Trans: Bạch Lan Tửu
Trương Túc: Xấu hổ -ipg.
May là công lực làm mặt than của nàng đã tăng không ít nên mới không làm ra biểu tình thất thố.
"Các ngươi đang làm gì?" Giọng nói như gió lạnh cuốn theo tuyết, lạnh đến thấu xương.
Trương Hựu lập tức ngây ngẩn, khi hắn hoàn hồn lại thì Trương Túc đã ngồi ở chủ vị, ánh mắt nhìn về phía hắn đạm mạc, không chút độ ấm.
"Túc Túc." Hắn lẩm bẩm gọi, trên mặt lộ rõ bi thương.
Trương Túc âm thầm nói một tiếng xin lỗi với hắn ở trong lòng, nếu hiện tại nàng lẻ loi một mình thì có lẽ sẽ thuận theo cốt truyện mà nhận lại người nhà.
Nhưng hiện tại cốt truyện đã sớm lệch đi rồi.
Nàng cũng không còn cô đơn một mình, nàng là Chưởng môn của Xích Hạ, là tiên nhân bảo vệ Xích Hạ.
Tiên nhân là không thể đi xuống khỏi thần đàn, nếu không thứ đợi nàng chỉ có vực sâu vạn trượng.
Trương Túc: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì."
Trong mắt Trương Hựu phát ra ánh sáng: "Túc Túc."
Tần Khiếu cũng có chút khẩn trương: "Chưởng môn."
Trương Túc vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn hướng về phía trước, giây tiếp theo, trong tay nàng xuất hiện một bộ quần áo rách rưới và một ít trang sức.
Đồng tử của Trương Hựu co rút, bất chấp tất cả tiến lên cầm đồ vào tay, sau một hồi xem xét thì vừa khóc vừa cười, ánh mắt nhìn Trương Túc đều mang theo thỉnh cầu: "Túc Túc."
Đại công tử phủ Quốc công trước nay đều giỏi ăn nói, giờ phút này lại ấp úng không nói lên lời đến vậy, ngoại trừ hai chữ Túc Túc thì không còn nói được gì khác.
"Nàng rất vui khi có người nhà như các ngươi."
Giây phút tiểu cô nương chết đi đó, trong hồi ức đều là người nhà tốt đẹp.
Môi dưới Trương Hựu giật giật, hốc mắt hàm chứa ánh nước, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Túc Túc, đừng giận ca ca, mấy năm nay là ca ca không tốt, vẫn luôn không tìm được muội, khiến muội chịu bao khổ cực, thật xin lỗi."
Vẻ mặt Trương Túc bình tĩnh: "Trương... Hựu."
Nàng tạm dừng một chút.
Rồi sau đó, ánh mắt mềm mại xuống, nàng giơ tay vuốt đầu Trương Hựu, gần như dùng dịu dàng nói lời tàn nhẫn: "Nhìn rõ hiện thực."
Oanh ---
Phòng tuyến tâm lý của Trương Hựu hoàn toàn sụp đổ, nước mắt giống như nước lũ tràn bờ đê, cuồn cuộn rơi xuống, lại thêm hắn khóc không tiếng động càng khiến cho người nhìn đau lòng.
Thôi, coi như là thiếu nguyên chủ một phần nhân quả.
"Hệ thống ca, ngươi có thể tái hiện một đoạn hình ảnh của nguyên chủ không? Hoặc là nói... đi vào giấc mộng."
Hệ thống: "Có thể, ký chủ chuẩn bị đủ điểm công đức là được."
Trương Túc: "Ừ, đây đúng là hệ thống thật."
Trước mắt Trương Hựu tối sầm, cả người vô lực tựa lên vai Trương Túc.
Cùng lúc đó, trong phủ Quốc công cách xa ngàn dặm cũng xảy ra chút rồi loạn nho nhỏ.
Quốc công gia và phu nhân té xỉu.
Vệ thị rất tỉnh táo, bà biết mình đang nằm mơ, đây là một loại cảm giác thần kỳ.
Trong mộng, bà thấy trượng phu, nhi tử và nữ nhi bà nhớ thương ngày đêm.
"Túc Túc--- "
Bà tiến lên ôm người vào lòng, vốn cho rằng chỉ là hư vô nhưng không ngờ lại ôm đầy vòng tay.
Vệ thị vừa mừng vừa sợ: "Túc Túc, thật sự là con sao."
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười: "Là con."
Vệ thị khóc ròng nói: "Túc Túc, mấy năm nay con ở đâu, mẫu thân làm sao cũng không tìm thấy được con."
Trương Túc duỗi tay chỉ chỉ không trung.
Quốc công gia và Trương Hựu cũng nhìn theo phương hướng nàng chỉ.
Ý thức Trương Hựu vô cùng tỉnh táo, giờ phút này lại hận bản thân sao lại tỉnh đến vậy.
"Mặc kệ về sau mọi người lựa chọn thế nào con cũng sẽ đều che chở mọi người."
Thiếu nữ dùng mặt cọ cọ lên cằm Vệ thị, Vệ thị nghe ra hàm ý trong lời nàng, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy ra.
"Túc Túc, Túc Túc của ta."
"Đừng khóc, con có rất nhiều đồ vật mới lại cho các người xem." Thiếu nữ mở tay ra, bên trên xuất hiện một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo: "Mẫu thân trước nay đều thích ngọt, mau nếm thử đi."
Nàng lại nhìn về phía Quốc công gia và Trương Hựu: "Phụ thân và ca ca cũng mau qua đây đi."
Nàng lại lật tay đổi đa dạng đồ vật, trong tay cầm mấy cuốn sách đưa cho Quốc công gia và Trương Hựu, nói chuyện với bọn họ một hồi lâu.
"Về sau không cần khổ sở vì con, con rất tốt, thật đấy."
"Mẫu thân phải dưỡng thân thể cho tốt, người sẽ lại có một nữ nhi, muội muội rất ngoan ngoãn, cũng rất đáng yêu."
Vệ thị như đã khóc không thành tiếng, Quốc công gia ôm lấy thê tử, hốc mắt ướt át.
Trương Túc nhìn về phía Trương Hựu, tiến lên ôm hắn: "Ca ca tốt của ta, ta sẽ chúc phúc cho huynh cả đời trôi chảy, bình an hạnh phúc."
Trương Hựu: "Túc Túc..."
Trương Túc lui về phía sau hai bước, mỉm cười nhìn bọn họ, thân thể lại từng chút từng chút biến thành vệt sáng, bay về phía bầu trời.
"Túc Túc, Túc Túc đừng đi, Túc Túc---"
Vệ thị vừa kêu vừa khóc mà tỉnh lại, ma ma bên cạnh đỡ bà: "Phu nhân, người có ổn không, nô tỳ lập tức gọi đại phu."
"Không cần." Giọng nói Vệ thị khàn khàn, bà vẫy lui những người khác, sau đó lấy từ trong ngực ta một viên chất lỏng kỳ lạ.
Ma ma bên cạnh trừng lớn hai mắt: "Phu nhân, đây."
"Đây là Túc Túc cho."
"Đại nhân, phu nhân vừa mới tỉnh lại." Bên ngoài truyền đến tiếng tỳ nữ.
Ánh mắt Vệ thị lập lòe: "Để Quốc công gia vào đi."
Cửa phòng mở ra, sau khi Quốc công gia tiến vào, trở tay đóng cửa lại, ba bước gộp làm hai tiến đến, kế đó móc từ trong ngực ra một viên chất lỏng giống y như của Vệ thị.
Vệ thị lập tức lại khóc.
Quốc công gia trấn an bà: "Không sao, không sao, con bé sẽ tốt thôi."
...
Trương Hựu từ từ tỉnh lại, nhìn thiếu nữ ngồi cách đó không xa.
Khuôn mặt tương tự như vậy.
"Nàng có người nhà mới, cả đời sau này đều hạnh phúc bình an."
Trương Hựu nói giọng khàn khàn: "Ta biết rồi."
Trương Túc: "Ta đi đây."
...
Rốt cuộc vẫn là không đành lòng, vung tay lên, Trương Hựu cảm thấy trong lòng trầm xuống, vừa cúi đầu nhìn, hóa ra là một con búp bê ngọc chỉ lớn cỡ bàn tay, hình dạng chính là phiên bản thu nhỏ của Túc Túc.
Trương Hựu nháy mắt một cái, một giọt nước mắt rơi trên trán con búp bê, sau đó theo khuôn mặt chảy xuống, giống như người ngọc cũng đang rơi lệ.
Tần Khiếu đi qua vỗ vỗ vai Trương Hựu, hắn tức giận cười nói: "Cửu điện hạ, ngươi cũng thật thiếu đạo nghĩa." Dứt lời bèn đấm một quyền qua.
Tần Khiếu chịu đòn, hai người đối diện nhau, đều cười, rất có cảm giác gặp nhau cười một cái giải quyết ân oán.
Bên kia Trương Túc trở về hành cung nhưng vẫn chưa nghỉ ngơi.
Không biết có phải liên quan đến việc tiếp xúc với người nhà nguyên chủ hay không, trong nháy mắt vừa rồi kia, hệ thống rốt cuộc cũng bắt được dao động của linh hồn nguyên chủ.
Trước kia Trương Túc từng tốn điểm công đức để hệ thống hỗ trợ tìm kiếm, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Không ngờ hiện tại lại dễ dàng bắt được.
Trương Túc: "Hiện tại nàng ấy thế nào?"
Hệ thống: "Nàng bị vật thể không rõ bám vào, lúc trước đo lường kiểm tra không tìm được linh hồn của nàng cũng vì nguyên nhân này."
Trương Túc: "Có ý gì?"
Hệ thống: "Nói theo lẽ thông thường, nàng ta đi tiểu thế giới luân hồi, vốn dĩ nên là một đời bình bình thường thường vui vẻ hạnh phúc, hiện tại có biến số. Đại khái nàng từ tiểu cô nương bình thường biến thành nữ chủ ngược văn."
Trương Túc:!!!
Hệ thống hiếm khi tốt bụng giải thích thêm hai câu: "Nữ chủ ngược văn không dễ làm, có thể bắt được một tên cu li đều là một vốn bốn lời."
Lời này rất có ý nghĩa, bắt cu li, ai bắt?
Trương Túc chần chờ một lát mới hỏi: "Ngươi đã nói điểm công đức là thứ tốt."
Hệ thống: "Đúng vậy."
Trương Túc: "Chia điểm công đức của ta cho nguyên chủ đi. Không phải nàng ấy bị bắt làm nữ chủ ngược văn sao, ta đây lập tức cho nàng điểm công đức của ta, để nàng xoay người làm ngọt sủng văn phúc khí bao la."
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Ký chủ, ngươi thật là một kẻ tàn nhẫn."
Sau đó Trương Túc cảm thấy có thứ gì đó từ thân thể nàng bị rút đi mất.
Nàng cảm giác rất nhẹ nhàng, lúc sau lại cảm thấy "nhẹ nhàng" quá rồi, nàng bay.
Ý nghĩ về mặt vật lý Σ( ° △°|||)︴Σ( ° △°|||)︴Σ( ° △°|||)︴
Sau lại vẫn là hệ thống ra mặt, mới thả được "nàng" xuống.
Buổi tối hôm đó Trương Túc mơ một giấc mộng. Trong mộng là nguyên chủ sau khi chết, có một tiểu cô nương tuổi tác không hơn kém bao nhiêu lột đi trang phục và trang sức của nàng, sau khi hạ táng người xong thì ôm đồ chạy mất.
Chớp mắt sau đó chính là phủ Quốc công vô tình nhìn thấy trang sức quen thuộc, tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm lại được "đích nữ".
Không biết có phải do cốt truyện ảnh hưởng hay không, cô nương kia thế mà lại có mấy phần tương tự nguyên chủ, hơn nữa thời gian đã qua ba năm, lại có đồ làm chứng, cô nương kia được đón về phủ Quốc công.
Chẳng qua trong mộng Trương Hựu hết mực thương yêu muội muội lại rất lãnh đạm với vị "muội muội" mới được tìm về này.
Nhưng lại thật sự giống như cho rằng đây là "muội muội" của hắn.
"Trương Túc" kia đối với tân hoàng cũng chính là nam chủ vừa gặp đã yêu, gặp lại chung tình, không phải hắn thì không gả.
Vì lung lạc phủ Quốc công mà nhận "Trương Túc" làm phi tử, phân vị không cao không thấp, nam chủ đối với nàng cũng không nóng không lạnh, có tôn trọng, nhưng sủng ái thì không.
Trương Túc nhìn nam chủ, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại là biểu tình xa lạ. Thanh niên kia giống vương giả chân chính, sau khi mở rộng bờ cõi, chinh chiến thiên hạ, đánh hạ các bộ lạc nhỏ thì chăm lo việc nước, khai sáng thái bình thịnh thế.
Mà cảm giác tồn tại của nữ chủ làm Hoàng hậu cực thấp, mỗi lần xuất hiện đều là lúc phi tử thỉnh an, hoặc là Hoàng đế mệt mỏi qua chỗ nàng ngồi.
Trương Túc:...
Sau đó nàng đã tỉnh mất.
Nàng ngồi trên giường, nhớ lại cảnh tượng trong mộng một chút, đột nhiên không biết nên đau lòng cho ai.
Nguyên chủ đáng thương, nữ tử mạo xưng thân phận của nguyên chủ kia cũng không có bao nhiêu đáng giận, tốt xấu gì người ta cũng hạ táng thân thể của nữ chủ, sau khi trở về phủ cũng rất thành thật, không tác uy tác phúc.
Nhưng dường như toàn bộ phủ Quốc công đều không phát hiện ra chút vấn đề nào, dễ dàng tiếp nhận hàng giả, chỉ là thái độ lãnh đạm thôi.
Ôi, lại nói tiếp, nàng cũng là hàng giả thôi.
Hệ thống: "Ký chủ nghĩ gì vậy, ngươi và nguyên chủ đã kết nhân quả, thân thể này chính là của ngươi, nào có gì mà hàng giả với không giả chứ."
Trương Túc: Có, có được an ủi rồi (≧ω≦)
Tâm tình nàng tốt lên một chút xíu: "Hệ thống, ngươi vẫn khá tốt."
Hệ thống lạnh nhạt: "Về sau ký chủ hãy an phận kiếm điểm công đức đi, đừng nghĩ đến có hay không nữa, không nhìn xem bản thân đã nghèo thành cái dạng gì."
"Vèo--- "
Trương Túc cảm thấy trái tim mình như bị hung hăng bắn một mũi tên, thật mọe nó đau.
Một mình nàng không chịu nổi thống khổ này, vì thế bèn dùng gương truyền âm gọi Tần Khiếu đến.
Lúc Tần Khiếu nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi lấp lóe.
Trương Túc suy nghĩ một lát mới phát hiện trong lòng người này trống rỗng.
Đây đúng là hiếm có đó.
Nàng ra vẻ nghiêm túc ho khan hai tiếng: "Tần Khiếu..."
"Chưởng môn, ta sai rồi." Tần Khiếu cụp mi rũ mắt, rất giống cái túi trút giận.
Lời Trương Túc muốn nói ra miệng cứ như vậy bị ép nuốt ngược về.
Trương Túc:...
Rồi, rồi, cái gì đây!
Nàng hỏi: "Nguyên nhân."
Tần Khiếu: "Không có nguyên nhân."
Trương Túc: Tên lừa đảo.
Chẳng qua Trương Túc nhìn thoáng qua biểu tình của Tần Khiếu, môi mím chặt, nàng đã biết sẽ không hỏi ra được cái gì.
Nàng thở dài, ám chỉ: "Người Trương gia đều không tệ."
Tần Khiếu ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, tựa như đang đợi nàng nói câu kế tiếp, nhưng Trương Túc nói xong câu kia lại không nói thêm gì mà xoay người đi sang bên cạnh đọc sách.
Tần Khiếu nhướng mày.
Xem ra suy đoán lúc trước của hắn không sai, Chưởng môn không phải nữ nhi chân chính của Trương gia, nhưng nàng đúng là có cảm tình tốt với Trương gia.
Vừa hay, ấn tượng của hắn về Trương gia cũng không tệ, nếu về sau có thể mượn sức thì hắn cũng không ngại nhượng bộ nhiều hơn chút.
- -----oOo------