Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 147

Trong một căn phòng thuộc một tửu lâu, Trương Thuần Chính đang uống rượu cùng hơn mười thủ hạ.

"Lão đại, bây giờ sao không cưỡng chế bắp ép tên tiểu tử kia lại?"

"Đúng đó lão đại, cần gì biết hắn có giết người hay không, kiếm đại cái cớ không được sao? Chờ bắt được rồi thì còn sợ hắn làm càn à?"

"Hôm nay trông thấy tiểu tử kia ta thật tức, nhịn không được muốn giáo huấn hắn một phen, bỏ qua quả thực quá mức đáng tiếc!"

Trương Thuần Chính uống một ngụm rượu buồn, nói: "Các ngươi tưởng ta không muốn bắt hắn hả? Hừ, ta hận không thể lập tức chém hắn, đáng tiếc, không có lý do chính đáng thì ta thật không dám động đến hắn."

"Lão đại, hắn rốt cục có lai lịch gì?"

Có người lại hỏi.

"Hắn là Sở Dương xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng!"

Lời của Trương Thuần Chính vừa dứt thì hơn mười người lập tức ngốc trệ.

Trương Thuần Chính châm chọc nói: "Sao? Sợ à?"

"Khụ khụ khụ, làm cùng lão đại thì đừng bảo là một tên nhà quê, ngay cả hoàng thân quốc thích thì chúng ta cũng từng bắt rồi. Chỉ là lão đại à, nếu muốn đối phó hắn, với thực lực và thế lực của ngài thì cũng không cần phải sợ hắn nhỉ?"

Trương Thuần Chính nói: "Không phải sợ hắn là do hai người bên cạnh hắn! Một người là tiểu vương tử của An Nhạc Vương, người còn lại là con cháu Nho gia, hai người bọn họ ở đây thì sao ta bắt người được. Hắc hắc, dẫu sao tên tiểu tử kia mới tới hoàng thành nên sẽ không kiếm được lợi lộc gì đâu, có quá nhiều người muốn đối phó hắn."

Ngay lúc này, Trương Thuần Chính cảm thấy một cỗ nguy hiểm ập tới, hắn lập tức không chút nghĩ ngợi, thuận theo cảm ứng trong minh minh mà tung ra một chưởng.

VÚT!

Trên cửa sổ, một đạo lưu quang lao tới, né tránh bàn tay bắn tới phía đầu Trương Thuần Chính.

"Không tốt!"

Trương Thuần Chính là một cường giả Đại tông sư, thực lực cường đại đáng sợ nên phản ứng rất nhanh, trên đầu hắn lập tức xuất hiện từng tầng từng tầng chân khí hóa thành tầng phòng hộ, tiến hành ngăn cản.

PHỐC! PHỐC!

Lưu quang lóe lên, không có bất kỳ cái gì ngăn cản, xuyên thẳng qua lỗ tai rồi ra từ chỗ khác.

Đây là một thanh phi đao đen nhánh, hơn mười người kia chưa kịp kinh hoảng kêu to thì phi đao xoẹt qua một đường vòng cung rạch cổ họng của tất cả mọi người, sau đó bay ra khỏi cửa sổ, mất hút trong bóng tối.

Không lâu sau đó, nơi này mới truyền ra thanh âm bối rối.

Đỗ Thiên hôm nay rất không cao hứng nên sớm đã đi tới một chỗ ở khác của hắn ở bên ngoài, ở đây, hắn bao nuôi ba tỷ muội một bào tam thai, mỗi người xinh đẹp mơn mởn.

Giờ phút này, bọn hắn đang phiên vân phúc vũ ở trên giường, sướng đến quên cả đất trời.

Quần chiến một hồi lâu, Đỗ Thiên nằm phơi bụng ở chính giữa thở hổn hển, ánh mắt của hắn đột nhiên nhíu lại, ném một nữ tử ở bên cạnh ra ngoài.

Nhưng phi đao lại khéo léo hạ xuống vòng qua nữ tử, bắn tới chỗ lỗ tai Đỗ Thiên.

BỘP!

Đỗ Thiên bắt lấy cơ hội này, vỗ một chưởng về phía phi đao.

Lòng bàn tay của hắn đã đen kịt một mảnh, tựa như thép tấm, không biết là tu luyện ngạnh công gì. Dạng chưởng lực này của hắn đã không biết đập nát bao nhiêu binh khí.

Hôm nay lại xuất hiện điều bất ngờ.

Chân khí trong lòng bàn tay không tạo được bất cứ tác dụng gì, lòng bàn tay cứng rắn dễ dàng bị phi đao xuyên qua, không đợi Đỗ Thiên tiếp tục phản ứng thì phi đao đã đâm vào mi tâm.

Đây là một tòa trang viên, chủ nhân là một người trung niên uy phong lẫm liệt, khí độ không tầm thường, hắn đang nghe quản gia bẩm báo: "Lão gia, Mã Hoa thất bại chết không toàn thây; Ngưu Cảnh cũng thất bại, bị đánh chết trong ngõ hẻm, linh khí trên hai người họ tự nhiên biến mất không còn tăm tích. Hôm nay ở cổng học viện hoàng gia, tiểu vương gia bị Sở Dương đánh bay chỉ với một quyền, còn đạp mặt!"

Người trung niên suy nghĩ sâu xa nói: "Sở Dương, một thanh niên huyện thành đạt được Khô Mộc tâm kinh, sau đó giết khỏi trùng vây, lại đột ngột xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng, việc này quá không bình thường. Lại dám lấy đi linh khí được ban thưởng của hai người Mã Hoa, nếu như không có cường giả bảo hộ thì hắn cũng quá mức kinh khủng."

Quản gia lo lắng nói: "Đúng thế, bây giờ tiểu vương gia liên tiếp thất bại, nếu để cho ngươi đi?"

Người trung niên không khỏi nhếch miệng, nhưng ánh mắt cũng lóe lên, nói: "Ài, tiểu vương qua trẻ tuổi nóng tính, bảo thủ, mà vương gia lại hết mực sủng ái hắn. Tuy nhiên, với thế lực của Vương phủ thì muốn đối phó tên Sở Dương kia sẽ dễ như trở bàn tay, chẳng qua là phải xem Vương gia dùng bao nhiêu phần lực thôi!"

Ngay tại lúc này, thân thể người trung niên đột nhiên chấn động, một quyền nổ vang bên trái.

PHỐC! PHỐC!

Lưu quang lóe lên, vị Đại tông sư này đã bị xỏ xuyên cổ họng.

Quản gia đờ đẫn, nối gót theo sau.

Chuyện giống thế phát sinh ở khắp các nơi trong Thịnh Kinh, không biết có bao nhiêu huyết hoa nở rộ.

Trong phòng, Sở Dương tẫy tay một cái, phi đao rơi vào trong lòng bàn tay, bị hắn thu vào trong Nạp Hư giới. Sau đó hắn tiếp tục khoanh chân nhắm mắt, hồi tưởng lại những thứ đã đạt được ở Tàng Thư các hôm nay.

Thời gian quá ngắn nên cũng không nhìn được nhiều lắm.

Ngày thứ hai, lúc tờ mờ sáng, hắn lại tiến vào Tàng Thư các lần nữa chứ không hứng thú gì với những thứ mà giáo tập chỉ dạy.

Cũng may là học viện quản lý lỏng lẻo, chỉ cần học sinh định thời gian đăng ký thì mặc ngươi tự do.

Trong Trấn Sơn Vương phủ.

Sở Cửu Dương đã khôi phục hoàn hảo, đang uống một bát linh dược thì thấy quản gia của hắn vội vã chạy vào, hắn lập tức hỏi: "Trương Phúc, có chuyện gì gấp hả?"

Trương Phúc khom người thi lễ, sau đó mới xoa xoa mồ hôi trên trán.

Sở Cửu Dương sầm mặt lại nói: "Trời sập?"

Trương Phúc cười khổ nói: "Cũng không khác lắm đâu tiểu vương gia!"

Sở Cửu Dương bất mãn nói: "Vậy còn không mau nói!"

Trương Phúc khóe miệng khẽ run, vậy vàng nói: "Đêm qua, quản sự Duyệt Tân lâu và ám tuyết Đỗ Thgiee cũng chúng ta chết đi; Trương Thuần Chính đội trưởng tuần về đội chết rồi, Trương Thiết mười tám Đại tông sư quy thuận chúng ta cũng chết cả rồi."

"Cái gì?"

Sở Cửu Dương biến sắc, bỗng nhiên đứng lên hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Trương Phúc cẩn thận nói: "Toàn bộ bọn hắn bị giết. Căn cứ theo kiểm tra thì là bị phi đao thuật lăng không ám sát. Tuy nhiên, điều quỷ dị là bọn hắn ở khắp các lại chẳng có liên hệ gì nhau, thân phận bí ẩn chẳng có mấy người biết bọn hắn là người của chúng ta, vậy mà tất cả ở trong một đêm, không, là trong thời gian một nhén nhang bị cùng một thanh phi đao, cùng một thủ pháp ám sát, gần như không có sức phản kháng."

Sở Cửu Dương đã ngồi xuống, lông màu nhíu lại: "Suy đoán của ngươi?"

Trương Phúc trầm giọng nói: "Trừ phi là cường giả siêu việt Đại tông sư ẩn tàng trong thành mới có thể khiến cho bọn hắn có chút phản kháng. Nếu thật nhự thế thì chỉ e không chỉ một người, nếu không căn bản không làm được. Nếu như là do Đại tông sư gây ra? Dù là những kẻ trên Đằng Long bảng cũng không có khả năng dễ dàng giết chết bọn hắn như thế được."

Nói đến đây, Trương Phúc khom người nói: "Tiểu vương gia, sự tình rất nghiêm trọng, cẩn phải kịp thời bẩm báo cho lão vương gia!"

Sở Cửu Dương gật gật đầu: "Được, đi theo ta!"

Trấn Sơn Vương phủ bỗng chốc trong chặt ngoài lỏng, dù trải qua trùng trùng điệp điệp loại bỏ cũng không tìm ra được hung thủ, thậm chí dấu vết để lại.

Cuối cùng lại liên tưởng đến Sở Dương!

Sở Dương biết khống chế phi đao, rất nhiều người biết chuyện này.

Họ lại mới gây thù kết oán với đối phương.

Có đầy đủ lý do nhận định là do hắn gây nên.

Chỉ có một chút không xác đáng là thực lực của đối phương như thế há có thể làm được chuyện này. Vậy thì có một khả năng khác, sau lưng Sở Dương này nhất định có cường giả khác.

Trấn Sơn Vương tự mình ra lệnh: "Trong ba ngày phải bắt cho được Sở Dương cho ta!"

Sở Dương không biết, hắn đã bị Trấn Sơn Vương theo dõi.

Trong Tàng thư các, hắn đang hấp thu tri thức như bị đói khát.

Hắn vốn trí tuệ vô song, ngộ tính kinh người, trải qua nhiều lần kinh lịch có thể nói lịch duyệt cực kỳ phong phú, nhưng ở phương diện võ đạo thì dù là Phong Vân, Tiểu Lý Phi Đao hay là Đại Đường cũng đều có hạn chế nhất định, khó có thể tận dòm thâm ý trong đó.

Bây giờ đạt được cơ hội nên Sở Dương sẽ không bỏ lỡ.

Tới gần giữa trưa, một thanh niên đi tới bên cạnh hắn.

Người tới cười rất ôn hòa, chào hỏi nói: "Ngươi là bạn học Sở Dương phải không?"

Sở Dương gật gật đầu: "Có chuyện gì không?"

Thanh niên giải thích nói: "Có người nóng nảy muốn tìm ngươi nhưng do đối phương không phải học sinh của học viện nên không được đi vào, thành ra nôn nóng đứng chờ ở cổng học viện, ta vừa lúc đi ngang qua nên hắn liền nhờ ta đến tìm người. Không phải sao, còn đưa ta một khối vàng nữa, chuyện dễ dàng như vậy ta tự nhiên phải giúp một tay, cũng kiếm chút tiền, lại thật vất vả mới tìm được ngươi ở chỗ này."

Sở Dương bỗng nhiên cười, hỏi: "Ngươi có biết hắn là ai không?"

Thanh niên suy nghĩ một chút, nói: "Dường như tên là Sở Thiên Thư!"

Sở Dương lại hỏi: "Vậy xin đa tạ, ngươi tên gì nhỉ?"

"À, ta là Mã Đắc Thảo!"

"Được rồi, ta nhớ kỹ ngươi!"

Sở Dương dứt lời thì chắp tay một cái, quay người mà đi.

Mã Đắc Thảo nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment