Lời vừa được thốt ra, mọi người đều kinh ngạc, nhóm người này thế nhưng lại dừng động tác, quay đầu lại nhìn thử.
Nhìn thấy thiếu niên đó, có người kinh sợ mà kêu lên một tiếng: “Là, là Tiêu Chiến Vũ!”Ba chữ Tiêu Chiến Vũ này, lập tức làm mọi người không dám phát ra tiếng động.
Tiêu Chiến Vũ cách đó không xa cười khẽ ra tiếng: “Một, hai, ba, bốn……”Anh vừa đếm tới 6, tất cả bọn chúng đều chạy mất tiêu không còn bóng dáng.
Hệ thống ngẩn ra.
Diệp Nhiễm cũng có chút nghi hoặc mà nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Người này rốt cuộc là ai, tại sao hệ thống không thể tra được thông tin về anh ta? Tại sao ở trường phổ thông số 1 thành phố B này anh ta lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy?Cô suy nghĩ một hồi, ý đồ muốn tìm trong mớ thông tin của Diệp Nhiễm về một nhân vật như người này, nhưng không có, cô tìm không thấy.
Cô thấp giọng hỏi hệ thống: "Cậu nói người đàn ông tôi phải công lược, rốt cuộc là ai?”Hệ thống hổ thẹn vạn phần: "Tôi cũng không biết…… chắc là vẫn chưa xuất hiện……”Nó đúng là một hệ thống vô dụng mà.
Lúc này Tiêu Chiến Vũ đứng trước mặt Diệp Nhiễm.
Anh nhướng mày, cười nói: "Cậu tên Diệp Nhiễm đúng không? Trả tôi 200 tệ.
”Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, nhìn thật kỹ anh ta.
Lai lịch không rõ, thông tin không rõ, cũng không thể phán đoán chính xác những người ban nãy có phải là do anh gọi tới hay không.
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì, thật sự là vì 200 tệ ư?Diệp Nhiễm: "Tôi đã nói rồi, có thể cho cậu 2 tệ, tìm một tiệm sửa xe sơn lại đi.
”Tiêu Chiến Vũ: “Không được, tôi muốn nguyên nước nguyên vị, không muốn đi tiệm sửa, như vậy sẽ rất khó coi.
”Diệp Nhiễm: "Tôi không có tiền.
”Tiêu Chiến Vũ: "Vậy cậu viết giấy nợ cho tôi đi, tôi không ngại cho cậu thiếu đâu, cũng sẽ không thu lãi của cậu.
”Diệp Nhiễm nhíu mày.
Cô không rõ tại sao mình lại trêu chọc phải một tên bám dính như kẹo mạch nha này, càng không rõ vì sao anh một hai phải đuổi theo cô đòi tiền.
Nhưng cô đã quyết định, không trêu chọc phiền toái.
Cô tới thế giới này là để làm nhiệm vụ, không phải để chơi với những con người tồn tại ở đây, ai mà biết thân phận của đối phương là gì chứ.
Cô móc từ trong cặp ra 10 tệ.
Trong những năm này, 10 tệ cũng có thể xem là một số tiền lớn rồi.
Cô đưa 10 tệ cho anh : "Tôi chỉ có 10 tệ, cũng chỉ có thể đưa cậu 10 tệ, không có nhiều hơn, có cũng sẽ không đưa cậu.
Nếu không thì cậu cứ đi tìm chủ nhiệm giáo dục hoặc hiệu trưởng cũng được, tùy cậu.
”Dù sao cô cũng nhất quyết không đưa hết.
Cô phải giữ lại để mua đĩa băng tiếng Anh và tài liệu!Tiêu Chiến Vũ nhìn 10 tệ kia, một chút cũng không chê bai mà nhận lấy, bỏ vào túi của mình, sau đó cười nói: "Tôi thu trước 10 tệ, còn 190 tệ, tôi nhất định sẽ từ từ thu sau.
Cậu yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt, sẽ không quên cậu thiếu tiền tôi đâu.
”Diệp Nhiễm: “Tùy cậu, muốn mạng thì có một, muốn tiền thì không có.
”Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm, cười khẽ ra tiếng, tiếng cười giòn tan, có một sự lười biếng nhưng gợi cảm.
Anh nhìn Diệp Nhiễm nói: “Mặt khác, tôi hy vọng bạn học Diệp Nhiễm đừng quên, vừa rồi là tôi cứu cậu, nếu không có tôi, bọn họ đã cướp hết tiền của cậu rồi hơn nữa còn sẽ hung hăng đánh cậu, cậu có tin không?”*************************Diệp Nhiễm mua đĩa băng tiếng Anh và máy nghe băng, ở thời đại này đĩa băng tiếng Anh vẫn còn tương đối quý, một đĩa băng giá tận 2 tệ, một cái máy nghe băng nhỏ và rẻ nhất cũng hơn 70 tệ, sau khi Diệp Nhiễm một hơi mua mười mấy đĩa băng, một trăm tệ Diệp Kiến Quốc cho cứ thế mà tiêu hết.
Kỳ thật nếu Diệp Nhiễm trực tiếp xin tiền Diệp Kiến Quốc để mua đĩa băng, Diệp Kiến Quốc hẳn là vẫn sẽ cho.
Chỉ là trong quá trình đó, đầu tiên ông ta sẽ hỏi xin tiền làm gì, mua đĩa băng sao không nói với em gái mày, trong phòng em gái mày nhiều đĩa băng như vậy, còn có máy nghe băng, nó có thể thay bằng máy sony cầm tay mày có thể mượn mà dùng.
Diệp Nhiễm biết, lòng tự trọng trước đây của mình cứ như thế mà bị xói mòn từng chút một.
Nhưng cũng có lẽ không ai sai hết, đều do bản thân cô ấy quá yếu ớt, và cô ấy cũng không có biện pháp để thừa nhận điều đó, cho nên đến cuối cùng tất cả đều hỏng hết.
Sau khi Diệp Nhiễm mua đĩa băng xong, cô vẫn luôn ở trong phòng nhắm mắt lắng nghe.
Cô nghe được một lúc lâu, lập tức hiểu rõ cảm giác của mình với những đoạn ký ức này, chỉ là nhất thời bị vùi lấp mà thôi.
Hệ thống cũng nghe chung với cô.
Vốn dĩ hệ thống muốn cùng cô tiến bộ, nói không chừng nếu nó học giỏi tiếng Anh thì sẽ có thể nhận nhiệm vụ tầm cỡ quốc tế thì sao.
Nhưng mà…… Rất nhanh, nó đã ngủ rồi.
Mơ màng sắp ngủ, vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn.
.