Edit: Trúc Điện chủ
Cứu một người, 5 điểm công đức.
660 người là 3.300 điểm công đức.
Hơn 3.000 điểm công đức, thoạt nhìn thì như rất nhiều, nhưng mà hiện tại đồng ruộng hoang vu, Hội huyện bị cướp sạch không còn, ngay cả bây giờ nhanh chóng gieo lúa mì vụ đông, dùng màng nylon để tăng nhiệt độ, bảo đảm nước vào phân bón, thì ít nhất 4, 5 tháng trước khi sang năm mới là sẽ không có đồ ăn.
Như vậy đồ ăn của những người này nhất định phải qua tay nàng mua sắm từ cửa hàng hệ thống, dù sao cũng là đồ ăn chắc bụng, miễn cưỡng có thể cân bằng được thu chi, nhưng mà muốn trồng trọt thì hạt giống, nông cụ, còn tu sửa huyện thành phải cùng đến công cụ…
Đúng còn, còn muối nữa!!!
Người nhiều, sức lao động nhiều, các loại tiêu hao kéo theo cũng nhiều.
Cũng may hệ thống không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giá muối cũng không cao lắm, nhưng mà Trương Túc luôn có cảm giác bị người khác quản thúc.
Trương Túc nhớ lúc trước còn mấy ngàn điểm công đức, hơn nữa lần này được hơn 3.000 điểm, hẳn là có thể được tám chín ngàn đi.
Nhưng mà lúc nàng nhìn đến giao diện cá nhân thì lập tức trợn tròn mắt.
Trương Túc lắp bắp: “Hệ… Hệ thống ca, ngươi… Ngươi… Ngươi có bug.”
Hệ thống: “...”
Hệ thống: “Ký chủ, lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi nha, hệ thống sẽ không xuất hiện lỗi.”
Lúc này Trương Túc mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nhớ đến trước đây mưa nhân tạo cũng xuất hiện giống như vậy.
Trương Túc: Ờmmmm …
Trương Túc làm bộ không có chuyện gì phát sinh, cố gắng bình tĩnh nói: “Lần này điểm công đức tăng là vì sao vậy?”
Hệ thống: Ngữ khí này ==
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ đoạt được một tòa huyện thành, khen thưởng 20.000 điểm công đức. Tung bông ~~~”
Trương Túc:!!!
Trương Túc: Wtm[1], trăm triệu lần không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy hy vọng sau khi trải qua con đường khúc chiết như vậy.
[1] wtm: Viết tắt của từ tiếng Anh What’s the matter, có thể hiểu là cái quái gì vậy.
Ha ha ha ha ha ha, cái này ổn nha.
Trương Túc vung tay lên để lại cho Từ Nam lương thực trong nửa tháng, còn cả hạt giống, nông cụ cùng công cụ tu sửa.
Nhất Niệm phân phó thay nàng: “Tuy huyện thành đã bị thiêu hủy, nhưng có vài đồ vật dọn dẹp một chút thì vẫn còn có thể dùng, có vài đồ hỏng rồi thì lấy làm củi đốt, cũng coi như đồ sưởi ấm.”
“Sau khi chúng ta trở về Xích Hạ, nhiều nhất một ngày sau sẽ sắp xếp người qua đây hỗ trợ.”
Từ Nam vội hỏi: “Nhất Niệm đại nhân, không biết Xích Hạ ở chỗ nào?”
Nhất Niệm chỉ rõ phương hướng cho hắn: “Vốn không xa, chẳng qua cách một ngọn núi nên không biết nhau.”
Từ Nam nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
Trương Túc mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đồ vật hình bầu dục: “Có chuyện gì thì phát tín hiệu.”
Từ Nam cảm động đến nước mắt lưng tròng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Túc, hay tay giơ lên cao quá đỉnh đầu tiếp nhận đạn tín hiệu.
Da đầu Trương Túc tê dại, nàng thật sự không quen được với việc người khác quỳ với nàng.
Cuối cùng Trương Túc để lại nhóm mười người Tần Thu Nguyệt cho Từ Nam, còn nàng và Nhất Niệm thì quay về.
Hai người đi ra khỏi Hội huyện một quãng xa, cẩm y hoa bào trên người Trương Túc biến mất thay vào đó là áo bông sợi gai.
Ngọc quan trên đầu cũng đổi thành dây cột tóc trắng, giống như từ thiên nga lập tức biến trở về vịt con xấu xí.
Trương - vịt con xấu xí - Túc không chút nào cảm thấy mất mát không tự nhiên, nàng thở dài một hơi.
“Mệt chết ta.”
Đôi mắt Nhất Niệm hơi mở, không nói gì mà lỗ tai tự nhiên đỏ lên, ấp úng một lúc mới lấy hết dũng khí nói: “Chưởng môn, Nhất Niệm nguyện đi bộ thay người.”
Trương Túc:???
Thân hình thiếu niên chợt lóe đã ở trước mặt Trương Túc, sau đó ngồi xổm xuống đưa lưng ra trước mặt nàng.
Trương Túc: Hóa ra đi bộ thay là cái này.
Thật ra Trương Túc có chút không được tự nhiên, Nhất Niệm cũng không lớn, để cho hắn cõng giống như nàng đang bắt nạt người ta vậy.
Nhất Niệm đợi một lúc trên lưng cũng không thấy nặng thêm, lỗ tai hắn đều đỏ hết cả lên rồi, quay đầu lại không tiếng động nhìn Trương Túc, một đôi mắt dường như chưa muôn vàn lời nói.
Trương Túc: Ta thua, chịu không nổi, chịu không nổi mà.
Nàng không do dự ghé vào trên lưng Nhất Niệm, trong lòng còn thương lượng với hệ thống: “Hệ thống ca, đợi chút nữa ngươi khống chế trọng lượng của ta nha…”
Trương Túc bám chắc vào giây phút cuối cùng cũng kìm được không hét ra tiếng.
Nhất Niệm dễ dàng cõng nàng lên, bước chân nhẹ nhàng: “Chưởng môn.”
Trương Túc: “Hử?”
Nhất Niệm nhếch miệng cười: “Không có gì, chỉ là muốn gọi người một tiếng, biết đây không phải là giấc mơ của ta là được rồi.”
Trương Túc nhẹ vỗ lên vai hắn: “Dưa ngốc nhỏ, giờ lại không phải buổi tối, mơ gì chứ.”
Nhất Niệm “Ừm” lớn một tiếng, đôi tay dùng sức ôm nàng càng chặt một chút.
Bây giờ là sau giờ ngọ, ánh nắng mùa đông chiếu xuống có chút độ ấm, chiếu lên trên thân thể hai người ấm áp dào dạt.
Bọn họ dần đi vào rừng núi, chung quanh tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng gió thổi lá cây.
Bước chân Nhất Niệm vững vàng, đi trong rừng núi mà như giẫm trên đất bằng, Trương Túc gần như không cảm thấy chút xóc nảy nào, tất cả đều yên tĩnh như vậy, nên nàng đương nhiên ngủ mất tiêu.
Trong lòng Nhất Niệm còn đang suy nghĩ tìm đề tài gì để nói chuyện với Trương Túc, kết quả bả vai trầm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn lại thì nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người nào đó đang ngủ.
Chưởng môn còn nhỏ những ngũ quan đã hiện lên đường nét tinh xảo ban đầu, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, hai má toàn thịt phúng phính, làm người ta cực kỳ muốn nắn bóp.
Chẳng qua ngày thường Trương Túc đều lạnh mặt trước mặt người khác, mọi người đều bị dọa sợ chết đi, nên chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn dung nhan của nàng.
Nhất Niệm nhỏ giọng nói thầm: “Người lợi hại như vậy, không gì không làm được, sao lúc này lại ngủ mất chứ.”
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt hắn lưu luyến trên mặt Trương Túc chốc lát sau đó quay đầu đi, khóe miệng cong lên.
…
Lúc gần đến Xích Hạ, Nhất Niệm đánh thức Trương Túc dậy: “Chưởng môn, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Đương nhiên hắn có thể lựa chọn cõng Trương Túc vào, nhưng mà như thế sẽ là vô hình đả kích đến uy danh của Trương Túc.
Trương Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, trong vô thức mang theo chút trẻ con mới tỉnh dậy: “Đến rồi à.”
Nhất Niệm nắm chặt tay, thật con mẹ nó đáng yêu quá đi mà.
Nhất Niệm: “Vâng.”
Trương Túc nhìn nhìn bản thân mình một chút, lại nhìn Nhất Niệm, hai đứa nhóc thiếu niên, vậy mà lại lộ ra một chút nghèo túng.
Lúc này rốt cuộc mới biết tác dụng của đội hộ vệ, ra trận giết địch có thể không cần bọn họ nhưng tăng thêm khí thế thì cần lắm nha.
Hệ thống chân thành kiến nghị: “Ký chủ mua một con ngựa cao to đi.”
“Danh câu, [Hình ảnh.jpg].”
Trương Túc:!!!
Con ngựa đẹp quá đi mà, vừa cao vừa to, một thân cơ bắp, chân ngựa vừa nhìn đã thấy rắc chắc có lực rồi.
Quan trọng nhất chính là nó có màu trắng bạc, cả người đều sáng lấp lánh, giống như được lắp cái kính vậy. Nói văn thơ chút thì đó thật giống như ngựa một sừng của thần thoại phương tây đi vào hiện thực vậy.
Khí chất cao quý lãnh diễm kia cực kỳ xứng với thiết lập Chưởng môn của nàng đó!!!
Danh câu vừa ra mắt, lập tức làm đồ nhà quê Trương Túc há hốc mồm.
Hệ thống: “Hãn huyết bảo mã thuần chủng màu trắng bạc, ngày đi ngàn dặm, có lực công kích cường đại, sức bật tốt, trung thành và tận tâm với chủ nhân, cả đời chỉ nhận một chủ.”
Trương Túc nghe đến nước miếng chảy ròng ròng, nàng gấp không chờ nổi hỏi: “Hệ thống ca, con hãn huyết bảo mã màu trắng bạc này bao nhiêu điểm công đức một con vậy.”
Hệ thống: “Không đắt, 5.000 điểm công đức.”
Trương Túc: “... Thực xin lỗi, làm phiền rồi.” Nghèo quá không xứng có hãn huyết bảo mã.
Hai tay nàng chắp sau lưng: “Đổi trang phục cho ta đi, nhớ phải làm chút hiệu ứng đặc biệt, dạng như tiên khí bay bay.”
Về phần danh câu, mua danh câu gì chứ, ngay cả ngựa nàng cũng không cưỡi, không mua.
Vì thế sau khi mọi người nhìn được một trận mây mù lượn lờ, thì thấy Chưởng môn đã ra cửa hai ngày đang mặc trang phục lộng lẫy phá sương mù mà đến.
Người nhìn thấy đều quỳ xuống đất, hô to: “Cung nghênh Chưởng môn.”
Nhất Niệm cúi đầu đi sau Trương Túc một bước, miệng mím chặt muốn chết, cuối cùng cũng áp được ý cười ở khóe miệng đi.
Trương Túc mang theo Nhất Niệm trở về phòng, vừa định nói với hắn gì đó thì một bóng hình lập tức vọt lại, nhưng khi sắp đến gần Trương Túc thì bị người ta nhanh chuẩn tàn nhẫn mà xách lên.
Nhất Niệm trầm mặt: “Trương Điềm Điềm, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ở trước mặt Chưởng môn không được vô lễ.”
Trương Điềm Điềm không để ý đến Nhất Niệm, vươn tay về phía Trương Túc: “Hai ngày không gặp Chưởng môn, ta rất nhớ.”
Trương Túc nói với Nhất Niệm: “Buông con bé ra đi.”
Nhất Niệm rất không tình nguyện, lúc thả người ra còn dùng tiểu tâm cơ ném Trương Điềm Điềm ra xa một chút, kết quả đứa nhỏ này nháy mắt đã nhảy đến bên chân Trương Túc mà ôm lấy rồi.
Trương Túc sờ đầu nhỏ của nó: “Ta cảm giác thân thủ của ngươi gần đây càng linh hoạt rồi đó.”
Trương Điềm Điềm: “Dạ dạ. Ta rất lợi hại đó.”
Nhất Niệm cười lạnh: “Có biết chữ không? Có viết thư được không?”
“Cái gì cũng không biết còn kiêu ngạo cái gì.”
Trương Túc/Trương Điềm Điềm: …
Trương Túc: Nói một câu thì thật ra nàng cũng không biết chữ phồn thể, càng sẽ không viết.
Thế mà nàng lại thành nửa mù chữ, thật khó chịu.
Trong lòng Trương Túc đang thầm nói, đột nhiên dừng lại, đợi chút, vì sao nàng nhất định phải học chữ phồn thể, mà không phải những người khác cùng nàng học chữ giản thể nhỉ?
Chữ giản thể rất dễ học nha, còn cả chữ số Ả Rập, cộng trừ nhân chia, những thứ này vận dụng vào cuộc sống thực tế có tác dụng rất lớn nha.
Trương Túc: “Nhất Niệm, ta muốn mở học đường.”
Nhất Niệm: …
Nhất Niệm cảm thấy Chưởng môn thật là ngây thơ hồn nhiên, thích nhất là theo chân bọn
họ nói đùa.
Nhất Niệm uyển chuyển nói: “Chưởng môn, hiện tại lương thực trong đất còn chưa thu hoạch được, tất cả đồ ăn đều từ trong tay người mà ra, hơn nữa, xây Ổ Bảo, xây tường đất, đào mương máng, những cái này đều cần sức người.”
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều phải làm việc, dưới loại tình huống này ai mà nguyện ý đi học đường chứ.
Trương Túc nhìn nữ oa, hiển nhiên tâm ý đã quyết: “Ta vẫn muốn mở, chỉ cần có bảy tám người học thì không tính là thất bại rồi.”
Nhất Niệm nghẹn lời, nhưng Chưởng môn đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Nhất Niệm: “Vậy được rồi.”
Hắn nghĩ, nếu đến lúc đó không ai đi học, Chưởng môn nhất định sẽ bị mất mặt, hắn nhất định phải kiên nhẫn an ủi Chưởng môn, nếu có thể nhân cơ hội mà kéo gần quan hệ của hai người bọn họ thì càng tốt.
Nhưng hắn phát hiện hắn đã nghĩ nhiều rồi, học đường không thiếu người.
Bởi vì Chưởng môn nói đi học đường biết chữ, mỗi ngày có thể được nửa cái bánh bột ngô.
Đây là chuyện tốt, mọi người đều hận không thể đi được đó. Mí mắt Nhất Niệm nhảy lên, không thể như vậy, như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Đặt nặng thứ khác thì những người làm việc nặng sẽ cảm thấy không công bằng.
Nhưng mà náo động mà Nhất Niệm cho là sẽ xảy ra cũng không tới, bởi vì ngay sau đó Trương Túc tuyên bố, phàm là người làm việc nặng, một ngày hai bữa cơm sẽ đổi thành ba bữa cơm, cơm trưa và tối đều là cơm khô, bữa buổi trưa còn có thức ăn mặn.
Không chỉ như vậy, chờ xây xong Ổ Bảo và tường đất, mương máng đào tốt, người tham dự đều có thể được chia ba mẫu đất.
Không phải là đất của Chưởng môn, mà là đất thuộc về chính bọn họ.
Đến lúc đó chỉ thu một thành thuế.
Tin tức này vừa công bố ra, không khí vốn đang khẩn trương liền biến mất, khắp lãnh địa nơi nơi đều vui mừng khôn xiết.
Không ai có thể nói hết được tầm quan trọng của đất đối với cây trồng. Chỉ có đất, chỉ có cày cấy thu hoạch lương thực ở đồng ruộng mới có thể làm cho bọn họ có cảm giác an toàn.
Trương Túc nhìn mọi người, trong lòng cũng rất cao hứng. Vừa mới thu vào được 20.000 điểm công đức, hơn nữa còn mấy ngàn điểm công đức ban đầu, tổng là gần ba mươi ngàn.
Điểm công đức lấy của người dân, cũng nên dùng cho người dân.
Trong lòng người của đội hộ vệ cũng ngứa ngáy, rối rít đi tìm Nhất Niệm: “Nhất Niệm đại nhân, chúng tôi có sức lớn, chúng tôi cũng muốn đi xây tường đất, xây Ổ Bảo, đào mương máng.” Bây giờ có sức khỏe đều là miếng bánh ngọt đó.
Mặt Nhất Niệm đen xì, tức giận nói: “Ánh mắt thiển cận.”
“Các ngươi là đội hộ vệ của Xích Hạ, là lực lượng vũ trang của Xích Hạ, càng là thanh đao trong tay Chưởng môn, thay Chưởng môn càn quét tất cả trở ngại, không nên đừng nên đánh mất thân phận của mình.”
Đây chính là chọn người cao giữa những người lùn, nếu đổi thành trước kia thì…
Bỏ đi, đám người vô tích sự trong Hoàng cung kia có tốt hơn quái đâu. Còn không bằng những người này nghe lời bớt lo.
Nhất Niệm vừa ra một gậy lại cho một quả táo ngọt: “Cứ huấn luyện cho tốt đi, chờ đến lúc có kẻ địch đến, các ngươi mỗi lần giết một địch nhân sẽ được ghi một công, đến lúc đó các ngươi đều có chỗ tốt không ít đâu.”
- -----oOo------