mấy thái bình cho lắm, ta không yên tâm, hơn nữa, ngươi cũng không am mấy chuyện đó, việc này cứ giao cho ta đi."
Theo những gì Tiểu Ngân mô tả, thì nơi cái cây linh thụ kia mọc có khoảng cách khá xa so với động phủ của bọn họ.
Sở Diệp đã cân nhắc nếu tìm được cái cây kia, hắn trước sẽ đem cái cây kia đem vào ngọc trụy không gian, sau đó, khi nào về tới động phủ rồi mới đem ra.
Nhẫn không gian thì chứa không được cái cây kia, dù nhẫn không gian có thể chứa được nhưng không chất là cái cây kia có thể sống, nếu cho Lâm Sơ Văn đi thì việc vận chuyển sẽ là một vấn đề lớn.
Lâm Sơ Văn hình như nghĩ tới cái gì, liền gật đầu, nói: “Được, ngươi nhớ chú ý an toàn.”
Sở Diệp mĩm cười, nói: “Yên tâm, ta có mang theo la bàn, nếu có hung thú lợi hại thì ta sẽ tránh đi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Tuy rằng như thế, cũng không được chủ quan."
......!
Ngày hôm sau, Sở Diệp đi theo Tiểu Ngân cùng Tiểu Thải đi tới nơi có cái cây, thì đã thấy được có tới mười mấy cây dâu.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, hỏi: “Nơi này có tới mười mấy cây dâu a! Tiểu Thải nhìn trúng cây nào vậy a!
Tiểu Ngân đem mười mấy cây nhìn qua một lượt, nói: “Tất cả đều muốn."
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, có chút vô ngữ nói: “Không phải nói muốn một cây sao?”
Tiểu Ngân vô tội chớp chớp mắt, nói: “Ta đếm sai."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Đếm sai, sai hơi bị nhiều rồi đó.” Nơi này tổng cộng mười lăm cây, nếu đếm sai thành mười ba, mười bốn cây, thì không có gì mà đằng này đếm sai từ mười mấy cây thành một cây thì có chút hơi xa.
Tiểu Ngân mở to mắt trông mong nhìn Sở Diệp, tỏ vẻ vô tội.
Tiểu Thải thì đậu ở trên một cây dâu, mắt trông mong nhìn Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn Tiểu Thải vài lần, cũng không truy cứu lại vấn đề nó đếm sai.
Sở Diệp thầm nghĩ: Rốt cuộc Tiểu Thải vẫn là ấu tể, nếu có sai lầm cũng là có thể tha thứ, đối ấu tể yêu cũng không thể yêu cầu quá cao.
Sở Diệp từ nhẫn không gian lấy ra một cái cuốc, nhận mệnh đem Linh Thụ Dâu nhổ trồng vào không gian, ngọc trụy không gian có không gian cũng hữu hạn, Sở Diệp một lần chỉ có thể nhổ trồng va cây.
Sở Diệp tới tới lui lui năm lần, mới đem toàn bộ linh thụ đều dịch chuyển hết về động phủ.
Động phủ có thêm mười lăm cây Linh Thụ Dâu, nhưng thật ra lại có thêm vài phần sinh khí.
“Mệt chết ta.” Sở Diệp nói xong liền ngã nhào lên giường, bày ra bộ dạng kiệt sức.
Sở Diệp nhìn nóc nhà, có chút ai nghĩ, hắn hiện tại chính là Hồn Sư, người khác làm Hồn Sư thì tôi tớ thành đàn, cái gì đều không cần làm, còn hắn thì thảm, chính mình phải tự trồng trọt còn chưa tính, còn phải tự mình đào cây.
Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng hư thoát của Sở Diệp, thì rất ngượng ngùng.
“Rất mệt sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Rất mệt.” Muốn nhổ trồng linh thụ còn khó hơn là trồng linh thảo.
“Kỳ thật, ngươi cũng không cần phải đào hết trong một ngày, mười lăm cây chia ra hai ngày đào cũng được a!
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Miễn cho đêm dài lắm mộng a! Đó là Linh Thụ Dâu đấy."
Sở Diệp chỉ phụ trách đem cây cối về, cong việc trồng là do Lâm Sơ Văn làm.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, đều là Linh Thụ Dâu, trong đó có một cây là Linh Thụ Dâu Vương."
Lá của Linh Thụ Dâu được rất nhiều tằm thú yêu nhất, lá của Linh Thụ Dâu có thể dùng để nuôi tằm lấy thịt, thịt tằm dinh dưỡng phong phú, cũng có không ít Hồn Thú cũng thích ăn.
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Có một cây linh thụ vương sao? Nhìn không ra a!"
Linh Thụ Dâu Vương mọc ra lá, có phẩm chất cao hơn so với lá do Linh Thụ Dâu bình thường mọc ra, giá trị cao hơn tận mấy lần.
Mười lăm cây Linh Thụ Dâu đều là hắn tự mình đào, hắn lại không phát hiện trong đó lại cất giấu một cây Linh Thụ Dâu Vương.
“Không kỳ quái, Linh Thụ Dâu Vương rất giỏi về che giấu, lúc trước ta cũng không phát hiện, là Tiểu Thải nhắc nhở ta."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Thì ra là thế."
Lâm Sơ Văn rất ngượng ngùng nói; “Tiểu Thải nói, mười lăm cây Linh Thụ Dâu kia, chỉ có một cây có hương vị đặc biệt ngon, Tiểu Thải nói nó vốn chỉ nghĩ muốn một cây thôi, nhưng nó thấy ngươi thân thể khoẻ mạnh, nên sửa lại chủ ý."
Cây cũng đều đã trồng xong rồi, Tiểu Thải mới nói cho Lâm Sơ Văn biết chân tướng, làm Lâm Sơ Văn vừa buồn cười, lại là bất đắc dĩ.
Sở Diệp: “....” Cho nên, không phải là đếm sai.
Mà là cố ý sao? Bởi hắn luôn cảm thấy kỳ quái sao có thể từ 15 cây mà đếm thành một cây.
Hắn còn đang lo lắng Tiểu Thải là bị thiểu năng trí tuệ, rồi sẽ ảnh hưởng đến sự thông minh và tài trí của Lâm Sơ Văn, hiện tại xem ra, Tiểu Thải còn rất thông minh, hắn chính đã lo không đâu.
“Tiểu Thải cảm thấy ta thân thể khoẻ mạnh sao? Nó đúng là xem trọng ta a!” Sở Diệp cười gượng nói.
Lâm Sơ Văn cười cười, không nói gì.
“Mấy cái cây, lớn lên thế nào rồi a!” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn nghiêm mặt nói: “Mấy cây kia đều được bảo tồn khá hoàn chỉnh, nên hẳn là đều có thể sống sót."
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Linh Thụ Dâu kỳ thật là rất kiều quý, sát xuất nhổ trồng thành công cũng không tính quá cao, bất quá, Sở Diệp nhổ trồng nhiều như vậy, lại không có một cây nào chết, hẳn là do có liên quan đến năng lực đặc kia Sở Diệp.
“Vậy là tốt rồi, Tiểu Thải tựa hồ rất thích mấy cây kia!” Sở Diệp nói
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, có mấy cây kia thì đã giải quyết được vấn đề thức ăn cho Tiểu Thải, còn có thể nuôi một ít Thịt Heo Tằm."
Thịt Heo Tằm chỉ ăn lá của Linh Thụ Dâu mà thôi, nên dinh dưỡng rất phong phú, nếu nuôi thành công, có thể bán được không ít tiền.
Ở xung quanh Lâm gia cũng có không ít nơi nuôi dưỡng Thịt Heo Tằm, nên có không ít người đến đó mua Thịt Heo Tằm về cho Hồn Sủng làm đồ ăn.
Một ít Hồn Sư cũng rất thích ăn nhộng tằm, nhộng tằm hương vị rất ngon, lại có giá trị dinh dưỡng phong phú, gia gia đã từng cho hắn ăn qua nhộng ong, hương vị cũng rất ngon.
Ở nông trường của Lâm gia chỉ gieo trồng chủ yếu là cây dâu bình thường thôi, nhưng những cây dâu mà Sở Diệp từ hoang dã mang về đều là Linh Thụ Dâu.
Dùng Linh Thụ Dâu dưỡng Thịt Heo Tằm, phẩm chất nhất định sẽ càng tốt.
Khi bán ra sẽ được giá càng tốt.
Thịt Heo Tằm thành thục, đều rất được nhện con cùng bò cạp con đều rất thích ăn, nếu bọn họ có thể nuôi thành công.
Thì bọn họ cũng có thể dùng Thịt Heo Tầm làm thức ăn cho Thảo Dược Gà, dù Thảo Dược Gà chỉ ăn chủ yếu là linh thảo.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nghe cũng không tồi."
Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng Sở Diệp, nói: “Rất mệt sao? Để ta xoa bóp cho ngươi."
Sở Diệp ánh mắt sáng lên, nói: “Hảo a!”
Sở Diệp nằm lên trên giường, nằm đó mà hưởng thụ việc Lâm Sơ Văn mát xa, mà tay nghề của Lâm Sơ Văn rất tốt.
Sở Diệp thoải mái mà hừ hừ thành tiếng, Sở Diệp hạnh phúc hừ một hồi, không bao lâu liền ngủ rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp ngủ, cúi đầu xuống hôn lên mặt Sở Diệp một cái.
Trong lúc ngủ không biết Sở Diệp cảm nhận được cái gì, mà chép chép miệng.
......!
Sở Diệp tốn hết một ngày để dọn hết mấy cây dâu, còn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Ai biết rằng không quá hai ngày, Tiểu Ngân lại tìm Sở Diệp.
Sở Diệp vừa nghe Tiểu Ngân nói, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy.”
Sở Diệp tức giận nói: “Tiểu Ngân nói, hắn phát hiện một mảnh rừng cây đào, tổng cộng có 25 cây đào, hy vọng ta đem những cây đào đó đem về động phủ, nói giỡn, ta chính là Hồn Sư đó a!”
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp giận dỗi giống như tiểu hài tử, cười cười, nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi là Hồn Sư."
Sở Diệp khẽ hừ một tiếng, Sở gia gia chủ là Hồn Sư, thì được mọi người quay quanh xu nịnh, còn hắn cũng là Hồn Sư mà cả ngày chỉ đào cây đào cây là sao, cùng là Hồn Sư sao lại khác nhau như vậy.
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Tiểu Ngân nhìn trúng giống cây đào gì vậy a!"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng cũng không phải giống đào quý hiếm gì đâu nếu có 25 cây đào kia đều là loại trân quý, thì đã sớm bị phát hiện, “Ta thấy là Tiểu Ngân thấy ta rãnh quá không có gì làm nên mới kêu ta đi đào cây."
Tiểu Ngân nghe được Sở Diệp nói, có chút tức giận ong ong bay loạn
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân một cái, cười cười, nói: “Tiểu Ngân hình như rất thích mấy cây đào kia!”
Sở Diệp cười cười, nói: “Đúng vậy, nó nói nó thèm.”
Ở Tử La Tông có một cây Huyết Đào Thụ, mà ngẫu nhiên trước đó bọn họ có được đào keo của Huyết Đào Thụ, mà hủ đào keo đã cho Tiểu Ngân ăn hết, Tiểu Ngân bởi vậy mà đạt được không ít chỗ tốt, thực lực cũng tiến bộ vượt bậc.
Sau đó Tiểu Ngân tựa hồ liền mê luyến hương vị cùa đào keo, nên vẫn luôn quấn lấy Sở Diệp đồi mua Huyết Đào keo.
Mà Huyết Đào keo tự nhiên cũng không dễ mua như vậy, Sở Diệp đành phải mua một ít đào keo phẩm cấp không tệ mà cho Tiểu Ngân ăn đỡ thèm, mà mỗi lần như vậy Tiểu Ngân đều rầm rì mà ăn, lại còn nói hắn mua đào keo không đáng một đồng, nói số đào keo kia không bằng Huyết Đào keo.
Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Không phải hắn luyến tiếc đồng vàng, mà không mua Huyết Đào keo, mà căn bản là không mua được.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, cười cười, nói: “Bằng không đi đào đi."
Dù gì động phủ bọn họ vẫn còn bỏ trống rất nhiều nếu có thể trồng thêm ít đào thì nhìn sẽ càng thêm có sinh khí.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được, ta đi nhổ trở về."
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân một cái, thầm nghĩ: Mấy cây đào kia nếu đã được Tiểu Ngân nếu coi trọng, thì dù mấy cây cây đào không phải đến mức quá trân quý, thì cũng không phải là vật phàm.
Sở Diệp tuy rằng đối với việc đi dọn mấy cây đào tuy có chút oán giận, bất quá, rốt cuộc vẫn là chịu thương chịu khó đi đem mấy cây đào nhổ trở về.
Sau khi nhổ trở về Sở Diệp vẫn luôn rất chú tâm chăm sóc ngày ngày đều tưới linh thủy, còn Lâm Sơ Văn thì mua không ít linh thổ về đấp vào mấy gốc đào, dưới sự chăm sốc cần mẫn suốt hai mươi ngày, thì cuối cùng có được hai mươi cây đào còn sống.
Mấy cây đào thậm chí còn trường ra mấy cái nụ hoa nho nhỏ, mấy cây dâu cũng đang lớn lên dần.
Lâm Sơ Văn đứng ở cây đào dưới, quan sát đến cây đào.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Có nhìn ra chủng loại của đám đào này không?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là Ngọc Lộ Mỹ Nhân Đào, loại đào này khi kết quả nhìn rất xinh đẹp, vừa tinh mộng lại nhiều nước, nó có thể cải thiện làn da cho các nữ tu, nó được rất nhiều tiểu thư nhà giàu yêu thích, Ngọc Lộ Mỹ Nhân Đào ba năm mới kết quả, chờ đến khi nó kết quả thì có thể bán đi.”
Sở Diệp bĩu môi, nói: “Còn không biết có thể kết được bao nhiêu quả đào, đến lúc đó rồi nói sau."
”Còn không biết đủ cho Ngân Sí Ong ăn không kìa."
Đám Ngân Sí Ong có phẩm cấp, gần đây lượng ăn của bọn chúng đã gia tăng không ít, còn có một đám Ngân Sí Ong thích ăn cả trái cây
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng.".