Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 115

Tại Kinh Đô cách xa ngàn dặm, phán quyết cuối cùng liên quan đến vụ án của Cam Đức Thọ vẫn chưa được ban ra, vì Cam Đức Thọ cung cấp danh tính một vị quan khác đã đề xuất phương pháp chế muối mới. Hoàng đế quyết định phái sứ giả đi tuần tra để xác minh tình hình.

 

Hứa Mục Thông dĩ nhiên biết rõ dụng ý lớn nhất của việc phái sứ giả nam hạ lần này. Dù là ai nghiên cứu ra phương pháp mới thì với hoàng đế cũng như nhau, điều quan trọng nhất là hoàng đế muốn xác nhận phương pháp mới thật sự có thể nâng cao hiệu suất gấp hàng chục lần so với cách chế muối cũ, như vậy mới có thể phổ cập phương pháp này, nâng cao thuế muối, thu về nhiều tiền bạc.

 

Với Thu - Tô hai người, việc nghiên cứu ra phương pháp mới rồi dâng lên, để đổi lấy tự do cho người Tô gia, đồng thời giúp thành tích chính trị của Thu Mộng Kỳ thêm phần rực rỡ, điều này không có gì đáng trách.

 

Hứa Mục Thông cũng chỉ có thể âm thầm cầu khấn, mong hoàng đế đừng quá tham lam vô độ, để lại cho dân làm muối thêm phần đường sống. Nếu không, về sau còn ai nguyện đổi mới phép cũ, nâng cao hiệu quả nông nghiệp.

 

Nghĩ đến việc thuế muối sắp được nâng lên, tâm trạng hoàng đế rất tốt, hiếm khi lên triều một lần.

 

Còn các đại thần trong triều lại càng tinh khôn, nhân lúc tâm tình hắn không tệ, lập tức có người nhắc đến chuyện mở biển.

 

"Bệ hạ, nước Đại Diệm ta sản vật phong phú, nhưng từ tám năm trước khi thi hành quốc sách cấm biển, hàng hóa không thể xuất ra ngoài, mỗi năm tổn thất mấy trăm vạn lượng bạc. Nay quốc khố trống rỗng, bệ hạ sao không cân nhắc mở biển lại để thúc đẩy mậu dịch? Như vậy chẳng những Cửu Trọng Đài của bệ hạ có thể hoàn công, mà quân nhu lương bổng cho tướng sĩ phương bắc cũng không cần lo lắng."

 

Thái tử vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng bước lên nói: "Phụ hoàng, việc mở biển tuyệt đối không thể, hiện nay vùng duyên hải phía đông nam giặc Oa hoành hành, một khi mở biển, giặc Oa sẽ thừa cơ gây loạn, xâm phạm quy mô lớn, đến lúc đó chiến sự bùng nổ, sinh linh đồ thán, thêm vào đó hiện nay khắp nơi phản tặc nổi lên, nhi thần cho rằng, nên tiếp tục kiên trì với quốc sách cấm biển, để phòng nội ưu ngoại hoạn!"

 

"Vùng duyên hải kéo xuống phía nam, từ Lịch Châu đến Mẫn Châu phần lớn đều do Lĩnh Nam Tiết độ sứ Hứa đại nhân trấn thủ, trước kia Hứa đại nhân vào kinh chúc thọ bệ hạ, cũng không hề nhắc đến chuyện giặc Oa hoành hành, nếu vùng biển phía đông nam đã thái bình, vì sao còn phải bế quan toả cảng, để đống bạc trắng ngoài cửa?" Vị ngự sử kia lập tức phản bác.

 

Thái tử nào không biết vị ngự sử này là người của ai, chuyện trên người Lưu Ngạc có bản đồ kho báu đã âm thầm lan truyền, các hoàng tử đều rục rịch ngấm ngầm hành động, rõ ràng nhất là Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, còn vị ngự sử dâng tấu xin mở biển chính là người của Lục hoàng tử.

 

Một khi kho báu kia rơi vào tay người khác, nhất định sẽ đe dọa đến ngôi thái tử của hắn, thái tử dù thế nào cũng không muốn để bọn họ đắc thủ. Ban đầu phái người chặn giết Lưu Ngạc trên đường lưu đày cũng là vì bản đồ kho báu, khi ấy còn nghĩ nếu may mắn lấy được kho báu, thì ngôi vị thái tử càng vững như bàn thạch, không ngờ mấy tên ngu ngốc lại thất bại. Giờ Lưu Ngạc đã đến Lịch Châu, bên đó hắn lại không có người có thể dùng, muốn tranh với người khác cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ đành cắn chặt chính sách cấm biển không buông, cắt đứt ý định ra biển của bọn họ.

 

Chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp sự cố chấp của hoàng đế đối với bạc trắng, chính xác hơn là sự cố chấp với việc xây địa cung Vĩnh Lăng và Cửu Trọng Đài, nhất là Cửu Trọng Đài đã xây được một nửa, hoàng đế hiện nay thân thể mỗi ngày một yếu, càng nóng lòng mong được sớm xây xong để dọn vào ở, kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.

 

"Trương ái khanh, về chuyện hải tặc, hôm đó Hứa Mục Thông nói thế nào?" Hoàng đế trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.

 

Trương các lão vội bước ra đáp: "Khải bẩm Hoàng thượng, Hứa đại nhân nói thường ngày đều phái người tuần tra định kỳ, hiện tại vùng duyên hải Lĩnh Nam không có gì đáng lo."

 

Thái tử nghe vậy, lập tức lớn tiếng nói: "Trương các lão, rõ ràng Hứa Mục Thông trong tấu chương trình lên có viết, mỗi tháng đều phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực để tuần tra bờ biển, tiêu diệt hải tặc, như vậy sao có thể nói là không đáng lo? Chẳng lẽ trong mắt Trương các lão, mạng sống của dân chúng vùng duyên hải phía đông không đáng là mạng sống?"

 

"Điện hạ thứ tội, hôm đó hoàng thượng triệu kiến Hứa Mục Thông, có hỏi đến chuyện hải tặc, quả thực Hứa Mục Thông đã trả lời như vậy, còn tấu chương ngài vừa nhắc, là việc từ trước khi Hứa đại nhân đến Kinh Đô nửa năm."

 

Lại có vị các thần khác lập tức tiến lên nói: "Hoàng thượng, bọn giặc ven biển cần phải thanh trừ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mở biển. Dưới trướng Hứa Mục Thông có hàng vạn binh sĩ, vốn dĩ là để bảo gia vệ quốc, cũng chính là để đảm bảo hải vận thông suốt."

 

"Phụ hoàng, hiện nay Hung Nô phương bắc đang chằm chằm dòm ngó, vùng tây bắc dân tị nạn nổi lên khắp nơi, nếu lại thêm một giặc biển, nội ưu ngoại hoạn cùng lúc, ai có thể gánh nổi trách nhiệm!"

 

Hoàng đế nghe vậy, lập tức nổi giận đùng đùng: "Theo ý thái tử thì nay Đại Diễm triều ta trong trị hạ nội ngoại đều nguy ngập, chỉ cần dỡ bỏ lệnh cấm biển, thì trẫm làm hoàng đế cũng đến đây là chấm dứt?"

 

"Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó-" Thái tử vội vàng quỳ xuống, "Nhi thần chỉ cảm thấy, việc mở biển không nên quá gấp, đợi đến khi hải tặc vùng duyên hải được tiêu diệt, rồi từ từ tiến hành cũng không muộn."

 

"Mấy năm trước cũng nói như vậy, giết giặc Oa giết bao nhiêu năm rồi cũng chẳng nghe nói có ngày nào dứt điểm, nếu thực sự như ngươi nói, giặc Oa không bao giờ giết hết, vậy thì vĩnh viễn không mở biển nữa sao?"

 

Thái tử sao có thể không nghe ra sự nóng lòng trong lời hoàng đế, suy cho cùng vẫn là do bạc mà ra, quốc khố trống rỗng, Cửu Trọng Đài bị đình trệ, hoàng đế sớm đã như ngồi trên đống lửa, nay nghe nói có đường thu bạc, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

 

Các đại thần trong triều cũng nhìn ra manh mối, lần lượt dâng tấu, thỉnh cầu hoàng đế mở biển.

 

Như vậy, chuyện mở biển, liền thành việc chắc như đinh đóng cột.

 

Rất nhanh sau đó, người được chọn làm tuần hành sứ giả phụ trách điều tra việc cải cách pháp chế muối mới ở Tân Hội quận cũng đã được định ra, chính là An Vương.

 

*Tuần hành sứ: Sứ giả được triều đình cử đi các địa phương để điều tra, thanh tra, giám sát một sự vụ nào đó. Có thể hiểu là "quan thanh tra lưu động".

 

Người này là nhi tử thứ chín của tiên hoàng, cũng là hoàng đệ khác mẫu thân của hoàng đế. Rất nhiều hoàng tử của tiên hoàng đã chết trong cuộc tranh đoạt ngôi vị khi xưa, hoặc bị phong vương đi đến các phiên địa khác nhau, hiện nay ở Kinh Đô chỉ còn lại hai vị lão vương gia rảnh rỗi, An Vương chính là một trong số đó. Tuy An Vương thường ngày không có thực quyền, nhưng khi xưa trong cuộc tranh đoạt ngôi vị từng đứng về phía hoàng đế, có công phò long, sau khi hoàng đế lên ngôi được hậu đãi, hiện nay sống trong vinh hoa phú quý.

 

Mạnh Nguyên Châu là do thái tử tiến cử làm tuần hành phó sứ giả, có lẽ vì hôm đó trên điện, ý kiến của thái tử bị bác bỏ khiến mất thể diện, nên hoàng đế trong việc chọn người đã thuận theo lời tiến cử.

 

*Tuần hành phó sư: Phó quan đi kèm Tuần hành sứ, tương đương trợ lý thanh tra cao cấp, đảm nhận nhiều việc thực tế trong chuyến đi. (Editor: drama lại tới nữa gòi)

 

Phụ thân của Mạnh Nguyên Châu là Mạnh các lão, hiện đang giữ chức thủ phụ nội các, địa vị của Mạnh gia giờ đây đã khác xưa, đến cả một thứ cát sĩ như Mạnh Nguyên Châu cũng một bước biến thành khởi cư lang* bên cạnh hoàng đế, quan chức đạt tới tòng Lục phẩm.

 

*Thủ phụ Nội các: Chức quan đứng đầu nội các triều đình, thực quyền rất lớn, tương đương Tể tướng.

 

(*): chức quan ghi chép việc ăn ở, đi lại, lời nói, hành động của hoàng đế.

 

Cho gã đảm nhiệm chức vụ tuần hành phó sứ giả, cũng không có gì không ổn.

 

---

 

Còn ở Phong Nhạc bên này, sau khi Thu Mộng Kỳ tiễn phu ghê Quý Hô và Kiều Tam Nương đến chúc Tết ra về, đang định quay về ở riêng một lát với Tô Vận, thì nghe Vương Tiểu Bảo đến báo, nói có một vị khách tự xưng là Tân Tể đến tìm cô.

 

Thu Mộng Kỳ hoàn toàn xa lạ với cái tên này, nhưng Vương Tiểu Bảo lại nói: "Đại nhân, người này trước kia lai lịch không nhỏ."

 

"Trước kia? Vậy nói cách khác là giờ thân phận không bằng trước?"

 

"Đúng vậy, người này từng đảm nhiệm chức Thần Sách Đại tướng quân, mấy năm trước từng giao chiến với Hung Nô ở phía bắc."

 

*Thần Sách Đại tướng quân: Danh hiệu võ tướng cao cấp, từng dùng để chỉ thống soái của quân Thần Sách - lực lượng cấm quân tinh nhuệ bảo vệ kinh thành.

 

Nghe thấy bốn chữ "Thần Sách Đại tướng quân", Thu Mộng Kỳ lập tức kích hoạt ký ức trong đầu, năm xưa trong những tài liệu Thu Thực để lại, từng có nhắc đến vị Tân Tể này.

 

Khi ấy Huân Quốc Công đối kháng Hung Nô, Tân Tể chẳng qua chỉ là một du kích tướng quân thuộc đạo Cam Nam, đóng ở hậu phương chiến khu. Sau đó thái tử giám quân, quân Hoà gia bị vây khốn, lương thảo cạn kiệt, phái người cầu viện Tân Tể, nhưng mãi không chờ được viện binh.

 

*Đạo Cam Nam: là một đơn vị hành chính - quân sự cấp vùng trong bối cảnh truyện cổ đại Trung Quốc hư cấu.

 

Mãi đến khi quân Hoà gia bị tàn sát toàn bộ, Tân Tể mới chậm rãi kéo quân tới.

 

Và được lệnh xử lý công việc đàm hòa sau đó, nhờ đó mà được phong làm Thần Sách Đại tướng quân, không thể không nói cái danh hiệu đó thật khiến người ta chê cười.

 

"Trước tiên được phong Thần Sách Đại tướng quân, sau đó không biết lập được quân công gì mà lại được phong làm Tề Quốc Công, năm năm trước vì tham gia vào vụ mưu phản của Hán Vương, bị giáng chức đến Lĩnh Nam, phiên địa nằm ngay Thương Ngô quận bên cạnh."

 

Mắt Thu Mộng Kỳ khẽ giật, dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội vã vào phòng tìm Tô Vận.

 

Thu Mộng Kỳ trước tiên đem những thông tin mình nắm được về người này kể cho nàng nghe một lượt, cuối cùng nói: "Chẳng phải ta đã bỏ sót điều gì sao? Cứ cảm thấy cái tên Tân Tể này hình như từng xuất hiện ở đâu đó."

 

Tô Vận nghe cô nói xong, đáp: "Không phải là xuất hiện ở đâu, mà là lúc trước Triệu Nhuế đến báo tình hình xưởng đóng thuyền, từng nhắc đến có một vị đông gia ở Thương Ngô quận đặt đóng một chiếc thuyền lớn giá ba bốn vạn lượng, nếu không ngoài dự đoán, hẳn chính là vị này."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức mắt sáng rỡ, nói: "Đúng đúng đúng, ta cứ thấy người này có gì đó liên quan, thì ra là chuyện này. Chẳng lẽ hắn đến để bàn chuyện con thuyền?"

 

"Chắc hắn không biết xưởng thuyền có phần của chúng ta, có lẽ là vì việc khác, đừng đoán nữa, gặp rồi sẽ rõ."

 

Thu Mộng Kỳ bật cười, dẫn nàng một trước một sau đi đến gian khách phòng.

 

Vừa vào trong, liền trông thấy một nam tử thân hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ, người ấy nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, chỉ thấy tuổi khoảng bốn mươi đến năm mươi, mặt vuông chữ điền, ánh mắt sắc bén, có thể nhận ra là người từng trải qua sa trường.

 

Người này chính là tiền Thần Sách Đại tướng quân kiêm Tề Quốc Công Tân Tể, thấy Thu Mộng Kỳ đi phía trước, hơi sững người một chút, dường như không ngờ vị huyện lệnh này lại trẻ trung tuấn tú đến vậy.

 

Nhưng Tân Tể từng trải đủ sóng gió, rất nhanh liền khôi phục thần sắc, khom mình hành lễ với hai người, nói: "Thảo dân Tân Tể, bái kiến huyện lệnh đại nhân."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Tân tiên sinh không cần khách sáo, mời ngồi."

 

Tân Tể cũng không khách khí, vén áo ngồi xuống, đơn giản giới thiệu sơ lược về mình, chỉ nói từng làm một chức quan nhỏ, sau bị liên lụy nên bị giáng chức đến Thương Ngô, nay năm năm trôi qua, đã khôi phục thân phận lương dân, rồi nói rõ mục đích lần này đến.

 

Thu Mộng Kỳ nghe xong yêu cầu của đối phương, hơi sững lại: "Ngài muốn bảo lãnh Trương Nguyên Vũ ra ngoài?"

 

Trương Nguyên Vũ chính là bách hộ dưới trướng Thạch Vi trước đây, từng vô lễ với Tô Vận. Sau này khi thẩm vấn Khổng Trinh, Thạch Vi vì muốn lôi kéo Thu Mộng Kỳ nên bảo Lý Tuy đưa người đến, xem như tặng cô một món đại lễ.

 

Ngay từ lúc Tô Vận bị bắt đến vệ sở Đài Sơn, Thu Mộng Kỳ đã âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lăng trì Trương bách hộ cho hả giận. Chỉ là hắn hôm đó chưa thực sự làm được gì, cũng không dính líu vụ án nào khác, hay nói cách khác là tội hắn phạm không có ai tố giác, cuối cùng chỉ bị kết án đi lao ngục năm năm, làm khổ dịch năm năm.

 

Không ngờ hôm nay lại có người đến xin bảo lãnh cho hắn, Thu Mộng Kỳ chẳng cần nghĩ cũng lập tức từ chối.

 

Tân Tể bật cười: "Huyện lệnh đại nhân còn chưa nghe điều kiện của ta, sao đã vội từ chối?"

 

Không thể không nói, Tân Tể từng là Tề Quốc Công, dù nay bị giáng chức, nhưng đối mặt với Thu Mộng Kỳ vẫn giữ dáng vẻ ung dung điềm đạm, bên trong toát ra khí chất từng ở nơi quyền cao chức trọng.

 

"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Trương Nguyên Vũ phạm luật của Đại Diễm, đương nhiên phải chịu tội theo pháp luật, chuyện này không có gì để thương lượng."

 

Tân Tể nói: "Trương Nguyên Vũ chẳng qua chỉ bị phán làm khổ dịch năm năm, mà luật pháp Đại Diễm có quy định chuộc tội, cho phép phạm nhân dùng tài vật để miễn hình phạt, đại nhân hà tất không nể mặt, mở chút đường sống cho người khác?"

 

Thu Mộng Kỳ thoáng kinh ngạc, cô thật sự không biết còn có quy định này.

 

Tô Vận lúc này mới lên tiếng: "Luật pháp Đại Diễm quy định, có hai trường hợp có thể áp dụng hình thức chuộc tội: một là vụ án có nghi vấn, không thể điều tra rõ ràng để kết tội; hai là trong trường hợp khó xác định mức án, hoặc người phạm tội có công chuộc tội, tội nhẹ công lớn. Tội của Trương Nguyên Vũ không thuộc hai trường hợp này, không thể áp dụng chuộc tội."

 

Lúc này Tân Tể mới chuyển ánh mắt sang Tô Vận đang đứng cạnh Thu Mộng Kỳ, thấy nàng tuổi trẻ xinh đẹp, không ngờ lại am hiểu luật pháp Đại Diễm đến vậy.

 

"Cô nương tinh thông luật pháp Đại Diễm, tại hạ bội phục. Nhưng hoàng đế triều ta đã mở tiền lệ từ năm năm trước, nộp năm mươi vạn lượng bạc có thể miễn tội chết một cấp, tuy điều đó chưa được viết vào luật điển, nhưng chẳng phải cũng chứng minh không có gì là không thể sao?"

 

Tô Vận mỉm cười: "Vậy còn phải xem điều kiện mà tiên sinh muốn đưa ra là gì."

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy, thấy nàng có vẻ muốn thỏa hiệp, trong lòng có chút nóng ruột, dù sao tên Trương bách hộ đó hung hăng tàn độc, đến giờ cô nhớ lại vẫn còn thấy rùng mình.

 

Nhưng cô cũng không dám phản bác, chỉ đành xê dịch mông vài cái, ngồi tại chỗ mà nghe họ nói tiếp.

 

"Ta nghe nói huyện thái gia đã lấy hơn một vạn mẫu ruộng từ tay Triệu gia chia cho dân nghèo cày cấy, liền biết đại nhân là người yêu dân như con. Trùng hợp ta có hai trăm mẫu ruộng tốt ở Phong Nhạc, nguyện dâng tặng đại nhân, để đổi lấy năm năm tự do của Trương Nguyên Vũ, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ."

 

Nếu là thứ khác thì hai người họ còn có thể không để tâm, nhưng nhắc đến ruộng đất, hai người không khỏi nhìn nhau một cái.

 

Chuyện ruộng đất mấy hôm trước họ vừa mới bàn tới.

 

Hoàng đế bán một mẫu ruộng với giá ba mươi lượng bạc, tính theo giá đó thì hai trăm mẫu là sáu ngàn lượng bạc, xét theo lý thì chuộc Trương Nguyên Vũ năm năm cũng dư dả, chỉ là Thu Mộng Kỳ vốn đã có thù oán sâu với Trương Nguyên Vũ, hoàn toàn không muốn đồng ý chuyện này.

 

"Thái gia sao không nghĩ lại, một tên Trương Nguyên Vũ nho nhỏ, đổi lấy cả trăm hộ dân có ruộng để cày cấy, yên ổn qua nhiều đời, đây chẳng phải một vụ làm ăn tốt, lại còn là công đức vô lượng."

 

Thu Mộng Kỳ hừ khẽ một tiếng: "Công đức tốt như thế, sao tiên sinh không giữ lấy mà lại dâng không cho ta?"

 

"Để thái gia chê cười, tại hạ cả đời giết người như ngóe, tay nhuốm đầy máu tanh, bao nhiêu công đức cũng không thể cứu được, chi bằng để lại cho thái gia."

 

"Tiên sinh nói đùa, ngươi ra trận giết người là giết Hung Nô, là phản tặc của Đại Diễm, là bảo vệ lê dân bá tánh Đại Diễm, vốn là công đức vô lượng. Nhưng... mười vạn thạch quân lương áp tải đến biên ải lại bị ngươi ém lại không phát, khiến Huân Quốc Công cùng mười vạn đại quân rơi vào cảnh không lương không viện, toàn quân bị diệt, bao nhiêu công đức cũng đã bị xóa sạch."

 

Tân Tể nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

Có lẽ không ngờ nhỏ tuổi như Thu Mộng Kỳ lại biết chuyện năm xưa, hoặc chuyện này đúng là vết nhơ mà hắn không muốn bị nhắc tới.

 

Nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ mặt như thường: "Năm đó tại hạ chẳng qua chỉ là một du kích tướng quân nhỏ nhoi, chỉ là làm theo mệnh lệnh. Huống hồ số quân lương vận chuyển đến chỉ có hai vạn thạch, nào có mười vạn thạch như lời người nói. Chuyện đó đã qua, hôm nay tại hạ đến đây chỉ vì muốn xin đổi người, mong thái gia mở lượng từ bi, tạo chút thuận tiện."

 

Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, lại không tán đồng với lời hắn.

 

Lúc trước nếu không phải thái tử cố ý bức ép, còn có Tân Tể cùng những kẻ như đứng xem lửa cháy bên bờ sông, thì Hòa gia sao đến nỗi rơi vào tình cảnh như hôm nay.

 

Ngay lúc cô định từ chối đối phương, thì lão bà nhà mình đã lên tiếng trước: "Nếu như kẻ bị Trương Nguyên Vũ đắc tội là người khác, chúng ta thật sự không tiện làm chủ, nhưng lúc ấy người hắn làm bị thương trùng hợp lại là ta, cũng không phải không thể phá lệ một lần."

 

"Có điều cũng bởi vì người bị Trương Nguyên Vũ mạo phạm là ta, cho nên ta muốn đòi tiên sinh thêm một ngàn lượng, yêu cầu này hẳn không quá đáng."

 

Tân Tể nghe vậy, thoáng có chút sửng sốt, nhưng chỉ đảo mắt một cái rồi nhanh chóng gật đầu, "Đã là xúc phạm cô nương, thì quả thật không quá đáng. Chỉ là cô nương đã đồng ý, còn huyện thái gia vẫn chưa mở miệng, không biết có thể làm chủ được không?"

 

Thu Mộng Kỳ ủ rũ đáp: "Nàng đã nói thì đương nhiên có thể làm chủ."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-07-19 21:04:44 đến 2023-07-20 21:22:26 nhé\~

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng lựu đạn: 25979887 - 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn: Độc Tự Mạn Du, Khoang Khoang, Hải Vương Tử Kai, Sủi Cảo Nước Uống Điều Hòa, Cung Hựu Hy - mỗi người 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: Ngũ Mộc - 66 chai; Cá Mặn Không Muốn Trở Mình, 21683323, MiziZ - mỗi người 10 chai; Thiện Nhi Bảo Bảo - 9 chai; 25979887 - 5 chai; Moraynia, Tứ Mao, Mèo Học Nói, Lạnh Yên - mỗi người 1 chai;

 

Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment