Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 127

Liễu Trinh lặng yên đóng cửa phòng, đi ra thư phòng.

Nàng biết chuyện của Tôn đạo trưởng là quan trọng nhất nên không thể quấy nhiễu, cũng không thể nghe nhiều. Sau khi đi ra, nàng cũng phất tay ra hiệu cho những thị vệ thối lui ra xa.

Sở Dương đến đây mục đích chính yếu nhất là thôi diễn công pháp, thu thập tài nguyên luyện chế đan dược để nâng cao tu vi, còn những chuyện còn lại chẳng qua thuận thế mà làm thôi.

Có một số chuyện thấy ngứa mắt, có mấy người để hắn chán ghét, cũng có nhiều thứ khiến hắn thở dài, tới đây một lần nên thuận theo tâm ý làm một phen thôi.

Không hổ thẹn, không hối hận, mọi chuyện đã làm không thẹn thiên địa, không thẹn lương tâm.

Sở Dương hết sức kích động hỏi: "Tôn đạo trưởng, thật thành công?"

Những ngày này, sau khi xử lý hết sự vụ bên ngoài thì Sở Dương liền ở chung với Tôn đạo trưởng để tiến hành lĩnh hội, chỉnh lý, phân tích, chỉnh hợp và thôi diễn, tuy có mô hình đại khái nhưng muốn thành công bước cuối cùng thì còn cần nỗ lực không nhỏ.

Không nghĩ tới hôm nay Tôn đạo trưởng lại mang đến niềm vui bất ngờ cho hắn.

"Ngươi đến xem!"

Tôn đạo trưởng không khách khí, trực tiếp nhấc bút viết xuống tâm pháp tổng kết.

Sở Dương chăm chú nhìn, không ngừng gật đầu

Tổng cộng tám ngàn câu bao quát cả người, thông hành khiếu huyệt, dệt thành một mạng lưới cực lớn, bao gồm mỗi một chỗ trong cơ thể.

Sau khi xem, Sở Dương trực tiếp nhắm mắt lại, lẳng lặng lĩnh hội, thuận thế suy luận, nghịch hành xác minh, suốt hai canh giờ hắn mới mở ta mắt, hết sức kích động nói: "Ta không phát hiện ra một lổ hổng nhỏ nào!"

Tôn đạo trưởng thoải mái cười, hắn mặt đầy mỏi mệt, y nguyên nói: "Vậy tốt rồi! Trước hãy khoan tu luyện, hai chúng ta tiếp tục thôi diễn xác minh, không thể để lọt một chút sơ xuất nào được, dù sao cũng là khẩu quyết tâm pháp, sai một ly đi một dặm ngay."

Sở Dương gật đầu, minh bạch đạo lý này, cổ tay khẽ đảo lấy ra mấy viên Nguyên Khí đan đại bổ, đưa tới trước mặt Tôn đạo trưởng, nói: "Hiện tại ngài phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng chưa xác minh được đã ngã xuống thì tội cho ta!"

Tôn đạo trưởng cười to: "Ha ha ha, chưa đến mức đó!"

Nói xong, Tôn đạo trưởng không chút do dự nhận lấy đan dược, hắn biết những thứ xuất từ tay phủ chủ tất nhiên là tinh phẩm trong tinh phẩm, thế gian khó gặp.

Lại một tháng trôi qua, trong thư phòng.

Sở Nhất báo cáo tình hình: "Sư phụ, đại giang nam bắc đều đã thu phục, ngoại trừ một số ít nơi núi hoang rừng sâu còn bang phái trộm cướp ra thì thiên hạ đã an bình. Tần tướng quân chém giết tám vạn đại quân Đột Quyết, đuổi đến tám trăm dặm ngoài thảo nguyên, dừng lại đóng quân, đánh cho Tất Huyền phe địch trọng thương. Đáng tiếc, do đại quân Đột Quyết quả quyết hy sinh để cứu hắn nên không giết được hắn."

Sở Dương nghe xong gật đầu, lại ra lệnh: "Như thế cũng không tệ, truyền hạ mệnh lệnh, để Tần Quỳnh trở về! Mặt khác, thông tri cho Từ Thế Tích tiêu diệt triệt để nạn trộm cướp trên giang hồ!"

Sở Nhất cẩn thận thăm dò: "Vậy còn Từ Hàng Tĩnh Trai và các miếu tự khác thì sao?"

Sở Dương khẽ híp mắt nói: "Tạm thời không để ý tới!"

"Rõ!"

Sở Nhất tuân mệnh rời đi.

Sở Dương lần nữa lĩnh hội công pháp được thôi diễn thành, trải qua một tháng xác minh, hai người mất ăn mất ngủ thôi diễn, rốt cục xác định phương pháp này đã đạt tới trình độ hoàn mỹ, có thể mở hai trăm bốn mươi khiếu huyệt quanh người, dùng ngũ hành bản nguyên của cơ thể làm gốc, lấy Ngũ Đế quyền làm khung đỡ rốt cục mà thành.

Có thể nói là Ngũ Đế quyền tiếp diễn.

"Lại đặt là Ngũ Đế quyền thì không thỏa đáng!"

Sở Dương suy nghĩ sâu xa một lát, xác định danh tự tâm quyết: "Từ nay về sau đặt là Ngũ Đế kinh!"

Ngũ đế cũng là ngũ hành, cũng là nơi bắt đầu, thỏa đáng hơn Ngũ Hành kinh.

"Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, không biết trên Thiên Vũ đại lục có cường giả nào mở ra được toàn bộ không?"

Mặc dù những công pháp trong truyền thuyết chỉ có thể mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, nhưng Sở Dương không quá tin tưởng, về phần thật giả thì khó có thể xác định, nếu như thật thì chỉ sợ lúc hắn chở lại sẽ chân chính thật là đệ nhất Tông sư.

"Tiếp xuống!"

Sở Dương lấy ra hai kiện trân bảo, tay trái nâng Tà Đế Xá Lợi, tay phải cầm Hòa Thị Bích, mắt lóng lánh, sau cùng thu vào: "Còn chưa phải lúc!"

Sau ba tháng, thiên hạ đại ddnihj.

Sở Dương cũng thuận thế lên ngôi tại Lạc Dương, diện nam tọa bắc, trở thành hoàng đế khai quốc tân triều.

Hắn sớm đã có kinh nghiệm, ngựa quen đường cũ nên không chút hoang mang, ngồi trên long ỷ nhìn qua văn thần võ tướng ở hai bên, lập tức định ra quốc sách cơ bản.

Văn võ phân lập, văn không hỏi quân, tướng không tham chính.

Thiết lập tả hữu nội các, tả phụ trợ xử lý chính vụ, không nắm quyền; hữu phân tích quân sự, dõi trông khắp nơi, không nắm quân quyền.

Đất đai cả nước thuộc sở hữ quốc gia, sau đó quy hạch một lần nữa để phân phối đất đai.

Đạo viện miếu tự phải đăng ký danh sách, chỉnh lý truyền thừa nộp lên trên một phần, phân chia đẳng cấp. Nếu như không nghe theo, đại quân đánh tới, chó gà không tha.

Khắp nơi trên cả nước khai mở học đường, chia thành giáo dục cơ sở và giáo dục cao đẳng, lại thiết lập võ giáo.

Đến khi công bố những chuyện tiếp theo thì đã qua ba canh giờ.

Cũng may những người ở trên triều đều sở hữu chút tu vi nên cũng không ngại mệt mỏi.

Sau cùng, chúng thần ca công tụng đức một phen, Từ Thế Tích đi ra.

Từ Thế Tích khom người nói: "Bệ hạ, hôm nay thiên hạ thống nhất, Đại Sở khai quốc nên không thể không có hoàng hậu trấn áp hậu cung, không thể không có người nối dõi Đại Sở vạn cổ ta."

Bọn người Lý Tĩnh, Tần Quỳnh cũng nhao nhao đi ra, quỳ gối đề xuất: "Bệ hạ, xin nạp hoàng hậu, định tứ phi, truyền thừa muôn đời, Đại Sở quang diệu thiên thu!"

"Chuẩn tấu!"

Sở Dương ngôn xuất pháp tùy, miệng vàng lời ngọc, một chữ liền định ra nhạc dạo. Sau đó quần thần thương nghị, định ra chi tiết các loại điều lệ, lễ nghi.

Một tháng sau, Sở Dương đồng thời nạp năm người.

Liễu Trinh làm hoàng hậu, không người nghi vấn.

Lạp nạp bốn phi tử, phân biệt là Quý phi Thương Tú Tuần, Thục phi Tống Ngọc Hoa, Đức phi Tống Ngọc Trí, Hiền phi Loan Loan.

Ngoại trừ Loan Loan có tranh luận ra thì những người còn lại đều bình thường, tuy nhiên Tống gia một môn hai phi khiến người ta hết sức đỏ mắt, nhưng Tống Khuyết ngược lại biết cách hành sự của Sở Dương, lúc này nộp lên đại quyền quân sự, chỉ đả nhận chức quan nhàn tản, lĩnh hội võ học.

Sở dĩ định ra Loan Loan cũng bởi Sở Dương thực sự thích tiểu nha đầu linh cơ cổ quái này, về phần sau này có gây ra chuyện ầm ĩ gì hay không, chỉ cần một ngày hắn còn tại vị thì sẽ không toát ra bọt nước gì.

Lại qua ba tháng, thiên hạ ổn định, Sở Dương cũng dần thoát khỏi tham chính, lại an ủi năm nữ một phen, rồi lập tức chuẩn bị bế quan tu luyện. Trươc lúc đó, hắn cho gọi Tần Quỳnh, Từ Thế Tích, Lý Tĩnh và Thạch Long tới.

"Bệ hạ, các thế ngoại tông môn như Từ Hàng Tĩnh Trai và những miếu tự y nguyên kháng mệnh không theo, có cần phái đại quân diệt triệt để bọn hắn hay không?"

Tần Quỳnh không biết Sở Dương nghĩ gì, tại sao lại lưu lại những tôn môn kia.

Đặc biệt là Từ Hàng Tĩnh Trai, cho đến bay giờ còn không có xử trí.

Sở Dương cười nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ thu thập bọn họ, trước không nên gấp gáp. Tiếp theo ta sẽ bế quan một đoạn thời gian, chờ khi tu vi đột phá lần nữa sẽ chân chính có thực lực trấn áp bát hoang, đến lúc đó triệt để san bằng bọn hắn!"

Lý Tĩnh cau mày nói: "Bệ hạ, với tu vi hiện tại của ngài, cộng thêm gần hai trăm vị Tông sư và mấy vị Đại tông sư của Đại Sở ta mà còn không thể trấn áp bọn hắn sao?"

Sở Dương nói ra tình hình thực tế: "Nếu như thế tất có thương vong, khả năng sẽ khiến cho những lão gia hỏa kia liên hợp lại. Đợi thêm chút thời gian đi, nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là toàn bộ thiên hạ, đông cực hạn đến bờ bên kia của hải dương; bắc cực hạn đến nơi rét lạnh; nam cực hạn đến tận cuối chân trời; tây cực hạn đến ngoài cát vàng!"

"Tuân mệnh!"

Mấy người đều kích động.

"Sau khi ta bế quan, các ngươi trấn giữ hoàng cung cho tốt! Từ Thế Tích, ngươi y nguyên phải giám sát thiên hạ, những miếu tự, tông môn như Từ Hàng Tĩnh Trai thì chỉ cần không gây ra nhiễu loạn quá lớn thì cứ mặc kệ đi!"

Sơ Dương định ra nhạc dạo, cũng bắt đầu một đợt bế quan tu luyện mới.

Chờ lần nữa ra, tất nhiên uy hiếp càn khôn.
Bình Luận (0)
Comment