-Tại sao lại chết???-
-Tất cả là tại...
-Trần Lệ Băng!
Chu Kiều Nhi kinh ngạc, cái tên này đã lâu không có người dùng để gọi cô, cảm giác thật kì lạ.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông
"Hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi thì phải, sao anh ta lại gọi cô là Trần Lệ Băng? Hay là nhầm người?" Chu Kiều Nhi nhìn bốn phía, cũng chỉ có cô và Cooper ở đây thôi, nếu không phải gọi cô chẳng lẽ gọi anh ấy? Nhưng Trần Lệ Băng là tên con gái mà???
-Sao em dám đi với người đàn ông khác?-Trương Duy Khoa tức giận.
-Tôi...có quen anh sao?-cô nghi ngờ hỏi
-Mau đi theo tôi!-nói rồi kéo Chu Kiều Nhi đi để lại Cooper vẫn ngay ngốc ở đó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra
Đến một con hẻm vắng vẻ, anh đẩy Chu Kiều Nhi vào góc tường, lấy hai tay giam cô vào lồng ngực.
-Em không còn nhớ anh là ai sao?-
-Anh bị điên à, tôi làm sao biết được anh là ai chứ, tôi không có quen biết anh.-rồi cô lại chợt nhớ ra
-A, anh là giám đốc Trương!
-Không phải.-Trương Duy Khoa gằn giọng
-Trần Lệ Băng em nghe cho rõ đây. Kiếp trước em chỉ yêu mỗi mình anh và kiếp này cũng như thế. Đừng mong có thể trốn thoát được. Dù có ở chân trời góc biển anh cũng sẽ tìm được em!
-Anh là...-giọng nói cô run rẩy, thân thể lung lay như sắp ngã.
-Phải. Anh là Tịch Si Thần!
-Làm sao có thể chứ?-Chu Kiều Nhi không thể tin được trợn trừng mắt.
-Anh không biết tại sao và làm cách nào, nhưng chỉ nhớ được là anh đã chết và xuyên vào thân xác này.
"Anh ấy cũng xuyên không giống mình?"
-Tránh xa tôi ra!-Chu Kiều Nhi dùng toàn bộ sức lực đẩy anh.
-Anh xin lỗi vì đã khiến em đau khổ kiếp trước, tất cả là tại cô ta đã khiến chúng ta lâm vào bước đường cùng này. Anh nhận ra người anh yêu không phải cô ta mà chính là em. Kiếp này hãy để anh bù đắp cho em.
Chu Kiều Nhi cảm thấy đáng lẽ ra mình phải nên vui mừng mới đúng, câu nói này cô đã chờ từ rất lâu rồi nhưng đến khi nhận được thì lại chẳng có cảm giác gì cả. Có lẽ trái tim cô đã bị tổn thương quá nhiều, không bao giờ có thể hàn gắn lại được nữa
-Đã quá muộn rồi!-
Trương Duy Khoa nghe mà lòng đau như cắt, tự an ủi mình là cô chỉ đang nói giỡn thôi.
-Đừng có lừa anh, anh biết em yêu anh rất nhiều và anh cũng vậy, giờ không có gì có thể cảm trở đôi ta được nữa rồi.
-Xin lỗi nhưng tôi không thể.
-Vì sao chứ?-tim anh như sắp rơi ra khỏi lồng ngực
-Người con gái ngu ngốc yêu anh đến chết đi sống lại, người con gái chỉ muốn đứng từ xa ngắm nhìn và lặng lẽ bảo vệ anh mà không cần đáp trả-Trần Lệ Băng đã không còn nữa rồi. Bây giờ tôi là Chu Kiều Nhi, không còn liên quan gì đến Tịch Si Thần nữa. Kí ức của kiếp trước cũng nên quên đi rồi.
-Không! Tôi không cho phép em cắt đứt mối quan hệ của chúng ta. Em là của tôi.-anh gào lên đau khổ
-Vĩnh biệt!-cô quay người bỏ đi
-Tôi van xin em đừng đi có được không?-mắt anh lăn dài những giọt nước mắt mặn chát mà không hề hay biết
Chu Kiều Nhi hơi ngừng bước chân rồi lại đi tiếp.
Tình yêu vốn đã là một sự cay đắng, có người nguyện cho đi không cần nhận lại, dù vẫn biết đó là sai trái nhưng nhiều người vẫn lún sâu vào mà không có lối ra.