Edit: Trúc Điện chủ
Ánh nắng chói chang trên bầu trời thiêu đốt đất đai, vạn vật đều bị nắng đến hấp hối.
Trương Túc đi một đôi giày bằng ván gỗ chắc nịch, vung chân bước đi trên mặt đất, một bước vừa nhảy lên như nhảy điệu Tango.
Nữ đồng học dáng vẻ nhảy nhót của nàng, Trương Túc vốn bị mặt trời phơi đen nửa mặt, lần này thì hoàn toàn đen thui luôn.
“Không được nhảy.” Nhảy tới nhảy lui sẽ nhanh đói.
Nữ đồng nghe vậy thì quả thật không nhảy nữa, vò hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau, ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Trương Túc.
Trương Túc hùng hổ nói: “Chơi bài đáng thương với ta cũng vô dụng.”
Nhất Niệm đi tới dắt tay nữ đồng, khàn khàn nói: “Túc ca, ta sẽ trông nó thật kỹ.”
Lúc này Trương Túc mới gật đầu.
Trời này quá nóng, Trịnh Hương Lan ôm Cẩu Đản, Trương Túc sẽ không để cho nàng ấy phải ra ngoài. Vốn Trương Túc cũng không để nữ đồng đi ra ngoài, kết quả con nhóc này cứng đầu gần chết, nhất định ôm chân của nàng, nếu như mạnh mẽ đẩy nó ra, nó sẽ chỉ biết phát ra tiếng gào nhỏ, ra sức giãy dụa, dáng vẻ liều mạng kia làm Trương Túc thấy mà sợ.
Trương Túc không còn cách nào, chỉ có thể mang cả nó theo. Mang theo nữ đồng rồi thì không có khả năng bỏ Nhất Niệm lại được.
Bởi vì chỉ cần Trương Túc vừa mở miệng nói không cho Nhất Niệm theo, hắn sẽ khóc ngay!!!
Trương Túc:...
Trương Túc luôn cảm thấy tương lai của nàng sẽ không được tươi đẹp cho lắm.
Ôi, mang theo bên người hai tiểu đệ như này, sao nàng có thể mua đồ ăn từ trong cửa hàng của hệ thống chứ.
Con ngươi Trương Túc đảo một vòng, nói với Nhất Niệm: “Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi phía trước xem, không đi xa đâu, có nhìn thấy khối đá lớn kia không, ta chỉ đi quanh hòn đá đó thôi.”
Ánh mắt Nhất Niệm lấp lánh: “Túc ca, ta…”
Trương Túc xụ mặt: “Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Nhất Niệm nắm tay nữ đồng không nhúc nhích, Trương Túc tranh thủ thời gian, nhanh như chớp chạy đến sau tảng đá, tầm nhìn không thấy được Trương Túc, nữ đồng đầu tiên ngẩn ra, sau đó trong cổ họng phát ra tiếng gầm “Ô Ô” khá nhỏ, ra sức giãy tay ra.
Nhất Niệm cau mày: “Đừng nhúc nhích.”
Nữ đồng căn bản không nghe hắn nói gì, thân thể nhỏ bé cố gắng muốn chạy về hướng Trương Túc biến mất.
Ánh mắt thiếu niên sa sầm, thâm thúy tĩnh mịch, hắn chậm rãi đưa tay lên nhắm ngay vào gáy nữ đồng.
Lúc hắn sắp dùng hết sức ra tay thì Trương Túc đã ôm một đống rau quả dại quay lại.
“Hôm nay chúng ta thật may quá mà, ta tìm được đồ ăn trong góc kia.” Trong lòng Trương Túc chột dạ, nói ra những lời đến bản thân mình còn không tin cho lắm. Dưới sự hoảng loạn, tự nhiên nàng không phát hiện tư thế của thiếu niên và nữ đồng có chút không thích hợp.
Nữ đồng vừa nhìn thấy Trương Túc, lập tức tiến lên muốn ôm chân nàng, Nhất Niệm thuận thế buông lỏng tay ra.
Trương Túc chỉ cảm thấy trên người có một cơ thể nhỏ nóng hầm hập, nóng đến mức muốn mạng nàng.
“Tổ tông, hôm nay nóng muốn chết đây, ngươi ôm ta làm gì hả.”
Nhất Niệm duỗi tay: “Túc ca, để ta cầm đồ cho ngươi.”
Trương Túc cúi đầu nhìn nữ oa đang ôm đùi nàng không chịu buông, đành phải đưa rau quả dại cho thiếu niên, sau đó cầm lấy tay nữ đồng, hai người dắt tay nhau quay về.
Trịnh Hương Lan nhìn thấy bọn họ đã trở lại, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mới chú ý đến rau quả dại trong ngực Nhất Niệm, trên đường đi bị mặt trời thiêu đốt, rau dại đã héo.
Nhưng mặc kệ rau héo, cũng vẫn là rau dại.
Rau dại xanh biếc.
Trịnh Hương Lan rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt, cho dù nàng thật sự không thông minh thì cũng không phải đứa ngốc ngay cả những thứ bình thường đều không biết.
Trương Túc vừa mệt vừa khát, cầm túi nước lên, bên trong còn thừa một chút nước, nàng vừa định uống một hơi hết luôn, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy thiếu niên và nữ đồng, vì thế cố nén cơn khát chỉ nhấp một chút nước nhỏ, sau đó đưa túi nước cho Nhất Niệm: “Ngươi uống một ngụm đi, sau đó để lại cho nữ oa.”
Nhất Niệm cẩn thận đón lấy túi nước, ngửa đầu quý trọng uống một ngụm nước, sau đó ngồi xổm xuống trực tiếp đút chỗ nước còn lại trong túi cho nữ oa.
Trương Túc ngồi nghỉ ngơi ở chỗ râm mát, Trịnh Hương Lan ôm nhi tử ngồi ở bên cạnh nàng: “Chúng ta đã nuôi nữ oa một thời gian mà nữ oa vẫn không mở miệng nói chuyện. Ngươi lấy cho nó một cái tên đi, nói chung không thể cứ gọi nữ oa nữ oa được.”
Động tác của Trương Túc dừng lại, ánh mắt đảo qua nữ đồng, gần như khi Trương Túc vừa mới nhìn qua thì nữ đồng đã chú ý đến, lập tức nhìn qua, giang tay định chạy lại bên người nàng.
Da đầu Trương Túc tê dại: “Đừng qua đây.”
Nữ đồng hít mũi một cái, mặt mày tiu nghỉu, ánh sáng trong mắt cũng tản đi.
Trương Túc lại mềm lòng: “Không được động một chút là ôm ta thì ta sẽ cho ngươi đến gần.”
Nữ đồng gật đầu liên tục. Nhất Niệm buông nó ra, nữ đồng giống như con chim nhỏ vui vẻ chạy như bay đến bên chân Trương Túc, sau đó ngồi trên mặt đất, bàn tay nhỏ xíu túm lấy ống quần nàng, đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn Trương Túc.
Đôi mắt nữ đồng rất to, khuôn mặt lại rất gầy, nếu ban ngày còn đỡ. Đến buổi tối, Trương Túc bị nữ đồng nhìn như vậy, thật sự là sợ đến hoảng luôn.
Trương Túc hơi co chân, đến gần nữ đồng một chút, giơ tay sờ lên tóc nó, tóc của nữ oa vô cùng thưa thớt, tay chân gầy nhỏ như cành cây khô, riêng bụng nhỏ lại phình lên, người không biết còn tưởng rằng con nhóc này ăn nhiều nên béo bụng đấy.
Trước kia Trương Túc đã xem trên thời sự, đứa nhỏ ở đảo nào đó, lúc chết đói cái bụng còn cao hơn cả cổ. Đó là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, máu và protein trong cơ thể trẻ nhỏ giảm đi, cho nên áp suất thẩm thấu keo[1] cũng giảm theo. Hơi nước sẽ từ trong mạch máu thẩm thấu ra ngoài, đặc biệt là ở vị trí khoang bụng, nên sẽ hình thành bệnh trướng nước.
[1] Áp suất thẩm thấu keo: Thuật ngữ áp lực thẩm thấu “keo” được bắt nguồn từ thực tế là một dung dịch protein giống như một chất keo mặc dù thực tế rằng nó thực sự đúng là một phân tử. (Ai muốn biết rõ hơn thì google nhé các bạn).
Nàng mua thuốc ở cửa hàng hệ thống, nhưng nàng không dám làm quá lộ liễu. Đành phải lâu lâu tranh thủ lúc không ai để ý đút cho nữ oa, bây giờ tuy bụng nữ oa vẫn có hơi cao, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Động tác của Trường Túc vừa mềm mại lại dịu dàng, nữ đồng vẫn mở to mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện rõ sự ỷ lại.
Trịnh Hương Lan cười nói: “Đứa nhỏ này thật bám ngươi mà.”
Nàng ấy lúc đầu còn cõng nữ oa đi đấy, vậy mà trong mắt nữ oa chỉ có một mình Trương Túc thôi.
“Túc ca.” Ngay vào lúc Trịnh Hương Lan đang định nói gì đó thì một giọng nói khàn khàn chen vào.
Nhất Niệm đi đến bên phải Trương Túc, nữ đồng chiếm chỗ bên trái Trương Túc, Trịnh Hương Lan ngồi bên phải, nhưng mà giữa Trịnh Hương Lan và Trương Túc còn cách khoảng nửa người nữa, Nhất Niệm lập tức không do dự mà chen vào giữa.
Trịnh Hương Lan: …
Trương Túc: …
Dư nào dư nào, còn ngại nàng chưa đủ nóng có phải không hả.
Nhất Niệm co người ngồi xổm cạnh tay Trương Túc, ánh mắt mềm mại, nhu nhược, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Túc ca, đói bụng quá.”
Trương Túc hít một hơi thật sâu, kiềm nén nói: “Không phải ta đã đưa đồ ăn về rồi à?”
Nhất Niệm nhẹ nhàng lên tiếng: “Đồ ăn là Túc ca tìm được, chỉ có Túc ca mới có thể chia.”
Trương Túc ngẩn ra, sự tức giận đang trào lên trong lòng xì một tiếng tan ra.
Trương Túc đứng dậy trong lòng nhẩm tính số người, Hương Lan tẩu tử và Cẩn Đản tính phần một người, nàng là chủ lực tìm đồ ăn, chủ lực phòng vệ, có thể coi là phần một người, Nhất Niệm và nữ oa tính mỗi người… Nửa phần.
Nàng chia rau dại thành từng nắm đưa cho bọn họ, mỗi người còn được chia một phần quả dại
Trịnh Hương Lan quý trọng cắn vỏ quả dại, đút cho nhi tử ăn phần thịt quả.
Một lát sau, nàng ô một tiếng: “Rau dại này… Mặn này.”
Vẻ mặt Trương Túc đờ ra, bất chấp tất cả nói: “Vậy sao, ta cũng chưa nếm ra đấy.”
Lúc trước, sau khi dân chạy nạn làm loạn, thành trấn kéo dài hơi tàn gần như hoàn toàn đánh mất sức sống, bọn họ dùng những tấm gỗ vụn đến gần một cái tường coi như còn nguyên vẹn rắn chắc, dựng một phòng nhỏ, ban ngày có thể ngăn ánh nắng mặt trời, buổi tối có thể cản gió đêm, điểm này thì tốt hơn so với vùng hoang vu nhiều.
Trương Túc cũng không biết trong thành này có còn ai khác còn sống nữa không, dù sao thành quá lớn, trời thì nắng nóng như vậy, “Nhà” của nàng còn có trẻ nhỏ yếu đuối, bây giờ nàng không còn sức mà đi tìm, cũng không thể phân thân, mỗi ngày nàng chỉ nghĩ phải sống ra sao cũng đủ mệt rồi.
Cho dù mỗi ngày bọn họ chỉ ăn rau dại, cố gắng hết sức giảm bớt chi phí, nhưng điểm công đức vẫn trong tình trạng chi thì nhiều mà thu thì ít.
Nàng chia đồ ăn cho mấy người Nhất Niệm và Trịnh Hương Lan, dưới hoàn cảnh ác liệt như ở đây coi như là đang cứu mạng bọn họ, hệ thống sẽ cho điểm công đức, nhưng mỗi lần chỉ cho từng điểm một thôi.
Căn bản là thu chi không cân đối.
Lấy một ví dụ, nàng mua thuốc chữa bệnh cho nữ đồng ở tiệm hệ thống, đạt được 4 điểm công đức. Một lọ thuốc giá 5 điểm công đức, như vậy mà tính thì tương đương với Trương Túc chỉ tốn 1 điểm công đức là mua được lọ thuốc, mới bắt đầu nghĩ thì còn thấy sung sướng vì chiếm được tiện nghi của hệ thống.
Nhưng cảm giác sung sướng này lập tức tan vỡ khi nàng nhìn số điểm công đức của mình.
Hiện tại nàng chỉ còn 80 điểm công đức. Thoạt nhìn 80 điểm công đức có vẻ khá nhiều, nhưng bọn họ có mấy người liền, mấy cái tàu há mồm cần ăn, ai mà biết được hạn hán lúc nào mới hết chứ.
Bết bát hơn chính là phúc đến thì ít mà họa đến dồn dập.
Trương Túc ngủ một giấc đến bình minh thì bị một tràng âm thanh vù vù đánh thức. Ban đầu nàng còn tưởng rằng nữ đồng đùa giỡn bên tai nàng, mãi đến khi nghe giọng nói bất thường của Trịnh Hương Lan. Nàng lập tức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là châu chấu bay đầy trời đất.
Trương Túc chỉ nghe được tiếng gào tê tâm phế liệt của mình: “Lập tức chui xuống hầm!”
- -----oOo------