Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 53


Editor: Tĩnh
Phụ cận mấy cái sào huyệt ở Lăng An Trấn đang có mấy Hồn Sĩ đang cẩn thận ẩn núp ở chung quanh.

“Thế nào?”
“Không có phát hiện gì.”
“Nhìn dáng vẻ, cái tên đã phá hũy liên tục sào huyệt của chúng ta đã ý thức được không ổn chỉ sợ là đã chạy trốn, hừ hai người kia nhưng thật ra cảnh giác.”
“Đến tột cùng là người nào mà giám phá hư đại sự của chủ thượng? Thật là to gan lớn mật.”
“Ai biết được, hình như là một tên là Hồn Sủng Sư khế ước với hồ ly, còn tên còn lại khế ước linh ong, mà cũng không phải là là Hồn Sư, cũng không biết bọn họ làm cách nào mà biết được vị trí của sào huyệt.” Mà trong lòng bọn họ cũng ẩn ẩn hoài nghi có phải là phía họ có nội gián hay không, nếu không sào huyệt bí ẩn như thế, không thể nào mà liên tiếp bị phá hủy.

“Chỉ là hai Hồn Sĩ sao? Không nghĩ tới chỉ là hai Hồn Sĩ có thể đẩy chúng ta vào thế bị động.”
“Đồ vật trong sào huyệt, đều bị lấy đi hết, cuối cùng lại làm cho hai tên gia hỏa kia nhặt được tiện nghi.”
Vì bảo đảm tiểu trùng vương thuận lợi ra đời, mỗi cái sào huyệt đều sẽ để lại một ít đồ tốt, phụ trách việc này là Hồn Sủng Sư mà đối với họ mấy thứ đó cũng là thứ mà bọn họ thèm nhỏ dãi thực, nhưng là căn bản là không dám động, hiện tại thì tốt rồi tiểu trùng vương thì không thấy bóng dáng mà đồ vật cũng bị lấy đi rồi.

“ Hồn Sủng Sư khế ước hồ ly sao? Gần đây hồ ly ở đâu ra mà nhiều như vậy a!”
“Đúng vậy! Chúng ta bên nay bị phá huỷ liên tiếp 4 cái trùng sào, bên kia thì bị Mộ Lăng Thiên còn có một con tiểu nha đầu mang theo một con Hoả Hồ cũng đã phá huỷ ba cái.”
Bọn họ tổng cộng bày một trăm cái trùng sào, mà bây giờ đã tổn thất bảy cái tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng cũng không tính là ít.

Thiếu một con trùng vương, liền sẽ thiếu đi một phần tỷ lệ tiến giai Vương cấp thành công, nếu mà cuối cùng chủ thượng tiến giai Vương cấp thất bại, nếu vậy thì bọn họ sẽ phải trải qua những ngày không yên lành sao.

“Được rồi, đại sự còn ở phía sau, tốt nhất gần đây phải càng thêm cẩn thận, nếu hai tên gia hỏa kia mà còn xuất hiện, thì nhất định phải để bọn họ có đến mà không có về.”
……
Sào huyệt châu chấu liên tục bị phá huỷ, nhưng lại không tìm ra thủ phạm, nếu bọn họ không thể bắt được người khởi xướng, vậy thì tất cả bọn họ đều phải chịu phạt.

……
Lâm Sơ Văn đứng ở trên lầu của một tửu lầu hướng tới dưới lầu vọng, dưới lầu có một ít thôn dân, đang xếp hàng bán Linh Lương.

“Ngươi bán lương thực không ít a!”

Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, nói: “Bởi vì giá lương giới tương đối cao.”
Hiện tại giá lương giới so với ngày thường đã cao hơn hai thành, nên rất nhiều thôn dân đều không nghĩ sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Bọn họ chỉ thấy trước mắt mà không thấy sau này! Một khi nạn châu chấu qua đi, giá lương giới sẽ tăng lên gắp hai ba lần.”
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, có chút buồn bực nói: “Chúng ta dù biết thì cũng vô dụng a!”
Kỳ thật, đã có một ít người đã cảm thấy sẽ có nạn châu chấu xảy ra nên đã loan truyền tin tức để cảnh báo nhưng một ít địa phương lại cảm thấy những người này là đang rao tin giả gây rối loạn nhân tâm nên phái người đi bác bỏ tin đồn, một đám heo!
Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: “Ta giống như cảm thấy việc này, giống như không chỉ đơn giản là vì muốn Châu Chấu Vương tiến cấp thôi đâu!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: Từ trứng của trùng vương có thể suy đoán ra con chủ mẫu trùng vương cũng đã là Chiến Tướng cấp nhưng dù là Chiến Tương cấp thì cũng không thể nào bày ra một cái võng lớn như thế, hắn sau lưng có người hỗ trợ.”
Sở Diệp thực mau phản ứng lại đây, nói: “Ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc đấu tranh giữa các địa vực không?”
Lâm Sơ Văn gật đầu,: “Đúng vậy.”
Tuy đó chỉ là suy đoán của Lâm Sơ Văn, nhưng có một chuyện mà Lâm Sơ Văn có thể chất chấn đó là đối phương phải có một thế lực nào đó đã chống lưng cho đối phương, và đối phương không là người Vân Chấu, bởi nếu nạn châu chấu ở Vân Châu xảy ra nghiêm trọng hơn dự tính, việc đó cũng sẽ kéo theo các thế lực ở Vân Châu cũng sẽ theo đó mà suy giảm, còn việc thu mua Linh Lương, còn việc nạn châu chấu xảy ra ở khắp nơi, cũng có thể là do một đám người làm nên, còn việc thu mua linh lương chất chấn là nhân nạn châu chấu này linh lương thiếu hụt sẽ nâng giá lên để kiếm lời.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Cho dù là thế, đó cũng không phải chuyện mà chúng ta quản được.”
Hắn cùng Lâm Sơ Văn chỉ là hai Hồn Sĩ nhỏ bé mà thôi, cho dù bọn họ đề cập đến việc địa vực chi tranh thì cũng sẽ bị ngươi khác coi là hai đứa nhóc thích làm chuyện người lớn, cũng sẽ chẳng ai tin bọn họ cả.

“Từ khi chúng ta rời đi Long Nhai Thôn cũng đã ba tháng, Tuyết Bảo giống như phải tiến giai, nếu Tuyết Bảo phải tiến giai có lẽ sẽ giống Tiểu Ngân sẽ đi ngủ một đoạn thời gian.” Lâm Sơ Văn nói.

Gần đây Tuyết Bảo khá lười biếng, nghĩ đến việc tiến giai đã không còn bao xa, Tiểu Ngân lúc trước tiến giai cấp 7 cũng đã ngủ hơn một tháng, Tuyết Bảo hẳn là sẽ không ngủ lâu như vậy, nhưng ít nhất cũng phải ngủ hơn mười ngày.

Một khi Tuyết Bảo ngủ say, Tiểu Ngân tuy rằng có ong đàn phụ trợ trong chiến đấu nhưng chiến lực cũng sẽ không bằng khia có Tuyết Bảo phụ trợ.

Sở Diệp có chút vui sướng nói: “Tuyết Bảo phải tiến giai sao? Chuyện tốt a!”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Thật là chuyện tốt.”
Sau vài lần phá huỷ sào huyệt châu chấu đã thu hoạch được không ít đồ tốt, đã trợ giúp cho Tuyết Bảo rất nhiều nếu không nhờ có những thứ đó việc Tuyết Bảo muốn lên cấp 7 phải kéo dài thêm ít nhất nửa năm cũng là có khả năng.

“Tuyết Bảo có thể tiến giai, cũng may nhờ có mấy giọt Hỗn Nguyên Lộ.”
“Người sau màn lần này cũng quá lợi hại tới thứ như Hỗn Nguyên Lộ mà cũng bỏ ra được.” mà giá của Hỗn Nguyên Lộ cũng phải mấy ngàn đồng vàng chứ không ít hơn, mà thứ này còn tương đối hiếm thấy, dù có tiền còn chưa chất đã có thể mua được.


“Cái sào huyệt có Hỗn Nguyên Lộ trứng trùng ở đó phẩm chất không tồi.”
Dù đều là trứng Châu Chấu Vương nhưng cũng phân chia mạnh yếu, cái sào huyệt đặc Hỗn Nguyên Lộ trứng trùng vương có phẩm chất vượt xa mấy cái trứng trùng vương khác rất nhiều, một khi nó sinh ra, thì tuyệt đối là một nhân vật không thiếu tính tàn nhẫn đâu, còn rất có khả năng tiến giai Chiến Tướng.

Nhưng hiện giờ đã vào bụng của Tiểu Ngân cũng coi như đã làm được một kiện công đức không nhỏ.

“Một khi Tuyết Bảo ngủ say, vậy chúng ta liền mất đi một nữa chiến lực.” Lâm Sơ Văn ôm Tuyết Bảo nói.

Tuyết Bảo lười biếng đánh cái ngáp, lấy cái đuôi quét quét qua mặt Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn đem Tuyết Bảo thu vào bên trong Hồn Thất.

Sở Diệp hít sâu một hơi, Tuyết Bảo một khi ngủ say, thì Tiểu Ngân sẽ phải một mình chèo chống.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không, chúng ta quay về Long Nhai Thôn?”
Lâm Sơ Văn chần chờ một chút, nói: “Long Nhai Thôn?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Long Nhai Thôn tuy rằng thổ địa tương đối cằn cỗi, nhưng chỉ sợ cũng không trốn khỏi nạn châu chấu lan đến.”
Thôn dân Long Nhai Thôn phần lớn nghèo khổ, lương thưch dự trữ cũng không bao nhiêu, một khi nạn châu chấu bùng nổ, người trong thôn rất có khả năng sẽ bị đói chết.

Nếu là nạn châu chấu thật sự bùng nổ, vậy đám hoa màu ở Long Nhai Thôn chỉ sợ cũng không giữ được, nếu thực vật ở Long Nhai Sơn chết hết vậy quy mô đàn ong trong núi cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu không còn đồ ăn có lẽ hoang thú trong núi sẽ chạy xuống núi rồi đi tập kích thôn dân.

Có quá nhiều hệ lụy sau chuyện này.

Sở Diệp cũng đã ở Long Nhai Thôn hơn một năm, ít nhiều cũng có tình cảm với nơi đó, thấy nạn châu chấu có khả năng sẽ bùng nổ nên muốn về đó giúp một phen.

Trên Long Nhai Sơn hắn còn sản nghiệp ở đó, mà Sở Diệp cũng không nghĩ sẽ từ bỏ số sản nghiệp đó.


Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được, chúng ta trở về.”
Người Lâm gia hẳn là không nghĩ đến hắn sẽ quay lại Long Nhai Thôn.

Một khi nạn châu chấu đã bắt đầu lộ ra, thì đám linh điền của Lâm gia cũng đừng mong thoát khỏi kiếp nạn này.

Một khi nạn châu chấu bùng nổ, Lâm gia cũng sẽ không rảnh mà lo tới hắn.

Tiểu Ngân nghe được sẽ về Long Nhai Thôn, phe phẩy cánh tỏ vẻ tán đồng.

Nhờ nuốt liên tục bốn quả trứng Châu Chấu Vương, thực lực của Tiểu Ngân đã có tiến bộ rõ nét hơn lúc nó vừa mới tỉnh lại, Tiểu Ngân cũng rất là chờ mong sẽ lại được gặp mặt con tiểu ong chúa trong núi kia.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân, cười cười, nói: “Tiểu Ngân lần này trở về, hẳn là có thể trở thành vua của Long Nhai Sơn.”
Uy thế trên người Tiểu Ngân bây giờ đã khác lúc trước rất nhiều nếu bây giờ so ra thì khoảng cách đã như trời với đất, con tiểu ong chúa trong núi kia hiện tại hẳn là bị Tiểu Ngân bỏ xa tới cả chân trời.

Tiểu Ngân nghe được Lâm Sơ Văn nói, vừa lòng vây quanh Lâm Sơ Văn xoay vài vòng, tựa hồ ở ca ngợi sự tinh mắt của Lâm Sơ Văn.

……
Nếu đã quyết định hồi thôn, hai người lập tức cưỡi linh cầm và sau bốn ngày lúc thì hai người cũng đã về tới Long Nhai Thôn.

“Diệp thiếu, Lâm thiếu đã trở lại a!” Thôn trưởng nhìn thấy hai người, đầy mặt tươi cười mà đi tới tiếp đoán.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đã trở lại.”
“Hai vị lần này, đi cũng đã được một khoảng thời gian rồi nhĩ!” Thôn trưởng có chút cảm thán nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Chỉ định là ở ngoài ngao du vài hôm nhưng không cẩn thận lại đi liền mấy tháng.”
“Trong khoảng thời gian hai vị rời đi đã có hai nhóm người tới đây tìm hai vị.” Thôn trưởng sắc mặt cổ quái nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy à”
Thôn trưởng gật đầu, “Một lần là tới tìm Lâm thiếu, còn một lần khác là tới tìm Sở thiếu.”
Lúc đầu khi mấy nhóm người đó tới thôn trưởng còn lấy thái độ lấy lòng mà tiếp đoán nhưng sau đó thôn trưởng âm thầm suy đoán, hình như Sở Diệp và Lâm Sơ Văn không quá ưa thích những người đó thì phải.


“Thôn trưởng, trong lúc chúng ta rời đi, trong thôn có xảy ra chuyện gì không.” Lâm Sơ Văn hỏi.

Thôn trưởng lắc lắc đầu, “Cái này thì không có!”
“Đồng ruộng thu hoạch thế nào?” Lâm Sơ Văn tiếp tục hỏi.

Thôn trưởng cười cười, có chút đắc ý nói: “Rất tốt, năm nay mùa màng không tồi, chất chấn sẽ được mùa, lần này lương thực được mùa, thôn dân chất sẽ cũng thu được không ít.”
Sở Diệp: “……” Thôn trưởng tưởng cũng quá tốt rồi.

Lâm Sơ Văn miễn cưỡng cười cười, nói: “Nga, vậy tốt rồi.”
Sở Diệp nhìn mấy chiếc xe Linh Lương, nhíu nhíu mày, nói: “Thôn trưởng, số Linh Lương này là muốn đem đi bán sao?”
Thôn trưởng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Năm nay lương thương cho giá không tồi, nên thôn dân muốn mau chống đem số linh lương này đi bán.”
Sở Diệp nhíu mày đầu, nói: “Thôn trưởng không cần đem đi bán, trực tiếp bán hết cho ta đi, ta lấy giá thị trường mà thu mua.”
Thôn trưởng sửng sốt một chút, “A!” Một tiếng, “Diệp thiếu, vậy thì hơi xấu hổ với ngài?”
Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: "Chả sau cả, có bao nhiêu ta mau bấy nhiêu vận chuyển đến kho hàng của ta đi.”
Sở Diệp đã suy nghĩ qua, nếu hắn khuyên thôn trưởng không đem linh lương đi bán thì thôn trưởng cũng sẽ không nghe, vậy thôi dứt khoát đem Linh Lương mua hết, mà trong sân nhà hắn có không ít hầm đem để vào đó cũng không sau.

Thôn trưởng gật đầu, nói: “Vậy được.”
“Đúng rồi, Sở thiếu số ong đàn mà ngài thả trong núi hiện giờ tựa hồ đã có không ít mật đâu, do không ai thu nên bên trong thùng nuôi ong đều đã đầy mật cả” Thôn trưởng nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Ta đã biết, ta liền đi thu.”
Sở Diệp cong cong khóe miệng, mấy tháng nay vẫn luôn vội vàng chạy ngược chạy xuôi, tuy rằng có được không ít thứ tốt, nhưng tiền thì không có kiếm vào đồng nào cả.

Lâm Sơ Văn bán dược tề cũng bán được không ít tiền, nhưng vì mua Băng Chúc Quả cũng đã tiêu phí không nhỏ, bây giờ trong tay đại khái cũng không dư lại bao nhiều, bây giờ đem mật ong trong núi bán đi, vừa lúc có thể thu vào không ít.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cầm tay đi lên núi, “Trong thôn giống như không đã chịu ảnh hưởng, có lẽ nơi này không phải là mục tiêu của những người đó.”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Tuy rằng như thế, cũng không thể thiếu cảnh giác.”
Mọt khi châu chấu đem thảm thực vật ăn sạch liền sẽ nhanh chóng dời đi, dù ở đây không phải là mục tiêu chính nhưng những thành trấn lân cận thì sau.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Trước không nghĩ tới việc này nữa, trước đem mật ong thu hoach cái đã.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Được.”.

Bình Luận (0)
Comment