Đúng vậy, mục đích của cô là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm.Chính là mục đích thay đổi cuộc đời Diệp Nhiễm, chứ chưa bao giờ là mục đích chèn ép cuộc đời của người khácBiển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay, ai có bản lĩnh bao nhiêu thì thì lấy ra bấy nhiêu.Nếu thích Khâu Khai Sở thì sao không theo đuổi đi, còn chạy đến đây chất vấn cô làm gì.Diệp Nhiễm nói như vậy, Diệp Trác tức khắc có chút xấu hổ, da mặt cô ta càng ngày càng đỏ, cô ta cảm thấy Diệp Nhiễm là đang ghen ghét cô ta, hâm mộ đỏ mắt nên mới cười nhạo cô ta.Bất quá cô ta vẫn ngẩng đầu lên: “Diệp Nhiễm, vì là em gái của chị, nên tôi muốn nói cho chị biết, tính tình chị nên bình thản lại đi.
Chị…..”Cô ta nghĩ nghĩ, liền an ủi cô: “Chị sẽ gặp được người thích hợp với chị thôi, mà Khâu Khai Sở và chị không hợp nhau đâu.
Chị cũng không thích hợp với nhà bọn họ.”Tuy rằng Diệp Nhiễm cùng bố nhưng khác mẹ với cô ta.Tiền tài của mẹ cô ta sẽ không bao giờ cho Diệp Nhiễm một đồng, đó là không công bằng, nhưng quan điểm của cô ta và Diệp Nhiễm hoàn toàn bất đồng với nhau, giống như là trời với đất.Nghĩ đến đây, cô ta ngược lại có chút đồng tình với Diệp Nhiễm.Rốt cuộc cũng là chị em, cô ta cắn môi: “Chị, tôi nói thật đó, dù sao chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi chỉ là muốn chị hiểu rõ hiện thực mà thôi.”Diệp Nhiễm gật đầu: “Ừ, em càng thích hợp với nhà bọn họ, điều này tôi thừa nhận.”Cho nên cô nhanh đi giành lấy đi.Sau này, Khâu Khai Sở phát triển cũng không tệ lắm, nếu Diệp Trác có thể theo đuổi được Khâu Khai Sở, cùng cậu ta ở bên nhau, hẳn là khá tốt.
Đương nhiên, Diệp Trác có người mẹ kia làm hậu thuẫn, sau này cũng không thua kém ai, như thế nào cũng là bạch phú mỹ có thể hô mưa gọi gió.Nhưng mà cô nhanh nhẹn đáp lời lại khiến Diệp Trác hiểu lầm.Diệp Trác cho rằng cô đã tự sa ngã.Tiểu công chúa Diệp Trác đồng tình mà nhìn vết hồng hồng ghê người trên mặt Diệp Nhiễm: “Chị cũng thật là ——”Cô ta đột nhiên cảm thấy, thật ra mình cũng không cần thiết phải so đo cùng Diệp Nhiễm làm cái gì.Mẹ nói đúng, đời này Diệp Nhiễm sinh ra đã thua kém cô ta nên cô làm sao có quan hệ gì với Khâu Khai Sở được, cho dù có quan hệ, thì cuối cùng cũng sẽ chết từ trong trứng nước mà thôi, bởi vì thân phận và địa vị của cô như vậy làm sao có khả năng tiến vào nhà họ KhâuNhư vậy thật tốt biết bao.Ai kêu cô sinh ra là con gái quê làm gì, cô sinh ra chính là giãy giụa ở trong vũng bùn, so ra kém xa cô ta.Diệp Trác nghĩ đến đây, trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt, đồng tình nhìn Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, nếu chị muốn, tôi có thể giúp chị cầu tình, xin bố mẹ tha thứ cho chị…Diệp Nhiễm nhìn vẻ mặt thiện lương của em gái mình, im lặng một lát, vẫn nói: “Cảm ơn.
Nhưng mà không cần đâu.
Tôi không cần ông ta tha thứ.”*****************Ngày hôm sau, nửa bên mặt Diệp Nhiễm sưng lên.Buổi sáng lúc cô xuống lầu ăn sáng, cô cố ý dùng một cái khăn quàng cổ màu xanh đã cũ quàng quanh cổ che nửa bên mặt.Hoắc Hồng Anh nhìn chằm chằm Cô nhìn một lúc: “Nhiễm Nhiễm hôm nay cô muốn đi học sao?”Ánh mắt bà ta sắc bén, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như giọng điệu ngày thường nói chuyện với Diệp Trác.Diệp Nhiễm gật đầu: “Vâng, nhiều ngày không đi học rồi, con sợ không theo kịp các bạn."Hoắc Hồng Anh nghe được lời cô nói, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.Bà ta nhớ đến Diệp Nhiễm được nhất khối trong khi điểm của con gái mình chỉ hơn mười người.Điều này làm cho mỗi tế bào trong người bà ta đều không thoải mái, đối với bà ta mà nói, con gái bà ta thất bại làm cho bà ta khó chịu hơn là mình thất bại vậy.Thế nên bây giờ nhìn Diệp Nhiễm, bà ta tựa như đang nhìn một cái gai.Cái gai ấy đang đâm vào lòng ngực bà ta.Rõ ràng chỉ là một cây cỏ, đắn đo ở trong tay mình, một ngày nào đó nó sẽ khô khốc, nhưng giờ nó lại trở thành một cây gai đâm người.Nhưng mà đúng lúc lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bà ta biết là Diệp Kiến Quốc đang đi xuống, liền thong thả nuốt loại đau đớn này xuống, cười nói: “Cái khăn quàng cổ này của con hẳn là cũng sài nhiều năm rồi phải không? Hơn nữa màu sắc cũng không hợp lắm, dì cho con một cái khăn mới ha.”Diệp Nhiễm lắc đầu: “Dì à, cảm ơn dì, nhưng mà không cần đâu, cái khăn quàng cổ này là do mẹ con năm đó dệt, con vẫn muốn tiếp tục dùng."Hoắc Hồng Anh lập tức im lặng.Đời này, Hoắc Hồng Anh ghét nhất là mẹ của Diệp Nhiễm, có thể nói mẹ Diệp Nhiễm chính là vết nhơ trong cuộc đời hoàn hảo của bà ta.Hoắc Hồng Anh cúi đầu, ăn cơm, sắc mặt cũng trở nên khó coi.Diệp Trác ngồi bên cạnh nhìn Diệp Nhiễm, lại nhìn nhìn về phía mẹ mình, không dám hé răng, cũng cúi đầu.Lúc này, Diệp Kiến Quốc đi xuống lầu, ông ta như thường ngày ngồi xuống chỗ của mình, cầm lấy tờ báo, một bên uống sữa bò một bên xem báo.Nhưng mà trong lúc lúc ông ta lơ đãng ngẩng đầu, thấy được cái khăn quàng cổ trên cổ của Diệp Nhiễm.Ông ta nhìn một hồi, vẻ mặt lập tức thay đổi, trông vô cùng chật vật, mặt cũng đỏ bừng lên..