Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 6



Người tới chặn đường Phương Triều Chu, còn đem roi dài huyền kim bên người rút ra, hung hăng đập vào mảnh đất trống bên cạnh.

Phương Triều Chu sửng sốt, vừa nhìn rõ mặt người nọ, a một tiếng, "Nhìn ngươi có điểm quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu a?"
"Hừ, không chỉ gặp qua, chúng ta còn nói chuyện." Người tới một thân đen, khuôn mặt non nớt lúc này lộ ra biểu tình hung tợn, "Mấy ngày trước ở thư phô, ngươi không trả tiền đã đi, làm hại ta trả nhiều tiền như vậy, hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi......"
Hắn còn chưa nói xong, một thỏi bạc liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thiếu niên dừng một chút, có điểm nghi hoặc: "Ngươi có ý tứ gì?"
"Xin lỗi, lần trước là ta sơ sẩy, thỏi bạc này hẳn đủ rồi đi." Phương Triều Chu ghét nhất phiền toái, cũng không thích cùng người tranh chấp, nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, hắn nguyện ý ra tiền.

Thiếu niên nghe vậy, tay cầm roi đối Phương Triều Chu hơi rút xuống, "Ngươi cho rằng chút tiền ấy của ngươi có thể tống cổ tiểu gia, cho rằng tiểu gia là khất cái sao?"
Nhưng một roi này rơi xuống không như hắn suy nghĩ, dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp bị quỷ ghét kia.

Thiếu niên cảm thấy chính mình không hiểu được gia hỏa này, một nửa nguyên nhân là bởi vì gương mặt kia của đối phương, cùng người trong lòng hắn Tiết Đan Dung nùng lệ diễm sắc mang tính công kích bất đồng, gia hỏa này xinh đẹp giống nước, nhu hòa dịu ngoan, không có góc cạnh, không có tính công kích, ở trong mắt hắn, phảng phất vạn vật thế gian đều tốt đẹp.

Hừ, thế gian này đáng ghê tởm như vậy, gia hỏa này dựa vào cái gì mà ôn hoà như vậy?
Gia hỏa này nên giống những người khác, nhìn đến hắn, hoặc là lộ ra biểu tình chán ghét, hoặc là lộ ra biểu tình sợ hãi, mà không phải như bây giờ, vô luận hắn làm cái gì, gia hỏa này phảng phất đều sẽ không sinh khí.


Công kích của hắn giống như đều bị ôn hoà của đối phương hoá giải.

Phương Triều Chu bắt được roi của thiểu niên, có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hắn như thế nào cũng là Thiên Thủy Tông Nhất Chỉ Phong nhị sư huynh, Thiên Thủy Tông đúng là thánh địa tu luyện, cho dù một năm này Phương triều Chu không có nỗ lực, tu vi vẫn là thong thả mà tăng lên, chặn công kích của tiểu ma tu vẫn còn dư dả.

"Vậy ngươi nói ta nên làm gì?" Phương Triều Chu dừng lại, "Đưa cho ngươi mấy quyển Tiết Đan Dung đồng nghiệp thoại bản?"
Tiểu ma tu trước mắt nghe được lời này, đôi mắt đều trợn tròn, nổi giận mắng: "Ngươi vô sỉ! Cư nhiên xem Tiết Đan Dung đồng nghiệp thoại bản!"
Phương Triều Chu:......!
Thời điểm hai người còn đang giằng co, Phương Triều Chu nghe được một tiếng "Nhị sư huynh".

Hắn chưa tới kịp quay đầu lại, đã phát hiện đôi mắt tiểu ma tu trước mặt đều thẳng, ngơ ngác mà nhìn phương hướng nào đó.

Phương Triều Chu cảm thấy buồn cười, cho nên khóe môi nhịn không được nâng lên, thời điểm cùng tiểu sư đệ nhà mình chào hỏi, ý cười kia đều chưa có giấu đi.

"Tiểu sư đệ, ngươi thi đấu xong rồi?"
Bởi vì Tiết Đan Dung phải thi đấu, cho nên bỏ mũ có rèm ra, lúc này còn chưa mang lại, y lãnh đạm mà ừ một tiếng, cũng không cho tiểu ma tu kia một cái liếc mắt, chỉ hướng Phương Triều Chu nói: "Nhị sư huynh, ta về khách điếm trước."
"Hảo, ngươi về trước đi." Phương Triều Chu muốn đi, nhưng hắn còn chưa có trả lời Tiết Đan Dung, phần đuôi của roi dài huyền kim trong tay hắn đã ở trên mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Tiết Đan Dung tựa hồ cũng chú ý tới cái roi kia, lạnh lùng nhìn lướt qua, mang lên mũ có rèm, trực tiếp rời đi.

Đợi y đi xa, tiểu ma tu kia mở miệng: "Ngươi là nhị sư huynh của Tiết Đan Dung?"
"Ân." Phương Triều Chu nhìn xuống roi, "Huynh đài, ngươi có thể khống chế roi của ngươi sao?"
Hiện tại roi này giống như làm nũng, không vỗ tay hắn, chuyển sang gãi ngứa lòng bàn tay hắn.

Tiểu ma tu khụ một tiếng, đem roi thu trở về, "Roi này là pháp bảo bản mệnh của ta, cho nên sẽ căn cứ vào tâm tình của ta làm ra phản ứng, ngươi ngu ngốc, không có kiến thức, quả nhiên người của Thiên Thủy Tông đều là đồ nhà quê."
"Nếu ta là đồ nhà quê, vậy Tiết Đan Dung là cái gì?" Phương Triều Chu cảm thấy buồn cười, nhịn không được trêu chọc đối phương.

Tiểu ma tu hừ hừ, "Hắn tự nhiên cùng các ngươi không giống nhau, hắn là bánh bao thịt."
Khó trách nhiều cẩu nhớ thương.

Tiểu ma tu nhìn Phương Triều Chu, nhấc cằm, "Nếu ngươi là nhị sư huynh của Tiết Đan Dung, ngày thường thấy y nhiều lần đúng không?"
Phương Triều Chu lắc đầu, "Tiểu sư đệ tính tình quạnh quẽ, từ trước đến nay thích độc lai độc vãng."
"Vậy ngươi cùng y cảm tình như thế nào?" Tiểu ma tu lại hỏi.

"Ngươi vừa thấy đó, y vừa mới chào hỏi ta, vì lễ tiết sư huynh đệ thôi, cũng không quen thuộc." Phương Triều Chu ẩn ẩn đoán được tiểu ma tu muốn làm cái gì, "Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi tiến vào cửa, ta thật sự làm không được, nhưng ta có thể nói cho ngươi nơi chúng ta ở, có thể gặp được y hay không, còn dựa vào bản lĩnh của ngươi."
Tiểu ma tu giống như không nghĩ tới Phương Triều Chu sẽ cho hắn địa điểm khách điếm, hắn chớp chớp mắt, móc ra một khối ngọc bài từ đằng sau, đưa cho Phương Triều Chu, "Đây là ngọc bài ngàn dặm, là một đôi, ngươi cầm một khối này, về sau chỉ cần ta liên hệ ngươi, nguwoi liền có thể nghe được thanh âm của ta."
Phương Triều Chu nhìn thoáng qua, không tiếp, "Ngươi muốn ta đưa cho tiểu sư đệ?"

"Không phải, cho ngươi." Tiểu ma tu dương cằm, vẻ mặt ngạo mạn, "Về sau chỉ cần ta liên hệ ngươi, ngươi liền phải trả lời ta, đương nhiên, ta hỏi ngươi khẳng định là hỏi sự tình của Tiết Đan Dung, lúc đó ngươi phải báo cáo hết cho ta."
Tiểu ma tu trước mắt tu vi không tính là cao, tính tình kém như vậy, còn thích sai sử người, cư nhiên lớn như vậy, còn không bị đánh chết, xem ra có hậu đài a.

Phương Triều Chu vốn dĩ cho rằng đối phương chỉ là một ma tu bình thường, nhưng hiện tại xem ra, đại khái là không phải.

Người tính cách như vậy, nhưng khá giống tiểu nhi tử của môn chủ Ảm Hồn Môn.

Tiểu nhi tử của Ảm Hồn Môn môn chủ tên là Lê Châu, bởi vì tính cách quái đản, giống như nữ nhi, lại là tiểu vai ác, cho nên có một đoàn fans, bất quá CP phụ thân hắn cùng Tiết Đan Dung càng nhiều hơn, bởi vì rất nhiều người cho rằng nếu Lê Châu cùng Tiết Đan Dung ở bên nhau, khả năng Tiết Đan Dung là công.

Dù sao, CP khả hủy bất khả nghịch!
Nguyên tác miêu tả lần đầu Lê Châu xuất hiện là dịch dung.

"Ta còn không biết huynh đài họ gì." Phương Triều Chu bán ra thử vây cá cá mặn.

"Ta họ Lê, ngươi kêu ta......!Lê Vong đi."
Ân......!
Đúng là hắn rồi.

Phương Triều Chu nghe vậy, quyết đoán tiếp nhận ngọc bài ngàn dặm, tiểu ma đầu Lê Châu này dễ đối phó, nhưng đại ma đầu cha hắn lại khó đối phó, dù sao cũng là vừa nhìn thấy Tiết Đan Dung, liền đem Tiết Đan Dung trói lại, còn ý muốn cưỡng ép y, cuối cùng bị Tiết Đan Dung thọc một phát vào tim, mới không có thành công.

Nhưng đại ma đầu này bị thọc tim cũng không chết, có thể thấy được tu vi hắn rất cao.

Tuy rằng đoạn cốt truyện này còn chưa có phát sinh, nhưng tiểu ma đầu đã bắt đầu ra cửa đi bộ, nhìn dáng vẻ mới đi ra khỏi cửa nhà đại ma đầu không lâu.

Đại ma đầu không thể trêu vào, cho nên tiểu ma đầu này cũng không dễ chọc.

"Ngươi thả ta, về sau mặc kệ khi nào ta tìm ngươi, ngươi đều phải trả lời ta." Lê Châu dung ngữ khí phân phó nói.

Phương Triều Chu gật gật đầu.

Lê Châu nghĩ nghĩ lại nói: "Ngươi thích Tiết Đan Dung đúng không? Đừng nghĩ phủ nhận, trên đời này không có ai không thích hắn, cha ta cùng ta đều thích hắn, bất quá ta cùng cha ta đã nói tốt, dung bản lĩnh của mình, cho nên nếu cha ta tìm được ngươi, ngươi không được nói ngươi nhận thức ta."
Phương Triều Chu cầu mà không được, lại gật gật đầu.

"Vậy đi, xem ra ngươi còn hữu ích, thả cho ngươi một con ngựa, ngươi đi đi."
Phương Triều Chu vừa mới đi hai bước, trên eo liền có roi quấn lê, thanh âm Lê Châu từ phía sau vang lên, "Đi nhanh như vậy làm gì? Ta nói còn chưa dứt lời đâu, tuy rằng ngươi thích Tiết Đan Dung, nhưng ngươi không được có ý tưởng không an phận với y, càng không được vọng tưởng gần gũi, hiện tại, lập tức, đem ngươi Tiết Đan Dung thoại bản ngươi trộm sở hữu giao cho ta."
Vì thế, Lê Châu cái gì cũng không lấy được.


Phương Triều Chu chỉ có một quyển Tiết Đan Dung đồng nghiệp thoại bản, bởi vì xem xong rồi, sớm đã tuỳ tiện ném trong góc xó xỉnh nào đó trong động phủ, làm sao mang ra cửa.

Lê Châu chưa từ bỏ ý định mà dò hỏi Phương Triều Chu, thấy thật sự không có, mới ngượng ngùng mà thu hồi tay, nhưng hắn ngoài miệng vẫn không muốn tha Phương Triều Chu.

"Ngươi quá vô sỉ, ngươi có phải cho rằng nững người đó viết đều không xuất sắc? Cho nên mới không xem? Cầm thú! Xấu xa! Dơ bẩn!"
Hắn một đường hùng hùng hổ hổ mà đi.

Phương Triều Chu thấy người đi rồi, lập tức thu hồi thoại bản, nhanh chóng đi về khách điếm.

Thời điểm hắn trở về, Đỗ Vân Tức đang đứng ở cửa khách điếm, nhìn thấy hắn trở về, lập tức liền đi lên đón, "Nhị sư huynh, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Phương Triều Chu có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, "Ngươi chờ ta? Chuyện gì?"
Đỗ Vân Tức không trực tiếp trả lời, mà nhìn xung quanh, sau đó bắt lấy cổ tay áo Phương Triều Chu, thấp giọng nói: "Chúng ta vào trong phòng nói."
Đúng lúc này, Phương Triều Chu đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt nhìn chằm chằm bên này, hắn hơi quay mặt, liền thấy được Tiết Đan Dung từ trên lầu xuống.

Tiết Đan Dung vẫn mặc y phục lúc trước, đi thẳng tới cửa, thời điểm đi ngang qua bọn hắn, Đỗ Vân Tức cũng chú ý tới Tiết Đan Dung, lập tức hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi đi đâu?"
Tiết Đan Dung ném xuống hai chữ, "Ra ngoài."
Đỗ Vân Tức nhìn bong dáng Tiết Đan Dung biến mất, biểu tình cô đơn thì không nói, còn khe khẽ thở dài, nhưng hắn rất nhanh liền bắt lấy cá mặn Phương Triều Chu đi về phòng.

"Nhị sư huynh, mau!"
Phương Triều Chu xem thoại bản nhiều, nghe những lời này nhịn không được nói.

"Không mau được, ngoan, nhịn một chút."
Chờ hắn đối diện với ánh mắt cổ quái của Đỗ Vân Tức mới kinh ngạc, ý thức được chính mình nói gì.

"Ta......!Ta nói ta hôm nay thi đấu, đứng quá lâu, chân hơi đau, đi không được nhanh." Phương cá mặn lộ ra nụ cười vô hại tiêu chuẩn của cá mặn.

Cũng may Đỗ Vân Tức không cùng Phương Triều Chu so đo, hắn mở cửa, đem Phương Triều Chu đẩy vào, lại nhìn xung quanh, mới đi vào phòng, đem cửa phòng đóng lại..


Bình Luận (0)
Comment