Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 137

Buổi tối, Tô Vận phải về Tô gia, Thu Mộng Kỳ thì nhìn nàng với ánh mắt tội nghiệp đáng thương.

 

Tối qua mới vừa cùng nhau lăn lộn trong sóng tình thắm thiết, nay đã phải đơn độc phòng không, trong lòng cô trăm phần không cam lòng.

 

Tô Vận bất đắc dĩ nói: "Người ta bảo trước khi cưới không được gặp nhau, chúng ta không những gặp, mà còn --"

 

Thời cổ đại vốn có tục kiêng kỵ: gặp nhau nhiều trước hôn nhân thì sau hôn nhân sẽ khó gặp. Trước khi hai bên thành thân, thường rất ít khi tùy tiện gặp mặt nhau.

 

Nhưng công việc của Thu Mộng Kỳ và Tô Vận lại cần thường xuyên bàn bạc cùng nhau, tối về nhà nghỉ ngơi thì còn tạm, chứ bảo ngày nào cũng không gặp thì sao mà được.

 

Huống hồ gì, hai người bọn họ đều là linh hồn hiện đại, đâu cần phải tuân thủ mấy lễ tiết cổ xưa đó.

 

Tô Vận cũng không thật sự muốn tuân theo, chỉ là kiểu dính nhau như vậy, có phải hơi quá không?

 

"Chuyện khác thì ta có thể nghe họ, riêng chuyện này thì không được."

 

Tô Vận bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không nghe họ thì nghe nàng."

 

Thu Mộng Kỳ cười nói: "Vậy tối nay ta có thể đến nhà ngươi ăn cơm tối không? Đã lâu rồi không gặp nhạc phụ nhạc mẫu, thật rất nhớ."

 

Nhớ nhạc phụ nhạc mẫu thì là giả, không nỡ rời lão bà mới là thật, chỉ muốn được bám lấy nàng.

 

Tô Vận hơi nheo mắt lại: "Quả là học được cái thói được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

 

Không từ chối, Thu Mộng Kỳ biết có cửa, lập tức vào phòng xách đồ, "Ta mới mua được một chiếc nghiên mực cổ, đem tặng phụ thân nàng, ông ấy nhất định sẽ thích."

 

Tô Vận nhìn bóng dáng sinh động của cô, bật cười lắc đầu, ngồi trong xe ngựa đợi cô ra.

 

Quả nhiên không lâu sau, Thu Mộng Kỳ liền chạy nhanh ra, trong lòng ôm một món đồ được gói bằng giấy tuyên, chắc chính là chiếc nghiên mực vừa nhắc tới, lom khom chui vào trong xe ngựa, ngồi cạnh Tô Vận.

 

"Đại Phúc, đi thôi." Thu Mộng Kỳ hướng ra ngoài gọi.

 

Đại Phúc "ồ" một tiếng, xe ngựa bắt đầu lắc lư chuyển động.

 

Trước cổng Tô phủ, có hai người đang giằng co.

 

Tô Trường Bình có chút bất đắc dĩ kéo tay cô nương trước mặt ra, lùi lại vài bước nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương vẫn đừng nên đi theo ta nữa thì hơn, nếu bị người khác thấy sẽ gây hiểu lầm, tổn hại thanh danh của ngươi."

 

Thiếu nữ trước mặt chừng mười sáu tuổi, ngây thơ đáng yêu, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ lanh lợi tinh quái. Tô Trường Bình lùi một bước, nàng lại tiến một bước: "Nếu đã nói là người ta hiểu lầm ta, ngươi ta cũng không sợ, ngươi sợ cái gì? Chỉ cần huynh đồng ý giúp ta vào xưởng giấy, ta sẽ không bám ngươi nữa, bằng không ngươi đi đâu, ta theo đó!"

 

Tô Trường Bình chỉ còn biết câm nín. Chiều nay hắn đến xưởng giấy tìm Lâu Khúc bàn việc, lúc ra thì thấy người gác cổng đang ngăn một cô nương không cho vào. Cô nương này một mực nói muốn vào làm công, người giữ cửa bảo xưởng đã đủ người, không tuyển thêm. Nhưng nàng lại nói dù đủ người cũng không sao, nàng không lấy lương, vào quét dọn vệ sinh cũng được.

 

Nghe vậy, người giữ cửa lại càng không cho vào.

 

Thử nghĩ một cô nương da dẻ mịn màng, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu rỗi việc, đòi vào xưởng làm công, là nàng phục vụ người ta, hay người ta phải phục vụ nàng? Kiểu người như vậy sao mà nhận.

 

Chưa kể nếu tùy tiện nhận người ngoài, lỡ là gián điệp đến học lỏm kỹ thuật thì chẳng khác nào rước sói vào nhà.

 

Vì thế mấy người đã tranh cãi ngay trước cổng.

 

Đám giữ cửa toàn là mấy người thô kệch, gặp phải cô nương mảnh mai yếu ớt như vậy, tay chân cũng không tiện ra lực. Nhưng cảm giác còn chưa đụng vào thì nàng đã ngã lăn ra.

 

Lúc Tô Trường Bình đi ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đó, vội vàng bước lên đỡ tiểu cô nương dậy.

 

Người giữ cửa thấy là đệ đệ của chủ xưởng, hoảng hốt giải thích, nói bọn họ thật sự không có ức h**p gì cô nương này, chỉ là nàng quá khó xử lý, họ cũng chỉ vô ý chạm vào mà thôi.

 

Bọn họ hoàn toàn không biết mình đã bị người ta cố tình bám theo.

 

Tô Trường Bình đương nhiên hiểu được sự khó xử của mấy người giữ cửa. Dù sao thì bây giờ xưởng giấy làm ăn phát đạt, ai mà không thèm muốn, người muốn xin vào làm việc nối liền không dứt. Nếu ai cũng có thể tùy tiện ra vào, thì còn ra thể thống gì.

 

Vì thế hắn cũng mềm giọng khuyên nhủ, bảo cô nương này nên mau chóng về nhà.

 

Cô nương đó hình như cũng nhìn ra hôm nay khó mà vào được xưởng, đành phải lui bước tạm thời, chu môi bỏ đi.

 

Tô Trường Bình không ngờ, cô nương kia không đến xưởng giấy, lại lén lút đi theo hắn về đến xưởng rượu.

 

Hôm nay vận xui liên tục, dễ sinh chuyện rối rắm, quả nhiên ở cổng xưởng rượu, Tô Trường Bình lại bắt gặp một màn bi kịch gia đình xảy ra với một công nhân trong xưởng.

 

Ở dưới xưởng có một nữ công tên là Địch thị, đã xuất giá nhiều năm không có con, bị phu gia chê trách. Bao năm qua nàng luôn nhẫn nhịn chịu đựng, trên thì chăm sóc công công bà bà tuổi cao, dưới thì lo cho tiểu thúc tiểu cô, vậy mà chỉ vì không sinh được con, dù có lấy lòng cách mấy cũng tránh không khỏi số phận bị ghét bỏ.

 

Phu quân cưới thêm một tiểu thiếp, mang thai mười tháng sinh ra một nam hài tử mập mạp.

 

Thế là địa vị của Địch thị trong nhà càng thêm rơi xuống tận bùn đất, không những phải làm việc đồng áng, chăm sóc công bà, mà còn phải hầu hạ cả tiểu thiếp và hài tử của tiểu thiếp. Nàng bị cả nhà coi như nô tỳ sai khiến đủ điều.

 

Tiểu thiếp dựa vào tiểu nhi tử mà địa vị tăng cao, còn ép phu quân ép Địch thị xuống làm thiếp. Gã phu quân vốn đã chướng mắt Địch thị từ lâu, nên thuận theo nâng tiểu thiếp lên làm chính thất.

 

Địch thị trong nhà này thế nào cũng không ở lại được, muốn có một tờ hưu thư để phu quân cho nàng đi.

 

Nhưng phu gia làm sao chịu đồng ý. Với họ, Địch thị chẳng khác nào một con trâu già chăm chỉ, ăn ít lại làm nhiều, nếu để nàng đi thì biết tìm đâu ra người làm không công như thế?

 

Vì vậy Địch thị bỏ trốn khỏi nhà, sau đó bị Tô Trường Bình bắt gặp. Cảm thấy nàng đáng thương, hắn đưa nàng vào xưởng rượu, cho nàng một công việc.

 

Nhưng sau đó, chuyện Địch thị làm việc ở xưởng rượu vẫn bị phu gia nàng biết được.

 

Tô Trường Bình đến xưởng rượu thì vừa vặn thấy phu quân của Địch thị là Thạch Đại dẫn theo tiểu thiếp đến, muốn đưa Địch thị về nhà. Địch thị sống chết không chịu, hai bên cãi vã ầm ĩ.

 

Thấy quản sự trở về, người gác cổng vội vã bước lên báo lại tình hình, Tô Trường Bình lúc này mới biết được đầu đuôi câu chuyện, lập tức sai người đến kéo hai bên ra.

 

Tên Thạch Đại thấy Tô Trường Bình là quản sự của xưởng rượu, lập tức mặt dày tiến lên nói: "Công tử, nữ nhân này là đồng phòng tức con dâu nuôi từ bé của nhà ta, từ ba tuổi đã vào cửa nhà ta, ăn của nhà ta uống của nhà ta, bao nhiêu năm rồi, vậy mà cái bụng chẳng có chút động tĩnh. Bất đắc dĩ ta mới vay tiền cưới thêm một phòng, vừa cưới về vài tháng đã sinh cho ta một tiểu hài tử mập mạp. Ngài nói xem, chuyện này chẳng phải là nàng ta vô lý sao?"

 

"Gọi là vô lý cái gì."

 

"Công tử ngài trông cũng là người đọc sách, chắc cũng biết câu 'Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại' (Trong ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là lớn nhất). Nàng ta gả cho ta mà không sinh cho ta nhi tử, đó là lỗi của nàng. Ta cũng không tính toán, chỉ bảo nàng ta hoặc là theo ta về nhà, hầu hạ phụ mẫu và hài tử cho tốt, chuyện này coi như bỏ qua. Tất nhiên, chúng ta cũng không ngăn cản nàng ấy tiếp tục làm việc trong xưởng, nhưng số bạc kiếm được thì cũng phải đem về hiếu kính công bà, đúng không?"

 

Tiểu thiếp đứng sau lưng hắn, chính là ả Uông thị đã leo lên làm chính thất, ôm trong tay tiểu hài tử, nhìn Địch thị tóc tai rối bù bị giằng kéo với ánh mắt khinh thường, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

 

Tô Trường Bình nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt không biểu tình mà nói: 'Mạnh Tử nói: Bất hiếu có ba, không có con nối dõi là lớn nhất. Thuấn không cáo mà cưới, là vì không có con nối dõi. Quân tử cho rằng như thế vẫn là có cáo.' Câu 'không có hậu duệ là lớn nhất' vốn chỉ việc chưa làm tròn trách nhiệm của kẻ làm hậu bối, ngươi đem lời này dùng ở đây thì sai."

 

Chưa kịp để Thạch Đại mở miệng, Uông thị bên cạnh đã nói chen vào: "Phải phải phải, chúng ta là người thô lỗ, không hiểu mấy lời cao siêu. Nhưng nữ nhân xuất giá, chẳng phải là để khai chi tán diệp cho phu gia sao? Xin hỏi công tử, nếu ngài lấy phải một thê tử không thể sinh con, ngài cam tâm chịu đựng điều đó sao? Nhìn lại nàng ta đi, như cục đá cũng không nặn ra được hài tử nào, chẳng lẽ không thấy nhục nhã sao? Nếu là người khác, chắc đã sớm nhảy sông tự vẫn!"

 

Nghe đến đó, sắc mặt Địch thị lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

 

Tô Trường Bình thấy vậy, liền nói: "Thê tử không sinh được con, sao biết không phải là do trượng phu? Cớ gì tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu một người? Hơn nữa, cho dù không có con thì đã sao, thiên hạ thiếu gì người không có hài tử? Có sinh được nhưng không nuôi được, không nuôi sống được thì lại càng nhiều. Nhìn ngươi xem, rõ ràng từ đầu đến cuối chưa từng coi nàng ấy là thê, mà chỉ là một con trâu kéo cày, một nô lệ phục vụ ngươi!"

 

Uông thị lại xen vào, cười khẩy: "Ta đã sinh được nhi tử, còn không chứng minh được là bụng nàng ta có vấn đề sao? Nữ nhân sinh ra là để hầu hạ nam nhân, truyền tông nối dõi. Nàng ta không làm được, thì không cho nói sao?"

 

Nói xong ngẩng cao đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

 

Địch thị không thể nhẫn nhịn thêm, "soạt" một tiếng đứng bật dậy nói: "Ta không sinh được con, các người Thạch gia muốn bỏ thì cứ bỏ, ta sống hay chết từ nay về sau cũng không liên quan gì đến các người."

 

Thạch Đại hừ lạnh một tiếng, "Ngươi từ ba tuổi đã vào nhà ta, không biết đã ăn bao nhiêu gạo của nhà ta, hơn nữa lúc đầu bỏ ra năm lượng bạc mua ngươi về, năm lượng bạc hồi đó cũng bằng hai mươi lượng bây giờ, cộng thêm cơm ăn áo mặc những năm qua cũng phải năm sáu chục lượng, nếu ngươi có thể trả lại số bạc này, thì ngươi muốn đi đâu ta cũng mặc kệ sống chết của ngươi."

 

Địch thị mới đến tửu phường được hai tháng, đi đâu ra năm sáu chục lượng bạc, cho dù có thì cũng chẳng đời nào đưa cho cái nhà ấy.

 

Nàng bật khóc nói: "Những năm qua ta làm trâu làm ngựa cho Thạch gia các người, thuê một đầy tớ, cho dù mỗi năm chỉ trả một lượng, gần ba mươi năm cũng phải được hai ba chục lượng, trên đời này sao lại có kẻ không biết xấu hổ như các người, ép người ta đến mức này. Nếu thật sự muốn ta chết, thì ta chết là được!"

 

Thạch Đại và ả thiếp của hắn sao nỡ để Địch thị chết, hiện tại ai làm ở công xưởng mà không có một lượng bạc một tháng, cuối năm còn có tiền thưởng, Thạch Đại liếc mắt ra hiệu với Uông thị, quả nhiên Uông thị cất lời: "Ngươi không sinh con thì phải nhận số phận, chúng ta cũng chẳng muốn ép ngươi chết, chỉ cần ngươi đem tiền công hàng tháng giao về nhà, thì ngày tháng vẫn có thể yên ổn trôi qua, nếu không thì nhường vị trí làm việc trong xưởng cho tướng công ta, hắn vào làm việc, còn ngươi thì về nhà hầu hạ lão nhân gia cùng bài tử, chẳng phải cũng là cách tốt sao?"

 

Thạch Đại nghe vậy, quay đầu nhìn Tô Trường Bình nói: "Công tử, ngài xem, ta khỏe hơn ả, tửu phường của ngài chắc chắn cần người có sức khỏe để làm việc, chọn nàng ta chi bằng chọn ta."

 

Mọi người xung quanh nghe xong đều bị sự trơ tráo của đôi phu thê này làm cho buồn nôn, không nhịn được xì xào bàn tán.

 

Tô Trường Bình cũng là lần đầu tiên thấy gương mặt vô sỉ như vậy, sắc mặt trầm xuống, nói: "Tửu phường chúng ta tuyển người, là ai thì là người đó, không phải ngươi muốn vào là vào, muốn đi là đi. Địch thị làm việc ở đây, công xưởng của chúng ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của nàng ấy, nếu ngươi thấy nàng làm sai điều gì, thì cứ đi báo quan, để quan phủ phái người đến xử lý, còn nếu không, ngươi dám gây khó dễ cho nàng ấy ở địa bàn của ta, thì ta có lý do để không để yên cho ngươi."

 

Thạch Đại nghe vậy, cảm thấy sự việc dường như không đi theo hướng mình mong muốn, bắt đầu lo lắng, nói: "Cho dù nàng ta làm việc ở đây, thì cũng phải đưa tiền về nhà, nàng là thê tử ta, chúng ta là đường đường chính chính bái đường thành thân, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, ta dạy dỗ thê tử mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho dù ngài là chủ tử của nàng, cũng không nên xen vào việc nhà người khác."

 

Uông thị cũng đứng bên cạnh phụ họa: "Nàng ta làm việc ở đây mà không đưa bạc về nhà, thì làm cái gì, chẳng thà về nhà hầu hạ lão nhân gia còn hơn."

 

Địch thị nghe xong, nhớ lại những ngày tháng trước đây ngày ngày làm lụng quần quật còn bị đánh đập, sợ đến phát run, lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Trường Bình, khóc lóc cầu xin: "Đại công tử, xin ngài, xin đừng giao ta cho bọn họ, ta không muốn quay về, quay về cái nhà đó, thà ta chết còn hơn!"

 

Nhìn dáng vẻ của nàng, Tô Trường Bình cũng không đành lòng, đồng ý để Địch thị quay về khác gì đẩy nàng xuống hố lửa, nhưng nếu không đồng ý, Thạch Đại dù gì cũng là phu quân của Địch thị, chỉ cần hắn không viết hưu thư thì Địch thị mãi mãi không thể thoát khỏi tay hắn, hai người này ngày nào cũng đến trước công xưởng gây chuyện cũng thật phiền phức.

 

Nhưng muốn Thạch Đại viết hưu thư, theo lời hắn vừa nói, thì không có ba bốn mươi lượng bạc là không xong...

 

Tô Trường Bình không phải không có số bạc ấy, nhưng hắn không muốn dễ dàng để hai người kia được lợi như vậy.

 

Đúng lúc này, từ bên cạnh đột nhiên nhảy ra một cô nương, hướng về phía hắn nói: "Công tử, Địch thị vừa mới làm vỡ một vò rượu của tửu phường chúng ta, trị giá một trăm lượng, giờ người nhà của nàng cũng ở đây, sao không để người nhà nàng bồi thường thay?" (Editor: thông minh)

 

Tô Trường Bình nhìn kỹ lại, thì ra là cô nương lúc nãy ở cổng xưởng giấy, không ngờ lại bám theo đến tận đây.

 

Đang định mắng cho hai câu, bảo nàng ta từ đâu đến thì về lại chỗ đó, đừng đi theo hắn, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra hàm ý trong lời nói vừa rồi của nàng, lập tức mắt sáng lên.

 

Hắn đã có chủ ý, khoanh tay, nâng giọng trầm nói: "Không nhắc thì ta cũng suýt quên, Địch thị, ta che chở cho ngươi là bởi vì ngươi làm vỡ vò rượu, vò này vốn định vận chuyển vào kinh tặng cho quý nhân, là loại tân tửu, trị giá một trăm lượng bạc. Ta vốn định để ngươi ở lại công xưởng làm việc cả đời để trả nợ, nhưng giờ phu quân ngươi đến, hắn không muốn ngươi làm việc ở đây, vậy hai phu thê các ngươi bàn bạc một chút, trả số bạc này trước."

 

Nói rồi quay sang phía người gác cổng: "Đi gọi chưởng quỹ tới đây, tính toán giá trị vò rượu đó, báo cho nhà bọn họ biết mà thương lượng chuyện bồi thường."

 

Người gác cổng lanh lợi vô cùng, lập tức hiểu ý, vâng một tiếng rồi quay người đi ngay.

 

Cục diện hiện trường lập tức đảo ngược trong chớp mắt, Thạch Đại ngây người: "Không không không, các người nhầm rồi, ả tiện nhân thối này, nàng làm vỡ vò rượu từ bao giờ? Nàng không có đúng không? Nàng mau nói nàng không có, là bọn họ vu oan cho nàng!"

 

Địch thị được Tô Trường Bình đưa vào tửu phường làm việc đã hai tháng, thừa hiểu vị chủ sự này là người như thế nào, cho dù thực sự người ấy chỉ điểm nàng làm vỡ vò rượu để ép nàng đền tiền, nàng cũng cam tâm tình nguyện ở lại tửu phường làm việc cả đời, miễn là có cơm ăn không bị đuổi đi là được rồi.

 

Nàng lập tức bật khóc nói: "Là ta làm vỡ vò rượu, ta đáng chết. Tướng công, nếu ngươi thật sự muốn ta về nhà hầu hạ công bà, thì ngươi hãy giúp ta trả số bạc này đi, ta lập tức thu dọn đồ đạc theo ngươi về nhà."

 

Thạch Đại hoảng sợ, chỉ tay vào Địch thị, mặt đỏ bừng lên: "Ngươi-các ngươi là liên thủ với nhau hãm hại ta-ta phải đi báo quan!"

 

Đúng lúc đó, chưởng quỹ tửu phường bước ra, tay trái cầm một tờ giấy tuyên, tay phải xách một cái giỏ nhỏ, bên trong là mảnh vỡ của một vò rượu, nghe Thạch Đại nói vậy liền lên tiếng: "Ngươi cứ đi báo quan, vò rượu này đúng là do thê tử ngươi làm vỡ, trong xưởng có bốn năm người tận mắt nhìn thấy. Trên tờ giấy này là đơn xuất kho của chúng ta, rõ ràng ghi giá bán của vò rượu này là một trăm năm mươi lượng bạc. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, kể cả có đến nha môn thì ngươi cũng đừng mong trốn được món nợ này."

 

Địch thị khóc nức nở: "Vò rượu này đúng là ta làm vỡ, tướng công, nói gì cũng vô ích."

 

"Ả tiện nhân, đồ phản chủ ăn cháo đá bát, ngươi dám cấu kết với người ngoài hãm hại ta, trong nhà thì không có đồng nào, một xu cũng không đưa về, giờ còn dám dùng bạc đền người ta!" Hắn nói rồi giơ tay định đánh nàng.

 

Tô Trường Bình thấy vậy, bước lên trước chắn giữa hai người.

 

Thạch Đại cho dù có hung hãn thế nào cũng không dám đắc tội với quản sự của xưởng, nắm đấm đưa ra giữa chừng cũng đành khựng lại trong không trung, không dám hạ xuống nửa phân.

 

Từ trong xưởng dần dần có mấy người bước ra, ai nấy đều cao to vạm vỡ, huyệt thái dương nổi rõ, cánh tay to bằng cả đùi của Thạch Đại. Mấy người đó lập tức vây lấy Thạch Đại.

 

"Ngươi chính là trượng phu của Địch thị? Nàng ta làm vỡ vò rượu, lãng phí cả một vò, ngươi thay nàng trả tiền. Không mang tiền theo thì chúng ta đến nhà ngươi, trong nhà chắc có lợn bò gà vịt? Không có lợn bò gà vịt thì chắc còn đất đai, còn có cả tiểu hài tử này nữa, đem bán cho nha môn cũng được hai ba lượng."

 

Uông thị nghe đến việc muốn bắt nhi tử nàng đi, lập tức hét lên the thé: "Các ngươi muốn làm gì, cướp con nhà người à -- cút ra -- cút ra -- chúng ta với con tiện nhân đó không liên quan gì, là ả tự làm vỡ vò rượu, tự mình đền, liên quan gì đến chúng ta --"

 

"Giờ mới nghĩ đến chuyện phủi sạch quan hệ? Mới nãy trượng phu ngươi còn nói, ba tuổi đã gả vào nhà làm dâu nuôi từ nhỏ, trên giấy trắng mực đen viết rõ hôn thư, đã là người một nhà, thì nợ nần đương nhiên do các người thay nàng trả!"

 

Uông thị vội vàng nép sau lưng trượng phu, gấp gáp nói: "Tướng công, mau, mau viết hưu thư, nhanh chóng đá ả tai tinh này đi --"

 

Thạch Đại nhìn mấy đại hán ngực rộng tay to trước mặt, sao hắn lại không biết mình bị gài bẫy, nhưng khổ nổi không thể nói ra, tức giận mắng: "Đều là tại ngươi, rõ ràng ả mỗi tháng đã đưa về tám đồng tiền, ngươi còn ép người đòi thêm hai đồng, không thì đã chẳng đến mức này!"

 

Uông thị không ngờ trượng phu mình lại quay đầu trách mình, tức giận nói: "Ta làm vậy là vì ai? Còn không phải vì cái nhà này, vì nhi tử của ngươi? Hơn nữa cũng là ý của phụ mẫu ngươi, chẳng phải ngươi cũng đã đồng ý rồi sao? Giờ thấy không được gì thì quay ra mắng ta, ta vì ngươi sinh nhi tử mà ngươi lại đối xử với ta thế này -- cái đồ trời đánh --"

 

Mọi người xung quanh nghe vậy thì xôn xao bàn tán, thì ra Địch thị đã giao tám phần tiền công, vậy mà hai kẻ không biết xấu hổ này còn muốn được voi đòi tiên, chạy đến tận xưởng quấy rối, đúng là lòng người tham không đáy, ai nấy đều chỉ trỏ chê trách.

 

Thạch Đại thấy chuyện đang dần chuyển hướng sang mình, biết hôm nay không moi được gì, định bụng chuồn êm, sau này tìm Địch thị tính sổ.

 

Ai ngờ một trong những đại hán đã chặn trước mặt hắn, nói: "Muốn chạy, không dễ thế đâu. Hôm nay không có bạc thì đừng hòng đi!"

 

Thạch Đại than thầm xui xẻo, nhưng hoàn toàn bất lực, đành nhận mệnh: "Ta viết hưu thư, hưu con tiện nhân đó, họa do ả gây ra, không liên quan gì đến nhà họ Thạch chúng ta!"

 

Tô Trường Bình hừ lạnh một tiếng, nói: "Viết hòa ly thư! Ngươi là thứ gì mà xứng viết hưu thư! Viết ngay lập tức, giờ đến quan phủ làm chứng, nếu không, lấy nhi tử ngươi ra làm trước, mang bán cho nha môn, coi như đền một phần tiền!"

 

Mọi người xung quanh đều phụ họa theo, Uông thị sợ hãi đến mức vội vàng ôm chặt hài tử, mắng Thạch Đại: "Ngươi còn không mau viết đi, cái gì hưu thư với chẳng hòa ly, mau mau đá con tiện nhân đó đi, đừng để ả làm liên lụy đến con ta --"

 

Thạch Đại hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.

 

Rất nhanh, xưởng lấy ra bút mực giấy nghiên, Thạch Đại không biết chữ, Tô Trường Bình đích thân hạ bút, viết xong hòa ly thư, để Địch thị và Thạch Đại mỗi người điểm chỉ vào văn thư.

 

Sau đó lại mang tới nha môn làm thủ tục lưu hồ sơ.

 

Nữ nhân yếu đuối bị Thạch gia áp bức hơn hai mươi năm quỳ xuống trước mặt Tô Trường Bình, khóc không thành tiếng. Tô Trường Bình đỡ nàng dậy, nói: "Chuyện hài tử không cần phải cưỡng cầu, đó không phải lỗi của ngươi, cũng không cần canh cánh trong lòng. Ngươi chăm chỉ lại biết làm việc, hắn không biết trân trọng là tổn thất của hắn. Ngươi cứ sống tốt cuộc đời của mình, nếu muốn làm nương, bên ngoài còn bao nhiêu hài tử mồ côi, chọn một hài tử có phẩm hạnh tốt nhận về nuôi là được. Không nhất thiết phải là con ruột, ơn sinh thành hay ơn nuôi dưỡng đều là ơn phụ mẫu. Cuộc đời có rất nhiều cách sống, hãy chọn con đường thích hợp nhất với bản thân mình."

 

Cô nương đứng bên cạnh nhìn hắn nói lời này, mắt mở to không chớp, hiếm khi thấy yên tĩnh như vậy.

 

Địch thị cảm kích rơi nước mắt, không ngừng dập đầu cảm tạ.

 

Như vậy, chuyện này cuối cùng cũng coi như khép lại.

 

Mọi người dần tản đi, còn chưởng quỹ thì cười hề hề nói: "Tiểu cô nương, vẫn là cách của ngươi hay, đối phó với loại người như Thạch Đại, chẳng thể giảng đạo lý được."

 

Cô nương được khen, lúc này mới hoàn hồn, kiêu ngạo hất cằm nhìn Tô Trường Bình nói: "Thế nào, ta có phải rất lợi hại không? Này, ngươi xem xưởng rượu của các ngươi to thế, cây to thì đón gió, sau này chưa biết còn bao nhiêu chuyện phiền phức xảy ra. Ta cũng không đi cái xưởng giấy gì đó nữa, miễn cưỡng tới xưởng rượu của ngươi làm môn khách, ngươi thấy thế nào?"

 

Tô Trường Bình nghe nàng rủa xưởng rượu mình là nơi sinh chuyện, lập tức không buồn quan tâm, xoay người bước vào trong.

 

Cô nương thấy vậy, vội vàng chạy theo, nhưng lại bị gác cổng cản lại, nói: "Ai tiểu tổ tông, xưởng rượu không phải nơi người ngoài có thể tùy tiện vào, ngươi đừng làm khó ta."

 

"Người ngoài cái gì chứ, ban nãy không thấy ta giúp các người giải quyết chuyện to thế nào sao?"

 

"Nhưng ngươi vừa rồi nói muốn vào, công tử cũng đâu có đồng ý, ngươi làm ơn đi, tha cho ta đi mà --"

 

"Đầu óc ngươi làm sao thế, người ta không đồng ý cũng không từ chối, rõ ràng là ngầm chấp thuận."

 

"Không phải vậy đâu, cô nương, ngươi vẫn nên mau chóng về nhà đi thì hơn."

 

"Ta không có nhà, ta sẽ ở đây chờ hắn --"

 

Thế là, Tô Trường Bình bị tiểu cô nương không biết từ đâu xuất hiện này quấn lấy. Ngày hôm sau tan làm, người đã xuất hiện trước cổng Tô gia, năn nỉ hắn cho vào xưởng làm việc, xưởng giấy hay xưởng rượu gì cũng được, nhất định phải vào một trong hai.

 

Tô Trường Bình đâu ngờ nàng lại bám theo đến tận nhà, sợ bị người nhà nhìn thấy rồi hiểu lầm, định đuổi nàng đi, nhưng đối mặt với một cô nương mềm yếu yếu đuối thế này, chàng lại không nỡ ra tay nặng, mà khuyên nhủ tử tế thì lại chẳng có tác dụng, nhất thời rơi vào thế giằng co.

 

Đúng lúc đó, Cố thị từ trong sân đi ra trông thấy.

 

Tối qua nữ nhi chưa về, Cố thị ra cửa ngóng đợi, định xem lúc nào con sẽ về để chuẩn bị cơm tối. Không ngờ lại thấy đại chất tử của mình đang dây dưa với một tiểu cô nương ở ngoài cổng.

 

"Trường Bình, đang làm gì?"

 

Tô Trường Bình hoảng hồn, vội vàng giật tay ra khỏi cánh tay của tiểu cô nương, quay đầu đáp: "Đại bá mẫu, là... là một bằng hữu, chỉ nói vài câu thôi... ta vào ngay bây giờ."

 

Cố thị quan sát cô nương từ đầu đến chân.

 

Cô nương nghe Tô Trường Bình gọi phụ nhân trước mặt là đại bá mẫu, mắt liền cong cong, vòng qua người hắn tiến lên hai bước, hành lễ nói: "Trương Nhiễm tham kiến đại bá mẫu." (Editor: nãy nghi nghi r =]] 2 chị em họ Trương này chắc là những cp phụ)

 

Cố thị vốn không quen nàng, nhưng thấy nàng hoạt bát đáng yêu, lại mang giọng Kinh Đô, nghe vào rất thân thiết, mỉm cười nói: "Đúng là tiểu hài tử xinh xắn, đã là bằng hữu của Trường Bình, sao lại không vào nhà chơi?"

 

Trường Bình há miệng ra, đang định nói chuyện, lại bị Trương Nhiễm cướp mất lời: 'Đang muốn đi vào, đại bá mẫu là đang chờ người sao?

 

Cố thị cười đáp: "Là đại tỷ của Trường Bình, nói tối nay sẽ cùng cô gia về ăn cơm, ta ra đây xem xem đã về chưa."

 

Trương Nhiễm liền thân thiết tiến lại gần, đứng cạnh Cố thị nói: "Vậy ta cùng đại bá mẫu ở đây chờ đại tỷ."

 

Tô Trường Bình vội nói: "Ngươi đừng có quậy... đó là tỷ tỷ ta --"

 

Cố thị nhìn bộ dáng lúng túng của Tô Trường Bình, lại quan sát kỹ Trương Nhiễm một lượt, thấy nàng ăn mặc không tầm thường, đôi mắt to tròn trong trẻo, gương mặt lanh lợi, tác phong thì rộng rãi tự nhiên, nhìn thế nào cũng giống tiểu thư khuê các nhà quyền quý.

 

Lại nhìn Tô Trường Bình, dáng người cao ráo, đầu cũng cao vọt lên không ít, dưới mũi đã bắt đầu nhú lên râu xanh, so với bộ dáng thiếu niên năm ngoái đã thay đổi rất nhiều, trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, nói: "Đã là bằng hữu của ngươi, thì đại tỷ ngươi cũng là đại tỷ của Nhiễm nhi, vậy cùng vào nhà chờ đi."

 

Tô Trường Bình giờ thì hối hận rồi, ban nãy không nên nói với đại bá mẫu rằng nàng là bằng hữu mình, giờ thì hay rồi, bị dính chặt không thoát nổi.

 

Trương Nhiễm đắc ý nép vào bên cạnh Cố thị, đắc thắng nhìn hắn.

 

Tô Trường Bình biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành khuyên: "Đại bá mẫu, trời sắp mưa rồi, hay là vào nhà trước đi, đại tỷ đã nói sẽ về thì chắc chắn sẽ không về muộn."

 

Cố thị nghển cổ nhìn về phía đầu đường, gật đầu nói: "Được, vậy vào nhà trước."

 

----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-10 17:21:24 đến 2023-08-11 16:50:53.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Tiểu Cảnh 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Nham Tiêu 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Hải Vương Tử Kai, Một Con Trâu, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Một Mình Dạo Chơi 10 bình; Bước Lưu Lạc, Ai Nha Nha 0806, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

 

Bình Luận (0)
Comment