Editor: Tĩnh
Ngọn lửa không ngừng bỏng cháy hai chân Lý Minh Sinh, sau đó hướng tới các bộ phận khác mà cháy, Lý Minh Sinh đau đến chết đi sống lại, nằm trên mà đất lăn lộn.
“Gia gia cứu ta, cứu ta a!"
Lý Hồng nhìn thảm trạng của tôn tử, có chút đau lòng, nhưng đối với việc tôn tử đưa tới một địch thủ cường đại như vậy, trong lòng liền mang theo không ít oán khí.
Lý Minh Sinh tuy rằng rất được Lý Hồng yêu thích, nhưng Lý Hồng cũng không chỉ có mình hắn là hậu đại.
Lý Minh Sinh định là giữ không nổi, Lý Hồng phất tay mặt kệ đối phương.
“Vị đạo hữu này, việc này là tôn nhi của ta không đúng, không bằng chúng ta dừng lại ở đây như thế nào?” Lý Hồng hạ giọng, nói.
“Dừng ở đây, ngươi suy nghĩ thật đơn giản.” Thanh Loan chân nhân cười lạnh nói.
Thanh Loan chân nhân vốn đã nộ khí xung thiên rồi, chết một Lý Minh Sinh, căn bản vô pháp bình phục lại lửa giận của hắn.
Loan Tước Thất Thải theo mệnh lệnh của Thanh Loan chân nhân mà bắt đầu tàn sát tu sĩ của Tử La Tông.
Loan Tước Thất Thải vương thân giang cánh thả ra uy áp, phả ra khắp nơi không bỏ soát nơi nào ở Tử La Tông.
Loan Tước Thất Thải vỗ cánh, tức khắc một trận gió lớn suất hiện, Hồn Thú bị trận gió quét qua, nhẹ thì vết thương chồng chất, nặng thì bị cắt thành hai nửa.
Lý Hồng thấy thái độ của đối phương, liền ý thức được chuyện này sẽ không thể nào dừng lại, cũng không có khả năng ở đây mà cầu may nữa, liền điều động đại trận, chuẩn bị đối chiến.
Một số tu sĩ của Tử La Tông phản ứng nhanh nhạy ý thức được không ổn, sôi nổi trốn đi.
Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ: Trên đời này mọi việc chính là như vậy mà thay đổi trong nháy mắt, trước đó còn tâm tâm niệm niệm mà muốn trở thành đệ tử của Tử La Tông, nhưng hiện tại, đệ tử Tử La Tông, đều trở thành chó nhà có tang, sôi nổi trốn đi.
“Cái người Hồn Vương của Tử La Tông cũng thật là thực tế, tôn tử của mình nói giết liền giết.” Lý Hồng cũng đủ nhẫn tâm lời vừa xong liền cất đi huyết hầu của cháu mình, làm Sở Diệp bị dọa không nhẹ.
Lâm Sơ Văn bình tĩnh nói: “Hắn quyết định như vậy vẫn là rất sáng suốt.
Lần này chọc tới chính là Hồn Vương là cường giả thực thụ, là người cầm quyền ở Tử La Tông thì chuyện quan trọng nhất vẫn là bảo vệ đại cuộc tông môn vẫn quan trọng hơn.
Lý Minh Sinh hại chết nhi tử Hồn Vương khẳng định là phải chết, nếu tên đó chết đi mà có thể miễn trừ đi một hồi tai hoạ vậy cũng là chết có ý nghĩa, bất quá, xem thấy thái độ của vị Hồn Vương kia, thì không chết hết thì không nguôi giận đâu.
Sở Diệp lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Con nuôi không dạy, sớm muộn thì cũng sẽ có chuyện."
"Ta chính là cảm thấy là thượng bất chính hạ tắc loạn.” Nếu không phải là dựa vào Tử La Tông làm chỗ dựa, Lý Minh Sinh hành sự cũng sẽ không kiêng nể ai như thế.
Sở Diệp gật gật đầu, tán đồng nói: “Nói cũng đúng.”
“Ai cũng đừng nghĩ sẽ thoát."
Thanh Loan chân nhân rống giận một tiếng, hai người muốn chạy trốn kia, trực tiếp bị thiêu thành tro tàn.
Sở Diệp lưu tại phụ cận Tử La Tông mấy con Ngân Sí Ong, nhưng đột nhiên lại bị chặt đứt liên hệ.
Sở Diệp hồn hải đau xót, trong lòng rõ ràng, mấy con Ngân Sí Ong kia hẳn là đã chết.
Dưới uy áp của hung thú Vương cấp, Sĩ cấp Hồn Thú chẳng chịu nổi dù là một kích.
.
ngôn tình hoàn
Không ít đệ tử Tử La Tông kêu la thảm thiết không dứt, một ít Hồn Thú ấu tể hệ phi hành bị dọa sợ mà bay tán loạn.
Sở Diệp phóng ra linh hồn lực, mơ hồ nhìn thấy từng con Thanh Thiên Hạc bị nổ thành một dũng máu.
Ở Tư La Tômg không có nhiều người khế ước Hồn Thú hệ phi hành, những con Thanh Thiên Hạc kia tư chất rất thấp chúng chủ yếu được nuôi dưỡng để làm tọa kỷ khi đi xa thôi.
Hồn Vương tu sĩ đại chiến, Sở Diệp xem đến cảm xúc phập phồng, giờ phút này, Sở Diệp cảm giác được rõ ràng chính mình quá nhỏ bé.
“Các hạ không cần khinh người quá đáng!” Lý Hồng nhìn môn hạ đệ tử chết thảm, sắc mặt khó coi, nói.
“Giết con ta, còn dám nói ta khinh người quá đáng.” Thanh Loan chân nhân tức giận tận trời nói.
Loan Tước Thất Thải cảm ứng được chủ nhân đang phẫn nộ, liền thả ra hơn một ngàn ngọn lửa phi tạc khắp nơi, hung uy ngập trời.
Lý Hồng chỉ là Hồn Vương cấp 1 khế ước thú chính là Mặc Giao.
Mà người tiến đến là Hồn Vương cấp 7, thuecj lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Lý Hồng có đại trận của tông môn tương trợ, nhưng vẫn là càng đánh càng uể oải.
Mắt thấy vị Hồn Vương từng được mọi người trong môn kính sợ mà giờ đây khi giáp trận thì không nhừng bại lụi Hồn Thú thì thương tích chồng chất.
Những đệ tử của Tử La Tông cảm thấy lần đại nạn lần này trốn không thoát rồi.
“Thải Vân, ăn nó.” Thanh Loan chân nhân đối với loan tước ra mệnh lệnh nói.
Loan Tước kêu lên một tiếng, hướng tới Mặc Giao vọt qua, xé xuống một khối da thịt lớn của Mặc Giao, Mặc Giao phát ra từng trận kêu gào thảm thiết.
“Mong các hạ khoan dung độ lượng.” Bên phía Tử La Tông lại bay ra thêm một Hồn Vương.
Cùng xuất hiện với vị tu sĩ kia, còn có một con Vương cấp Tử Hỏa Ma Sư.
Lâm Sơ Văn có chút khiếp sợ nói: “Bên trong Tử La Tông, lại ra thêm một Hồn Vương a!”
Sở Diệp nhịn không được cảm thán nói: “Không hổ là đại tông môn.” Cư nhiên còn ẩn tàng một Hồn Vương, đúng là thật thâm tàng bất lộ! Tông môn rốt cuộc là không giống như gia tộc có được một Hồn Sư đã khó, Tử La Tông lại có tới hai Hồn Vương.
Lâm Sơ Văn quay đầu, nhìn Sở Diệp, có chút tò mò nói: “Ngươi không có nằm mơ đến cái này sao?
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không có."
”Trong sách chỉ nói Tử La Tông bị diệt, còn tình huống cụ thể thì không có nói qua."
Tử La Tông thêm một Hồn Vương, liền biến thành hai đối một a!
“Muốn ta khoan dung mà độ lượng, ngươi là cái thá gì? Cũng dám bảo ta phải tha cho các người?” Dù thấy có thêm một Hồn Vương xuất hiện, nhưng sắc mặt của Thanh Loan chân nhân vẫn là bất biến, trên mặt như cũ vẫn là treo nụ cười lạnh.
“Các hạ, đầu sỏ gây tội đã chết, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?"
Thanh Loan chân nhân khẽ hừ một tiếng, “Muốn đánh liền đánh, nơi nào tới nhiều vô nghĩa như vậy?
Thanh Loan chân nhân vừa dứt lời, vung ống tay áo lên, lại một con Vương cấp Hồn Sủng Xích Diễm Thú bị phóng ra.
Xích Diễm Thú một thân lửa đỏ, cả người tràn ngập hơi thở của lửa, Xích Diễm Thú vừa được thả ra, liền hướng tới Tử Hỏa Ma Sư rống lên một tiếng đầy khiêu khích.
Sở Diệp hai tròng mắt tỏa ánh sáng nói: “Lợi hại a!”
Hồn Vương có thể khế ước bao nhiêu Hồn Thú tùy thích, bất quá, bởi vì Hồn Thú bồi dưỡng cực kỳ khó khăn, hầu hết các Hồn Vương đều chỉ chuyên tâm bồi dưỡng một con Hồn Thú.
Hồn Vương có được hai con Chiến Vương thú Hồn Vương hiển nhiên là sẽ lợi hại hơn một Hồn Vương có một Hồn Thú.
Sở Diệp âm thầm suy đoán, vị Hồn Vương bí ẩn này hẳn là đến từ một khu địa vực so Vân Châu thì càng giàu có và đông đúc hơn rất nhiều.
Tình thế bây giờ là hai đối hai.
Tuy rằng cùng là Vương cấp Hồn Thú, nhưng vị Hồn Vương có hai con Hồn Thú kia đều là Vương cấp hậu kì, thực lực vượt xa hai Hồn Vương của Tử La Tông rất nhiều.
Thanh Loan chân nhân chỉ huy hai con Hồn Thú tiến công, căn bản không có ý tứ thủ hạ lưu tình gì cả.
Hai vị Hồn Vương của Tử La Tông liên thủ ứng phó Thanh Loan chân nhân nhưng vẫn là có chút theo không kịp đối phương.
Đệ tử Tử La Tông vốn còn tưởng rằng có thêm một Hồn Vương, sự tình có thể có mau chóng xoay chuyển, nhưng rất nhanh mọi thứ càng hoảng loạn hơn.
“Người khống chế Tử Hỏa Ma Sư, có ý định chạy trốn.” Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nói.
Sở Diệp cau mày, nói: “Chạy trốn a! Hồn Vương mà chạy trốn sẽ rất mất mặt a!
“Dù mất mặt kia cũng hơn là bỏ mệnh!” Người cấp bậc càng cao thì lại càng sợ chết, tu luyện đến cảnh giới Hồn Vương đã là không dễ dàng a! Nếu bây giờ mà chết đi thì sau này chẳng có gì cả.
Sở Diệp gật đầu, rất là tán đồng nói: “Cũng đúng."
Sở Diệp thầm nghĩ: Một Hồn Vương cường giả, mà lá gan lại nhỏ như, nếu đã sợ chết như vậy trước kia sao không sớm chạy đi thì đã tốt rồi sao, một hai phải chạy ra làm vẻ mặt ngầu, nói cái gì mà "khoan dung độ lượng” nói chuyện mà không sợ bị trời đánh à!
Thanh Loan chân nhân khống chế Hồn Thú cùng hai vị Hồn Vương của Tử La Tông đang giao chiến kịch liệt cùng nhau.
Không kích bay ra khắp nơi, làm ngộ thương không ít tu sĩ cấp thấp.
Hai Vương Thú của Tử La Tông bị Loan Tước Thất Thải và Xích Diễm Thú liên tục ép cho lui lại không ngừng.
Thực mau Mặc Giao bị trảo của Thanh Loan hạ sát.
Mặc Giao vừa chết, Tử Hỏa Ma Sư một cây chẳng chống vững nhà, vị Hồn Vương kia cũng bất chấp mặt mũi, giờ chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Thanh Loan chân nhân hạ lệnh cho hai chỉ Vương thú đối với vị Hồn Vương kia tiến hành vây đổ, căn bản không có ý định buông tha dù chỉ một người.
Thanh Loan phong tỏa chặt chẽ đường lui của Tử Hỏa Ma Sư, trong ba con Vương thú Tử Hỏa Ma Sư là yếu nhất, dưới sự vây công của Loan Điểu cùng Xích Diễm Thú chẳng mấy chốc liền bị hạ sát.
Tử La Tông hai vị Hồn Vương trước sau ngã xuống, không ít trưởng lão vẽ mặt giờ đây đã trắng bệt.
Bất quá, cũng có một ít trưởng lão thừa dịp vị Hồn Vương kia lực chú ý bị hai Hồn Vương trong tông hấp dẫn nắm chặt thời gian mà chạy trốn.
Thanh Loan Hồn Vương tuy rằng lợi hại, nhưng là, một số trưởng lão của Tử La Tông vẫn một số thủ đoạn bảo mệnh, dù sao họ cũng là Hồn Sư.
Thanh Loan Hồn Vương bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, đột nhiên ra tay bắt lấy một Hồn Sư nữ tu đang ra sức chạy trốn.
Nữ tu run bần bật cầu xin nói: “Tiền bối, tiền bối tha mạng."
Thanh Loan Hồn Vương cười lạnh, sắc mặt biểu tình, dị thường dữ tợn,, “Hảo a! Lại thêm một kẻ thích giết người đoạt Hồn Thú tông môn các ngươi thật là giỏi dạy dỗ đồ đề nhận toàn một đám lang sói rắn rết, ta diệt tông môn của các ngươi quả là không sai."
Hồn Sư nữ tu bị dọa run bần bật, nữ tu là cháu gái của trưởng lão, mấy năm trước, Hồn Thú của cô ta chết đi.
Nhưng muốn bồi dưỡng Hồn Thú lại tốn qua nhiều thời gian bèn xin gia gia của cô ta giúp cô ta đoạt đi Hồn Thú của người khác.
Khi ra tay cô ta khá cẩn thận điều tra rõ ràng gia tộc của vị Hồn Sủng Sư kia, sau khi đoạt được Hồn Thú chỉ tring một đêm đã ra tay hạ sát cả gia tộc để trừ đi hậu hoạn.
Ai ngờ hôm nay vẫn bị phát giác ra.
“Ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết."
”Thanh Loan Hồn Vương đem nữ Hồn Sư kia ném đi ra ngoài, quăng ngã cô ta vở đầu chết ngây tại chỗ"
Hồn Vương giận dữ, ngàn dặm máu chảy.
Toàn bộ Tử La Tông đều bị đánh cho tan tác, trong Tử La Tông có không ít đệ tử, bị lửa đốt thành tro, bây giờ Tử La Tông trên dưới một mảnh thảm thiết khắp nơi là tiếng kêu gào của đệ tử cùng Hồn Thú.
“Ầm vang.” Thanh Loan hướng thẳng chánh điện cùng phong khác của Tử La Tông mà phát động công kích.
Toàn bộ Tử La Tông bị cong phá nổ ra thành từng mảnh nhỏ, không ít đệ tử bị vùi lấp dưới phế tích.
Tàn sát giằng co một ngày, vị Hồn Vương kia mới phát tiết hết lửa giận trong, bi thương mà khống chế Loan Tước rời đi.
Vị Hồn Vương kia đã rời khỏi đi một hồi lâu, nhưng chung quanh Tử La Tông vẫn là im ắng, mọi người đều có chút lo lắng vị Hồn Vương kia sẽ quay lại, chợ chọc giận đối phương mà chết oan chết uổng.
Lâm Sơ Văn thì thào nói: “Cư nhiên thật sự bị diệt tông."
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Ai bảo bọn họ chọc vào người không nên chọc vào."
Một người diệt một tông, đây là kiểu thực lực gì! Chân chính ở trước mặt người có thực lực cường đại thì âm mưu quỷ kế tất cả chỉ là hư vô.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Gia gia ta trước đó bảo Tử La Tông nếu tiếp tục ý thế hiếp người như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ ngày đó đến thật.
Nhưng cũng chính do bọn họ cứ thích đi cướp đoạt Hồn Thú của người khác làm gì, gieo nhân gì thì gặp quả đó thôi."
“Đại khái là làm nhiều lần nhưng vẫn luôn không xảy ra việc gì, cho nên, lá gan càng lúc càng lớn đi.” Chuyện Tử La Tông cướp lấy Hồn Thú của người khác, ngoại giới sớm đã có tin đồn khắp nơi, chỉ là Tử La Tông thế lớn, người khác dù có hoài nghi, cũng chỉ là hoài nghi mà thôi..