Editor: Tĩnh
Nam tử kia bước khỏi xe, phe phẩy cây quạt, phong độ nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người.
“Hai vị đạo hữu, hạnh ngộ.” Nam tử lễ phép chắp tay nói.
Sở Diệp nhàn nhạt gật đầu, nói: “Hạnh ngộ.
Sở Diệp nhìn Lý Thiên, thầm nghĩ: Cái tên hoa hoa công tử này tuy rằng ngốc bức, nhưng cũng rất hiểu lễ phép, cũng không tính là không hiểu thế sự.
“Tương phùng tức là có duyên, hai vị đây là tới Cực Bắc Băng Vực tầm bảo sao?” Lý Thiên hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Xem như vâyh đi."
Nam tử kia có chút cảm thán nói: “Muốn ở Cực Bắc Băng Nguyên tầm bảo, cũng không phải chuyện dễ dàng a!"
“Đúng vậy! Sắp bị đông thành đá rồi mà chẳng thu được gì” Sở Diệp nửa thật nửa giả oán giận nói.
Nam tử lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Ta đã thấy rất nhiều người ở băng nguyên tầm bảo suốt hơn mười mấy năm.
Nhưng không thu hoạch được gì, đến cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, trên đời này bảo tàng làm gì có nhiều như vậy a!
Sở Diệp gật đầu, rất là tán đồng nói: “Đúng vậy!”
Nam tu cười, quay đầu lại nhìn hai nữ tu bên cạnh một cái, có chút hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi hai vị thì thật ra do hai vị đồng bạn này của tại hạ đang đói bụng nhưng tình cờ gặp được hai vị nên mạo muội dừng lại, để hỏi vị có thể bán chỉ thịt thỏ cho bọn ta không, ta có thể trả tiền cho hai vị."
Lâm Sơ Văn nhìn hai cái nữ tu một cái, nói: “Có thể, còn tiền liền không cần, chẳng qua chỉ là một con thỏ nướng mà thôi."
Tuyết Bảo đào được một ổ tuyết thỏ, bắt được tám con, bọn họ hai người một hồ ly, căn bản cũng ăn không hết nhiêu đó thỏ.
Tuyết Bảo có chút tức giận bất bình ồn ào, Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ sờ sờ Tuyết Bảo đầu, trấn an tiểu hồ ly.
Nam tu khách khí nói: “Hai vị thật là khẳng khái."
“Không có gì.” Lâm Sơ Văn đạm nhiên nói.
Tuy rằng Lâm Sơ Văn nói không cần trả tiền, nhưng nam tu vẫn là trả hai đồng vàng xem như đó là thù lao, rồi sau đó, cầm một con nướng thỏ, mang theo hai cái nữ tu kia rời đi.
Sở Diệp cầm hai đồng vàng, sắc mặt cổ quái.
“Từ lúc chúng ta vào băng nguyên đến bây giờ đây lần đầu tiên ta lại nhìn thấy đồng vàng đấy.” Tuy rằng chỉ là hai đồng vàng.
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Thu vào đi.”
“Cho Tuyết Bảo đi, Tuyết Bảo của chúng ta vất vả bắt thỏ, giờ đổi thành tiền nên tiền này rất có giá trị kỷ niệm.” Sở Diệp nói.
Tiểu hồ ly biểu lộ vẻ mặt nó không muốn lấy.
Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly.
Lắc đầu, nói: " Tuyết Bảo chúng ta ánh mắt cao, nên chướng mắt hai đồng vàng này, Tuyết Bảo vậy ngươi không biết rồi muỗi dù nhỏ nhưng cũng có thịt biết không?
Tiểu hồ ly chi chi kêu lên, Sở Diệp nghe không hiểu.
Sở Diệp cùng Tuyết Bảo ở chung lâu rồi, có đôi khi, cũng có thể hiểu những gì Tuyết Bảo nói, bất quá nếu ý tứ của Tuyết Bảo quá phức tạp thì Sở Diệp liền nghe không hiểu.
“Tuyết Bảo nói cái gì đấy?"
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Tuyết Bảo nói, hắn không thích ăn muỗi.
Sở Diệp:“......” Hảo đi, hắn cũng không thích.
.....!
Ba người đi rồi, Sở Diệp nhìn la bàn, cong cong khóe miệng.
Ba người kia vừa rời đi hay nhóm người kia liền tiếp tục rời đi.
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Trên người ba kia, có thứ gì đáng giá sao?
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng chỉ có cách giải thích đó thôi."
Sở Diệp thả ra linh hồn lực, cẩn thận dò xét hành tung ba người kia, rất nhanh Sở Diệp liền phát hiện ra tung tích của ba người.
“Thiên ca, còn có xa lắm không a!” Nữ tử áo đỏ yêu kiều, dựa vào người Lý Thiên hỏi.
“Nhanh thôi ngày mai hẳn là là có thể tới rồi.” Lý Thiên nói.
Nữ tử ao lam dựa vào trên xe ngựa, chớp động đôi mắt thanh thấu, tràn đầy khát khao nói: “Ngày mai là tới rồi sao? Bảo tàng rốt cuộc có cái gì a!"
Lý Thiên thề son sắt nói: “Ta cũng không biết a! Bất quá, tàng bảo đó là tổ tiên của ta lưu lại, bên trong khẳng định có không ít thứ tốt."
Nữ tử áo đỏ tràn đầy chờ mong nói: “Nếu tìm được bảo tàng, chúng ta đã có thể đại phát a!"
“Thiên ca, ngươi chính đã đáp ứng ta, sau khi tìm được bảo tàng, sẽ ta chọn trước một kiện.” Nữ tử áo lam mang theo âm thanh ngọt ngào nói.
Lý Thiên gật đầu, nói: “Yên tâm, nhất định sẽ cho ngượi chọn trước."
Nữ tử áo đỏ có chút bất mãn túm cánh tay Lý Thiên oán trách nói: “Thiên ca ngươi thật bất công a! Ngươi cho nàng chọn trước một kiện, còn ta làm sao bây giờ a!"
Lý Thiên điểm nhẹ cái mũi của nữ tử áo đỏ, nói: “Yên tâm, ta sẽ không quên ngươi, Lâm Nhi chọn xong rồi thì ngươi có thể chọn hai kiện."
Nữ tử áo đỏ khẽ hừ một tiếng, nói: “Vậy còn xem như tạm chấp nhận."
Sở Diệp thu hồi linh hồn lực, cũng coi như đã minh bạch không ít chuyện, liền nói sơ lược lại cho Lâm Sơ Văn.
“Tàng bảo đồ?” Lâm Sơ Văn thầm nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Bọn họ chính là nói như vậy, nhìn dáng vẻ kia hai nữ tử kia, chỉ sợ là sớm đã liên hệ với người khác chuẩn bị giết người đoạt bảo đây, hai nhóm người theo sau kia chất chấn là của liên quan đến hai cô gái, bởi người ta nói cước đạp lưỡng thuyền rất dễ lật thuyền mà."
“Tên ngốc kia không lẽ không hay biết gì sao?” Lâm Sơ Văn nói thầm nói.
Sở Diệp nhún vai, nói: “Này cũng không còn biện pháp a! Ai bảo hắn não tàn lại còn háo sắc.” Có nhiều nữ nhân theo đuổi cũng không chất là chuyện tốt.
Sở Diệp nhìn la bàn nói; “Người kia muốn đi tìm bảo tàng a! Ngươi xem chúng ta có thể kiếm chút ít gì đó được không.” Nếu trong bảo tàng có sát khí thì quá tốt rồi.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Có thể đi thử xem sao."
Sở Diệp có chút đắc ý nói: “Ta cảm thấy vận khí ta thật tốt, đi băng nguyên lạnh lẽo mà cũng có thể gặp được đồ hời, chỉ cần chờ bọn họ lưỡng bại câu thương chúng ta ở sau hưởng lợi là xong."
“Ta cảm thấy, sự việc lần này sẽ không đơn giản như vậy.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Ngươi cảm thấy có gì vấn đề sao?
Lâm Sơ Văn lắc đầu, “Ta cũng không thể nói rõ, chính là cảm giác hình như là có điểm gì đó không thích hợp."
Sở Diệp nhún vai, nói: “Nếu nói như vậy, chúng ta trước an tĩnh ở đây xem chuyển biến."
Sở Diệp lặng lẽ thả ra mấy chỉ Ngân Sí Ong đi giám thị ba người kia, còn có la bàn hắn có thể trinh trắc hướng đi của ba người dù bọn họ có cách xa hắn, nên hắn cũng không lo lắng bị mất dấu.
Sau một ngày thì ba người Lý Thiên rốt cuộc đến địa điểm mục đích.
“Thiên ca, chính là nơi này sao?” Nữ tử áo đỏ có chút chờ mong nói.
Lý Thiên gật đầu, nói: “Chính là nơi này.
’
Ba người ở sông băng phụ cận tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìm đươc một cái động băng bị băng tuyết che phủ.
Băng động bị một phiến đại môn chặn lại.
“Tìm được rồi, thật sự có bảo tàng a!” Nữ tử áo đỏ tràn đầy kinh hỉ nói.
Lý Thiên có chút đắc ý nói: “Đây là đương nhiên, đây là tổ tiên nhà chúng ta lưu lại, sao có thể là giả."
“Thiên ca, tổ tiên nhà ngươi tổ tiên có nói, bên trong bảo tàng có cái gì không a!”
Lý Thiên lắc đầu, nói: “Việc này thì thật sự ta không biết, nhưng chất chấn trong đó không thiếu đồ tôt."
“Cái đại môn này muốn mở thì phải làm như thế nào a!” Nữ tử áo đỏ nhíu mày nói.
Lý Thiên nhìn đại môn, nói: “Đại khái là sử dụng sức mạnh để phá vỡ đi."
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, sợ là mất sẽ tiên cơ, liền cùng nhau ra sức để phá phiến cửa kia.
Ngoài dự đoán, khi hai nữ tử kia xuất động Hồn Sủng thì chỉ sau ba bốn lần tấn công thì phiến môn kia đã ngã xuống.
Một cổ khói mê liền ra, hai nữ tử bên người Lý Thiên liền ngã ngã xuống nền đất, Hồn Thú của hai người cũng không chống cự uy lực của khói mê mà ngã xuống.
Lý Thiên sớm đã chuẩn bị từ trước khi hai nữ tử kia công kích đại môn, hắn đã lui về phía sau vài bước, nên không hít phải khỏi mê, nhưng trên mặt lại treo một nụ.
Sở Diệp thông qua Ngân Sí Ong mà nhìn thấy một màn như vậy không khỏi sửng sốt.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?
Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Lý Thiên giống như đã khiến hai nữ tử kia bị dính khói mê."
Lâm Sơ Văn rất nhanh liền, nói: “Chẳng lẽ là Lý Thiên ngây từ đầu đã dự trù sẵng mọi thứ."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Rất có khả năng.” Lý Thiên sợ là đã sớm biết sau đại môn là có khói mê."
“Thiên ca, đây là chuyện gì?” Nữ tử áo đỏ cảm giác cả người nóng lên, Lý Thiên đứng ở một bên, giống như không chịu ảnh hưởng, cuối cùng liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Lý Thiên cười ta một cái, nói: “Không có gì, chính là ta có chút bất ngờ cho hai người thôi."
“Thiên ca, ngươi hạ dược.” Nữ tử áo đỏ có chút tức giận nói.
Lý Thiên có chút đắc ý nói: “Đây là Hồng Tô Thủ, người sau khi trúng nó thì tứ chi vô lực, chỉ có thể mặt người ta bài bố."
Nữ tử áo đỏ oán trách nói: “Thiên ca, ngươi hà tất như thế? Hồng Nhi không phải đã là của ngươi rồi sao?"
Lý Thiên khẽ hừ một tiếng, nói: “Hừ, ngươi cho rằng ta nhìn không ra sau các ngươi chính là đang diễn sao, ngoài mặt thì ưng thuận theo ta, nhưng khi ta muốn tiến tới thì các ngươi luôn thoái thác, các ngươi tưởng ta là tên ngốc sao."
Nữ tử áo lam nhìn Lý Thiên, nhíu lại mày, sắc mặt khó coi nói: “Chẳng lẽ bảo tàng là giả?”
Lý Thiên có chút trào phúng nói; “Nơi nào có nhiều bảo tàng như vậy a! Tất cả đều là gạt các ngươi, chỉ có hai ngươi ngốc mới đi tin lời ta nói."
Sở Diệp thông qua Ngân Sí Ong, nghe được lời của Lý Thiên lời, bỗng nhiên nghĩ tới những lời mà trước đó Lý Thiên khu mua con thỏ nói, lúc ấy Lý Thiên nói, trên đời này nơi nào có nhiều bảo tàng như vậy a! Có thể thấy, tên kia đã có dự liệu từ sớm.
Nữ tử áo đỏ thẹn quá thành giận nhìn Lý Thiên, nói: “Ngươi là tên khốn.”
Lý Thiên đắc ý cười, nói: “Dọc theo đường đi, các ngươi đều ở lấy ta ra coi như đứa ngốc mà muốn dụ ta đưa ra bảo tàng, đáng tiếc, căn bản là không có bảo tàng gì cả."
“Ta vốn còn tưởng rằng Lý Thiên chỉ là một bên ngốc, không nghĩ tới gia hỏa này cũng còn rất thanh tỉnh a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn: “....” Xác thật a! Trước đó Lý Thiên trưng ra bộ dạng hoa hoa công tử kia chỉ là để lừa gạt người khác.
Lý Thiên nhìn hai cái nữ tu, trên mặt liền hiện lên vài phần giảo hoạt, có chút ác độc nói: “Tuy rằng bảo tàng không có, bất quá, các ngươi chính là bảo tàng a! Có rất nhiều Hồn Sư thích các nữ Hồn Sủng Sư có thực lực chứ không thích đi thanh lâu kiếm những nữ tử bình thường."
Sở Diệp quay đầu, mặt trầm xuống, nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Ngươi nói không sai a! Sự tình không chỉ đơn giản như vậy."
Không nghĩ tới, Lý Thiên lại là loại giả heo ăn thịt hổ, lại có thể đem hai “Hồng nhan tri kỷ” mà bán đi.".
Vốn Sở Diệp còn nghĩ Lý Thiên là một tên công tử nhà giàu người lừa gạt, vậy mà không phải như vậy, hắn chính là cố ý giả trang để đưa người khác vào bẩy của hắn thì đúng hơn.
Theo Sở Diệp biết ở đây có những thanh lâu cố tình dưỡng ra những nữ Hồn Sủng Sư để tiếp khách, mà vốn giá trị con người của Hồn Sủng Sư ở thế này rất cao nên những nữ Hồn Sủng Sư kia rất được hoan nghênh, mà cũng có những nữ Hồn Sủng Sư đạt tới cập Hồn Sư nhưng họ vẫn ra tiếp khách.
Nữ tu áo lam trầm mặt, ngữ khí bất thiện nói: “Náo loạn cả nửa ngày, thì ra tất cả đều là giả."
Nữ tu áo lam nữ tu rất tức giận, nàng là do ngẫu nhiên nên mới biết được trên người Lý Thiên có một tàng bảo đồ do tổ tiên lưu lại, lại còn háo sắc nên nàng đã nhận theo lệnh của người chỉ huy mà tiếp cận Lý Thiên.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ đơn giản nhưng cuối cùng lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh.
Hai nữ Hồn Sủng Sư kia vốn từ đầu đã đấu tranh với nhau rất gây gất, nhưng cuối cùng họ lại phát hiện, thật ra bọn họ sớm đã bị người ta phát hiện ý đồ còn lập bẩy cho bọn họ nhảy vào.
“Lâm Nhi, ngươi lớn lên rất xinh đẹp, rất giống với nữ nhân trước đây mà ta từng quen biết.” Lý Thiên nhìn Lý Lâm, có chút ác độc nói.
Lý Lâm nhăn mày, nói: “Nữ nhân trước kia?
Lý Thiên oán hận nói: “ Đúng vậy! Nữ nhân kia bởi vì nghe nói.
Nhà ta có tàng bảo đồ nên mới tiếp cận ta, nhưng sau khi phát hiện tàng bảo đồ là giả liền thẹn quá thành giận, mà bỏ ta đi tìm nam nhân khác.
Các ngươi đều y như nhau đều là tiện nhân."
Sở Diệp: “.....” Thì ra Lý Thiên từng bị người ta phụ tình.
“Vậy ngươi kia giờ như thế nào a!” Nữ Hồn Sủng Sư áo đỏ hỏi.
Lý Thiên ác độc nói: “Nữ nhân kia bị ta bán vào kỹ viện, hiện tại bị ngàn người cởi vạn người áp, xứng đáng! Cũng nhờ nữ nhân kia mà ta kiếm được không ít."
Sở Diệp: “.....” Tên Lý Thiên này, giống như có chút đắc ý quá mức a! Người đắc ý quá mức, rất dễ vui quá hóa buồn..