Xuyên Vào Phế Vật Nữ Phụ

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa đọc truyện vừa nghe nhạc ở đầu chương nha mng^^

------------------------------------

Cuối cùng cũng đến giờ khai tiệc, cha Chu lên phát biểu:

-Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc trưởng thành của con gái tôi và tôi rất biết ơn điều đó. Bây giờ con bé sẽ phát biểu vài lời.

Mọi người xôn xao, cố gắng tìm kiếm tiểu thư Chu.

Bỗng nhiên tất cả đèn trong Chu gia tắp rụp. Mọi người còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đèn chiếu vào giữa cầu thang. Tại đó một cô gái thong thả bước từng bước xuống. Mọi người nhìn theo phía ánh sáng và lặng im.

Cô gái đó là thiên thần hay sao?

Không. Chính xác là thiên thần sa ngã mới đúng.

Chu Kiều Nhi hôm nay rất đẹp!

Cô mặc chiếc váy màu đỏ trễ vai có thể thấy rõ thân hình chuẩn chữ S, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà. Tóc cô túm gọn ra đằng sau gáy, hiện ra cần cổ thon dài trắng ngần. Mặt không trang điểm gì nhiều chỉ đánh một lớp son màu đỏ. Hàng mi dài lay nhẹ mỗi khi cô chớp mắt trông thật sinh động. Nhìn cô vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ và riêng khí chất thanh cao lạnh lùng của cô đã hơn hẳn tất cả các cô gái ở đây rồi.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Phạm Ngọc Trâm nhìn mà tức đỏ mắt." Tại sao cô ta cái gì cũng hơn mình chứ???" Trong phút chốc ả không còn giữ được vẻ trong sáng của mình nữa. Và điều đó vô tình đã lọt vào mắt của một người...

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán

"Đó là tiểu thư Chu Kiều Nhi sao???"

"Người này là giả đúng không? Tôi nghe nói cô ta rất xấu xí lại hám trai mà?"

"Thật không thể tin nổi!"

Mặc kệ lời bàn tán xung quanh, cô coi như không có chuyện gì bước lên sân khấu.

-Chào mọi người, tôi là nhị tiểu thư Chu Kiều Nhi của Chu thị. Mong mọi người chiếu cố. Bây giờ xin mời tận hưởng bữa tiệc. Lời nói trong trẻo phát ra làm bao nhiêu con người ở đây chìm vào trong đó và tất nhiên cũng không thể thiếu một số người nào đó.

Buổi tiệc thật nhàm chán, cô liền cầm ly rượu vang bước ra ngoài sân.

Ở sau khuôn viên Chu gia có 2 cái cây cổ thụ rất lớn. Nhưng khổ nỗi nó chỉ được dùng như cái cột để treo xích đu.

Ngồi lên xích đu cô thẫn thờ nhìn lên trời. Màn đêm buổi tối thật đẹp, bây giờ trên trời đầy sao và gió thổi nhè nhẹ lay động lá cành hệt như đêm hôm đó vậy. Trong lòng cô lại man mác nỗi buồn, miệng cô chợt cất tiếng hát:

Come up to meet you, tell you I"m sorry

You don"t know how lovely you are

I had to find you

Tell you I need you

Tell you I set you apart

Tell me your secrets

And ask me your questions

Oh, let"s go back to the start

Running in circles

Coming up tails

Heads on a science apart

Nobody said it was easy

It"s such a shame for us to part

Nobody said it was easy

No one ever said it would be this hard

Oh, take me back to the start

I was just guessing

At numbers and figures

Pulling the puzzles apart

Questions of science

Science and progress

Do not speak as loud as my heart

Tell me you love me

Come back and haunt me

Oh, and I rush to the start

Running in circles

Chasing our tails

Coming back as we are

Nobody said it was easy

Oh, it"s such a shame for us to part

Nobody said it was easy

No one ever said it would be so hard

I"m going back to the start

Nguồn:The Scientist-Corinne Bailey Rae

Đây là bài hát yêu thích của cô ở kiếp trước, cô có thói quen cứ buồn là lại ngâm lời bài hát này.

-Em có chuyện gì muốn tâm sự sao?

Cô quay lại nhìn nói:

-Thế thì liên quan gì đến anh chứ Vương Hạo Nhiên?

-Tôi là hôn phu của em thì hỏi có sao chứ?

-Thật nực cười, tôi nhớ là tôi đã huỷ hôn với anh rồi mà, anh đừng có ăn nói bậy bạ.- Cô cười mỉa mai Vương Hạo Nhiên

-Em...-lòng hắn cảm thấy như đã đánh mất một điều gì đó rất quan trọng.

-Nếu em nghĩ muốn lạt mềm buộc chặt với tôi thì xin chúc mừng, em thành công rồi đó. Bây giờ gia đình chúng ta có thể bàn lại chuyện hôn ước.

-Anh bị ngu hay là giả điếc vậy?

-Lời nói nào của tôi nói muốn quay lại với anh chứ? Anh bị ảo tưởng hơi quá rồi đấy.- Nói rồi cô định bỏ đi thì bị một bàn tay kéo lại.
Bình Luận (0)
Comment