Đoàn người của An Vương ngủ lại một đêm tại trạm dịch Phong Bình huyện, sáng sớm tỉnh dậy hai mắt đều sưng phù thâm đen, vừa nhìn đã biết là không ngủ ngon.
Tâm trạng cũng tệ, chê trạm dịch ở đây bẩn thỉu, lộn xộn, điều kiện sinh hoạt kém, ăn uống cũng chẳng ra gì, cái gì cũng không vừa ý.
Nói đi nói lại thì vẫn là Phong Nhạc huyện tốt hơn, ai ai cũng là nhân tài, huyện lệnh nói chuyện lại dễ nghe, trạm dịch ở thoải mái, đồ ăn cũng hợp khẩu vị, nghĩ vậy lại càng thấy không thể ở lại thêm, liền hạ lệnh quay về thẳng Phong Nhạc huyện.
Thuộc hạ không hiểu liền hỏi: "Vương gia, nay việc đã xong xuôi, cũng đã điều tra rõ ràng pháp chế muối mới là do Phong Nhạc huyện khởi xướng đầu tiên, chúng ta về kinh phục mệnh là được, cần gì phải quay lại Phong Nhạc?"
Trong mắt thuộc hạ, Phong Nhạc càng về phía đông gần biển, còn Phong Bình huyện thì đã là đường về kinh, quay lại Phong Nhạc là không cần thiết.
"Đã điều tra rõ ràng, thì cũng phải quay lại nói một tiếng với Thu huyện lệnh để hắn yên tâm."
Thuộc hạ còn muốn nói thêm, người bên cạnh liền vội kéo áo hắn, chờ ra khỏi cửa mới mắng: "Không hiểu thì đừng có hỏi bừa, Vương gia muốn đi đâu thì đi, tới lượt ngươi nhiều lời."
"Nhưng ta nói cũng đâu sai, quay lại cũng phải vòng đường thêm một đoạn..."
"Hiểu cái rắm, Vương gia quay lại là muốn tìm Thu huyện lệnh kiếm chút chỗ tốt, hiểu chưa, suỵt--" người nọ hạ thấp giọng nói.
"Thì ra là vậy!"
...
Đoàn người An Vương sau khi điều tra xong lại quay về Phong Nhạc huyện, chuyện này khiến Thu Mộng Kỳ cùng những người khác không thể ngờ tới.
Vốn tưởng người sắp đi, chỉ cần có người tới thông báo một tiếng, bọn họ là quan viên thì ra ven đường tiễn đưa trước là được, ai ngờ đại đội nhân mã lại quay đầu trở về Phong Nhạc, còn vào ở trong trạm dịch.
Thu Mộng Kỳ tất nhiên là không vui, một đám người cùng ở tại trạm dịch, tất cả chi phí đều do nha môn chi trả, mà đám quý nhân từ Kinh Đô này tiêu xài rất lớn, họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến sự vất vả của dân chúng giữ biên cương, toàn gọi những thứ tốt nhất.
Tuy nói Phong Nhạc gần biển, hải sản dễ kiếm, nhưng những con tôm hùm lớn đó cũng phải do ngư dân lặn sâu xuống biển bắt về, vất vả trăm bề.
Hơn nữa, đám người này cứ lởn vởn mãi ở đây, đi đâu cũng phải có cô đi cùng, cô còn có bao nhiêu việc phải làm, đâu có nhiều thời gian để cúi đầu khom lưng cả ngày tiếp đãi họ như tôn tử.
Về nhà, cô kể lại chuyện này với Tô Vận, nói xong không nhịn được tức giận hầm hầm.
Tô Vận nghe xong, cười nói: "Mời thần dễ, tiễn thần khó, tuy tượng Phật to này không phải do nàng mời tới, nhưng vì nàng điều hành Phong Nhạc quá tốt, nên bọn họ thấy nha môn có tiền thì thèm thuồng, đang chờ nàng đưa lễ tiễn."
Thu Mộng Kỳ không vui hỏi: "Lễ tiễn là cái gì?"
"Chính là tiền đi đường, cấp trên đến thị sát thì phải đưa tiền đi đường."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới hiểu ra, tức đến chửi ầm lên: "Thế chẳng phải là đòi hối lộ sao? Mỗi năm dân đóng thuế nộp biết bao nhiêu bạc lên trên, hắn là một vương gia chẳng phải làm gì, cả Tư Mã gia đều sống nhờ vào dân, giờ còn mặt dày đến đòi ta tiền đi đường, ta không chiều hắn, không cho."
Tô Vận thở dài, "Nhưng nếu nàng không đưa, lỡ hắn cứ không chịu đi thì sao?"
"Không đi thì kệ hắn, hoàng đế phái họ đến điều tra chuyện này cũng phải có thời hạn, chẳng lẽ còn định ở lì ở đây?"
Tô Vận cũng rất ghét thói hủ tục này, huống hồ loại như An Vương, khẩu vị lớn, vài trăm vài nghìn lượng chưa chắc đã lọt vào mắt, muốn đuổi loại chó ghẻ dai dẳng thế này đi, không bỏ ra một hai vạn lượng bạc thì đừng hòng, hơn nữa còn phải bôi trơn thêm mấy vị phó sứ khác.
"Đúng là không thể ở đây mãi, nhưng trong thời gian này chắc chắn sẽ hành nàng thừa sống thiếu chết, đến lúc trở về còn không biết sẽ bịa chuyện gì bôi nhọ nàng, vài ba câu là có thể xóa sạch công lao của nàng."
Thu Mộng Kỳ là người ghét nhất bị chèn ép, ai càng muốn đè ép cô thì cô càng không chịu phục, lập tức vung tay nói một câu: "Vậy thì giằng co với họ, ta xem xem bọn họ còn giở được trò gì."
Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi An Vương định cư, liền bắt đầu truyền gọi Thu Mộng Kỳ đi theo, đến các nơi trong Phong Nhạc thị sát tình hình công tác, buổi tối lại gọi cô đến uống rượu tiếp khách, cả ngày không có lấy chút thời gian rảnh để xử lý việc công hay chuyện riêng, tối nào về nhà cũng phải nôn một trận.
Tô Vận nhìn khuôn mặt cô mới vài ngày đã gầy rộc đi một vòng, đau lòng không thôi, nói: "Hay là đưa tiền đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu bạc, đuổi tượng Phật to này đi cho khuất mắt."
Thu Mộng Kỳ nằm trên giường với bộ dạng chán chường, nhưng miệng vẫn rất cứng: "Không được, giờ mà đưa tiền thì chẳng phải mấy ngày nay ta khổ cực thành công cốc sao, dù sao ta còn chịu đựng được."
Tô Vận không lay chuyển được cô, đành để cô giả bệnh nghỉ ngơi một ngày.
Không ngờ ngay đêm nàng giả bệnh, Lưu Nhị Hổ đến báo cáo, nói Trương phó sứ trong nhóm tuần hoành sứ giả kia đã tìm vài hộ dân trong thành, đưa tiền mua chuộc họ để nữ nhi chưa xuất giá trong nhà đến trạm dịch hầu hạ, nhưng đã bị hắn dẫn người ngăn lại.
Thu Mộng Kỳ nghe chuyện này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Các ngươi ngăn thế nào?"
"Bọn thuộc hạ không tiện trực tiếp đối đầu với tuần hoàng sứ giả, chỉ có thể lấy danh ngài ra mà nói," Lưu Nhị Hổ có chút chột dạ, "Nói là đại nhân đã căn dặn, chỉ cần các cô nương không đồng ý, thì dù là phụ mẫu hay người thân cũng không được ép buộc họ làm gì. Chúng thuộc hạ lo chuyện này khiến ngài bị rơi vào thế khó, nên lập tức đến báo, mấy hộ đó giờ vẫn còn ở bên ngoài, người của chúng ta và người trong đoàn sứ giả đang giằng co, nếu ngài không muốn gây chuyện, huynh đệ chúng ta sẽ không nhúng tay..."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Quý nhân từ Kinh Đô tới, khác gì đám thổ phỉ ở Mông Sơn? Nay dưới quyền cai trị của ta, dân chúng Phong Nhạc ai cũng no đủ, vậy mà vẫn có hạng người thế này, đến mức phải dựa vào việc bán nữ nhi làm chuyện bại hoại ấy để kiếm thêm bạc, đúng là không xứng làm phụ mẫu, chuyện này ta không thể làm ngơ, cứ làm theo lời ngươi nói, nếu bọn họ còn muốn làm to chuyện, ta sẽ ra mặt."
Lưu Nhị Hổ nhe răng cười: "Biết ngay đại nhân sẽ không nhẫn tâm trơ mắt nhìn mấy cô nương ấy rơi vào tay ác nhân."
Trước kia muội muội hắn suýt bị người Vương gia bắt đi, cũng là đại nhân ra mặt cứu về. Vừa rồi nhìn thấy một nhóm cô nương mới mười ba mười bốn tuổi bị phụ mẫu trói lại định đưa đến trạm dịch, hắn như nhìn thấy cảnh muội mình năm xưa bị người ta bắt đi, giận đến mức không nhịn được, liền xông lên ngăn cản.
Nhìn Lưu Nhị Hổ hối hả rời đi, Thu Mộng Kỳ xoay người đi tìm Tô Vận, kể lại chuyện vừa rồi cho nàng nghe.
Kể xong lại hơi chột dạ nhìn Tô Vận, nói: "Ta làm vậy có quá bốc đồng không? Trước đây nàng cũng từng bảo ta phải biết thu liễm một chút..."
Tô Vận khẽ cười, nói: "Có lúc ta vẫn thường nghĩ, vì sao chúng ta lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ chỉ vì giữa hai ta có quá nhiều tiếc nuối và hiểu lầm, ông trời thương xót nên cho cơ hội hóa giải, để một lần nữa được ở bên nhau? Nhưng sau khi trải qua bao chuyện, ta lại nghĩ, có lẽ ngoài những điều đó, còn có nhiều thứ khiến chúng ta trở nên trọn vẹn hơn. Như hoài bão, như lòng trắc ẩn và khát vọng cứu giúp người khác đó đều là một phần của chúng ta. Chỉ khi những tiếc nuối không còn là tiếc nuối nữa, và khi ta có thể thật sự nắm tay nhau, thì mới xem như hoàn thành sứ mệnh, không phụ việc đến với thế giới này."
Thu Mộng Kỳ nhìn nàng, đôi mắt ánh lên tia sáng long lanh.
"Nhưng nếu chuyện gì cũng tính toán, chỉ để lòng mình yên ổn, con đường ta đi sẽ rất khó khăn."
"Không sao cả, đường có khó đến đâu, chỉ cần hai ta cùng đi thì cũng sẽ hóa thành bằng phẳng. Nhẫn nhịn vì đại cục là một cách sống, nhưng đối mặt với thử thách, tuy gian khổ nhưng cũng có thể mang đến kết quả bất ngờ. Cứ đi theo tiếng lòng là được."
"Nàng thật tốt." Thu Mộng Kỳ thì thầm, ôm nàng vào lòng.
...
Chuyện này chưa qua được mấy ngày, tuần hoành sứ giả còn chưa rời đi, thì trong thành Phong Nhạc không biết từ đâu bỗng dấy lên một làn sóng tin đồn.
Lời đồn nói, vị hôn thê của huyện lệnh Phong Nhạc sớm đã không còn trong sạch, từ năm ngoái khi còn là tội phạm lưu đày, trên đường bị sai dịch làm nhục, sau lại bị Trương bách hộ của vệ sở Đài Sơn bắt đi, bị quân lính thay nhau c**ng b*c, chỉ trong thời gian ngắn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, dân chúng bàn tán xôn xao.
Thu Mộng Kỳ vốn không biết chuyện này, sau một ngày giả bệnh, hôm sau lại phải đi theo An Vương và những người khác ra ngoài, trên đường ghé vào một trà quán thì nghe thấy có người đang lớn tiếng bàn tán về chuyện ấy, An Vương và đám quan viên tùy tùng đều nghe thấy rõ mồn một, ai nấy nhìn Thu Mộng Kỳ đều mang theo ánh mắt ám muội và thương hại.
Trong lòng Thu Mộng Kỳ như muốn nổ tung, người cô yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay lại bị một đám hạ lưu bịa đặt bôi nhọ như thế, cô tuyệt không cho phép bất kỳ ai làm nhục người trong lòng mình.
Tính cô nóng nảy, lập tức tiến lên túm lấy kẻ đang ăn nói bừa bãi kia, quát: "Giữa thanh thiên bạch nhật mà bịa đặt vu khống, hủy hoại thanh danh người khác, còn coi bản quan không tồn tại sao? Người đâu, bắt lại!"
Những người xung quanh vừa thấy là huyện thái gia đến, sợ hãi quỳ rạp một mảng, thi nhau cầu xin tha thứ, kẻ kia thì gào to kêu oan.
Thu Mộng Kỳ mắng: "Ngươi kêu oan cái gì? Chẳng lẽ vừa rồi những lời đó không phải do ngươi nói ra?"
Người nọ vội vàng biện bạch: "Bây giờ trong thành ai cũng đang bàn tán chuyện này, tiểu dân cũng chỉ là nghe người ta nói lại, tuyệt đối không phải tiểu nhân cố tình bôi nhọ. Đại nhân không thể chỉ hỏi tội mỗi một mình ta, ngài phải tìm kẻ khơi nguồn mới đúng, việc này không liên quan đến tiểu nhân!"
"Ngươi nói là nghe người khác nói, vậy thì nói đi, ngươi nghe từ ai, tìm ra người kể cho ngươi, ta sẽ tha ngươi đi!"
Gã nam nhân kia nghe xong liền khóc lóc: "Đại nhân, ai ai cũng nói mà, ngài chỉ cần tùy tiện hỏi một người là họ cũng nói thế, sao lại chỉ bắt một mình tiểu dân chứ!"
An Vương và những người đi cùng vốn đứng xem náo nhiệt phía sau giờ cũng chen lên khuyên can: "Thu huyện lệnh, bây giờ dân chúng đều đang bàn luận chuyện này, ngài cho dù có muốn bắt thì cũng không bắt hết được. Nếu thật sự chỉ là lời đồn, ngài cũng không cần quá để tâm, chờ qua một thời gian rồi tự nó cũng lắng xuống."
Thu Mộng Kỳ nhìn lão nam nhân kia với bộ dạng xem kịch vui, suýt chút nữa đã bật lời chửi mắng: "Vương gia có lẽ nghĩ hạ quan làm việc theo cảm tính, chỉ là vì bảo vệ vị hôn thê của mình. Nhưng nàng không chỉ là hôn thê của hạ quan, nàng đã nghiên cứu ra phương pháp sản xuất muối gấp nhiều lần, giúp xây dựng thủy xa cùng nhiều công cụ sản xuất tiên tiến. Nàng chẳng những là công thần của dân Phong Nhạc, mà còn là công thần của cả Đại Diễm triều. Biết bao dân chúng được nhờ ơn nàng, biết bao người nhờ nàng mà khỏi cảnh bán con đọa nữ. Thế mà bá tánh ấy lại không chứng cứ xác thực mà truyền đi lời đồn, đó chính là sỉ nhục một người có công lao và cống hiến. Cho dù nàng chẳng phải thê tử của ta, ta cũng quyết điều tra cho rõ. Việc này, hạ quan nếu không tra cho minh bạch thì thề chẳng làm người. Nay công vụ cấp bách, xin thứ cho hạ quan chẳng thể hầu chuyện."
Nói xong quay sang nhóm sai dịch phía sau quát lớn: "Đem hết đám người này bắt lại cho ta, bản quan muốn thẩm tra kỹ lưỡng. Ai cung cấp được đầu mối về nguồn gốc tin đồn, báo lên bản quan, trọng thưởng!"
Câu này vừa dứt, cả hiện trường lập tức yên lặng như tờ.
Người trong trà lâu nghe Thu Mộng Kỳ nói một tràng, lại nhớ đến sự thay đổi trong cuộc sống của họ suốt một năm qua, ngoài sự lãnh đạo anh minh của vị huyện lệnh trẻ tuổi trước mặt, còn có Tô cô nương lặng lẽ cống hiến phía sau, vậy mà họ lại lấy loại tin đồn nhơ bẩn kia ra làm chuyện trà dư tửu hậu, trong lòng ai nấy đều vô cùng xấu hổ.
Nghe thấy Thu Mộng Kỳ ra lệnh bắt hết về nha môn, mới nhận ra chuyện này hình như không đơn giản như họ nghĩ, lần này huyện thái gia thật sự muốn làm lớn chuyện, trong phút chốc ai nấy đều run như cầy sấy, hối hận vì đã buông lời bừa bãi, giờ có khi phải vào lão ngục mất.
An Vương bị cô mắng cho một trận, trong lòng cực kỳ khó chịu, sa sầm mặt, phất tay áo trở về xe ngựa.
Một bên, Mạnh Nguyên Châu thấy vậy, lập tức quát lớn: "Thu huyện lệnh chẳng lẽ quên mất thân phận của mình, lại dám ăn nói với Vương gia như vậy!"
Thu Mộng Kỳ lúc này nhìn gã càng thêm chướng mắt, nói: "Mạnh phó sứ cảm thấy bản huyện nên làm ngơ khi dân chúng bôi nhọ một nữ tử vô tội, có công lao như vậy? Xin lỗi, Mạnh đại nhân, ngài có thể làm được, nhưng ta thì không. Mạnh phó sứ cứ việc lấy chuyện này ra hỏi tội ta, bắt ta, cách chức ta cũng được. Nhưng chỉ cần chưa có ai cởi mũ quan của ta xuống, thì một ngày ta còn là huyện lệnh Phong Nhạc, ta nhất định sẽ điều tra đến cùng, dù trời có sập cũng không ngăn được ta!"
"Ngươi--"
"Xin thứ lỗi, hạ quan còn có công vụ cần xử lý, không tiện tiếp chuyện."
Nói xong liền ra lệnh cho nha dịch áp giải đám người kia về nha môn, còn bản thân thì phóng ngựa vọt đi như gió.
Trong xe ngựa, An Vương nhìn bóng lưng cô một người một ngựa khuất dần trong bụi mù, sắc mặt đen như đáy nồi, bao nhiêu năm nay, trừ hoàng đế ra, thật sự chưa từng có ai dám cho hắn chịu uất ức như thế.
Mạnh Nguyên Châu lại còn đổ thêm dầu vào lửa: "Vương gia, Thu huyện lệnh này thật sự quá ngạo mạn, dám vì vị hôn thê của mình mà bỏ mặc ngài, tự ý quay về trước, rõ ràng là xem thường hoàng quyền, thỉnh Vương gia nhất định phải trừng trị hắn."
"Về phủ rồi tính." An Vương cố nén lửa giận đáp.
Thu Mộng Kỳ cưỡi ngựa nhanh như chớp đã về đến nha môn, hầm hầm bước vào trong, vừa đi vừa quay đầu lại nói với Vương Tiểu Bảo: "Gọi Lục Tử, Gầy Khỉ mấy người kia, rồi cả đám huynh đệ lộn xộn của ngươi, dốc toàn lực tìm cho ra nguồn gốc tin đồn, ai tìm ra được, muốn bao nhiêu bạc ta cho bấy nhiêu!"
Vương Tiểu Bảo nhìn ra được Thu Mộng Kỳ lần này thật sự nổi trận lôi đình, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử tức giận đến mức này từ khi theo hầu đến giờ, vội đáp: "Chủ tử yên tâm, bọn tiểu nhân nhất định sẽ điều tra ra ngọn nguồn rõ ràng."
Lời còn chưa dứt người đã như cơn gió lướt đi mấy trượng, chạy khắp nơi gọi người hành sự.
Thu Mộng Kỳ thấy hắn đi rồi, lại quay đầu dặn Vương Tam: "Mấy người trong tửu quán, giao cho ngươi."
Vương Tam đáp: "Chủ tử cứ yên tâm, người còn sống thì không có ai mà ta không moi được lời."
Cơn tức trong lòng Thu Mộng Kỳ lúc này mới nguôi đi được đôi chút, cô nghĩ đến việc có lẽ Tô Vận cũng đã nghe được lời đồn kia, e rằng còn tức giận hơn cả mình, trong lòng không khỏi xót xa, lập tức quay đầu lên ngựa, phi thẳng đến Tô gia, trong đầu không ngừng nghĩ nên làm thế nào để an ủi người trong lòng.
Chờ đến Tô gia, Thu Mộng Kỳ bất an kể rõ mọi chuyện vừa xảy ra ngoài phố cho Tô Vận nghe, lại thuật lại cả thái độ của mình với An Vương và Mạnh Nguyên Châu, nói xong thì nhẹ nhàng nắm tay nàng, an ủi: "Đám người này thật đáng ghét, nhưng nàng đừng bận tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này."
Tô Vận thần sắc thản nhiên, như thể lời đồn bên ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình, nàng trầm ngâm một lát, lại nhớ đến chuyện An Vương mà Thu Mộng Kỳ vừa nhắc tới, liền nói: "Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, nàng hà tất phải nóng vội đến mức đắc tội với hắn, mấy ngày nhẫn nhịn vừa qua chẳng phải uổng phí rồi sao?"
"Đúng vậy, chuyện khẩn cấp nặng nhẹ, việc của nàng trong mắt ta chính là đứng đầu về 'nặng' và 'khẩn', còn chuyện của hắn thì chỉ là 'nhẹ' và 'chậm'. Huống chi ngày nào cũng bắt ta bồi tiếp, ta đâu phải kỹ nữ tiếp khách, sớm đã muốn đá lão già ấy bay sang nước Java." (Editor: rung động thực sự)
Có cô đứng ra bảo vệ, lòng Tô Vận cảm thấy ấm áp đôi chút, lúc này mới lên tiếng: "Chuyện này đột nhiên bùng phát trong một ngày, lại còn quy mô lớn như vậy, nếu phía sau không có người giật dây, ta không tin."
"Ta cũng nghĩ vậy, bắt được một đám người về rồi, nhưng bọn chúng cũng chỉ là nghe phong thanh đồn thổi. Ta đã giao cho Vương Tam, với thủ đoạn của hắn, e là không mấy ai chịu nổi. Nhưng theo ta thấy, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Mạnh Nguyên Châu. Hắn chính là muốn làm hỏng danh tiếng của nàng, nghĩ rằng ta sẽ vì thế mà bỏ nàng, để hắn có thể đưa nàng đi." Thu Mộng Kỳ nghiến răng nói, "Hắn nằm mơ đi, nàng là của ta, kiếp này ta chết cũng không buông tay."
Vừa nói cô vừa siết chặt tay nàng: "Nàng tốt như vậy, bao nhiêu người thèm khát, đến cả thủ đoạn bỉ ổi như thế cũng dám dùng."
Tô Vận không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: "Sao nàng biết không phải có người thèm khát nàng, mới cố ý tung ra lời đồn như vậy, ép ta rời xa nàng, để họ có được nàng?"
Thu Mộng Kỳ bật cười khẽ: "Ai lại mắt mù đến thế chứ."
Tô Vận khẽ mím môi cười: "Có ai lại tự dìm mình như vậy không?"
"Ta vốn là một cái bao rơm, may mà được nàng thương xót, mới có cơ hội gần gũi nhan sắc của nàng. Nàng là đóa hoa tươi đẹp c*m v** đống phân trâu như ta, người khác mà thích ta chẳng phải là kẻ mù sao."
"Vậy nếu ta thích nàng, chẳng phải ta cũng mắt mù rồi sao?"
Thu Mộng Kỳ vừa nghe, liền bật cười: "Không đâu, nàng có thể biến phế thành bảo, ánh mắt của nàng là đúng đắn nhất."
"Ba hoa."
Thu Mộng Kỳ nghe nàng nhẹ giọng nói vậy, lại nghĩ tới ngoài kia bao nhiêu người dám bàn luận nàng như thế, lòng đau như cắt. Lại nhìn nàng đứng thẳng tắp như đóa hoa kiêu hãnh giữa sương tuyết, lòng cô run rẩy không nguôi.
Cô đưa tay ôm nàng vào lòng, nói: "Bất kể là ai làm ra chuyện này, ta dù có phải đào ba thước đất cũng sẽ lôi hắn ra. Cho dù là ông trời đứng sau dẫn dắt lời đồn, ta cũng phải đâm thủng cả trời."
Tô Vận cũng vòng tay ôm lấy eo cô, cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ người cô, nói: "Ta biết nàng sẽ làm vậy, nên ta không sợ gì cả."
Nói rồi liền từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đầy xót xa của cô, ghé sát lại, môi đỏ khẽ chạm vào khóe môi cô.
Tô Vận vốn luôn tiết chế, số lần hai người hôn nhau đếm trên đầu ngón tay. Lần này nàng chủ động thân mật, Thu Mộng Kỳ sao có thể bỏ qua. Khi đối phương vừa muốn rút lui, cô liền đỡ lấy sau đầu nàng kia, kéo lại gần mình, hé môi, hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp ấy.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho mình trong khoảng thời gian từ 2023-07-25 21:05:16 \~ 2023-07-26 21:06:38 nhé\~
Cảm ơn thiên sứ đã tặng pháo phản lực: 郁非 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn: 一头牛, 宝宝巴士, 沙樹, 海王子Kai, 独自漫游 - mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: 我有个朋友 9 chai; 意书呈 5 chai; 倒仙, 小与, Moraynia, 优雅洗碗工, 哎呀呀0806, 小狗逃跑了, 步流浪, 诗情画奕结婚了 - mỗi người 1 chai;
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mình sẽ tiếp tục cố gắng!