Ánh nắng gay gắt xuyên qua từng kẽ lá hướng đến bóng dáng của một tiểu cô nương đang chạy bộ, trên lưng mang theo một bao cát to ước chừng mười cân, khuôn mặt đỏ ửng vì mệt, trán đã nhiễm một tầng mồ hôi.
' Hộc..hộc..' Đôi môi khép mở nhịp nhàng, bước chân nhỏ nhắn vẫn cứ chạy đều đều, đôi mắt kiên định hướng về phía trước.
Trên cành cây to lớn, một bóng người từ từ hiện ra, đôi mắt nóng bỏng hướng về phía tiểu cô nương, môi mỏng phát ra tiếng cười khẽ rồi thoắt một cái, người đó biến mất.
Giật mình, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vân Du đảo quanh một vòng.
' Kì quái, khi nãy rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn, sao giờ không thấy chứ ? ' Lắc đầu một cái, Hạ Vân Du tiếp tục chạy về phía trước, chạy được năm bước lại mạnh mẽ quay đầu, một lần nữa đảo mắt xung quanh, xác định thật không có ai mới chậm rãi chạy tiếp.
Đã ba tháng trôi qua, cuộc sống của Hạ Vân Du ở nơi này cũng từ từ đi vào khuôn khổ, buổi sáng rèn luyện thân thể, tối đến vào Bạch cư cố gắng hấp thu linh khí, mặc dù biết là vô ích nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc.
Nếu tính theo thời gian của không gian thì cũng đã hơn hai năm, trong hai năm mấy này đừng nói đến việc hấp thu linh khí, ngay cả các hạt linh khí hình dáng như thế nào nàng cũng chưa gặp qua.
Lúc nàng vô cùng phiền não về chuyện đó, tiểu Bạch dùng khuôn mặt nhìn người ngu ngốc nhìn nàng, giọng nói đầy vẻ thương xót:
' Ngốc, ... không phải tội' Nói xong còn thân thiết vỗ vai nàng, trong đôi mắt còn lóe lên vài tia vui vẻ.
Nàng tức muốn giơ chân, thái độ đó là sao? Lúc đầu đáng lẽ nàng phải biết hắn là một tên vô sỉ chứ, không giúp đỡ nàng thì thôi đi, còn ngày ngày bày trò trêu chọc nàng.
Mặc dù việc hấp thu linh khí không có tiến bộ nhưng nhờ việc điên cuồng luyện tập thân thể nàng cũng dần dần được cải thiện, có da có thịt, cơ thể khỏe mạnh, trên tay còn nổi lên một ít cơ bắp.
Tiểu Bạch còn cầm tay nàng cảm thán một lúc, nghiêm túc nói nàng hoàn toàn có tiềm năng trở thành một nữ hán tử, cơ bắp đầy mình, lúc đó nàng liền hoảng sợ giảm bớt cường độ luyện tập.
Mỗi ngày chạy quanh núi hai canh giờ, chống đẩy gập người hai trăm cái, luyện tập xà đơn cũng hiệu quả, hằng ngày lại cùng Điền thúc luyện kiếm, mặc dù chỉ là những chiêu thức đơn giản nhưng thân thể Hạ Vân Du lại linh hoạt lên rất nhiều.
Thấy thời gian không còn sớm, Hạ Vân Du liền chạy vòng về nhà, buổi sáng Điền thúc đã xuống núi từ sớm, nàng đã hứa giúp người trong coi cây thảo dược, nếu nàng không về tưới nước kịp thời nó sẽ chết.
Nhắc đến thảo dược nàng lại thấy kì quái, cây thảo dược Điền thúc trồng phải tưới nước vào lúc trời nắng gắt, lại phải dùng sương lúc sáng sớm để tưới, chăm sóc nó còn khó hơn người.
Nhưng nàng không thể làm gì khác, thảo dược này có tác dụng ngăn ngừa sự tấn công của các con thú, vì tính mạng nàng đành chịu cực.
Đang mãi suy nghĩ, không để ý nhìn đường.
' Soạt soạt..a..ầm '
Hạ Vân Du nén đau đớn đứng dậy, xoa xoa cái mông đau đớn, cái miệng nhỏ nhắn buồn bực lẩm bẩm, nguyền rủa người đặt ra bẫy.
'Nhàm chán không có chuyện gì làm sao? Tính trả thù xã hội à?.....' Mặc dù tức giận nhưng giọng nói vẫn cứ ngọt ngào, nghe vào tai cứ như là đang làm nũng.(- _-|||)
Hạ Vân Du bình tĩnh lại, đưa mắt quan sát xung quanh, cái hố rộng khoảng hai thước, cao gấp đôi Hạ Vân Du, dưới chân có rất nhiều vụng đất, bên thành không có dấu hiệu của xẻng đào, càng xem càng nghi hoặc.
Cái hố này có lẽ là dùng linh lực tạo thành đi, nàng đã xem qua sức tàn phá của linh lực rồi. Nhưng theo hiểu biết của nàng thì khu vực này không có tu sĩ nha.
' Ha ha..' Một giọng cười cực kì không có ý tốt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Vân Du.