Dinh doong! Dinh doong!Nghe thấy tiếng chuông cửa, Chu Minh Viễn ra mở thì thấy Cao Thuỳ Anh
-Em chào anh ạ.
-Thuỳ Anh à, em tìm Nhi nhi đúng không? Vào đi.
-Vâng ạ
-Để anh lên gọi con bé.
Cộc cộc
-Nhi nhi, Thuỳ Anh đến kìa.
Chu Kiều Nhi trong phòng đang nhàn nhã đọc sách, nghe Chu Minh Viễn nói thì bực mình, nhớ lại chuyện Cao Thuỳ Anh bán đứng làm cô mất đi nụ hôn đầu liền muốn trừng phạt con bạn thân một phen.
-Em không muốn gặp, ca ca bảo nó về đi
-Nhưng mà...
-Em hiện tại không muốn gặp nó
-Thôi được rồi
Chu Minh Viễn cảm thấy thật kì lạ, chả phải hai đứa chúng nó rất thân hay sao, thế mà giờ lại như vậy, thật chả hiểu nổi mà!
-Con bé bảo không muốn gặp em, bọn em có chuyện gì vậy?-
-À, chắc là do nó vẫn còn trách em vì đã làm mất đi nụ hôn đầu của nó ý mà. Thôi em sẽ đền bù cho Kiều Nhi sau vậy, em về đây. Chào anh!- nói rồi bỏ đi luôn.
Chu Minh Viễn vẫn đứng đơ ra đó, trông thật thản nhiên nhưng ai biết trong lòng anh bây giờ đang rất hỗn loạn. Trong đầu hắn chỉ có một câu lặp đi lặp lại.
"Mất đi nụ hôn đầu!"Chỉ đó thôi mà hắn đã nghĩ ra viễn cảnh Chu Kiều Nhi sau này sẽ yêu một người đàn ông khác không phải hắn. Sẽ kết hôn và sinh con cho người đó. Chu Minh Viễn bây giờ mới hiểu được cảm giác thật sự của hắn đối với em gái mình. Đó không phải là tình cảm anh em bình thường mà là tình cảm của con trai dành cho con gái. Hắn đã quyết định sẽ biến Chu Kiều Nhi thành người phụ nữ của mình, để không ai có thể chiếm được người con gái anh yêu thương!
-Nhi nhi, anh mang nước cam cho em này!-
Thấy đồ uống yêu thích của mình, cô liền cầm cốc
-Cảm ơn ca- rồi uống gần hết
Bỗng nhiên, cơn buồn ngủ ập đến, điều cuối cùng Chu Kiều Nhi thấy là nụ cười khó hiểu của Chu Minh Viễn
------------------------------------
Đêm nay bầu trời đen nghịt, không có một ngôi sao nào. Trời cũng bắt đầu nhỏ từng hạt mưa nhỏ rồi lớn dần thành mưa to.
Ở trong một căn phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường kingsize có hai con người đang ôm lấy nhau
Người đàn ông hôn nhẹ vào môi người con gái, từ nhẹ lướt chuyển thành mạnh mẽ. Rồi lưỡi anh ta cậy hàm răng, quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương. Người con gái nằm dưới nhăn mày, hàng mi dài lay nhẹ chứng tỏ sắp tỉnh giấc
Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, đập vào mắt Chu Kiều Nhi là khuôn mặt phóng đại của Chu Minh Viễn.
"Ca ca đang hôn mình?"Chu Kiều Nhi thật không thể tin vào mắt mình. Vội đẩy Chu Minh Viễn ra cô lùi vào góc tường
-Anh làm gì vậy?
-Anh yêu em Nhi nhi- Chu Minh Viễn đôi mắt đầy dục vọng, nói hết tình cảm của mình
-Chúng ta là anh em ruột đó!-
-Anh không quan tâm, tại sao là anh em thì không thể yêu nhau chứ.
-Nhưng em đã có bạn trai rồi.-cô buột miệng nói dối, chỉ mong Chu Minh Viễn suy nghĩ có thể thấu đáo
Nghe cô nói thế, Chu Minh Viễn mặt đen lại, lòng đau như cắt
-Từ đêm nay thì không còn nữa đâu!-rồi tóm lấy chân cô kéo lại về phía hắn.
Vì thuốc mê vẫn còn ngấm, Chu Kiều Nhi không thể phản kháng lại, bị Chu Minh Viễn xé rách quần áo.