' A.. a.. ' Từng trận đau đớn truyền đến làm Hạ Vân Du bừng tỉnh, thấy mình nằm trong hồ nước màu tím định đứng dậy nhưng tay chân bị dòng nước trói chặt không thể nhúc nhích.
Nhìn hoa văn kì quái không ngừng xoáy vào vết thương, đau đến tận xương tuỷ, Hạ Vân Du cắn chặt răng, mặt đã trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Không biết trải qua bao lâu đến khi Hạ Vân Du mơ màng sắp ngất đi thì các vết thương dần dần khép lại, cơ thể thoải mái, khu vực nước xung quanh nàng bắt đầu nhạt dần rồi chuyển sang màu xanh trong vắt.
' Á ' Hạ Vân Du bất ngờ bị nâng lên khỏi mặt nước, chỗ nước khi nãy đã trở về như lúc đầu, nàng không khỏi cảm thán, đúng là tu chân giới dược trị thương cũng khác thường.
Quay mặt lại liền bị một 'vật thể' mềm mại đập vào mặt cùng giọng nói đáng đánh đòn của Phạm lão: ' Y phục của ăn mày còn nhiều vải hơn con! '
' ... ' Hạ Vân Du nhìn lại bản thân, y phục bảo thủ của nàng biến thành áo tắm, trên đó còn loang lỗ vết máu.
Cầm y phục, Hạ Vân Du mặt không đổi sắc tìm chỗ thay đồ, ở hiện đại cái này được coi là quê mùa đấy. ( Ý Du nhi là y phục nàng còn tốt)
* * * * * *
Phạm lão không biết lấy đâu ra một bộ trà ngồi thưởng, bộ dáng ta là cao nhân, Hạ Vân Du đen mặt im lặng ngồi đối diện.
Một lúc lâu cũng không nghe Phạm lão nói chuyện, Hạ Vân Du gọi một tiếng:
' Phạm lão '
' Ùm ' Đáp một tiếng sau đó Phạm lão tiếp tục thưởng trà.
' Con về nhé ' Hạ Vân Du nhìn sắc trời không còn sớm có chút nóng lòng, Điền thúc trở về không gặp nàng thì sẽ lo lắng a.
' Chờ chút, ta có chuyện muốn nói ' Phạm lão tức giận, hừ nha đầu không biết tốt xấu, một tiên nhân khí chất cao quý, tuấn tú bất phàm đang ngồi trước mặt mà nha đầu cũng không liếc mắt một cái, hại lão mỏi muốn chết mà không thể nhúc nhích.
' ... ' Nhìn người tức giận trước mặt có chút không hiểu, nàng không làm gì nha.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt mơ màng của Hạ Vân Du, Phạm lão nén giận:
' Hấp thu được linh khí rồi?' Không phải là hỏi mà là khẳng định.
' Vâng, được một chút '
' Con quyết định trở thành tu sĩ hay kiếm sĩ chưa?' Phạm lão nghiêm túc nhìn Hạ Vân Du.
Mặc dù đã biết được ý định của Hạ Vân Du song Phạm lão vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.
Tu chân là một thế giới tàn khốc, đã chọn thì chết cũng phải đi đến cùng. Thực tế là vậy, nó đập tan mọi ảo tưởng, chỉ những người đủ bản lĩnh mới có thể vượt qua và được rèn dũa trở thành người mạnh mẽ.
Tu luyện không phải chỉ cần hấp thu linh khí hay luyện vài thức kiếm là được mà đó là quá trình dày vò lột xác đầy đau đớn thống khổ, làm cho con người thay đổi từ tận xương tuỷ.
Một chức nghiệp là một gông xiềng lạnh lẽo, cứng ngắc nếu thêm một cái liệu cái cổ nhỏ bé có chịu nổi không?
Lo lắng nhìn Hạ Vân Du, nhưng không thể khuyên giải vì quyền lựa chọn luôn nằm trong tay mỗi người.
' Song tu ' Nàng vẫn tự biết mình, trong giới tu chân này nàng bị xem là phế vật, chỉ cần một ngón tay của họ thôi thì nàng đã không toàn thây.
Cường giả vi tôn, thế giới đạp lên nhau mà sống, nơi không có người mạnh nhất chỉ có người mạnh hơn, không có chỗ cho kẻ yếu tồn tại.
Vả lại số phận nữ phụ ràng buộc, cho dù nàng sớm đã chết, nhưng có ai đảm bảo sau này không gặp nữ chủ, không đắc tội với họ?
Thế giới rộng lớn, nhưng nữ chủ cùng nữ phụ thì gần trong gang tất, đã gọi là nữ phụ thì đã định là đá kê chân cho nữ chủ, bây giờ ta không cố gắng cường đại thì sau này có thể ta không biết mình vì sao chết.
' Xin người giúp con' Nàng tin tưởng Phạm lão có thể hướng dẫn nàng.
Trầm ngâm một lúc, Phạm lão gật đầu mỉm cười:
' Được, ta hi vọng con sẽ đi đến cùng'. Nha đầu này đã không sợ khó khăn, gian khổ thì lão có lý do gì để từ chối đây?
' Đây là Phong cùng Lôi, pháp thuật cơ bản, con đem về xem đi.'
Lấy từ túi trữ vật hai quyển sách đưa cho Hạ Vân Du, nhìn thấy Hạ Vân Du vui vẻ nhận, Phạm lão âm thầm gật đầu: Thái độ tốt lắm, chẳng bù như một số tu sĩ nông cạn không coi trọng những pháp thuật đại trà này. Ải thứ nhất, thông qua!
Nha đầu tuy còn nhỏ nhưng làm việc cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo nhưng cũng không thể khẳng định là người thích hợp tu tiên.
Trong tu chân giới vạn vật biến đổi không ngừng, sự việc xảy ra trước mắt chưa chắc là đúng, chỉ khi tâm tự ngộ mới có thể phát huy hết sức mạnh.
Chờ xem giác ngộ của nha đầu ra sao.
Hạ Vân Du cao hứng nhìn hai quyển sách: đối với người sống qua một kiếp người thì làm sao không hiểu, có cơ bản thì mới có cao cấp, cái gọi cơ bản là cái ngắn gọn, cô động tổng hợp là nền tảng của mọi thứ, vậy nàng dùng lý do gì để khinh thường đây?
' Con về đi, mai lại đến đây'.
Hạ Vân Du vừa đi vừa suy nghĩ, vậy là nàng đã bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện, con đường tu chân khó khăn đang đợi nàng bước tới.
Nàng tin tưởng chỉ cần kiên trì thì nàng sẽ thành công, nhưng cũng không cần gấp gáp, trong tu chân mọi chuyện đều tùy duyên, không thể cưỡng cầu, nhưng một số chuyện cũng cần phải kiên quyết, chỉ cần không tổn hại đến người khác.
Hạ Vân Du nàng vốn không phải là người tốt, nhưng là người có quy tắc, chỉ cần không phạm nàng, nàng tuyệt không hại người, nhưng nếu người khác chạm tới nàng, nàng sẽ không bỏ qua.
Nàng sẽ cố gắng tránh nữ chủ, không phải vì sợ, nàng đã trải qua cái đáng sợ nhất rồi, chỉ vì nàng đã sống lại trên thân thể của người khác, không thể phụ tấm lòng nàng ấy, vả lại nữ chủ có quyền gì quyết định sinh mạng của Hạ Vân Du nàng chứ? Chỉ vì nàng ta có chỗ dựa vững chắc thôi sao?
Trong nguyên tác Hạ Vân Du chỉ vì giành lấy vòng tay ngọc trong buổi đấu giá khu vực tán tu và nói một ít lời không hay với nàng ta thôi, vậy mà nữ chủ lại sai người tung tin đồn Hạ gia có bản đồ tài nguyên hại chết cả một gia tộc, nàng ta thật không có tâm. Sai, đã là một sát thủ số một thế giới thì làm sao có tâm đây? Cũng có thể cái tâm ấy chỉ giành cho người thân của nàng thôi, thật buồn cười.