Hạ Vân Du tỉnh lại, đặt vào mắt nàng là trần nhà bằng gỗ, nàng đang nằm trên một chiếc giường, nàng cố gắng gượng dậy quan sát xung quanh, ở giữa phòng còn có thêm một cái bàn gỗ cũ, ngoài ra không còn gì nữa, đây là đâu? Không phải ta đã chết rồi sao? Nhìn đến bàn tay đã được băng bó cẩn thận, Hạ Vân Du nghi hoặc nhìn xung quanh.
'Con tỉnh dậy rồi sao?'
Chợt có một giọng nói vang lên làm Hạ Vân Du giật mình, theo bản năng lui về phía sau. Người vừa nói là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt chất phát, quần áo làm bằng vải thô, nhìn giống như là nông dân. Trên tay người đàn ông là một chén gì đó đen thui.
Dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông, ông ta là ai? Tại sao cô lại ở đây? Như hiểu được ánh mắt của Hạ Vân Du người đàn ông lại tiếp tục mở miệng:
' Đừng sợ, ta là Điền Mộc,khi nãy ta đang săn bắn thì nghe tiếng kêu cứu, sau khi lại gần thì thấy con ngất xỉu, sắp bị con Mã Xà ăn thịt nên ta giết nó cứu con về đây, con uống chén thuốc này đi, kẻo nguội đấy'. Người đàn ông đưa chén trong tay cho Hạ Vân Du.
Hạ Vân Du nhíu mày nhìn chén thuốc đen thui.
' Con uống đi, ta không hại con đâu, nếu muốn ta đã không cứu con rồi'
Hạ Vân Du tiếp chén thuốc nhỏ giọng cảm ơn. Hạ Vân Du không phải là người đa nghi nhưng thử hỏi ai có thể tin một người mình mới gặp chứ, nhất là ở thế giới vô tình này, nơi Hạ Vân Du trả qua nhiều đau đớn.
' Con chờ ta, ta đang nấu cháo một lát nữa là có thể ăn'
Vừa nghe thấy có cháo ăn, mắt Hạ Vân Du sáng lên, nàng rất đói rồi, gần hai ngày chưa có gì cho vào bụng.
' Có cần ta giúp gì không?' Hạ Vân Du mở miệng.
' Không cần đâu, con nghỉ ngơi đi' Nói rồi Điền Mộc lại bước ra ngoài. Lúc sau Điền Mộc vào trên tay cầm một tô cháu, mùi thơm của nó bay vào mũi làm bụng Hạ Vân Du lại biểu tình.
' Xem ra con đói rồi'.
Hạ Vân Du đỏ mặt nhận tô cháo, không quan tâm gì nữa, ăn thật nhanh:
' Từ từ thôi kẻo nóng!' Nha đầu tội nghiệp, không biết đã không được ăn bao nhiêu ngày rồi.
Sau khi giải tỏa cơn đói Hạ Vân Du cảm thấy mình như sống lại, Điền thúc:
'Sao con lại ở trong rừng? Phụ mẫu con đâu?'
' Con là Hạ Vân Du, phụ mẫu con mất rồi, con đang trên đường đến nhà người thân, họ lại không nhận con, sau đó con bị gia nhân lấy hết đồ đạc rồi bỏ con lại đây, con đói bụng mà trên người lại không có kim tệ nên mới định vào rừng tìm trái cây dại để ăn, nhưng không may gặp phải con Mã Xà ấy' Hạ Vân Du cố làm ra vẻ thương tâm. Thật raHạ Vân Du không muốn lừa Điền thúc nhưng nói thật nếu có người biết thì Điền thúc sẽ gặp phiền phức, nàng không muốn Điền thúc gặp nguy hiểm. ' Nếu đã như vậy, con ở lại với ta đi, dù sao cũng không có nơi nào để đi'
'Có thật không?' Hạ Vân Du vui vẻ hỏi, Hạ Vân Du đang tính không biết đi nơi nào nếu Điền thúc cho ở lại thì cô không cần lo lắng nữa.Mặc dù cô vẫn chưa biết nhiều về Điền thúc nhưng ở đây vẫn tốt hơn so với việc lưu lạc khắp nơi.
' Ừ, bây giờ con nằm nghỉ đi, ta chuẩn bị một ít nước cho con tắm.'
' Vâng'Nghe đến nước tắm Hạ Vân Du mới để ý trên người, y phục thì rách, lấm bùn đất, còn có một ít máu, trên người còn bốc mùi chua, hai ngày này Hạ Vân Du chỉ lo tìm thức làm gì có thời gian đi tắm chứ.
' Nước tắm ta chuẩn bị xong rồi, con tắm đi, quần áo mới ta để trên bàn đó' Nói rồi Điền thúc bước ra ngoài đóng cửa lại.
Hạ Vân Du bắt đầu cởi y phục, chợt một vật gì đó rơi ra, là ' hắc ngọc' của bà lão, cô chỉ thuận tiện bỏ vào người không ngờ đến giờ nó vẫn còn, nhìn kỹ miếng ngọc này thật không có gì đặc biệt, toàn miếng ngọc là màu đen trên đó khắc một hoa văn kì quái, thôi bỏ đi nó cũng đâu có giá trị gì, nói rồi Hạ Vân Du đặt 'hắc ngọc' trên bàn định một chút nữa sẽ đem ra ngoài bỏ nó.
Hạ Vân Du đưa tay để y phục cũ trên bàn gỗ, không để ý lúc để y phục trên bàn 'hắc ngọc' lóe sáng hút toàn bộ máu trên y phục của Hạ Vân Du rồi sao đó phát ra ánh sáng đỏ rực rồi tắt,hoa văn trên ' hắc ngọc' xoay tròn rồi biến mất, ' hắc ngọc' biến thành một miếng ngọc đỏ rực xinh đẹp vô cùng.
Hạ Vân Du ngâm mình vào làn nước ấm, cọ rửa khắp cơ thể,trên cơ thể có rất nhiều vết thương lớn nhỏ là do bọn người kia gây ra, a đã lâu rồi chưa có cảm giác thư giãn như thế này. Bây giờ Hạ Vân Du đãcó nơi ở chuyện còn lại là tìm cách tu luyện, nhưng làm sao mới có thể tu luyện là một vấn đề quan trọng.
Hạ Vân Du nhớ lại trong tiểu thuyết nữ chủ của là sát thủ, sau một lần làm nhiệm vụ ngoài ý muốn xuyên vào thân thể Liễu Như Ca đại tiểu thư Liễu gia được mọi người yêu thương, trên người lại là băng biến dị linh căn ngàn năm có một, nhờ bàn tay vàng của tác giả mà nữ chủ có được không gian linh khí dày đặc cộng thêm nhiều bảo vật nên tốc độ tu luyện người bình thường không thể so sánh.
Trước khi tu luyện cần phải kiểm tra linh căn, theo miêu tả trong tiểu thuyết nếu muốn kiểm tra linh căn thì cần phải có một quả cầu sau đó đặt tay lên quả cầu tập trung tinh thần sẽ biết được linh căn của bản thân.
Bây giờ lấy đâu ra quả cầu đây? Không thể hỏi Điền thúc được, không để Điền thúc biết ta tu luyện. Đúng là khó khăn thật mà, sự khác biệt nữ chủ cùng nữ phụ thật lớn.
Thu hồi suy nghĩ, nước cũng đã lạnh Hạ Vân Du với tay lấy y phục thay ra. Y phục hơi rộng càng làm tăng thêm sự nhỏ bé của Hạ Vân Du.
Bước lại cái bàn nơi đặt một cái gương nhỏ, lúc nãy cô không thấy, có lẽ Điền thúc đã đem vào. Trong gương là một tiểu cô nương đáng yêu, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, mắt phượng sâu thẳm, đôi môi đỏ mộng hơi mím, làn da mịn màng, nhưng do đang bệnh nên có hơi trắng bệch, mái tóc đen tuyền hơi rối thả sau lưng, có thể thấy được nét đẹp mị hoặc sau này.
' Chậc chậc, đúng là họa thủy mà'Đẹp quá cũng không phải là điều tốt.
Hạ Vân Du muốn đem y phục bẩn ra ngoài, thì tay chạm tới miếng ngọc.
' Tại sao lại như vậy, không phải miếng ngọc này màu đen sao? Sao lại biến thành màu đỏ rồi, hoa văn trên đây cũng biến mất' Trong đầu Hạ Vân Du có gì đó, giống như có một sợi dây vô hình nối liền nàng cùng miếng ngọc. Không lẽ đây là không gian trong truyền thuyết sao? Hạ Vân Du hưng phấn nghĩ. Làm sao có thể vào đây, ý niệm vừa động Hạ Vân Du bị đưa đến một nơi khác, ở đây rất rộng khoảng năm mẫu, không nhìn thấy mặt trời ở đây là không gian xanh thẳm, xung quanh có làn khí rất dày đặc làm cô cảm thấy thật thoải mái, ở giữa có một hồ nước rộng khoảng mười thước, phía bên phải là một ngôi nhà gỗ. Nàng bước đến ngôi nhà gỗ, đưa tay mở cánh cửa, vào trong ở đây như là một không gian khác, gian nhà bày trí thật đơn giản, có khoảng năm căn phòng, bao quanh một chiếc bàn nơi đặt một vài quyển sách cùng với một quả cầu thủy tinh.
' Có ai không'Không có tiếng đáp trả, sau khi hỏi thêm hai lần nữa nàng mới chắc chắn là không có ai, bước đến gần quả cầu, đây có phải là quả cầu để kiểm tra linh căn không.
Hạ Vân Du đặt tay không bị thương lên quả cầu tập trung tinh thần, cảm thấy có gì đó đang hút chân khí trong cơ thể không ngừng, Hạ Vân Du muốn rút tay lại không được, một khắc sau rốt cuộc cũng xong, nhìn xuống quả cầu, từ màu trắng biến thành hai màu đối lập, màu tím cùng màu trắng.
' Song hệ dị năng? Lôi cùng phong dị năng.'Hạ Vân Du thật xui xẻo, song hệ ở thế giới này được xem là phế linh căn bởi vì rất khó tu luyện, nếu không cẩn thận có thể vì gặp bình cảnh cùng lúc chống cự không được mà nhập ma. Nhưng có một điều Hạ Vân Du không biết nếu tiến vào Trúc Cơ thì song hệ sẽ phát huy hết sức mạnh, có thể hơn cả dị năng biến dị.
' Làm sao đây, không lẽ mình cứ như vậy không thể tu luyện, trở thành người ai cũng có thể bắt nạt' Hạ Vân Du thật muốn khóc rồi,đến đây đã gần hai năm, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này.
' Không được nhất định không thể đầu hàng như thế, mình nhất định làm được, chỉ là tu luyện khó hơn người khác một chút thôi mà, ông trời muốn làm khó ta ư, hừ không dễ đâu, ta sẽ mạnh mẽ, ta sẽ nghịch thiên' Chiến ý mạnh mẽ ,quanh người Hạ Vân Du toát ra một loại ánh sáng đỏ rực, Hạ Vân Du đã vượt qua bình cảnh đầu tiên trước khi tu luyện.
' Cốc cốc, Vân Du con tắm xong chưa'
' Vâng con ra ngay đây' Hạ Vân Du vội lách mình ra khỏi không gian.
Đem miếng ngọc để vào trong người, Hạ Vân Du mở cửa đem quần áo bẩn ra ngoài.
Bên ngoài thật trong lành, bên phải nhà gỗ là một vườn rau nhỏ, bên cạnh là một giếng nước, xung quanh không có nhà cửa, chỉ toàn là cây.
' Ở đây là rừng cây, ta sống một mình ở đây gần mười năm rồi' Điền Mộc thật không ngờ tiểu cô nương dơ bẩn ngày hôm qua lại xinh đẹp như vậy, xem như con bé gặp may mắn,ngày hôm qua gặp mình nếu không bị người khác phát hiện tiểu cô nương xinh xắn như thế sẽ không bỏ qua đâu.
'Vâng, con có thể giúp gì không?'
' Con còn yếu lắm, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi'
' Con có thểgiúp được mà' Dược ở đây thật tốt, nàng chỉ uống một bát thuốc thôi mà cơ thể đã đỡ hơn rất nhiều, cánh tay cũng có thể cử động nhẹ.
' Được rồi, con giúp ta nhặt chỗ rau này đi, một chút nữa ta sẽ xào rồi ăn cơm'
Sau bữa cơm Hạ Vân Du vào phòng lắc mình vào không gian, bắt đầu thời kỳ tu luyện gian khổ.