Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 175


Editor: Tĩnh
Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông tuy không có tham chiến, nhưng hai tông đều phái thám tử đến Lưỡng Giới Thành, nên khi Hoàng Sát dược tề vừa xuất thế, liền khiến cho khắp nơi chú ý.

Hai tông đều cảm thấy hứng thú với Hoàng Sát dược tề, tuy rằng Vân Châu tạm thời không có phát sinh nạn châu chấu, nhưng rốt cuộc đã từng phát sinh qua, ai cũng không biết nạn châu chấu sẽ ở khi nào ngóc đầu trở lại.

Nếu là có Hoàng Sát dược tề, thì thủ đoạn ứng đối nạn châu chấu, cũng nhiều thêm một đòn sát thủ.

Hai tông đối với Hoàng Sát dược tề cảm thấy hứng thú, nhưng lại càng hứng thú với vị Dược Tề Sư đã luyện chế ra Hoàn Sát dược tề.

Hoàng Sát dược tề vừa xuất thế, mọi người liền liên tưởng đến vị Dược Tề Sư thần bí, năm đó xuất hiện ở chợ đen Lưỡng Giới Thành lần đó.

Lúc ấy, không ít người đều hoài nghi trên tay vị Dược Tề Sư kia có truyền thừa của Tử La Tông thì nay lại càng chắc chắn.

Bên trong Lưỡng Giới Thành đã có không ít thám tử đều đang hoạt động, một khi ai tra ra được thân phận của vị Dược Tề Sư kia chắc chắn sẽ lập được đại công.

Thanh Vân Tông.

Sở Nhan Vũ buông xuống ngọc giản trên tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Uông Ngưng đã đi tới, nói: “Nhan Vũ sư muội, tâm tình không tồi nha!”
Sở Nhan Vũ nhàn nhạt cười cười, nói: “Còn tốt.”
“Chất nhi của ngươi còn tốt đi.” Uông Ngưng hỏi.

Sở Nhan Vũ nhẹ nhàng nói: “Còn tốt, xem như qua được một kiếp."

Lưỡng Giới Thành phát sinh đại hình thú triều, đã chết không ít người, nhưng đồng thời lại là cơ hội rèn luyện cho những Hồn Sủng Sư ở đó, mà còn đem lại không nhỏ thu hoạch.

Uông Ngưng cười cười, nói: “Bình an thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng Lưỡng Giới Thành lần này đã xong rồi, không nghĩ tới Hoàng Sát dược tề lại xuất hiện tạo ra một biến số."
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Nàng đã xem qua hình ảnh khi châu chấu đàn dính phải Hoàng Sát dược tề, khi dính dược chúng sẽ điên cuồng mà giết hại lẫn nhau, nếu năm đó Vân Châu có loại dược tề này, thì tổn thất đã không nghiêm trong như vậy.

“Chất nhi của muội ở Lưỡng Giới Thành, có nói gì về vị Dược Tề Sư kia không!” Uông Ngưng hỏi.

Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói:“Không có, Tiểu Diệp chỉ truyền tin tức đơn giản là báo bình an, vị Dược Tề Sư kia chắc là một ẩn sĩ cao nhân, khoảng cách giữa Tiểu Diệp và người nọ vẫn là quá xa xôi.” Phàm là những Dược Tề Sư có chút bản lãnh đều là rất cao ngạo, Sở Diệp hẳn là sẽ không tiếp xúc.

Uông Ngưng hít sâu một hơi, nói: “Nếu người của tiểu độc vương ở Lưỡng Giới Thành, mà đều tra ra được vị Dược Tề Sư kia thì vị Dược Tề Sư kia sợ là sẽ dữ nhiều lành ít.”
Sở Nhan Vũ trầm ngâm một chút, nói: “Tiểu độc vương rất muốn giết vị Dược Tề Sư kia sao?”
Uông Ngưng gật đầu, nói: “Đương nhiên, vốn dĩ có rất nhiều trưởng lão nội môn đều phán đoán, tiểu độc vương lần này sẽ có thể tiến giai thành Hồn Vương, nhưng theo từ tình huống hiện tại mà xem, sợ là cơ hội sẽ không lớn.

Đoạn tiền đồ của người khác cũng giống như giết cha mẹ người ta, mà tiểu độc vương vốn đã không phải người lương thiện gì, hắn giờ đây chắc là đang hận vị Dược Tề Sư thấu xương!"
Nếu tiểu độc vương không thể tiến giai, thật ra đối với bọn họ lại là một chuyện tốt, ai biết rằng sau khi hắn thành Hồn Vương còn làm ra chuyện gì tiếp theo.

“Khả năng dược tề của vị Dược Tề Sư thần bí kia đúng là rất cao thăm, nếu mà chết, thì cũng quá đáng tiếc.” Sở Nhan Vũ có chút cảm thán nói.

Uông Ngưng gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.” Nhưng giờ đây tiểu độc vương cũng sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.

Lưỡng Giới Thành.

“Dược tề giống như không đủ dùng.” Sở Diệp nói.


Tư Đông Phong cũng không gióng trống khua chiêng nói dược tề không đủ, mà là dựa vào tuyên bố nhiệm vụ rồi mịt mờ nhắc tới điểm này, làm người cung cấp dược tề nên Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái liền minh bạch.

Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ nói: “Dược tề không đủ, ta cũng không có biện pháp a!” Không có thi thể của Chiến Tướng Châu Chấu Vương thì không thể luyện chế dược tề."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Dược tề thì chúng ta có thể giúp bọn họ luyện chế, nhưng tài liệu không cần thiết phải do chính chúng đưa ra.”
Lưỡng Giới Thành phòng họp.

“Sư huynh, vị Dược Tề Sư kia có tin tức gì chưa?” Tư Nam Nguyệt hỏi.

Hoàng Sát dược tề có công hiệu vô cùng tốt, nhờ vào nó mà bọ họ đã làm giảm đi một số lượng lớn châu chấu đàn, chỉ là hiện tại dược tề cũng đã dùng hết.

Tư Đông Phong quét mọi người một cái, nói: “Đối phương đã truyền tin lại nói Hoàng Sát dược tề yêu cầu thi thể của Chiến Tướng châu chấu, mà trên tay hắn cũng không có trữ hàng."
Tư Nam Nguyệt có chút khiếp sợ nói: “Đối phương đã đưa tin tức lại đây sao? Làm như thế nào mà đưa tới?"
Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Trực tiếp đưa lại đây, ta ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền đã thấy một phong thư nằm trong phòng, cùng lần trước giống nhau đi vô thanh đến vô tức."
Như vậy có thể thấy nhân phẩm vị Dược Tề Sư kia là không tồi, nếu không thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Nếu là như thế, chỉ sợ là người đó có đặc thù Hồn Sủng mà còn rất am hiểu ẩn nấp, nếu có thể ở trong tình huống như vậy mà không kinh động đến sư huynh mà đem đồ vật đưa tới, ít nhất con Hồn Thú kia cũng đã là Hồn Sủng Chiến Tướng cấp."
Ở đây có vị Hồn Sủng Sư nào, có một con Hồn Sủng như vậy sao?
Tư Nam Nguyệt suy tư một chút, thì phát hiện ở Lưỡng Giới Thành bên này hay bên ngoài thì cũng không có loại Hồn Sủng như vậy.

Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Mặc kệ cái này, đối phương nếu đã truyền tin lại đây, tỏ vẻ yêu cầu thi thể Chiến Tướng cấp châu chấu, thì đã đại biểu nguyện ý hỗ trợ, chúng ta cũng nên mau chóng gom góp một đám thi thể Chiến Tướng châu chấu cho hắn."
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Chiến Tướng Châu Chấu Vương, chúng ta bên này giống như có tồn kho tám chỉ không biết là có đủ không."
Tư Đông Phong cau mày, nói: “Tám chỉ sao? Hẳn là đủ."
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Được."

Chúng ta biết tin tức có chút chậm, do thi thể Châu Chấu Vương vốn cũng không có nhiều giá trị, cho nên không ít thi thể đã bị thiêu cháy.

Tư Nam Nguyệt thầm nghĩ: Một con châu chấu Chiến Tướng, không biết có thể luyện chế ra mấy phần dược tề, trước đó đối phương cung cấp số lượng dược tề cũng không ít, có lẽ là góp nhặt không ít thi thể Châu Chấu Vương.

Mà thi thể Châu Chấu Vương vốn cũng không phải là dễ dàng thu tới tay, đối phương nếu đã có tâm thu thập thi thể Châu Chấu Vương, thì tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, nếu thật sự có thể biết được thân phận của vị Dược Tề Sư kia thật là quá tốt.

Tư Đông Phong nhìn Tư Nam Nguyệt, lạnh lạnh nói: “Không cần làm chuyện dư thừa.”
Tư Nam Nguyệt nhíu nhíu mày, nói:“Sư huynh, ngươi biết ta đối với vị Dược Tề Sư không có ác ý, hiện tại trong thành người đối với Dược Tề Sư cảm thấy hứng thú không chỉ có chúng ta."
Tư Đông Phong ninh mày, nói: “Trước, mặc kệ thân phận của vị Dược Tề Sư kia, việc cấp bách là thu thập thi thể của Chiến Tướng Châu Chấu Vương, theo ta biết hiện tại trên tay không ít Hồn Sủng Sư cũng đang có thi thể Châu Chấu Vương, muội đi tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh xem có thể thu mua hay không."
Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Được, đúng rồi sư huynh, đối phương có nói làm sao để giao thi thể cho đối phương không."
Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, đối phương chưa nói.”
Tư Nam Nguyệt có chút hưng phấn nói, “Đối phương nếu muốn tới đây lấy thì có lẽ có cơ hội dò hỏi ra thân phận của đối phương."
Tư Đông Phong lắc đầu, trừng mắt nhìn Tư Nam Nguyệt, nói: “Hiện tại là thời kỳ sóng gió, không cần làm chuyện dư thừa.” Đối phương thân là Dược Tề Sư, đi nơi nào hẳn là đều là có thể sống tốt, mà đối phương lại nguyện ý ở ngay lúc này mà lưu tại Lưỡng Giới Thành, hẳn là cũng không thích hành động của tiểu độc vương.

Lần trước ở chợ chung, đối phương liền cực lực che giấu tung tích, nếu giờ đây bọn họ lợi dụng cơ hội này mà đi dò xét đối phương, nếu một khi đối phương thẹn quá thành giận, trực tiếp bỏ gánh, thì Lưỡng Giới Thành của bọn họ sẽ tổn thất trầm trọng.

Sư phụ hiện tại đang bị thương, nếu lúc này lại đi đắc tội thêm một Dược Tề Sư, thì thật sự là không khôn ngoan.

Tư Đông Phong chuẩn bị xong đồ vật liền đem đồ đặc ở vị trí mà Dược Tề Sư kia yêu cầu, còn Lâm Sơ Văn thì bảo Mặc Nắm lựa chọn thời gian thích hợp để đi lấy.

Tư Đông Phong còn tính là hiểu chuyện sau khi chuẩn bị tốt đồ vật, thì cố tình thả lỏng phòng thủ, nên Mặc Nắm liền dễ như trở bàn tay mà đem đồ vật về.

“Tổng cộng tám cổ thi thể châu chấu.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cau mày, nói: “Chỉ có bấy nhiêu a!” Lần trước cũng chỉ có hai người bọn họ còn chuẩn bị được 8 thi thể, còn đằng này đệ tử Không Minh lão tổ đông như vậy mà cũng chỉ có 8 cổ thi thể.

Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Vậy cũng đã là không ít, phỏng chừng là đối phương trước nay cũng không có đi thu thập thi thể của Chiến Tướng Châu Chấu Vương.” Cũng không phải Hồn Sư nào cũng giống như Sở Diệp có la bàn định vị, rất nhiều Chiến Tướng Châu Chấu Vương vốn sẽ ẩn nấp trong đàn, thấy tình thế không ổn bảo thuộc hạ yểm hộ rồi đào tẩu, cơ hội có thể bắt lấy chúng cũng không nhiều.


Sở Diệp gật đầu, nói: " Vậy tạm thời dùng bấy nhiêu đi.”
Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: “Tuy rằng chỉ có tám cổ thi thể châu chấu nhưng tinh hạch Châu Chấu Vương lại có mười mấy viên, còn có một ít tinh hạch của các loại Chiến Tướng khác."
Sở Diệp cười, nói: “Thu đi.” Muốn thỉnh động Dược Tề Sư ra tay, tự nhiên là phải có báo đáp, Sơ Văn giúp đám người Tư Đông Phong một chuyện lớn như vậy, những người này cũng phải nên có chút đền đáp.

Lâm Sơ Văn gật đầu, đem tinh hạch thu lại, mười mấy viên tinh hạch Chiến Tướng cũng là không ít tiền.

Bắt được tài liệu, Lâm Sơ Văn cũng không chậm trễ, lập tức bắt đầu đều phối dược tề, chẳng mấy chốc dược tề đã hình thành.

Trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn đã được đề cao cực kỳ nhanh chóng, lần này chỉ xuất hiện một lần sai lầm, tổng cộng luyện chế ra 21 lọ dược tề.

Nạn châu chấu ngày nào chưa kết thúc, thì tình huống ở Lưỡng Giới Thành càng không thể biến chuyển.

Lâm Sơ Văn cũng không lưu lại một lọ nào cho bọn họ, mà bảo Mặc Nắm tìm một cơ hội đem dược tề đưa đi.

Vì để ngừa có người ôm cây đợi thỏ, Sở Diệp bảo Mặc Nắm đem đồ vật đưa đến Nhất Phẩm Cư, mà không có đưa đến cho Tư Đông Phong.

Tư Nam Nguyệt nhìn dược tề trên tay, có chút vô ngữ nói: “Lần này cư nhiên lại đưa đến Nhất Phẩm Cư, may mắn Tư Thần sư huynh có ở đó, nếu không chắc là đã bị mấy vị linh đầu bếp ở Nhất Phẩm Cư xem thành gia vị mà đem đi xào rau ăn, vậy thì liền phiền toái lớn."
Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Linh đầu bếp ở Nhất Phẩm Cư còn chưa có hồ đồ như vậy.”
“Đồ đã tới tay, liền nhanh chân cầm đi ứng phó nạn châu chấu đi.” Tư Thần nói.

Tư Nam Nguyệt cong cong khóe miệng, nói: “Hảo, nạn châu chấu đã được khống chế phần nào! Giờ đây chỉ cần thả thêm một nhóm dược tề này ra thì kế hoạch tiến giai Hồn Vương của tiểu độc vương đã là hoàn toàn tan biến.” Nhờ có Hoàng Sát dược tề tương trợ, nên sự nguy hại của nạn châu chấu đã giảm đi rất nhiều.

Tư Nam Nguyệt đang tưởng tượng sắc mặt lúc này của tiểu độc vương, vừa nghĩ thôi mà trong lòng đã một mãnh vui vẻ.

Tư Đông Phong rất là tán đồng nói: “Lần này dược tề đã giúp chúng ra rất lớn, tuy rằng như thế, nhưng chúng ta cũng không cần quá mức thiếu cảnh giác.” Đúng là nếu không có Hoàng Sát dược tề, thì hắn thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ, bất quá, trước mắt thế cục còn không phải tốt lắm, vẫn là không thể thả lỏng cảnh giác.

Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi, ta biết.”.

Bình Luận (0)
Comment