Ngày hôm sau là ngày nghỉ, nhưng vì Tô Vận cứ ba ngày hai lượt không có mặt ở nha môn, nên Thu Mộng Kỳ cảm thấy ngày nghỉ này có cũng như không.
Cô tự nhốt mình trong phòng, uể oải co ro như một đống rối rắm.
Trong mối quan hệ rối ren với Hạ Thiền, người vô tội nhất chính là Tô Vận. Nàng đã xui xẻo đến mức nào mới có thể bị hiểu lầm và tổn thương hết lần này đến lần khác chỉ vì liên quan đến mình, huống hồ trước đây thái độ của mình với nàng lại tệ hại đến thế.
Cô đang đắn đo, rốt cuộc có nên để Tô Vận biết chuyện Hạ Thiền đã đến hay không, nếu nói ra, Tô Vận có lại trở nên thấp thỏm bất an như hôm đó không?
Nhưng giấu diếm chưa bao giờ là một ý kiến hay, hơn nữa Hạ Thiền thật sự còn nợ Tô Vận một lời giải thích.
Chưa kể Hạ Thiền vẫn là một con người sống sờ sờ, xét theo những việc cô ta từng làm trước đó, Thu Mộng Kỳ không tin cô ta sẽ chịu yên phận làm Lưu nhị tiểu thư, lỡ một ngày nào đó lại gây ra chuyện gì, mà Tô Vận thì vẫn bị giấu trong bóng tối, vậy thì mới thật sự là nguy to.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cô cũng đã có quyết định.
Dù ba người sẽ phải đối mặt với một cuộc chạm trán đầy căng thẳng, nhưng nếu cứ tiếp tục lảng tránh, cái gai trong vết thương mãi không lấy ra, thì cơn đau cũng sẽ chẳng dứt. Chi bằng nói thẳng ra, cắt bỏ phần thịt đã hư, một lần cho xong.
Chỉ là, đối mặt với Hạ Thiền, trong lòng Thu Mộng Kỳ mang một cảm xúc vô cùng phức tạp. Cho tới giờ cô vẫn không thể tin được Hạ Thiền lại thâm sâu đến thế, từ năm mười lăm tuổi đến giờ, suốt mười một năm trời, cô ta đã giấu giếm biết bao chuyện, lại còn đem tất cả những việc mình đã làm đổ lên đầu Tô Vận.
Bị che mắt suốt hơn mười năm, giờ đây Thu Mộng Kỳ cũng không dám khẳng định mình thật sự hiểu Hạ Thiền.
Nếu người bị tổn thương là bản thân, có lẽ cô còn có thể rộng lượng mà tha thứ. Nhưng Hạ Thiền lại mượn danh nghĩa thích một người để vu oan và làm tổn thương một người vô tội khác, đây là hành vi vô đạo đức và cực kỳ ích kỷ.
Huống hồ người bị tổn thương ấy, bây giờ lại là người nữ tử mà cô yêu thương.
Hiểu rõ tất cả những điều này, cô lập tức rửa mặt thay y phục, đến Tô gia.
Thế nhưng khi tới nơi, lại được báo rằng Tô Vận từ sáng sớm đã dẫn người đi ra biển đào hàu, cụ thể là ở làng ven biển nào thì không nói rõ.
Thu Mộng Kỳ nhớ lại trước đó Tô Vận có nhắc đến chuyện muốn làm dầu hàu, giờ đã vào mùa đông, cũng là lúc hàu bước vào thời kỳ trưởng thành, chắc nàng đi chuẩn bị nguyên liệu cho việc chế biến dầu hàu.
Thu Mộng Kỳ có chút thất vọng, đành xoay người quay về nha môn.
Buổi chiều, ba tỷ muội Triệu gia đến nha môn thăm, đi cùng còn có Đới Yến, mấy người bọn họ vừa đến, tâm trạng u ám của cô lập tức được xua tan, tinh thần cũng phấn chấn hơn chút ít.
Nhưng lần này bọn họ tới chủ yếu là để tìm Tô Vận, nói là vì chuyện mặt nạ ngọc trai. Kinh Đô và vùng Giang Nam người giàu nhiều, các tiểu thư phu nhân trong nhà cũng ngày càng quan tâm đến việc dưỡng nhan, Tô Vận dự định từ lĩnh vực làm đẹp và xa xỉ phẩm để kiếm tiền từ nhóm người giàu, và bước đầu chính là bắt đầu từ ngọc trai.
Lần này Triệu Nhuế còn đặc biệt mang theo Triệu Trúc và các mẫu ngọc trai, Triệu Minh thì cứ như cái đuôi, nhất định đòi theo.
Do lần trước Vương gia đến ép cưới muốn lấy Triệu Trúc làm thiếp, Đới Yến trên đường đi ngang đã ra tay giúp đỡ. Nàng và Triệu Trúc tuổi tác tương đương, hai người giờ đã thân thiết thành tỉ muội tốt, rảnh rỗi là tụ tập chơi đùa cùng nhau. Lần này hẹn nhau đến nha môn, không ngờ lại hụt vì Tô Vận không có mặt.
Thu Mộng Kỳ nghe xong, trong lòng càng thêm hổ thẹn. Dù trong hoàn cảnh nào, Tô Vận cũng luôn đối mặt với cuộc sống bằng thái độ tích cực. Lúc bị hiểu lầm là vậy, khi bị đày đi lưu đày cũng thế, ngay cả hiện tại, nàng vẫn không ngừng suy nghĩ làm thế nào để phát triển sự nghiệp. Còn mình thì lại cứ vì những chuyện vớ vẩn mà ủ rũ bi thương.
Khi bốn người Triệu gia đến thì vừa hay nhà bếp đưa tới một nồi canh vừa mới hầm xong, là Xuân Đào mang vào. Thu Mộng Kỳ nhất thời không biết phải đối mặt với Lưu Nguyệt Như ra sao, cũng vui mừng vì tạm thời không cần gặp cô ta.
Biết Tô Vận không có ở đây, bốn người Triệu gia tán gẫu một lúc rồi định cáo từ, nhưng Đới Yến lại bị nồi canh trước mặt Thu Mộng Kỳ dụ đến mức không thể dời chân, chỉ ngửi hương thôi cũng đã không muốn đi.
Thu Mộng Kỳ cười cười, chuyển nồi canh trên bàn đến trước mặt nàng, nói: "Nhìn dáng vẻ tham ăn của ngươi kìa, không biết còn tưởng Đới thúc thúc ở nhà không nỡ cho ngươi ăn."
Đới Yến hừ nhẹ: "Cha ta nấu cơm chỉ biết nấu chín, chẳng quan tâm mùi vị, nên lần nào ra ngoài ăn cơm với người, ta cũng y như con chó đói."
Nói rồi liền húp sột soạt hết sạch một nồi canh, cuối cùng còn l**m môi, nói: "Đúng là chưa đã thèm, ta còn muốn ăn thêm một nồi."
Triệu Nhuế thấy khuê mật của muội muội mình đáng yêu quá mức, dù bản thân luôn giữ vẻ điềm đạm, cũng không nhịn được trêu chọc: "Một nồi canh vào mà bụng dưới đã nhô lên, ăn thêm nồi chắc phải vịn tường mà đi đó."
Mọi người bật cười rôm rả.
Đới Yến mặt đỏ bừng, sờ bụng dưới, cố nhịn không để lỡ phát ra tiếng ợ vì no, còn tranh cãi: "Thế là chứng tỏ dạ dày ta nhỏ, mới uống một tí đã thế rồi. Không giống các tỷ, uống một nồi mà như giọt nước rơi vào biển cả, hừ."
Gương mặt đỏ hồng hồng, xinh xắn đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn ngắm thêm vài lần.
Giữa một tràng cười vui vẻ, mọi người lần lượt rời đi, Thu Mộng Kỳ nhìn bóng lưng các nàng, đột nhiên cảm thấy quanh mình trống trải, lạnh lẽo, một trận cô tịch kéo đến.
Sau khi bọn Triệu Nhuế rời khỏi nha môn, Triệu Trúc quay sang tiểu khuê mật hỏi: "Yến Nhi, ta với Minh Nhi phải về lão trạch, ngươi có muốn đi cùng không?"
Đới Yến vừa uống xong một nồi canh, bụng đầy no nê, cả người cũng ấm lên, chỉ là có một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ từ bụng lan ra tứ chi bách hài, vừa dễ chịu lại hơi kỳ quái.
Nàng không nghĩ nhiều, xua tay: "Ta không đi, ta phải về nhà, ra ngoài mấy ngày rồi, cha ta lần này chắc đánh chết ta mất."
Nói rồi chuẩn bị tách nhóm, đi lấy ngựa của mình.
Ngựa của nàng gửi ở một chuồng ngựa tư nhân phía nam thành, lần này ra ngoài vốn đi theo xe ngựa Triệu gia.
Triệu Trúc nói: "Vậy cũng được, đại tỷ ta định tới xưởng đóng thuyền, đúng đường qua chuồng ngựa, để tỷ ấy đưa ngươi một đoạn."
Đới Yến nhớ đến câu chọc ghẹo ban nãy của Triệu Nhuế, bĩu môi: "Thôi, ta tự đi."
Triệu Nhuế thấy nàng ấy đang giận dỗi, không nhịn được liếc nhìn nàng ấy thêm vài lần. Trong hai muội muội của nàng, Triệu Hinh từ nhỏ đã miệng ngọt lòng lanh, đối với đại tỷ này thì toàn là nịnh nọt và làm nũng, Triệu Trúc thì y như tên gọi, lạnh lùng trầm lặng, suốt ngày nghiên cứu mấy thứ kỳ quái, chưa bao giờ khiến nàng phải bận lòng, còn Triệu Minh là nam nhi, nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện, cứ như tiểu đại nhân. Cả ba người bọn họ hiếm khi có biểu cảm đáng yêu kiểu này, hôm nay thấy được một chút, nàng cũng cảm thấy thú vị.
Thấy Đới Yến thực sự định đi bộ, Triệu Nhuế mới lên tiếng: "Trời lạnh thế này, đi bộ cái gì mà đi bộ, mau lên xe ngựa."
Đới Yến lườm nàng, có vẻ không cam lòng.
Triệu Trúc nói: "Từ đây đến chuồng ngựa phải đi mất hai khắc, trời lại lạnh, ngươi cần gì làm khổ hai chân mình."
Vì muốn tỏ ra mạnh mẽ, hôm nay Đới Yến ăn mặc có phần mỏng manh, lúc này một trận gió bắc thổi tới, phần cổ để lộ bên ngoài liền nổi đầy da gà.
Nghe tiểu khuê mật khuyên vậy, nàng thuận theo, nói: "Khuyên mãi khuyên mãi, phiền chết đi được, ngồi thì ngồi."
Nói rồi cúi đầu chui vào xe ngựa.
Triệu Minh thấy vậy, hơi buồn cười.
Lại bị đại tỷ mình trừng mắt, hắn mới vội thu lại biểu cảm, giả bộ bình thản nói: "Tam tỷ, chúng ta cũng về thôi."
Triệu Trúc ừ một tiếng, chào Triệu Nhuế rồi cũng lên xe.
Triệu Nhuế thấy muội muội đệ đệ đều đã ngồi lên, lúc này mới cúi người lên xe, ngồi cạnh Đới Yến.
Nhưng xe mới đi được vài bước, nàng liền phát hiện tiểu cô nương bên cạnh có gì đó không ổn, gương mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ, hơn nữa còn có vẻ ngồi không yên, cứ rúc rích lại gần mình.
Triệu Nhuế là đại tỷ, vì phụ mẫu mất sớm, từ nhỏ đã gánh vác gia sự, nên thường ngày đối với các muội muội đệ đệ đều nghiêm khắc hơn người, đa phần đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, không dễ tiếp cận.
Vì vậy, các muội muội đệ đệ đối với nàng phần nhiều là kính sợ.
Thế mà tiểu cô nương bên cạnh lại liên tục động tay động chân, lúc này còn kéo kéo tay áo nàng, đã vậy còn càng lúc càng sát lại, gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở nóng hổi phả ra từ cổ áo và hương thơm ngọt ngào đặc trưng của nữ tử.
Khoảng cách thân mật như vậy khiến Triệu Nhuế có chút không quen, nhất là chiếc tai nhỏ ngay sát bên, hồng hồng xinh xắn, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay nghịch một chút.
Cơ thể nhỏ bên cạnh càng lúc càng cựa quậy bất an, gần như đã dính sát vào người mình, lúc này Triệu Nhuế mới lên tiếng: "Ngươi làm sao vậy?"
Đới Yến nghe nàng hỏi, mới ngẩng đầu lên, nhìn người nữ nhân luôn lạnh lùng này, khẽ mở miệng, đầu lưỡi hồng mềm lấp ló nơi cánh môi khẽ run, vừa thở nhẹ vừa mang theo chút tủi thân: "Ta nóng quá--"
Triệu Nhuế hơi sững người, bây giờ đang là tiết trời tháng Chạp, gió lạnh ngoài kia hun hút, đến cả tay chân nàng còn thấy lạnh, sao tiểu cô nương lại kêu nóng, chẳng lẽ bọn trẻ bây giờ dương khí thịnh đến mức này sao?
Nàng nhìn gương mặt đỏ bất thường của đối phương, cuối cùng vẫn đưa tay lên, sờ thử trán nàng ấy.
Vừa chạm vào đã cảm thấy bỏng tay.
Không khỏi kinh hô: "Ngươi phát sốt rồi."
Không ngờ trán của Đới Yến vừa bị bàn tay mát lạnh của nàng chạm vào, liền thấy dễ chịu đến mức ngửa đầu ra, dụi qua dụi lại mấy cái.
Triệu Nhuế cảm thấy không ổn, vội rụt tay lại.
Nào ngờ Đới Yến lại không chịu, trên người nàng ấy còn có chỗ nóng hơn, vừa thấy bàn tay có thể giúp mình dịu đi chuẩn bị rời đi, liền không kịp suy nghĩ mà kéo tay nàng lại, nhét thẳng vào trong cổ áo.
Bên trong là một mảnh mềm mại nóng rực, dù trầm ổn như Triệu Nhuế cũng suýt nữa giật mình bật dậy tại chỗ.
Nàng cuống quýt định rút tay về, nhưng Đới Yến đâu có chịu buông, ôm chặt lấy tay nàng không buông, còn nhẹ giọng nài nỉ: "Ta nóng quá, để tỷ làm mát cho ta một chút......"
Triệu Nhuế cũng chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao địch lại được sức lực của Đới Yến, người từ nhỏ đã được người cha sơn tặc rèn luyện như rèn sắt, đến mức không sao rút được tay ra.
Chỉ trong hai nhịp thở, cả người Đới Yến đã rúc vào người nàng, ôm lấy rồi dụi đầu cọ nhẹ lên người nàng...
Lúc này Triệu Nhuế cũng nhận ra có gì đó không đúng, tiểu cô nương này thường ngày hay chơi cùng muội muội của mình, tuy có hơi bướng bỉnh kiêu căng, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, bình thường tuyệt đối không thể làm ra chuyện như thế này.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ khác thường của đối phương, cùng dáng vẻ không ngừng tìm kiếm an ủi từ thân thể mình, Triệu Nhuế đại khái đoán được tiểu cô nương này bị hạ thuốc.
Không còn kịp nghĩ là bị trúng kế lúc nào, vì lúc này Đới Yến đã hoàn toàn dính chặt lên người nàng.
Triệu Nhuế lập tức hướng ra ngoài xe gọi: "Lư Âm, dừng xe, ngươi vào xem nàng trúng phải thuốc gì?"
Lư Âm vốn là người giang hồ, là nữ hộ vệ mà Triệu Nhuế thuê từ nhiều năm trước, đến nay đã theo nàng được hơn mười năm.
Lư Âm lập tức đánh xe dừng lại ven đường, vén rèm bước vào.
Thấy tiểu thư nhà mình đang bị Đới cô nương kéo lôi, nửa vai áo đã bị lột ra.
Nàng vội cúi người kéo người kia ra, ai ngờ Đới Yến không chịu, làm sao chịu buông cái "gối ôm mát lạnh dễ chịu" này, chớp mắt đã dính lại vào.
Lư Âm đành phải nắm lấy cổ tay nàng, bắt mạch, lại ép nàng quay mặt qua, lật mí mắt, nhìn miệng, rồi nhẹ nhàng ngửi thử, cuối cùng nói: "Tiểu thư, nàng trúng phải Mị Cốt Tán."
Chỉ nghe tên thuốc cũng biết không phải thứ gì tốt, huyệt thái dương của Triệu Nhuế giật giật liên hồi.
"Có thể trị không? Chuyển hướng đến y quán đi."
Lư Âm lắc đầu: "Không được tiểu thư, thứ này trừ... khụ khụ... cái đó ra, không có thuốc nào giải được. Hơn nữa từ đây đến y quán cũng có đoạn, đợi đến nơi, chỉ sợ thuốc đã ngấm sâu, mất kiểm soát, đến lúc đó..."
Triệu Nhuế đương nhiên hiểu "cái đó" mà Lư Âm nói là gì.
"Nếu không xử lý thì sẽ thế nào?"
"Có thể... bạo thể mà chết." Lư Âm cũng không dám chắc, giang hồ vẫn truyền vậy, thật giả ai biết được.
"Vậy phải làm sao? Hay là... tìm đại một nam nhân nào đó..." Đại tiểu thư luôn điềm tĩnh tự giữ nay cũng hoảng loạn thật sự.
"Tiểu thư, bây giờ lấy đâu ra nam nhân, trời thì lạnh, nơi đây lại vắng vẻ, hơn nữa nếu thực sự tìm đại một người, đợi Đới tiểu thư tỉnh lại, chỉ sợ sẽ náo loạn cả lên."
"Nhưng cũng không thể nhìn nàng bạo thể mà chết, đúng không?"
"Vậy... hay là tiểu thư... đích thân giúp nàng giải bớt..."
"Ta giúp kiểu gì? Ta đâu có... cái đó --" Triệu Nhuế hận không thể đá Lư Âm văng ra khỏi xe.
Nhưng Lư Âm lại liếc sang tay nàng, đầy hàm ý, rồi vội vàng chui ra ngoài, để lại đống rối rắm này cho tiểu thư nhà mình.
"Tiểu thư, ta đánh xe vào rừng bên kia, canh giữ xung quanh, chờ tiểu thư xử lý xong rồi ta quay lại."
Đùa sao, vị Đới tiểu thư này là một cô nương cứng đầu, khó dây vào, đắc tội nàng thì chẳng có kết cục tốt, còn tiểu thư nhà mình khéo léo giỏi giang, thôi để nàng tự xử lý cho xong.
___
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vận vừa thức dậy, đang chuẩn bị xử lý số hàu tươi hái về hôm qua, tuy đang là mùa đông, nhưng hàu sau khi rời khỏi nước biển thì cũng không thể để ngoài trời quá lâu.
Lúc này người gác cổng báo rằng có một nữ tử tự xưng là Triệu Nhuế đến tìm nàng.
Tô Vận nhớ lại chuyện trước đó từng nói với hai tỷ muội Triệu gia về bột ngọc trai, xem ra mấy hôm nay mình không đến nha môn, hai người họ đã lần theo tìm đến chỗ ở mới.
Nàng vội bảo người mời vào.
Triệu Nhuế vốn luôn đoan trang, lần này lại xuất hiện trước mặt nàng với một bên má in rõ dấu tay, trông vô cùng chật vật, Tô Vận không nhịn được cười nói: "Ngươi bị sao vậy? Ai gan to bằng trời mà lại dám tát vào mặt Triệu đại thương gia?"
Triệu Nhuế sờ sờ gò má vẫn còn âm ỉ đau, khóe miệng giật nhẹ.
"Chính là tới tìm ngươi để nói chuyện này."
"Hửm? Việc này còn liên quan đến ta sao?"
"Liên quan đến vị hôn phu của ngươi."
Tô Vận ngẩn người, mấy hôm nay không gặp Thu Mộng Kỳ, chẳng lẽ người này lại gây ra chuyện gì?
Triệu Nhuế lúc này mới kể lại chuyện hôm qua: từ lúc rời khỏi nhà, vào nha môn uống canh, cáo từ ra về, cho đến sự việc xảy ra trong rừng nhỏ cạnh xe ngựa, đương nhiên là đã lược bỏ vài chi tiết bên trong xe.
Tô Vận kết hợp với dấu bàn tay trên mặt nàng, làm sao không đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Vậy ý ngươi là nghi ngờ, Đới Yến là sau khi uống chén canh đó mới trúng xuân dược?"
"Hiện giờ chỉ là suy đoán, dù sao Đới tiểu thư dạo này vẫn ở chỗ chúng ta, ăn uống đều như nhau với đệ muội ta. Lư Âm nói loại thuốc đó phát tác trong vòng nửa canh giờ, căn cứ vào thời điểm phát tác thì hẳn là dính phải trong thời gian ở nha môn, mà lúc đó thứ duy nhất Đới Yến đưa vào miệng chính là chén canh đó, những người khác không ai uống."
Sắc mặt xinh đẹp của Tô Vận đã lạnh hẳn xuống.
Triệu Nhuế thấy dáng vẻ ấy của nàng, do dự nói: "Chuyện này ta cũng không dám hỏi thẳng đại nhân, tất nhiên ta cũng không tin đại nhân sẽ làm ra chuyện như vậy, chỉ nghĩ đến việc nhờ ngươi âm thầm dò la một chút xem rốt cuộc là thế nào--"
Tô Vận đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh như băng, nói: "Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này."
Nàng biết, Thu Mộng Kỳ tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện đó, cũng không ngu đến mức làm chuyện như vậy. Trong toàn bộ khu hậu viện nha môn, ai là người nấu canh, chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Dĩ nhiên mục tiêu của người đó vốn không phải là Đới Yến. Vừa rồi Triệu Nhuế cũng nói, chén canh ấy là do Đới Yến chủ động đòi uống, nếu Đới Yến không uống, thì người uống vào chính là Thu Mộng Kỳ.
Mấy hôm nay nàng không có ở nhà, nếu Thu Mộng Kỳ trúng thuốc, thì kẻ có thể thừa cơ ra tay chẳng phải rõ ràng quá sao.
Triệu Nhuế thấy nàng như vậy thì biết nàng đã hiểu rõ trong lòng, vội đứng dậy nói: "Khanh Vận, chuyện này nhờ ngươi. Ta thì không sao, nhưng tiểu cô nương kia mất đi trong sạch thì là chuyện lớn. Ta... ai, ta đi trước đây."
Tô Vận gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, lại khiến ngươi bị vạ lây, thật khiến ta áy náy. Nhờ ngươi giúp an ủi Đới cô nương một chút, ta và Thu đại nhân nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích thỏa đáng."
"Được, vậy ta cáo từ trước."
Nhìn bóng lưng Triệu Nhuế xoay người rời đi, Tô Vận hít sâu mấy hơi liên tục, lúc này mới đè nén được cảm xúc xuống.
......
Sáng sớm, Thu Mộng Kỳ vừa thức dậy đã ra tiền sảnh đi một vòng rồi quay về hậu viện, vừa bước qua cổng sân thì đã thấy bóng dáng ngày đêm mong nhớ đang đứng giữa sân, cô mừng rỡ vô cùng, ba bước gộp thành hai mà chạy đến.
Chỉ là khi đến gần mới phát hiện sắc mặt đối phương lạnh như băng, bước chân cô lập tức chậm lại.
"Ngươi về rồi sao." Cô dè dặt cất tiếng.
Tô Vận đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cũng không khác ngày thường là bao, chỉ là ánh mắt có chút né tránh.
"Hôm qua ta đến phủ Tô gia tìm ngươi, bọn họ nói ngươi ra bờ biển, nhưng không nói là đi đâu, ta đành phải quay về."
"Tìm ta có chuyện gì sao?"
Thu Mộng Kỳ định nói là để bàn chuyện Hạ Thiền, nhưng hiện đang ở ngoài sân, Vương Tiểu Bảo, Xuân Đào và những người khác chỉ cách đó vài bước, cô liền quyết định chờ lát nữa nói riêng, liền đáp: "Mấy hôm không gặp ngươi, ta nhớ ngươi."
Sắc mặt Tô Vận không hề dịu lại, trái lại hỏi: "Nghe nói hôm qua mấy tỷ muội Triệu gia có đến?"
"Đúng vậy, nói là đến tìm ngươi bàn chuyện bột ngọc trai, ngươi không có nhà, họ đến rồi lại về, có cần sai người đến báo với họ là ngươi đã về không?"
Thu Mộng Kỳ vừa nói vừa âm thầm tính toán, nếu Tô Vận thuận miệng đồng ý, ít nhất trong thời gian Triệu gia chưa tìm đến, cô có thể giữ chân Tô Vận ở lại.
Không ngờ Tô Vận lại lạnh lùng nói: "Trước khi đi tìm họ, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Thu Mộng Kỳ nhìn Tô Vận lúc này như biến thành một người khác, trong lòng mơ hồ không hiểu, hỏi lại: "Nói gì? Ý ngươi là gì?"
"Hôm qua Triệu gia đến tìm ngươi, Đới cô nương đã uống chén canh do ngươi đưa, sau đó trúng độc."
Vì danh dự của Đới Yến, Tô Vận không nhắc đến chuyện mị cốt tán.
"Trúng độc?" Thu Mộng Kỳ sững người, tim khẽ giật thót, sao lại có chuyện như vậy được, nếu Đới Yến thật sự trúng độc vì chén canh cô đưa hôm qua, vậy thì cái chén canh đó...!!!
Trong phủ này, ngoài Lưu Nguyệt Như ra, còn ai nấu canh?
Hôm kia cô mới bóng gió nhắc đến một chút, vậy mà đối phương đã không kìm được mà ra tay rồi sao!
Bàn tay dưới ống tay áo Thu Mộng Kỳ không kìm được mà khẽ run, cô quay sang Xuân Đào nói: "Đi gọi Lưu Nguyệt Như tới đây!"
Nói xong lại thấp thỏm hỏi Tô Vận: "Đới Yến hiện giờ thế nào, nàng... không sao chứ?"
"Có chuyện, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người vẫn còn, thì những chuyện khác vẫn còn có thể giải quyết.
Nhưng Tô Vận lại nói tiếp: "Nhưng chuyện này có thể sẽ để lại tổn thương cả đời cho nàng ấy."
Một nữ tử chưa lập gia, lại bị người ta cướp mất trinh tiết, mà còn là một nữ tử trong xã hội phong kiến trọng lễ giáo trinh tiết như thế này, chẳng phải đó là vết nhơ theo nàng cả đời hay sao?
Thu Mộng Kỳ vừa nghe xong, lông mày đã nhíu chặt, lập tức đứng ngồi không yên, đi qua đi lại vài vòng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi, ta vẫn nên đến xem tình hình nàng ấy thế nào."
Tô Vận nói: "Không cần, bây giờ ngươi đến gặp nàng ấy, chưa chắc nàng đã muốn gặp ngươi, điều nàng ấy để tâm hơn là tìm ra hung thủ thực sự đã hạ độc."
Bước chân Thu Mộng Kỳ khựng lại, vội vàng đáp: "Đó là điều đương nhiên, khách đến chơi mà lại xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là hậu viện của một vị huyện lệnh như ta, nếu không tìm ra kẻ gây án, làm sao khiến người ta tâm phục khẩu phục."
Rất nhanh, Lưu Nguyệt Như được Xuân Đào dẫn đến.
Thu Mộng Kỳ nhìn gương mặt bình thản như nước của cô ta mà trong lòng lạnh đi nửa phần, nếu thật sự là Lưu Nguyệt Như làm, tâm lý cô ta cũng mạnh đến mức đáng sợ, chẳng lẽ thật sự không phải cô ta?
Nhưng vừa nghĩ đến kiếp trước bản thân bị cô ta xoay vòng vòng như trò hề, lại thấy chẳng có gì kỳ lạ.
"Không biết đại nhân gọi ta đến là có điều gì căn dặn?"
"Ta hỏi ngươi, nồi canh hôm qua ngươi nấu, rốt cuộc đã cho thứ gì vào trong?"
Lưu Nguyệt Như nghe vậy thì ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đại nhân sao lại nói vậy? Trong canh ngoài bào ngư, hải sâm và tôm lớn, thì chỉ còn lại vài loại gia vị mà thôi."
"Hôm qua khách nhân của ta đã uống bát canh đó, giờ người đã trúng độc, ngươi nói sao đây." Thu Mộng Kỳ càng nói càng giận, cô ta dọn vào phủ này từ tháng Năm, mọi người vẫn luôn hòa thuận yên vui, vậy mà từ khi Lưu Nguyệt Như đến, hậu viện bắt đầu lục đục, thử hỏi làm sao cô không tức cho được.
"Trúng độc?" Lưu Nguyệt Như trừng lớn mắt: "Đại nhân có nhầm lẫn không? Nồi canh hải sản đó ta nấu rất nhiều, phần dư còn chia cho Tiểu Bảo, Xuân Đào và Chó Gò uống, ta và Tiểu Thất cũng đã uống, ai cũng không sao, sao chỉ có người khác uống lại gặp chuyện?"
Thu Mộng Kỳ sửng sốt, quay sang hỏi Xuân Đào và Vương Tiểu Bảo: "Các ngươi cũng đã uống?"
Hai người kia cùng gật đầu.
Tô Vận đứng bên cạnh nhìn Lưu Nguyệt Như vẻ mặt tủi thân, không nói một lời.
Thu Mộng Kỳ nói: "Canh là múc từng bát riêng, chẳng lẽ thuốc không thể chỉ cho vào một bát hay sao?"
Khoé mắt Lưu Nguyệt Như đỏ lên, nhẫn nhịn nói: "Lời này tuy đúng, nhưng trong phủ nhiều người như vậy, nồi canh đó không chỉ có mình ta động vào, người ra vào nhà bếp cũng không ít, người mang canh ra ngoài cũng không phải ta, đại nhân chẳng lẽ chỉ vì ta mới đến mà cho rằng ta là kẻ đáng nghi nhất?"
Xuân Đào nghe xong liền khó chịu, lập tức lên tiếng: "Nồi canh đó là do ta bưng cho đại nhân, ý cô nương là canh do ta bưng, thuốc cũng là do ta bỏ vào sao?"
Lưu Nguyệt Như vội lắc đầu: "Ta không có ý đó, trước khi canh được mang đi, ta cũng từng rời khỏi nhà bếp một lúc, nếu thực sự có người muốn ra tay, cơ hội ở giữa không thiếu."
"Ngươi-" Xuân Đào có chút tức giận, nhưng đúng là nàng đã bưng nồi canh suốt quãng đường, nói nàng có cơ hội hạ độc thì quả thật cũng không sai.
Nàng vội quỳ xuống trước mặt Thu Mộng Kỳ nói: "Đại nhân, không phải nô tỳ làm!"
Thu Mộng Kỳ nhíu mày thật chặt, Lưu Nguyệt Như là người từng có tiền án, lại chính là người nấu canh, cô ta là người đáng nghi nhất, cô gần như tám phần chắc chắn đây là do cô ta gây nên.
Nhưng vì sao cô ta lại làm vậy? Dù có đầu độc mình, với cô ta cũng chẳng có lợi lộc gì... Thêm vào đó lời nói khi nãy của cô ta, lại thật sự không có chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh cô ta là thủ phạm, nhất thời Thu Mộng Kỳ lo đến mức trán toát mồ hôi.
Nhưng một bên Tô Vận lại chỉ lạnh lùng đứng đó, hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Thu Mộng Kỳ đành phải cắn răng, tự mình thẩm tra chuyện rắc rối xảy ra trong viện nhà mình.
"Vậy ta hỏi ngươi, cái chén sứ này trước khi múc canh ngươi có rửa qua không?"
Còn chưa đợi cô ta trả lời, Xuân Đào đã giành trước nói: "Lưu cô nương, trước đây ta đã từng dặn ngươi, phía nam lắm gián, trước khi đựng cơm canh đều phải rửa sạch bát đũa trước, chuyện đó ngươi vẫn còn nhớ chứ?"
Xuân Đào vốn dĩ không có ác cảm gì với Lưu Nguyệt Như, thậm chí có thể nói là còn hơi có thiện cảm, nhưng câu nói vừa rồi của cô ta lại kéo cả mình xuống nước, lúc này Xuân Đào thấy cực kỳ khó chịu với cô ta.
Lưu Nguyệt Như suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Rửa rồi."
"Đã rửa, vậy nếu thực sự có người hạ độc, thì cũng là sau khi canh nấu xong, lúc múc vào chén mới động tay. Mọi người nói đi, khoảng thời gian đó có những ai ở đây, tất cả đều phải tập trung lại đây!"
Hôm qua Đại Phúc cả ngày làm xa phu cho Tô Vận, không có ở trong nhà.
Lục Tử đang giám sát ở Đăng thôn, Gầy Khỉ bình thường không có nhiệm vụ thì luôn ở quán nướng của hắn, còn lại là Xuân Đào, Chó Gò, Vương Tiểu Bảo, hai tỷ muội Lưu gia, cùng với vị đại sư huynh ở căn phòng tận trong góc kia.
Vương Tiểu Bảo dè dặt hỏi: "Đại nhân, có cần gọi Thất gia đến không?" (Editor: Thất là Ảnh Thất á)
Thu Mộng Kỳ trừng mắt nhìn hắn: "Mạng của đại nhân ta đây là Thất gia không cần, Thất gia sẽ làm chuyện này với ta sao?"
"Nhưng mà, người trúng độc là Đới cô nương, đâu phải đại nhân?"
"Nếu hôm qua không phải Đới Yến đến, thay ta đỡ tai họa, thì bát canh độc đó đã vào bụng ta, ngươi nói xem, mục tiêu của kẻ xấu đó là ai?"
Vương Tiểu Bảo vội vàng bịt miệng, quay người đi gọi Chó Gò đến.
Chó Gò khi đến thì mặt mũi ngơ ngác, vừa nghe nói có người hạ độc đại nhân liền sợ đến mức vội vàng quỳ rạp dưới đất lớn tiếng thanh minh.
Thu Mộng Kỳ nói: "Hôm qua sau khi múc canh xong, còn ai từng vào nhà bếp, bước lên một bước!"
Xuân Đào, Lưu Nguyệt Như, Lưu Nguyệt Thất và Vương Tiểu Bảo mỗi người bước lên một bước.
"Xuân Đào, hôm qua ngươi bưng canh đến phòng ta, trên đường có gặp ai, hay dừng lại ở đâu không?"
Xuân Đào lắc đầu: "Từ lúc ra khỏi bếp, bát canh này chưa từng rời khỏi tay ta."
Thu Mộng Kỳ nói: "Bát canh này sau khi đến phòng ta thì được đặt ở bên trái bàn, có thể nói là chưa từng rời khỏi tầm mắt ta, vậy có thể suy đoán, thuốc đã bị bỏ vào canh từ lúc còn trong bếp."
Bốn người đều lắc đầu phủ nhận không phải do mình làm.
Thu Mộng Kỳ nhìn về phía Vương Tiểu Bảo hỏi: "Lúc đó ngươi vào bếp làm gì?"
Vương Tiểu Bảo có chút xấu hổ đáp: "Ta chỉ là thèm ăn, ngửi thấy mùi cơm canh trong bếp thơm quá, nên muốn xin chút gì ăn."
Nói xong, hắn nhìn Thu Mộng Kỳ bằng ánh mắt tội nghiệp: "Đại nhân, Tiểu Bảo nhờ ngài cưu mang mới có ngày lành như hôm nay, sao ta có thể phát điên mà hạ độc ngài, ngài mà không còn, ta được lợi gì."
Lưu Nguyệt Như cũng lên tiếng theo: "Giờ ta nương tựa vào đại nhân mà sống, có đại nhân ta mới có chỗ dựa, nếu đại nhân không còn, ta chỉ có thể bị đưa về lại cái nhà đó, tiếp tục sống như trước kia, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy."
Xuân Đào thấy hai người kia đã nói xong, cũng vội vàng định bước lên giải thích.
Thu Mộng Kỳ giơ tay ngăn nàng lại, nếu xét từ góc độ đó, thì Xuân Đào cũng không phải ngoại lệ.
Vì vậy, chuyện đến nước này, cô thật sự hết cách, cho dù cô tin chắc là do Lưu Nguyệt Như làm, nhưng rốt cuộc vẫn không có chứng cứ.
Cô buộc phải xoay người, hướng về phía Tô Vận đang đứng một bên, ném ánh mắt cầu cứu.
Hiện tại chứng cứ đã sớm bị xử lý sạch sẽ, đột nhiên lại có thêm mấy nghi phạm, Tô Vận còn có thể có cách gì? Nàng trừng mắt nhìn Thu Mộng Kỳ một cái đầy khó chịu, người sau thì mặt mày áy náy, làm ra dáng vẻ mặc cho nàng xử trí.
Tô Vận lúc này mới xoay đầu nhìn về phía mấy người đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt rơi vào Lưu Nguyệt Như, lạnh nhạt nói: "Trước đây ngươi nấu canh chỉ hận không thể nấu đúng phần cho một mình đại nhân, hôm qua lại đột nhiên rộng lượng, ngay cả Tiểu Bảo, Xuân Đào và Chó Gò cũng có phần."
Lưu Nguyệt Như nước mắt lưng tròng: " Tô cô nương cho rằng là ta hạ độc sao? Ta vốn nghĩ rằng cô nương mấy ngày liền bôn ba bên ngoài, xem chừng sắp trở về, nên mới nấu nhiều thêm một chút, không ngờ cô nương vẫn chưa về, ta mới chia cho mọi người cùng ăn."
"Vậy là lỗi của ta rồi." Tô Vận mặt không biểu cảm nói.
"Không dám, là ta không nên tự đoán thời gian cô nương trở về, mới dẫn đến hiểu lầm thế này. Nếu cô nương cho rằng ta cố tình che giấu, ta cũng không còn gì để nói, tùy cô nương xử trí."
Tô Vận suýt nữa bị chọc giận đến bật cười, lạnh giọng nói: "Xử trí? Ta thì có thể xử trí ngươi thế nào? Đây đâu phải phủ của ta, người trúng độc cũng chẳng phải khách của ta, ngươi là do Thu đại nhân đích thân đón vào phủ, ta nào dám xử lý ngươi."
Thu Mộng Kỳ vừa nghe liền sốt ruột, vội vàng nói: "Hiện tại chúng ta đã đính hôn, chuyện cưới xin đã định, sao còn phân biệt của ta hay của ngươi, phủ này cũng là nhà của ngươi, những người này đều là vì chúng ta mà làm việc, phu thê một thể, ngươi dĩ nhiên có quyền xử trí."
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều có chút khác lạ, Lưu Nguyệt Như nghe thấy mấy chữ "phu thê một thể", khoé miệng cong lên vẻ trào phúng, Tô Vận thì không lộ rõ cảm xúc.
Những người còn lại trong phủ vốn đã sớm biết rõ quan hệ giữa hai người, kể cả việc họ đã đính hôn, hay chuyện đại nhân luôn nghe theo Tô cô nương, nên câu nói vừa rồi của đại nhân cũng là điều hiển nhiên.
Tô Vận đương nhiên trông thấy nụ cười giễu cợt bên khoé miệng Lưu Nguyệt Như, liền lạnh nhạt nói: "Đã là đại nhân cho ta quyền này, vậy ta cũng không khách sáo. Tiểu Bảo, đưa tỷ muội Lưu cô nương về thu dọn hành lý, lập tức tiễn về Lưu gia ở Đăng thôn."
Mọi người vừa nghe liền sững sờ.
Bởi hành động này của Tô Vận gần như là xác nhận Lưu Nguyệt Như chính là kẻ đã hạ độc, như vậy thì những người còn lại bọn họ đều được an toàn.
Nhưng trong lúc thở phào, mọi người lại không khỏi thấp thỏm lo sợ, không ngờ Tô cô nương lại dám trước mặt đại nhân mà đưa ra quyết định như vậy, mà Thu đại nhân lại không hề phản đối.
Lưu Nguyệt Như lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn về phía Thu Mộng Kỳ, hỏi: "Đại nhân cũng nghĩ vậy sao?"
Tuy Thu Mộng Kỳ không biết vì sao Lưu Nguyệt Như muốn hạ độc mình, nhưng từ sau khi biết chuyện Hạ Thiền từng làm, lại thêm sự tín nhiệm tuyệt đối với Tô Vận, Thu Mộng Kỳ đã hoàn toàn chết tâm, không còn mong gì vào người trước mặt, nàng mặt không biểu cảm đáp: "Ta vừa mới nói, lời của Khanh Vận cũng chính là lời của ta, quyết định của nàng chính là quyết định của ta."
Lưu Nguyệt Như không còn giãy giụa, nói: "Đã là đại nhân nhận định là ta, vậy thì tùy ngài xử trí."
Ngược lại, Lưu Nguyệt Thất quỳ dưới đất bật khóc: "Đại nhân, cầu xin ngài, xin đừng đuổi ta và tỷ tỷ về, tỷ ấy mà về nhà thì sẽ phải gả cho lão góa kia, cha và di nương sẽ đánh chết tỷ ấy mất --"
Tô Vận quay đầu đi, không muốn đối đầu với một tiểu cô nương nhỏ như vậy.
Thu Mộng Kỳ nhìn dáng vẻ Lưu Nguyệt Thất khóc lóc thảm thiết, trong lòng cũng có chút không đành, nhưng vẫn cắn răng nói: "Tỷ tỷ ngươi còn lợi hại hơn ngươi tưởng, e rằng các di nương của ngươi chẳng làm gì được nàng!"
Lưu Nguyệt Thất còn muốn khóc lóc cầu xin, nhưng đã bị Vương Tiểu Bảo và Xuân Đào kéo ra sau, nói: "Lưu cô nương, xin đừng làm khó đại nhân."
Lưu Nguyệt Như không muốn tiếp tục đối mặt với Tô Vận để tự chuốc lấy nhục, liền xoay người, không ngoảnh đầu lại mà đi về phía hậu viện, Xuân Đào và Vương Tiểu Bảo kéo theo Lưu Nguyệt Thất theo sau, tiếng khóc lóc dần dần xa đi.
Chó Gò cũng vội vàng lui xuống, để lại hai người.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc của Lưu Nguyệt Thất, Thu Mộng Kỳ mới xoay người nhìn Tô Vận nói: "Đều tại ta, nếu ta không giữ họ lại, cũng sẽ không xảy ra phiền phức như thế này."
Tô Vận hừ lạnh một tiếng: "Nếu không giữ nàng ta lại, thì sao biết được nàng ta cũng đã tới đây."
Thu Mộng Kỳ nghe đến cái "nàng ta" kia, như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
"Ngươi... ngươi... sao ngươi biết được?"
Tô Vận quay đầu nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm nói: "Quả nhiên ngươi cũng biết."
Thu Mộng Kỳ lập tức hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Ta cũng mới biết tối hôm kia, vốn định sáng hôm qua đi tìm ngươi nói chuyện này, nhưng ngươi không có ở đây, giờ ngươi đã về, ta cũng không tiện nói trước mặt bao người, ngươi đừng hiểu lầm ta."
"Hừ, hai chữ 'hiểu lầm', từ trước đến nay đều là người khác dùng để nói với ta."
Thu Mộng Kỳ lập tức im lặng.
"Ngươi có phải cảm thấy có lẽ không phải Lưu Nguyệt Như làm không?"
Thu Mộng Kỳ vội vàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Gật đầu rồi lại lắc đầu, là có ý gì?"
"Ý là... kết luận của ngươi, ta không có nghi ngờ." Giọng của Thu Mộng Kỳ nhỏ như muỗi kêu, sợ làm Tô Vận không vui.
Tô Vận nói: "Ta cũng không đến mức võ đoán như vậy, không có chứng cứ mà ép ngươi phải đồng tình với ta. Bắt kẻ trộm phải có tang vật, hiện giờ không có chứng cứ, ta cũng không dám khẳng định là do Lưu Nguyệt Như làm, nhưng nàng ta vừa tới, liền xảy ra chuyện như thế, ta không thể không có thành kiến, buộc phải nghĩ theo hướng độc ác một chút. Ngươi có biết trong người Đới Yến là trúng loại độc gì không?"
"Là loại gì?"
"Mị Cốt Tán!"
"Nghe cái tên là biết không phải thứ gì đứng đắn..."
"Không sai, đúng như ngươi nghĩ."
Thu Mộng Kỳ lập tức hít mạnh một hơi, hoảng hốt hỏi: "Vậy bây giờ Đới Yến thế nào?"
"Nàng ấy hôm qua đi cùng xe với Triệu Nhuế về, Triệu Nhuế đã giúp nàng ấy giải độc, nhưng ngươi cũng biết, hậu quả chuyện này e là không dễ giải quyết như vậy."
Thu Mộng Kỳ nhăn mặt nói: "Ai da, sao lại thành ra thế này, người cổ đại họ coi trọng trinh tiết nhất, đối phương lại là nữ tử, Đới Yến chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, Triệu Nhuế chắc cũng không biết phải đối mặt thế nào."
"Triệu Nhuế không dám trực tiếp tìm ngươi, nên đến tìm ta. Ta đã hứa với hai người họ sẽ cho một lời giải thích rõ ràng. Hiện giờ không có chứng cứ, cũng không có nghi phạm, nên phải làm sao thì còn chưa biết."
"Lỗi là ở ta, tất cả là do ta gây ra, để ta tự đi chịu tội với họ."
"Canh cũng đâu phải ngươi ép người uống, mà bây giờ tổn thương đã gây ra, xin lỗi thì có ích gì, vẫn phải nghĩ cách bồi thường, ít nhất có thể bù đắp đôi chút. Đáng tiếc là lại để kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Thu Mộng Kỳ càng nghĩ càng thấy sợ, hôm qua nếu không phải Đới Yến giành uống chén canh đó, thì người gặp chuyện có khi là chính mình.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm khẳng định chuyện này là kiểu người như Lưu Nguyệt Như có thể làm ra.
"... Ta còn tưởng nàng ta không có lý do gì để hại ta, thì ra là có ý đồ khác." Nghĩ đến việc Hạ Thiền lại dùng cách này để ép mình thuận theo, Thu Mộng Kỳ cảm thấy cổ họng buồn nôn, quay về phía luống hoa bên cạnh, ngồi xổm xuống nôn khan mấy tiếng, đến khi một cơn gió lạnh thổi qua mới khiến đầu óc hơi tỉnh táo lại.
"Ngươi làm sao mà đoán được Lưu Nguyệt Như chính là Hạ Thiền?"
"Là biểu hiện sau khi nàng ta đến nha môn, và phản ứng khi biết chuyện hạ độc, Lưu Nguyệt Như thật sự sẽ không như vậy, tuyệt đối không thể bình tĩnh đến thế; thêm nữa là dựa vào phản ứng của ngươi mà suy ra. Ngươi ánh mắt lảng tránh, tâm tư dao động, chắc chắn trong lòng có chuyện, lại cảm thấy áy náy với ta, nên bị ta gài một chút là lộ ra ngay."
Thu Mộng Kỳ: ......
"Từ logic mà phân tích, nàng ta chỉ có bị ngươi nhận ra, và cũng nhận định chúng ta đã hóa giải hết những hiểu lầm xưa kia, như vậy bộ mặt nàng ta mới bại lộ. Lúc này, nàng ta mới bất chấp buông tay đánh cược một ván, với ý đồ cùng ngươi thành đôi, giành lấy bước ngoặt mới."
Thu Mộng Kỳ nghe đến giả thiết này, tuy cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn thừa nhận: "Đúng là nàng ta nhiều lần chủ động thay Xuân Đào làm việc giặt giũ, ta đoán chắc nàng ta muốn xác nhận thân phận của ta, từ đó cảnh giác. Kết hợp với các chi tiết khác đều ăn khớp, nên tối hôm kia ta đã đối chất với nàng ta. Dù không nói rõ ràng, nhưng cả hai đều đã hiểu."
Như vậy, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
"Nếu đã xác định thân phận nàng ta, thì bất kể có phải người hạ độc hay không, nàng ta cũng phải rời đi. Ta không thể như trước đây, mặc cho sự việc diễn biến rồi lại không làm gì. Vì ngươi mềm lòng, các ngươi lại từng có bao năm tình nghĩa, nàng ta lại nhiều lần cứu mạng ngươi, nên ngươi không nỡ đuổi nàng ta đi, đành để ta làm kẻ xấu."
Thu Mộng Kỳ vội vàng nói: "Ngươi không phải kẻ xấu, ta thật ra đã nói với nàng ta, vài ngày nữa để nàng ta chuyển sang làm việc ở xưởng, chỉ là ta không ngờ trong thời gian ngắn lại xảy ra chuyện như thế."
Tô Vận nghe vậy, hơi ngạc nhiên với quyết định của cô, không ngờ Thu Mộng Kỳ đã làm ra lựa chọn như vậy.
Thu Mộng Kỳ cười gượng một tiếng, trong lòng lại là một nỗi buồn không thể nói thành lời.
Cả buổi sáng trải qua đủ loại cảm xúc dồn dập, cô chỉ cảm thấy thân tâm mệt mỏi, còn hơn chạy hai mươi cây số, thật sự không thể hiểu nổi sao chuyện tốt đẹp lại thành ra như vậy, cũng chẳng hiểu vì sao Hạ Thiền nhất định phải dùng cách này để đạt được mục đích.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, trong lòng Thu Mộng Kỳ ngổn ngang trăm mối, có đủ loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là áy náy và đau lòng với Tô Vận.
Nàng phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể từng chút một tiêu hóa được sự chán ghét mà mình từng dành cho nàng, cùng với những lời vu khống, tổn thương từ người khác.
Nỗi thương xót và áy náy như đâm vào tim, khiến ngực cô từng cơn đau nhói, sống mũi và vành mắt đều cay xè.
Cô hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, bước đến trước mặt Tô Vận, đối diện trực tiếp, nghiêm túc nói: "Trước kia tuy ngươi đã giải thích rõ ràng những hiểu lầm đó, ta cũng thật sự tin rằng những chuyện đó không phải do ngươi làm, nhưng chỉ là tin mà thôi. Bây giờ thông qua nàng ta, ta mới thật sự hiểu rõ những gì ngươi từng trải qua năm đó, những uất ức bị vu oan, ngươi mới chính là người bị hại thật sự. Ta thật sự-ta biết dù ta nói gì, làm gì cũng không thể bù đắp được những năm qua đã hiểu lầm ngươi, cùng với tất cả những lời nói hành động ngu ngốc vì hiểu lầm ấy. Ta xin lỗi ngươi."
Thu Mộng Kỳ vừa nói vừa cúi đầu thật thấp trước Tô Vận, một cái cúi đầu trọn vẹn, vô cùng thành khẩn.
"Tuy là do bị Hạ Thiền mê hoặc và xúi giục, nhưng rốt cuộc vẫn là do ta non nớt, thiếu lý trí, lại không đủ thông minh và EQ thấp mà ra. Không có gì có thể bù đắp được những lời lẽ ngu ngốc và hành vi ngu ngốc ta từng làm với ngươi trong suốt ngần ấy năm. Ta vô cùng áy náy, từ nay về sau, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có để bù đắp cho ngươi."
Thu Mộng Kỳ vừa ăn năn vừa hối hận, chân thành khôn xiết.
Đôi mắt cô kiên định nhìn nữ nhân trước mặt. Nếu như thời gian trước đây, cô bị vẻ đẹp và khí chất mạnh mẽ của Tô Vận hấp dẫn sinh ra cảm tình, thì lần này, cô đã nhìn thấy một Tô Vận còn mạnh mẽ hơn, nhưng lại khiến người ta vô cùng thương xót. Vẻ đẹp bên ngoài và phẩm chất kiên cường của nàng đều đang phát sáng, tất cả đều tỏa ra sự tốt đẹp, khiến người càng lún sâu không thể thoát ra.
Tô Vận bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang cuộn trào.
Thu Mộng Kỳ trước mắt, ánh mắt chưa bao giờ yên tĩnh như lúc này, không hề né tránh, như chứa đựng cả đại dương, lặng lẽ nhìn nàng, chờ nàng đưa ra phán quyết.
Ban đầu nàng rất giận, giận Lưu Nguyệt Như hay Hạ Thiền đã xuất hiện, phá vỡ thế giới ngày càng gần gũi của hai người. Nhưng giờ phút này, lại cảm thấy sự xuất hiện của người đó chưa hẳn là chuyện xấu.
Ít nhất, những bất bình trong lòng nàng trước đây, tất cả những không cam tâm, đại dương bao la trong mắt Thu Mộng Kỳ, cuối cùng cũng đã được buông bỏ.
Ánh mắt nàng dần trở nên dịu dàng, nói: "Tất cả những gì ta làm, chưa từng mong nhận được sự bù đắp từ ngươi."
Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Ta biết, ngươi không phải vì vậy."
Một nữ nhân bị vu oan đến mức đó, nhưng vẫn có thể nghịch gió tuyết mà dần dần đến gần mình, sao có thể chỉ vì muốn được mình bù đắp.
Chuyện của Thường Tuấn, tám phần mười cũng là mê cục mà nàng giăng ra để tiếp cận mình.
Thu Mộng Kỳ đau lòng không thôi, bản thân mình có gì tốt, chẳng lẽ thật sự kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà? Nếu đúng vậy, thì chắc cô đã cứu cả vạn ngân hà.
Cô không dám vào lúc này nhắc đến tình cảm giữa hai người. Bao nhiêu năm nay, hai bên ở phương diện tình cảm vốn chưa từng ngang bằng. Cô tuy khát khao người kia rơi vào vòng tay mình, nhưng lại không muốn trong cảnh ngộ như thế này mà lấy đó làm điều kiện.
Tương lai của bọn họ vẫn còn một con đường dài phải đi, cô vẫn còn có thể trong hoàn cảnh bình đẳng, dành cho nàng một tình yêu ấm áp.
...
Đúng lúc này, phía trước có người vào báo, nói trong quận có một vị họ Lý đến cầu kiến huyện lệnh.
Thu Mộng Kỳ hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: "Chắc là Lý quản gia bên cạnh quận thủ đại nhân, mau mời ông ấy vào."
Nói xong liền quay sang Tô Vận: "Trước kia ta từng nhờ quận thủ đại nhân làm mai cho hai ta, mấy ngày nữa chính là ngày tốt để đến cửa cầu thân, Lý quản gia chắc là đến sớm để sắp xếp mọi chuyện."
Nói đến đây, khóe miệng cô cong lên không thể nào giấu được.
Chuyện liên quan đến hôn sự của hai người, vừa rồi lại trải qua một vụ án nhỏ và biến động về mặt cảm xúc, nay bỗng nghe tin này, Tô Vận nhất thời có chút xấu hổ và chưa thích ứng kịp, khẽ nói: "Nếu vậy, ta tránh mặt một lát."
Thu Mộng Kỳ gật đầu, ánh mắt đầy lưu luyến: "Được, ngươi về phòng trước đi, đợi ta nói chuyện xong sẽ đến tìm ngươi."
Tô Vận vừa xoay người bước ra sau cánh cửa, liền nghe thấy giọng nói hào sảng của Lý Hữu Tài truyền đến.
"Thu đại nhân, hôm nay đặc biệt đến là vì chuyện vui của đại nhân, hahahaha-"
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Khi viết đến đoạn sau này, ta phát hiện rất nhiều độc giả đọc đến mấy chương này đều vô cùng tức giận.
Chỉ có thể quay lại tiết lộ một chút:
Người hạ độc không phải là Lưu Nguyệt Như,
Chỉ là mọi người có thành kiến rồi tự mặc định, hoặc là do ta quá lạm dụng thủ pháp chuyển hướng nghi ngờ.
Ngoài ra, chuyện năm xưa có lẽ còn có thêm một cú lật nữa, sau này sẽ dần dần hé lộ.
Nếu mọi người đọc mà cảm thấy khó chịu, ta cũng xin lỗi thật lòng. Ta thật sự rất mong mọi người đọc truyện vui vẻ, cũng mong khu bình luận được yên bình, nhưng xung đột là điều không thể thiếu, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, cảm xúc không lên thì ta cũng không thể viết tiếp. Nói cho cùng là do văn bút của ta có vấn đề, nếu mọi người thấy không thể đọc tiếp, ta thật sự cũng có thể hiểu được.
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng dịch trong khoảng thời gian 2023-07-06 20:50:41 ~ 2023-07-07 21:15:16 nhé ~
Cảm ơn thiên sứ tặng lựu đạn: yuyuyu 1 quả;
Cảm ơn thiên sứ tặng mìn: yuyuyu 4 quả; Một con bò, Vô tâm vô phế, Hải vương tử Kai, Xe buýt bé con, Nguyên tử tiểu bất điểm mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dưỡng dịch: Pan A Pi 20 chai; Mục Mục 6 chai; Hí Tử 5 chai; 27968822, yuyuyu mỗi người 2 chai; Tự Giả Hữu, Thi tình họa Dịch đã kết hôn, Mèo bắt chước, Mặc Hiên, Khách qua đường, Aiya0806, Tri Thú mỗi người 1 chai;
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!