[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 12



Vốn dĩ ở trong đứng thẳng cũng không xong, mà Vân Triệt lại bị chặn ngang, chân đứng không ổn định, y lảo đảo về trước một bước, nguyên bản nhánh tùng chi để ở trước yết hầu thiếu niên cũng theo thân thể mà đột nhiên lao về phía trước, nặng nề đâm vào.
"Rắc" một tiếng giòn vang, yết hầu thiếu niên không bị xuyên phá, mà ngược lại nhánh tùng chi trong tay Vân Triệt lại bị chẻ thành hai đoạn.
Bóng đêm yên tĩnh vây quanh hai người, tiếng nhánh tùng chi bị bẻ gãy vang lên bên tai, như lôi đình cắt qua yên lặng.
Một vầng minh nguyệt treo trên không trung, một hồ ánh trăng theo âm thanh mà lay động.

Bọt nước nhộn nhạo một mảnh, quanh quẩn bên thân người trong hồ.
Thân thể Vân Triệt bỗng nhiên lảo đảo về phía trước, không thể lấy lại cân bằng, mà theo bản năng nâng tay lên muốn bắt lấy thứ gì đó để mượn lực.
Lần giơ tay này, vừa lúc ôm chặt lấy thiếu niên trước mắt.
Khối thân thể bị Vân Triệt ôm chầm lấy kia, mềm dẻo lại hữu lực, nhưng nhiệt độ cơ thể lại hơi lạnh.
Trong đầu Vân Triệt nháy mắt trống rỗng, lúc hơi hơi phục hồi tinh thần lại, muốn đẩy người kia ra, thì bản thân đã bị hai tay hắn gắt gao ôm chặt.
Thiếu niên bên ngoài hơi lạnh, sau khi thân thể kề sát, cách y phục ướt đẫm, nhiệt độ cơ thể ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền đến.

Dòng nước hoàn toàn bao vây, từ bên ngoài thẩm thấu vào sâu trong thân thể.
Lần đầu tiên cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, một loại cảm giác khác thường lưu chuyển khắp người, trái tim bất giác đập loạn, giọng nói Vân Triệt có chút khàn khàn "Buông ra!"
Thiếu niên nói "Không."
Cự tuyệt đến dứt khoát như vậy, yên tâm mà thoải mái, không hề có nửa điểm hổ thẹn.
Lòng ngực gắt gao dán vào nhau, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập "Phanh phanh phanh" của đối phương.

Tim Vân Triệt cũng bất giác đập theo tim hắn, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng loạn, trong đầu cũng loạn thành một đoàn không cách nào gỡ ra được.
Đột nhiên, Vân Triệt tựa như nghĩ tới gì đó, nâng tay lên, một chưởng nặng nề đánh vào giữa lưng thiếu niên.
Phía sau truyền đến tiếng thiếu niên kêu rên, hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thập phần ủy khuất, nói "Sao mỗi lần như thế sư tôn người đều đánh ta vậy?"
Vân Triệt lạnh lùng nói "Còn không bỏ ra."
Thiếu niên nói "Không."
"Ngươi..." Tay Vân Triệt ở phía sau thiếu niên nắm chặt thành quyền, cắn răng hỏi, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Trong lòng thiếu niên yên lặng nói một tiếng "Làm ngươi.", nhưng lại không dám nói ra thành lời, trầm mặc một lát, hắn mới đáp "Không làm gì cả, chỉ muốn ôm ngươi một chút thôi."
Vân Triệt lạnh lùng nói "Buông ra.

Con mèo đâu?"
Khi y nói chuyện đều lạnh như băng cứng rắn như vậy, nghĩ cái gì thì liền nói thẳng cái đó, có thể sử dụng hai tiếng thì tuyệt đối không nói đến tiếng thứ ba.


Thiếu niên đáng thương hề hề nói "Kỳ thật, đồ nhi còn muốn làm một chuyện."
Nghe thiếu niên nói "Còn muốn làm một chuyện", Vân Triệt nhíu mày, trong lòng cũng cảnh giác bảy tám phần, không có chuyện tốt.

Bỗng nhiên cảm thấy bên hông buông lỏng, thiếu vẫn luôn gắt gao ôm chặc lấy y thế nhưng lại buông lỏng tay ra.
Chợt có được một cơ hội tốt để thoát thân, Vân Triệt vội vàng lui ra sau một bước, còn chưa kịp rời xa thiếu niên, sau ót đã lập tức bị một bàn tay túm lấy.
Lui không được.

Rời xa cũng không được.
Vân Triệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trên môi bị mềm mại ấm áp phủ lên, nhưng chỉ là như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ, rồi liền thối lui.
Một trận tê dại quỷ dị trong nháy mắt lan khắp toàn thân, thân thể Vân Triệt cứng đờ, đột nhiên mở to hai mắt.
Trước mắt là một mảnh đá vụn, ánh trăng sáng chói treo cao trên tầng sương trắng mờ ảo, toàn bộ thế giới đen trắng rõ ràng.
Cách đó không xa, Ninh Thi Ngọc ghé vào một cục đá lớn ngủ ngon lành, mà bản thân y vẫn còn đang ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Vân Triệt cảnh giác đảo mắt bốn phía, thân ảnh thiếu niên hoàn toàn không còn trước mắt nữa.
Vừa rồi, vậy mà lại là một giấc mộng.
Trong mộng một ôm một cái, còn có trước lúc tỉnh lại, trong một tích tắc kia, khi môi mỏng của thiếu niên chạm vào môi y, toàn thân quỷ dị mà tê dại một trận, thậm chí cả ngón tay cũng khẽ run lên.
Nghĩ đến điều đó, trán Vân Triệt bất giác đổ một tầng mồ hôi mỏng, lấp lánh dưới ánh trăng.
Vân Triệt ngơ ngẩn nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chạm vào môi bản thân một chút, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, rồi liền lập tức thả tay xuống.
Cái loại cảm giác này, quá mức chân thật.

Chẳng trách sau khi tỉnh lại, thân thể vẫn còn sót lại cảm xúc lúc đó, làm người ta không phân rõ cảnh trong mơ kia là thật hay là giả.
Hoảng hốt, thật giả khó phân.
Vân Triệt ngơ ngẩn nhìn bãi đá trước mắt, trong đầu lại tái hiện một màn trong mộng kia.
Sau khi cảnh tượng tái hiện không biết mấy trăm lần, Vân Triệt mới bỗng nhiên kinh hãi phát giác gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn lòng ngực bản thân.
Một con mèo đen đang êm đẹp ghé vào trên đùi y, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, ngủ rất ngon.

Khóe môi hơi gợi lên tựa hồ còn treo một tia ý cười, như là mơ thấy chuyện gì đó đặc biệt vui vẻ, còn phát ra âm thanh "Khò khè khò khè" sung sướng.
Nhìn mèo đen bình yên vô sự nằm trong ngực mình ngủ mơ, Vân Triệt âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Sau khi thoát khỏi cái cảm giác quỷ dị kia, Vân Triệt cuối cùng cũng khôi phục lý tính, quyết định đem mấy thứ vô dụng trong mơ vứt ra sau đầu, rồi nhớ đến đoạn tin tức nghe được trong rừng.
Một nam một nữ kia nói, "Đi Lư Châu trước", "Bách hoa đại hội", thực sự là một chuyện kỳ lạ, Lăng Trần Sóc thiết trí mộng cảnh, là cố ý dụ dỗ y đến Lư Châu.
Vân Triệt cũng từng tạo mộng cảnh để nhìn trộm ít việc, qua đó thấy được chân tướng, nhưng những cái đó đều là bản thân y cố ý làm.

Ỷ vào tu vi cực cao, không người nào có năng lực ảnh hưởng đến mộng cảnh của mình, cũng tuyệt đối không có khả năng làm giả, cho nên tin tức do thám được trong mộng là có thể hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng bây giờ khác với ngày xưa, nếu có người pháp lực cao hơn y, giống Lăng Trần Sóc vậy, cũng không phải là không thể cố ý tiến vào giấc mộng của y.
Trong lòng Vân Triệt suy tính một phen, nếu manh mối đã đoạn ở nơi này, cũng không có nơi nào khác có thể truy tìm, không bằng đến Lư Châu nhìn một cái đi.
Nếu hai người kia thật sự ở Lư Châu, tự nhiên là tốt nhất rồi.
Nếu Lăng Trần Sóc muốn chơi chiêu gì, trốn trái trốn phải cũng không hay, chi bằng liền chính diện giải quyết.
Lư Châu cuối xuân, Dương Hoa như tuyết.*
Đường phố hai bên đều là cây Dương cao lớn, một trận gió thổi qua, sợi Dương bay tán loạn đầy trời.

Trên nền đá xanh, tuyết trắng sớm đã tích một tầng thật dày, sợi Dương so với tuyết còn uyển chuyển nhẹ nhàng linh động hơn nhiều.

Gió thổi qua chỗ nào, là tuyết trắng trên mặt đất nơi đó cũng bị cuốn lên, tung bay theo gió.
Một mảnh tuyết trắng uyển chuyển nhẹ nhàng, lan tràn khắp trong đất trời.
Hoàng hôn buông trên đường phố, dòng người tới tới lui lui, tuy không thể so với Duyên Lăng Thành náo nhiệt, nhưng người cũng không tính là thưa thớt.
Một số người đi đường che mũi, ghét bỏ vẫy tay áo, nói "Cái sợi Dương đáng ghét này."
"Ta thấy đấu lạp của người kia thật ra cũng không tồi." Có một người đi đường vỗ vai bằng hữu bên cạnh, chỉ chỉ cách đó không xa, một bạch y nam tử đầu đội đấu lạp rũ y sa, trong lòng ôm một con mèo đen, nói, "Sau này ta cũng mang một cái đấu lạp như vậy, để mấy sợi Dương chết tiệt kia sẽ không bay vào trong mũi nữa."
Bằng hữu sôi nổi gật đầu tán đồng, nói "Đúng đó đúng đó, thứ tốt."
Kẻ mà mấy người đi đường kia chỉ, đúng là Vân Triệt.
Vân Triệt đi trên đường phố, một tay ôm mèo đen, một tay nhẹ nhàng che mũi nó.

Ninh Thi Ngọc đánh một cái hắc xì vang dội, oán giận nói "Ban đầu ta còn cảm thấy sợi Dương này rất xinh đẹp, giống với tuyết rơi vậy hắt xì ai biết hắt xì hắt xì..."
Vân Triệt không nói gì, vẫn như cũ đi về phía trước, ngừng chân trước một tiệm hàng.
Ninh Thi Ngọc nghi hoặc muốn mở miệng, chỉ thấy Vân Triệt quay đầu nhìn tiệm hàng bên đường.

Nàng theo ánh mắt y, cũng quay đầu nhìn cửa hàng đó, bên trên bán đều là mạn che mặt, mặt nạ, đấu lạp có rèm lụa, đồ vật che mặt chống bụi...
Sợi Dương ở Lư Châu quá nhiều, vậy nên mới có tiệm hàng chuyên môn bán loại đồ vật này.
Ninh Thi Ngọc cười rộ lên, trong lòng nở hoa, vội vàng chui đầu vào trong tiệm.
Bởi vì Lư Châu có nhiều sợi Dương, nên sinh ý tiệm hàng này rất tốt, người đến người đi, gần như là chen chúc gắp vài lần so với đường lớn.


Vân Triệt không có theo vào, chỉ ôm mèo đen đứng ở bên cạnh cửa, nghe âm thanh rao hàng ồn ào ven đường.
"Bán hoàng lịch, hoàng lịch đây, hoàng lịch dùng rất tốt nha, hôn tang gả cưới đều phải chọn ngày hoàng đạo."
"Tranh dán tường đây, môn thần thiên tiên, Quỷ Vương yêu thú, muốn cái gì có cái đó luôn, trừ tà tiêu tai."
Nghe được âm thanh rao hàng tranh dán tường, mèo đen trong lòng Vân Triệt tò mò nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy một nam tử dáng người thấp bé mặc áo nâu đứng trước quầy hàng, lật tới lật lui bức họa trừ tà trên quầy, nói "Cái bức họa này không giống a, rốt cuộc là linh hay không linh vậy hả?"
"Tướng mạo Bạch Thiên Hàn đích xác chính là như vậy." Quán chủ bán tranh dán tường nhiệt tình phân tích, "Mấy lão nhân trong thôn đều nói như vậy, quỷ quân Bạch Thiên Hàn lớn lên mặt mũi hung tợn, ba đầu sáu tay, đầy người đều là vảy rồng đao thương bất nhập, trên tay có đủ các loại đao thương kiếm kích đại thiết chùy, lớn lên còn hung ác hơn so với ôn thần trong miếu."
"Bức họa này chính là căn cứ theo lời các vị lão nhân lưu truyền đó, tuyệt đối chân thật có thể tin tưởng."
"Nhưng mà ta ở trà lâu nghe người kể chuyện nói, Bạch Thiên Hàn chỉ có một đôi tay à." Nam tử vóc dáng thấp bé đưa tay sờ sờ cằm, nhíu mày suy nghĩ một phen, gã chỉ chỉ mười tám loại binh khí trên bức họa, nói, "Hơn nữa trên tay y cầm cũng chỉ có một cây quạt, không có nhiều loại binh khí hoa hòe loè loẹt như thế a."
"Bạch Thiên Hàn chính là người trong một đêm tiêu diệt hết cả một tông môn lớn nhất Thập Tam Châu, một đôi tay có thể giết nhiều người như vậy..." Quán chủ bán tranh nói, "Người kể chuyện chỉ là tô vẽ cho y đẹp hơn thôi, lừa mấy nam tử thích nghe kịch là ngươi đó."
"Quỷ quân mà là một công tử sao." Quán chủ bán tranh không cho là đúng cười nhạo một tiếng, nói, "Còn cầm cả quạt nữa chứ."
Mèo đen từ Vân Triệt trong lòng ngực dò đầu ra, duỗi thẳng cổ xem bức họa vẽ Bạch Thiên Hàn trên quầy.
Trên bức họa là một nam nhân cao lớn uy mãnh, mặt mũi hung tợn, ba đầu sáu tay, vẻ mặt hung thần ác sát, giống nhau như đúc với bức họa của vị lão nhân chống gậy ở Duyên Lăng Thành.
Mèo đen không nhịn được mà nâng móng vuốt lông xù xù lên, che miệng cười trộm.
Chỉ thấy nam tử vóc dáng thấp bé xách bức họa khác lên, hỏi "Cái này lại là thứ gì đây?"
Quán chủ trả lời "Cái này là hỗn độn thần thú, đứng đầu sinh linh.

Loại thần thú này ngay cả rồng cũng không thể trêu chọc được, yêu tà quỷ quái nhìn thấy cũng phải đi đường vòng mà."
Nghe bọn họ nói đến hỗn độn thần thú, trong lòng mèo đen tức khắc dâng lên một loại dự cảm không lành, vươn đầu xem bức họa.

Chỉ thấy thần thú trên bức họa kia toàn thân đen nhánh, hình thể như hổ, tứ chi thô tráng, vuốt như loan đao, một đôi đồng tử màu xám bạc sáng như sao.
Trong bức họa bách thú quỳ sát đất, ở trước mặt nó mà giống như chỉ là một con kiến.
Thế nhưng lại có bảy tám phần tương tự với chân thân mèo đen.
Chưa từng gặp qua thậm chí chưa từng nghe qua loại thần thú này, nam tử vóc dáng thấp bé sửng sốt một chút, tinh tế quan sát bức họa một phen, gật gật đầu, nói "Dáng vẻ này xác thật rất uy mãnh, lợi hại."
Nam tử vóc dáng thấp bé cúi đầu lấy túi tiền trên eo, vừa lúc liếc ngang qua mèo đen trong ngực Vân Triệt, đột nhiên gã ngừng động tác lấy tiền, chỉ vào mèo đen cười vang "Ta nói thần thú này sao lại quen mắt như vậy, thần thú lợi hại như vậy cùng với con mèo trong tay y hình như là một nhà ha ha ha.

Ha ha ha, con mèo đen này nếu lớn một chút nữa thì chính là thần thú đi ha ha ha không mua không mua."
Nghe người nọ nói, tâm mèo đen nảy lên, sợ Vân Triệt bị hấp dẫn mà quay đầu nhìn bức họa kia, rồi nhìn ra điểm đáng ngờ gì đó.
Vân Triệt lại giống như là không nghe được bên kia nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm đường phố.
Mèo đen theo ánh mắt y nhìn về phía đường phố, chỉ thấy một nữ tử trùm khăn đỏ tươi, làn da ngăm đen, trong ngón tay thô ngắn cầm một cái lục lạc vàng nho nhỏ, trên lục lạc xỏ ngang một đoạn tơ hồng tinh tế.
Trước mặt nữ tử trùm khăn đỏ là quầy hàng bày đủ loại lục lạc, nàng ta phe phẩy lục lạc trong tay, phát ra một trận tiếng vang thanh thúy, thét to nói "Lục lạc lục lạc đây, đeo nó vào cổ chó mèo thì không sợ đi lạc, không sợ tìm không thấy nữa, trong nhà có chó mèo nhất định phải mua một cái a, một cái chỉ cần hai văn tiền thôi."
Vân Triệt nhìn chằm chằm lục lạc trong tay nữ tử trùm khăn đỏ, ôm mèo đen đi tới, nói "Một cái."
"Được, hai văn tiền một cái." Nữ tử trùm khăn đỏ đang muốn đưa lục lạc cho Vân Triệt, bỗng nhiên cong lưng lấy một cái lục lạc kim sắc lớn hơn còn khắc cả hoa văn ra, nói với Vân Triệt "Con mèo này của ngươi xinh đẹp như vậy, nếu không thì ngươi nhìn xem cái lục lạc hai mươi văn tiền này xem, ta bảo đảm trên trời dưới đất này chỉ một cái như vậy thôi, ngươi xem."
Nói xong, nữ tử trùm khăn đỏ ấn lục lạc một cái, mở nó ra, nói "Ngươi xem đi còn có thể mở ra nha, bỏ hương thảo hoa thơm gì đó vào, mèo con liền thơm ngào ngạt."
"Còn nữa." Nử tử trùm khăn đỏ khép lục lạc lại, cầm sợi tơ hồng giơ lên, quơ quơ trước mặt Vân Triệt, nói, "Ngươi xem, cái hoa văn này rất xinh đẹp."
Màu cam hồng rực rỡ dưới ánh hoàng hôn chiều muộn, lục lạc kim sắc ấm áp lại nhu hòa, hoa văn nho nhỏ nhô lên cũng thập phần động lòng người.
Vân Triệt lấy ra hai mươi văn tiền trong túi trữ vật, đưa cho nữ tử trùm khăn đỏ.

Rồi nhận lấy lục lạc kim sắc khắc hoa văn, thu vào lòng bàn tay.
Mèo đen rũ mắt nhìn lục lạc trên tay Vân Triệt, trong lòng bỗng nhiên khẩn trương một trận.
Lúc chưa thể thoát thân ở Duyên Lăng Thành, sư tôn đã từng đáp ứng sẽ tặng cho mình một món lễ vật.

Cho nên, cái lục lạc này là y đã tính toán đưa cho mình từ lâu rồi sao?
Trong ấn tượng, một lần duy nhất sư tôn tặng lễ vật cho mình, là hơn hai trăm trước, lúc y tặng Lam Thần Hoa một quyển sách, mình la hét ầm ĩ cũng muốn một quyển, còn nhất định phải giống nhau như đúc, vì thế sư tôn cũng đồng ý rồi.
Khi mình nhận được sách, còn vô cùng đắc chí mà nghiêm túc lật xem rất nhiều lần, sau đó mới phát hiện đó là một quyển gia huấn Lam thị mà tổ tiên truyền lại.
Cho nên cái lục lạc này, hẳn là cho mình đi, mèo đen nhịn không được nhìn đi nhìn lại lục lạc trong tay Vân Triệt.

Một bên chờ mong y đưa nó cho mình, một bên lại sợ y đưa cho người khác.
Mèo đen đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, nói "Sư tôn, đẹp không?"
Mèo đen ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Ninh Thi Ngọc mang một cái khăn che mặt tuyết trắng, tung tăng nhảy nhót chạy tới trước mặt Vân Triệt, nhìn lục lạc trong tay y vui sướng kêu lên "Oa thật xinh đẹp, lục lạc này cho ta đúng không?"
Mèo đen khiêu khích nhìn Ninh Thi Ngọc một cái, yên lặng vươn móng vuốt sắc bén như lưỡi câu ra.
Vân Triệt không nói, ôm mèo đen đi phía trước đi, lập tức vào một khách điếm.
Vân Triệt nói "Hai gian phòng."
Lão bản nương nhìn Vân Triệt và Ninh Thi Ngọc phía sau, khó xử cười nói "Chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng.

Nếu không ngại thì hai vị chen chúc một chút nhé?"
Mặt Ninh Thi Ngọc nóng lên, vội vàng nói "Đổi khách điếm đổi khách điếm khác."
"Khách quan, các ngươi có đi khắp toàn thành cũng tìm không thấy khách điếm nào còn thừa hai gian phòng đâu, đều đã đầy người rồi." Lão bản nương nhìn Vân Triệt nói, "Ta thấy các ngươi nên chen chúc đi, được không?"
Vân Triệt hờ hững.
Ninh Thi Ngọc hỏi "Sao Lư Châu lại đột nhiên hết phòng vậy, trước kia ta tới cũng không giống vậy mà?"

Lão bản nương đáp "Đương nhiên là vì bách hoa đại hội rồi."
Trong mộng cũng nghe nói đến "Bách hoa đại hội" này, không nghĩ tới lại có thật.

Không biết là cái dạng gì, Vân Triệt hỏi "Bách hoa đại hội thế nào?"
"Viên tông chủ của Nghiệp Nhai Tông chúng ta có được một kiện bảo bối có một không hai, nên mời mọi người đến giám định và thưởng thức nó, kêu là bách hoa đại hội." Lão bản nương kinh ngạc nói, "Cái này các ngươi cũng chưa nghe nói qua ư, vậy các ngươi tới Lư Châu làm cái gì, không phải vì cái này mà tới sao?"
Vân Triệt không đáp, chỉ nói một tiếng "Đa tạ", rồi mang theo Ninh Thi Ngọc ra khỏi cửa.
Khác điếm ở trung tâm thành quả nhiên đều đã chật ních, một gian phòng cũng không dư, hai người dọc theo đường phố đi hồi lâu, mà vẫn không đến điểm cuối, hoàng hôn hoàn toàn rơi xuống, bọn họ mới miễn cưỡng tìm được một khách điếm còn đúng hai gian phòng cuối cùng.
Vân Triệt ôm mèo đen vào phòng mình, rồi lấy truy tung phù trong túi trữ vật ra, gắp nó lại mấy lần, xếp thành một hình vuông nho nhỏ, mở lục lạc ra, bỏ truy tung phù vào trong, rồi lại nhẹ nhàng khép lục lạc lại.
Sau khi chuẩn bị xong, Vân Triệt vẫy vẫy tay với mèo đen đang ngồi xổm một bên nhìn mình nghịch lục lạc, nói "Lại đây."
Mèo đen thậm chí có chút chờ mong, trong lòng "Phanh phanh phanh" mà nhảy không ngừng, thập phần nghe lời mà đi tới tay Vân Triệt.
Vân Triệt đeo lục lạc lên cổ mèo đen, nhẹ nhàng buộc lại.
Vì tối qua trong mộng mèo đen bị Lăng Trần Sóc bắt đi, Vân Triệt thật sự không an tâm, nên mới nghĩ tới biện pháp này.

Như vậy, nếu thật sự xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể tìm đến nơi nó rơi xuống.
Mèo đen tinh tế mà cảm thụ tay Vân Triệt đang nhẹ nhàng đùa nghịch trên cổ mình, cách lông mèo thật dài, xúc cảm kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại làm tâm thần hắn nhộn nhạo cả lên.
Đặc biệt, chổ nào đó thật sự nhịn không được nữa rồi, mèo đen nheo mắt, vươn móng vuốt thật dài, từng chút bắt lấy khăn trải giường dưới thân.
Đây là lần đầu tiên y chủ động đưa mình đồ vật gì đó mà còn tự mình hạ truy tung phù lên, y nhất định là đặc biệt để ý tới mình rồi.
Sau khi đeo lục lạc lên xong, mèo đen vội vàng nâng móng vuốt, lắc lắc lục lạc trên cổ.
"Đinh linh."
Trên cổ mèo đen truyền ra một trận tiếng vang thanh thúy.

Ngôn Tình Sủng
Giống như bị thứ gì kích thích, bốn chân mèo đen đột nhiên nhảy dựng lên.
Mèo đen kích động nhảy nhót tung tăng trong phòng, từ trên giường đến xà nhà, từ xà nhà đến cửa sổ, từ cửa sổ lại nhảy đến bàn ghế, lại từ bàn ghế nhảy lên đùi Vân Triệt, toàn bộ căn phòng đều là âm thanh "Đinh linh" vang vọng.
Nhìn dáng vẻ cao hứng của mèo đen, khóe môi Vân Triệt hơi gợi lên, nói "Chờ một lát."
Nghe được thanh âm của Vân Triệt, mèo đen dừng lại nhảy lên xà nhà, cúi đầu, một đôi mắt màu xám bạc to tròn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Vân Triệt.
Vân Triệt nói "Ta sẽ lập tức quay lại."
Mèo đen bây giờ đang ở trên xà nhà, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nhìn Vân Triệt đứng dậy ra khỏi cửa, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, mèo đen lại đợi trong chốc lát, rồi mới hóa thành hình người.
Hắc y thiếu niên tóc dài rối tung, trên cái cổ thon dài trắng nõn, thình lình mang thêm một sợi tơ hồng, trên tơ hồng, cột một cái lục lạc kim sắc.
Thiếu niên ngồi trên đó, chống một chân, một chân khác treo trên xà nhà, nhìn cửa phòng đã đóng lại, hắn nhẹ nhàng câu môi.
"Tôn thượng." một đạo sương đen từ cửa sổ chui vào phòng, hóa thành hình người, đúng là đại hộ pháp, đại hộ pháp một quỳ gối dưới xà nhà, cúi đầu nói, "Trong thành đã che kín người của chúng ta, vạn sự đều đã chuẩn bị xong, nhất định có thể lấy được Bách Hoa Phiến về."
Thiếu niên khẽ gật đầu, tiếng vang thanh thúy từ trong cổ truyền ra.
Nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lục lạc, đại hộ pháp cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức khắc kinh ngạc mở to hai mắt, nói "Tôn thượng."
Bên môi thiếu niên mang theo một tia ý cười, hỏi "Đẹp không?"
"Đẹp." đại hộ pháp há mồm, căng da đầu nịnh hót nói, "Đẹp đẹp."
Thiếu niên bỗng nhiên giống hệt hài tử, nhướng mày, vui vẻ mà cười nói "Y đưa cho ta đó."
Đại hộ pháp vội vàng gật đầu, nịnh hót nói "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Thiếu niên lại hỏi "Mỗi ngày đổi hoa một lần, các ngươi có lười biếng không?"
Thiếu niên hỏi chính là sơn động mà hắn để nguyên thân của sư tôn, hoa tươi mỗi ngày đều phải đổi một lần, bảo đảm mỹ quan cảnh vật chung quanh.

Đại hộ pháp vội đáp "Thuộc hạ vẫn luôn canh chừng bọn họ, bọn họ tuyệt đối không dám lười biếng.

Mỗi ngày đều đổi hoa một lần, tất cả đều là hoa đẹp nhất, tuyệt đối không dám trộm..."
Đại hộ pháp còn chưa dứt lời, người bên cạnh bỗng nhiên "Chi" một tiếng.
Đại hộ pháp giật mình, quay đầu nhìn lại.
Cửa phòng cho khách bị đẩy ra.
Vân Triệt, đứng ở trước cửa..


Bình Luận (0)
Comment