Sáng sớm hôm sau, Hứa Mục Thông từ biệt xong, Thu Mộng Kỳ cũng dẫn theo mọi người quay về Phong Nhạc theo đường cũ. Vừa về đến nha môn, việc đầu tiên cô làm là gọi Quý Hô và người phụ trách hộ phòng đến.
Tin Tấn thôn ngày hôm qua bị hải tặc tập kích đã lan truyền đến Phong Nhạc, Quý Hô và mấy người kia trước khi đến đã đoán được Thu Mộng Kỳ muốn bàn chuyện này.
Thu Mộng Kỳ nói: "Tối qua ta đã sai người thống kê tình hình thương vong và thiệt hại, tuy nói mấy năm nay khu vực ven biển không ít lần bị xâm phạm, nhưng từ giờ trở đi, công tác phòng thủ ven biển nhất định phải được coi trọng, không thể trông chờ vào phía tiết độ sứ."
Quý Hô và những người khác sống lâu năm ở vùng ven biển, tất nhiên hiểu rõ tập tính của hải tặc, ai nấy đều tỏ vẻ đau đầu: "Đám hải tặc này là lũ xảo quyệt nhất, ba ngày hai bận đổ bộ quấy rối, đánh không lại thì bỏ chạy, không ai biết chúng trốn ở đâu. Dân chúng thì không đuổi kịp, quan binh tới nơi thì bọn chúng như thể biết trước tin tức, đã trốn hết, thật tức chết người. Mà điều kiện và cơ sở phòng thủ của chúng ta lại quá kém, mỗi lần đều chỉ có thể chịu trận."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Không thể để mặc như thế được, tiếp tục như vậy thì dân chúng cũng khỏi cần sống nữa. Ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Trước mắt việc quan trọng là an ủi dân chúng, điều ra hai nghìn lượng bạc từ kho để cứu trợ, lại điều một đội xây dựng đến giúp dân chúng tái thiết nhà cửa. Đám hải tặc đêm qua đổ bộ là đốt nhà đốt ruộng, thực sự đáng hận vô cùng, hiện giờ có hơn mười hộ gia đình đã mất hết nhà cửa. Về tình hình thương vong, cho mời đại phu tới chữa trị cho người bị thương, còn người tử vong thì phát mười lượng bạc mỗi người để phúng viếng."
Quý Hô đáp lời.
"Lão Tống gần đây không phải rất rảnh rỗi sao, để lão ta đi đi."
"Đại nhân ngài không biết, phí khám của Tống đại phu thật cao." Vương Tiểu Bảo nói.
"Không sao, cứ khấu trừ vào bổng lộc của ta."
Vương Tiểu Bảo nghe vậy, dở khóc dở cười, ai mà không biết bổng lộc một năm của đại nhân cũng chỉ có trăm mấy lượng bạc, mà với bổng lộc ấy thì đến Tết Công Nguyên cũng chưa chắc trả nổi phí khám của Tống đại phu.
Nhưng một khi đại nhân đã lên tiếng, hắn chỉ cần truyền lại nguyên văn là được, còn Tống đại phu phản ứng thế nào, không thuộc phạm vi hắn cần lo.
"Thêm nữa, hãy thống kê các thôn làng ven biển, mỗi thôn dựng hai đài canh gác, để sau này dễ giám sát mặt biển, phòng kẻ địch bất ngờ tập kích từ biển lên. Đài canh phải trang bị khói hiệu, nếu có tình hình địch, thuận tiện dùng khói lửa truyền tin."
"Tuân lệnh đại nhân."
Sắp xếp xong việc tái thiết sau tai họa ở Tấn thôn, Tô Vận nói: "Mấy tên hải tặc này đều là người Oa quốc sao?"
Thu Mộng Kỳ hồi tưởng lại đám người đã giao đấu với mình ngày hôm qua, đáp: "Bọn chúng thân hình thấp, da ngăm đen, nói chuyện nghe giống tiếng Oa quốc, tám chín phần là người Oa quốc."
Tô Vận trầm ngâm, nói: "Nói ra thì người Bách Việt ở Lĩnh Nam cũng có dáng dấp tương tự, một khi chúng trà trộn vào đám đông thì thật giả khó phân, chẳng trách lần nào cũng bị chúng đắc thủ."
Nàng lại nói: "Những năm trước cũng có hải tặc xâm phạm, hết đợt này tới đợt khác, dân chúng thương vong thảm trọng như thế, nghĩ đến vùng đất ven biển chắc cũng bị bỏ hoang không ít. Nếu sau này tiêu diệt được bọn hải tặc, mà lại có dân lưu tán đổ về Lịch Châu, thì có thể đưa họ đến những nơi này để khai hoang trồng trọt."
Thu Mộng Kỳ hôm qua mải giết địch, cũng không chú ý đến tình hình trồng trọt trong thôn, cảm thấy lời nàng nói có lý, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó gọi Vương Tam tới, bảo hắn dẫn theo năm trăm dân tráng, dọc theo bờ biển và các đảo xung quanh tiến hành lục soát, nhất định phải tìm ra nơi ẩn náu của đám hải tặc. Đến khi đó sẽ nghĩ cách liên hợp với đội ngũ của Hứa Mục Thông, chủ động xuất kích, tiến hành một trận đại tảo thanh hải tặc, giải quyết triệt để mối họa đã quấy nhiễu suốt bao năm nay.
Tô Vận nói: "Chiến dịch tiêu diệt hải tặc là chuyện buộc phải làm, bởi tuyến hàng hải nối đến Oa quốc và Cao Lệ cũng sắp được khai thông. Hiện nay sản lượng giấy và thủy tinh của chúng ta đang tăng đều, nghe nói bên Oa quốc có rất nhiều mỏ vàng bạc, đúng lúc có thể dùng những thứ này để đổi lấy thêm ngân lượng từ bọn họ, sau này chiêu binh mãi mã cũng sẽ đỡ túng thiếu."
Thu Mộng Kỳ nghe xong, máu nóng sôi trào, cười nói: "Chỉ cần có bạc, chuyện này nhất định phải làm, mà còn phải làm cho thật đẹp!"
Sau đó, cô kể lại từng chuyện xảy ra trên đảo Thánh Quang cho Tô Vận và Trương Yên nghe, hai người vừa nghe đến việc Mạnh Nguyên Châu bị mổ bụng moi ruột, lập tức nổi hết da gà.
Trương Yên nói: "Quả nhiên là người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong. Đám người này ai cũng tính kế lẫn nhau, lại không biết rằng sau con ve còn có chim sẻ, cuối cùng chỉ đành thân bại danh liệt, tiền mất tật mang."
Rốt cuộc lại rơi vào tay Thu Mộng Kỳ, cái tên ăn may này. (Editor: ơ kìa =]]])
Thu Mộng Kỳ lấy ra hai tấm bản đồ cổ mang về từ đảo Thánh Quang, nói: "Hai tấm bản đồ này ta cũng không hiểu, không biết phải ghép thế nào, Vận Vận, các nàng nghiên cứu thử đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi chuyển kho báu về."
Nhắc đến kho báu, nơi khóe mày khóe mắt cô đều mang theo vẻ hớn hở.
Tô Vận và Trương Yên nào có khác gì.
Người khác chuẩn bị suốt mấy năm, chính là vì mẻ báu vật này, cuối cùng lại rơi vào tay các nàng, bảo sao không vui mừng cho được.
Tô Vận trước kia từng vẽ bản đồ hàng hải tặng Triệu lão nhân gia để cảm tạ ân tặng đất, đối với bản đồ nàng vẫn có chút nắm chắc.
Hiện tại cầm lấy hai tấm bản đồ, lật qua lật lại, đối chiếu tỉ mỉ suốt nửa ngày, rất lâu sau mới hiểu ra được vấn đề nằm ở đâu.
"Hai tấm bản đồ này không phải đơn giản là ghép lại, mà là sau khi ngâm trong dầu mỡ, chồng lên nhau từ trên xuống dưới. Đồng thời để đánh lạc hướng người khác, bản đồ còn bị đảo lộn trái phải trên dưới. Không nhìn kỹ thật sự sẽ không phát hiện ra, nếu nhận nhầm phương hướng, cuối cùng hiện ra sẽ là một tấm bản đồ khác hoàn toàn, đi tìm kho báu thì đúng là ngược đường mà đi."
Trương Yên nghe vậy cũng vội vàng cầm bản đồ lên nhìn thật kỹ, xem xong trên mặt hiện rõ vẻ khâm phục, nói: "Cô nương đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nếu là người khác thì căn bản không phát hiện ra điều huyền diệu bên trong này."
Tô Vận cười nói: "Chẳng qua chỉ là một vài trò đánh lừa thị giác, hồi nhỏ ta từng chơi rất nhiều trò rèn luyện trí tuệ."
Trương Yên hết lời tán thưởng: "Tô tiên sinh quả nhiên là tiền thái phó của Thái tử, dạy nữ nhi cũng kỹ càng như vậy, thật khiến người ta hâm mộ."
Thu Mộng Kỳ nghe vậy, quay đầu nhìn Tô Vận, hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý, cùng nở nụ cười.
"Tiểu Bảo, đi lấy ít dầu mỡ tới đây, dạng lỏng."
Vương Tiểu Bảo đáp lời rồi đi.
Chẳng mấy chốc, dầu mỡ được mang tới, Tô Vận đích thân ra tay, nhúng tấm bản đồ hơi mỏng kia vào trong dầu. Ngay lập tức, tấm bản đồ gặp dầu liền khiến những đường nét mờ nhạt trở nên rõ ràng sống động, Tô Vận khéo léo vớt bản đồ ra, đặt chồng lên tấm bản đồ hơi dày bên dưới, trước mắt liền hiện ra một tấm bản đồ hoàn chỉnh rõ ràng đến từng chi tiết.
Thu Mộng Kỳ vội đưa khăn tay qua, sau đó trải một tờ giấy trắng lên bàn, siêng năng đứng bên cạnh mài mực.
Tô Vận nhận khăn tay lau sạch tay, cầm bút bắt đầu sao chép. Chẳng mấy chốc, các đường nét và ký hiệu trên hai tấm bản đồ đã được sao chép một cách tỉ lệ một-một lên tờ giấy mới.
Rõ ràng, rành mạch.
Trương Yên thấy vậy, không khỏi trầm trồ thán phục.
"Cô nương, tay nghề này của ngươi, thật sự là tuyệt vời."
Thu Mộng Kỳ cười nói: "Ta dám đảm bảo, dù mấy tấm bản đồ này rơi vào tay đám người kia, bọn họ cũng chưa chắc hiểu ra mà tìm được kho báu. Chỉ riêng chuyện ghép bản đồ này thôi, cũng đủ khiến họ bó tay."
Trương Yên vô cùng đồng tình, đối với năng lực của Tô Vận lại càng khâm phục sát đất.
Tô Vận làm như không nghe thấy hai người kia đang tâng bốc mình, chỉ vào vị trí đảo Thánh Quang trên bản đồ nói: "Địa điểm kho báu cách đảo Thánh Quang còn mười hải lý, xuất phát từ Phong Nhạc cũng phải mất nửa ngày đường."
"Chuyện nhỏ," Thu Mộng Kỳ hớn hở nói, "Bao giờ đi đào, ngày mai sao?"
Tô Vận lắc đầu, "Dạo này quanh đảo Thánh Quang nhất định vẫn còn người của Tân Tể hoặc thế lực khác, giờ mà đi chẳng khác nào làm kẻ dẫn đường cho họ. Hơn nữa nàng quên rồi sao, lúc trước Tân Tể từng nói đoạn long thạch ở dưới nước, phải nín thở lặn xuống rồi rút đoạn thạch ấy ra, ít nhất cũng mất một khắc. Ngoài Trương Nguyên Vũ ra, chưa chắc có ai đủ sức đảm nhiệm."
Thu Mộng Kỳ nghe vậy liền cau mày: "Trương Nguyên Vũ giờ hận ta thấu xương, chưa chắc sẽ chịu giúp ta lặn xuống lấy đoạn long thạch."
"Cũng không cần phiền phức," Tô Vận nói, "Ta sẽ tìm cách chế ra một ống dài dẫn khí trong mấy ngày tới, có thứ đó rồi thì không cần đến Trương Nguyên Vũ."
Thu Mộng Kỳ vừa nghe nói mấy ngày tới phải làm ra một cái ống dài như thế, không đồng ý lắm, nói: "Cũng không gấp, kho báu ở đó, lúc nào đào không được."
Trương Yên cười nói: "Đại nhân lo cô nương trước ngày thành thân mệt mỏi quá thì phải."
Hai người nghe vậy đều đỏ mặt.
Tô Vận nói: "Không gấp thì không gấp, nhưng cũng không nên kéo quá dài, một khi cái chết của Mạnh Nguyên Châu bị báo lên, phía trên nhất định sẽ để tâm, có khi còn phái người đến điều tra chuyện kho báu. Chỉ có khi kho báu vào tay chúng ta rồi mới thực sự an toàn. Huống hồ việc chuẩn bị hôn lễ đã có người nhà lo, ta thì đang rảnh rỗi, chuyện này cũng không làm ta mệt. Hơn nữa, đúng vào hôm trước ngày thành thân đi lấy kho báu là thời cơ tốt nhất, lúc đó ai ai cũng chú ý vào việc hỉ sự, chẳng ai để tâm đến chuyện ngoài khơi."
Thu Mộng Kỳ biết không lay chuyển được nàng, đành thuận theo nói: "Ta sẽ điều hai thợ thủ công khéo tay tới giúp nàng, lúc đó cần làm gì thì cứ sai họ, đừng tự mình động tay."
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người đến báo có người cầu kiến quận thủ đại nhân.
Thu Mộng Kỳ vội sai Vương Tiểu Bảo ra xem chuyện gì.
Vương Tiểu Bảo đi một lúc, dẫn vào một tiểu cô nương.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, nghi hoặc nói: "Hoán Nhi, hôm nay không phải nên ở học đường sao, sao lại đến nha môn?"
So với lần gặp đầu năm ngoái, tiểu cô nương này đã cao hơn không ít, khuôn mặt tròn trĩnh giờ cũng bớt đi nét trẻ con, để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt đen lay láy vẫn sáng rực như trước, có lẽ vì vội vàng đi đường, mặt tiểu cô nương đỏ bừng, trán đẫm chút mồ hôi.
Hoán Nhi trước tiên nghiêm cẩn quỳ gối hành lễ với Thu Mộng Kỳ, lại gọi Tô Vận một tiếng "phu nhân", được cho phép mới đứng dậy, nói: "Đại nhân, đêm qua Hoán Nhi đã nghe nói Tấn thôn bị hải tặc tập kích, cảm thấy việc này có điều bất thường."
Ba người Thu Mộng Kỳ nhìn nhau, hỏi: "Hoán Nhi cảm thấy có gì bất thường?"
"Hoán Nhi có một đồng học, tên là Lưu Nguyên Bảo, là nhi tử một vị thân sĩ ở Bồn Duẫn, còn có một người tên là Canh Siêu, là công tử nhà huyện lệnh Bồn Duẫn."
Tấn thôn hôm qua chính là một thôn trực thuộc Bồn Duẫn huyện.
Huyện lệnh Bồn Duẫn và con cháu nhà thân sĩ cho con đến Phong Nhạc học cũng không có gì lạ, dù sao nơi này có một vị tiền Thái tử thái phó, lại phồn vinh sung túc, quan lại thế gia các huyện quận lân cận đưa con cái đến đây học hành đã trở thành chuyện thường tình.
Thu Mộng Kỳ nhìn nàng, ra hiệu bảo nàng nói tiếp.
"Lưu Nguyên Bảo vốn tính ngang ngược, thường lợi dụng lúc phu tử không có mặt để bắt nạt đồng học. Có một đồng học không chịu khuất phục, cãi lại hắn, hắn liền chặn người sau buổi học, đánh cho một trận. Còn nói nhất định sẽ để cha hắn mua lại ruộng đất nhà đồng học ấy. Đọc học ấy phản bác rằng nhà mình sẽ không bán đất, nhưng Lưu Nguyên Bảo lại nói, đợi khi hải tặc đến thì muốn cũng không giữ được. Quả nhiên không lâu sau, nhà đồng học ấy bị hải tặc đổ bộ phá hoại hết số lương thực vừa gieo trồng, lại có người chết, không còn ai canh tác, không nộp được thuế ruộng, đành phải bán đất rẻ mạt."
Nói đến đây, trên mặt mấy người Thu Mộng Kỳ hiện lên vẻ khó tả.
Ruộng bỏ hoang không canh tác thì bị xử phạt thu hồi, trồng thì hải tặc ba ngày hai bữa đổ bộ phá hoại cây trồng, công cốc một phen, cứ bị giày vò như thế, không bán rẻ thì còn làm sao được?
Tô Vận dịu giọng hỏi: "Có phải nhà Lưu Nguyên Bảo đã mua lại ruộng của nhà đồng học ấy không?"
Hoà Cảnh Hoán gật đầu: "Đúng thế, đồng bọc ấy nói ruộng nhà mình đã bị Lưu gia thu mua, người nhà cũng bị ép phải bán thân làm tá điền cho Lưu gia, trồng ruộng cho họ. Sau đó Lưu Nguyên Bảo còn khoe khoang một phen, đồng học ấy tức đến phát khóc nhưng không làm gì được."
"Hoán Nhi vốn tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng hôm qua lúc đi ngang qua phía sau học đường của Lưu Nguyên Bảo, thấy Canh Siêu đang đòi tiền hắn. Lưu Nguyên Bảo không chịu đưa, Canh Siêu tỏ vẻ bất mãn liền đe dọa rằng sẽ để cha mình xử lý cha hắn. Ai ngờ Lưu Nguyên Bảo chẳng hề sợ hãi, còn chế nhạo rằng 'cha ngươi với cha ta là châu chấu cùng một dây, một người chết thì cả hai cùng tiêu'.... Hoán Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu ngọn nguồn, không dám suy đoán bừa. Chỉ là sau khi về nhà có kể cho mẫu thân nghe, mẫu thân mới bảo Hoán Nhi đến báo lại với đại nhân và phu nhân. Cụ thể thế nào, xin nhờ hai người tự phán đoán."
Thu Mộng Kỳ nhớ lại khi nãy Tô Vận nhắc đến chuyện hải tặc cũng đề cập đến vấn đề ruộng đất, giờ lại kết hợp với lời của Hoán Nhi, chỉ cảm thấy việc này không đơn giản, liền cười nói: "Chúng ta đang định điều tra chuyện này, tin tức của ngươi đến thật đúng lúc. Việc tiếp theo cứ giao cho người lớn lo liệu, ngươi cứ yên tâm quay lại học đường."
"Vâng, Hoán Nhi đã rõ."
Thu Mộng Kỳ vẫy tay gọi Bắc Tỉ (Chó Gò), "Đưa tiểu thư Hoán Nhi về trường, chuyện nàng đến nha môn hôm nay không được để người ngoài biết."
Bắc Tỉ vội vàng lĩnh mệnh, đưa Hoán Nhi rời đi.
Thu Mộng Kỳ lập tức lại dặn Vương Tiểu Bảo: "Lập tức truyền lời cho Vương Tam, trọng tâm điều tra vụ hải tặc chuyển sang nhà thân sĩ họ Lưu và huyện lệnh Canh Khánh Sinh ở Bồn Duẫn. Hai người này tình nghi cấu kết với người Oa, hãm hại đồng bào, chiếm đoạt ruộng đất!"
"Nhất định phải xé được một miệng vết từ chỗ này!"
----
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-30 16:08:54 đến 2023-08-31 16:16:45.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Nham Tiêu 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Iris773, Một Chi Bút Chì, Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Hoa Tiên 105 bình; Điệp Luyến Thanh Thu 81 bình; Cung Hữu Hi 50 bình; Thanh Không, Tiểu Tiểu Thư Phát Đường, Tùy Duyên, Đệ Tam Cực, Triều Vũ, Tiểu Mạch Tất Quá, Bước Lưu Lạc, Thường Nhân, mỗi người 20 bình; Lưu Tiểu Mạc 14 bình; Lúa Nguyên, Evan Điền, Joy, Tokuisuzuko, Cặn Bã Cặn Bã Tra, mỗi người 10 bình; Đường Già La 5 bình; 27968822, Li Tư Phong, Chờ Một Cái Ngươi, mỗi người 2 bình; Moraynia, Cửu Tuyệt, Trần, Cr?ne Moines, Tiểu Cùng, Tiểu Sư Tử, Nho Nhỏ Đồng, 50479772, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!