Hai trăm bảy mươi ba người, vậy mà chỉ mới thẩm vấn chưa đến hai mươi tên, tình hình về bọn hải tặc đã gần như bị khai ra sạch sẽ.
Thu Mộng Kỳ châm chọc nói: "Mới đến còn ai nấy miệng cứng hơn cả vịt sắt, sao, giờ thì hết cốt khí rồi sao? Còn ai dám la lối thêm một câu cho ta nghe thử xem--"
Trên sân không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng r*n r* mơ hồ của đám phạm nhân sau khi chịu hình và tiếng khóc nức nở của hài tử vang vọng. Mà lúc này, lòng trắc ẩn trong Thu Mộng Kỳ đã hoàn toàn biến mất, cô biết, nếu bản thân mềm lòng dù chỉ một chút, cô sẽ không cách nào đối diện với những người đã thiệt mạng và vô số nạn nhân khác.
Sau cơn giận dữ và trút uất hận, mục tiêu đã đạt được, cảm xúc của cô cũng rốt cuộc bình ổn lại.
Toàn bộ quá trình, Tô Vận đứng ở phía sau đám đông, từng khoảnh khắc đều thu hết vào mắt.
Thấy mọi chuyện tạm lắng xuống, nàng mới bước lên khẽ nói: "Nàng cả đêm không ngủ cũng không ăn gì, đi ăn một chút đi."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Những gì vừa khai ra để lâu dễ lộ tin, giờ phải làm thật nhanh, hơn nữa binh lính cũng cả đêm không ngủ, bọn họ còn chưa nghỉ, ta lại càng không thể nghỉ. Giờ nhân lúc thế khí đang lên, lập tức đến vùng biển gần Tấn thôn, tận diệt sào huyệt hải tặc."
Xét về lý, hành động này là hoàn toàn đúng. Nhưng vì đối phương là người nàng yêu, lại là thân nữ nhi, Tô Vận không khỏi đau lòng.
Thế nhưng nàng hiểu rõ, Thu Mộng Kỳ sẽ không chịu ở lại nghỉ ngơi, chỉ đành siết nhẹ tay cô, dặn: "Nhớ chú ý an toàn."
Thu Mộng Kỳ khẽ gật đầu, sâu sắc nhìn nàng một cái rồi mới quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: "Những kẻ vừa rồi đã khai ra, trói lại, cùng chúng ta đến Tấn thôn. Nếu những gì bọn chúng nói là thật, thì tại chỗ ban cho chén rượu độc, để chúng được chết toàn thây. Nhưng nếu đến nơi rồi mà không tìm thấy sào huyệt hải tặc, hoặc bọn chúng đã chạy thoát, vậy thì--"
"Bắt đầu vòng thẩm vấn thứ hai, không khai ra thì không cho chết yên!"
Cô muốn bảo đảm những lời khai đó là thật, không phải lời lừa gạt để thoát hình.
Những kẻ trước đó vì không chịu nổi tra tấn mà định ăn may lừa dối, giờ nghe vậy liền hiểu rằng kiếp nạn hôm nay là không thoát, đành chủ động xin được khai lại để mong được chết sớm.
Thấy cảnh đó, Thu Mộng Kỳ nở một nụ cười tàn nhẫn, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.
Lời khai mới được trình lên, Thu Mộng Kỳ vung tay, dẫn theo Vương Tam và đội binh mã xoay người lên ngựa, rất nhanh đã khuất dạng khỏi tầm mắt mọi người.
Mấy vị từ chức trong quận nhìn bóng lưng đoàn người khuất dần, vẫn chưa kịp hồi thần sau cú chấn động.
Vấn nạn hải tặc đeo bám cả Tân Hội quận mấy chục năm nay, cứ như vậy mà được giải quyết?
Chỉ trong hơn một canh giờ, đã moi sạch toàn bộ nội tình của bọn hải tặc?
Chuyện này khiến người ta biết nói sao cho phải!
Phong Nhạc mạnh mẽ, không phải không có lý do.
Cũng chẳng trách dân chúng Phong Nhạc lại khen ngợi vị tiểu huyện lệnh năm xưa đến mức như thế. Dựa vào tình hình hiện tại, e rằng toàn bộ dân chúng Tân Hội quận sẽ hoàn toàn tâm phục khẩu phục vị quận thủ trẻ tuổi này chỉ trong thời gian ngắn.
Thu Mộng Kỳ dẫn theo một bụng căm phẫn xuất phát, cô không màng đói khát hay mệt mỏi, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất đến được mục tiêu, nhổ tận gốc đám súc sinh kia.
May mà lần này hành động đủ nhanh, bọn hải tặc chưa kịp được báo tin như mọi lần, liền bị bắt gọn như cá trong rọ.
"Giết sạch, không để sót một tên--"
Thu Mộng Kỳ hạ lệnh, chính cô cũng đích thân cầm kiếm dài, xông thẳng vào giữa đám giặc cướp, bắt đầu một trận đồ sát.
Trong đám người Đông Dương cũng có không ít cao thủ dùng đao, nếu không phải vậy thì mấy năm qua đã chẳng thể hoành hành ở vùng duyên hải, mãi không bị dẹp yên. Vương Tam và những người khác thấy cô đỏ mắt giết chóc, sợ cô gặp nguy hiểm, liền bám sát không rời.
Giặc Oa, người của mình, máu tươi hoà lẫn vào nhau, đao kiếm lấp loáng, máu thịt tung toé, đôi mắt đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, từng đợt xông tới, từng nhát chém tàn khốc, hận ý trong lòng không cách nào nguôi--
Hàng trăm tên hải tặc bị đâm chết trên chính mảnh đất mà bọn chúng từng tung hoành tác oai tác quái.
Thu Mộng Kỳ đưa những nạn nhân còn sống sót trong sào huyệt trở về bờ, cho họ lần lượt quay về nhà, những ai không muốn quay về thì như dân chúng ở Mông Sơn trước kia, giao cho quan phủ tiếp quản.
Cô còn lệnh cho người đem thi thể bọn hải tặc treo lên những thân cây ven biển, coi như răn đe.
Từ đây, bọn hải tặc hoành hành suốt bao năm trời ở vùng ven biển phía nam Lịch Châu cuối cùng cũng bị diệt sạch hoàn toàn.
Thu Mộng Kỳ lưu lại một đội trăm người, chuyên tuần tra dọc tuyến bờ biển, quét sạch những kẻ còn sót lại, ổn định lòng dân vùng duyên hải.
Phàm là những kẻ từng cấu kết với hải tặc, toàn bộ ruộng đất và tài sản của cả gia tộc đều bị tịch thu, đồng thời cử người đến thăm hỏi những dân lành bị hại, ghi chép lại tổn thất trong quá khứ, trả lại tài vật cho họ và cấp cho khoản bồi thường hậu hĩnh, chia lại ruộng đất, đồng thời hứa trong vòng ba năm sẽ không thu thuế ruộng.
Đối với những phạm nhân còn lại, tiếp tục thẩm vấn. Những cô nương bị bán đi, phải truy ra tận gốc, bán đến đâu, phải tìm cho bằng được người về, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Sau khi thẩm vấn, phàm là kẻ có hậu thuẫn, lập tức xử trảm tại chỗ, để phòng có kẻ thao túng trong triều khiến đám người này chết rồi mà còn có cơ hội sống lại.
Làm xong mọi việc, Thu Mộng Kỳ lại dâng sớ lên triều đình, báo cáo toàn bộ sự việc liên quan đến hải tặc, đối với các hình phạt tra khảo tàn khốc thì cố ý lược bỏ không nhắc tới, những người bị xử tử tại chỗ thì chỉ nói là dẫn giặc vào làng, bị quan binh phát hiện, trong lúc giao chiến đã bị g**t ch*t.
Những việc còn lại thì chờ chỉ thị từ triều đình rồi mới tiếp tục xử lý.
Án hải tặc lần này khiến ai nấy đều mở rộng tầm mắt, bất kể là dân chúng Tân Hội hay quan viên trong quận, tất cả đều chưa từng thấy qua phong cách phá án cứng rắn như vậy, thủ đoạn quyết đoán như vậy, hiệu quả cao như vậy, cũng tàn nhẫn như vậy.
Dù là dùng cách gì, kết quả vẫn khiến người hả dạ!
Nhưng cái danh "Diêm Vương sống" cũng từ đó mà gán lên người Thu Mộng Kỳ.
Tô Vận nghe vậy không khỏi đau lòng, người nữ tử tốt như thế, lại bị gán cho danh xưng tàn độc như vậy.
Nhưng Thu Mộng Kỳ lại không hề để tâm, nói: "Chẳng phải trước đây chúng ta đã sắp đặt rồi sao? Bảo quan lại và dân chúng kê khai lại số lượng ruộng đất, bước tiếp theo là căn cứ vào số liệu này để đo đạc lại toàn bộ, thu hồi những phần đã khai gian hay giấu diếm, chuyện này trong quá trình xử lý chắc chắn sẽ phát sinh xung đột và mâu thuẫn với tầng lớp hào thân. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ai nấy đều biết ta ra tay tàn độc, thì lúc chúng ta thu lưới, cái danh này có khi lại giúp ta đi thuận lợi."
Tô Vận nào không hiểu điều đó, nhưng-
Nàng chỉ có thể thở dài, cái gọi là "nhân từ không thể cầm quân", con đường mà Thu Mộng Kỳ đi lúc này đang từng bước tiến về phía một vị tướng lĩnh. Cô tuy không quá giỏi việc trị lý chính sự, nhưng tư chất lĩnh binh lại đang dần được phát huy, sự thay đổi này, có lẽ cũng không hẳn là điều xấu.
Thu Mộng Kỳ ở lại quận năm ngày, sau đó lại quay về Phong Nhạc.
Giờ đây cô đã diệt sạch bọn hải tặc, quan viên trong quận ai nấy đều bội phục cô sát đất, còn mang theo sự kính sợ không dám nhìn thẳng. Khi nghe tin cô sắp thành thân, họ đều khuyên cô những ngày tới cứ ở lại Phong Nhạc, không cần đến quận, trừ phi có chuyện gì thật sự không giải quyết được mới cho người đến trình báo xin chỉ thị.
Thu Mộng Kỳ quả thực còn nhiều việc phải lo, đặc biệt là chuyện kho báu, đối với sự chu đáo của quan lại trong quận, cô vui vẻ chấp nhận.
Lý Thái nghe tin vụ án hải tặc khiến ông đau đầu bao năm cuối cùng cũng được giải quyết, mừng rỡ khôn xiết, đích thân viết thư biểu dương cô một phen, còn trong tấu chương trình lên triều đình thì đặc biệt trình bày rõ ảnh hưởng và sự nguy hại của vụ án, đồng thời tô vẽ, ca ngợi thủ đoạn của Thu Mộng Kỳ, nhằm tránh để hoàng đế vì nghe lời phi tần gối đầu mà quay sang trách móc cô.
Nhưng những chuyện ấy đối với Thu Mộng Kỳ mà nói đều không quan trọng, trong trận chiến tiêu diệt hải tặc này, cô đã phơi bày toàn bộ con bài tẩy của mình, không còn sợ trên triều nói gì, chỉ muốn kéo dài thêm thời gian trước khi xé toang mặt nạ, để bản thân có thêm thời gian phát triển.
Sau khi kết thúc vụ án hải tặc, Thu Mộng Kỳ trở về Phong Nhạc, ngủ một giấc trời đất tối tăm.
Trước cổng nha môn, Vương Tam đang căn dặn một đám nha dịch: "Còn mười ngày nữa là ngày đại nhân thành thân, trong mười ngày này bất kể có chuyện lớn đến đâu cũng không được mang đi làm phiền, để đại nhân nghỉ ngơi chuẩn bị hôn lễ cho thật tốt."
Đám nha dịch đồng loạt gật đầu tỏ ý hiểu, sau đó có người hỏi: "Nhưng có vài chuyện chỉ đại nhân mới làm chủ, ngày trước còn có thể đi xin chỉ thị Tô cô nương, nhưng giờ Tô cô nương cũng là tân nương, cũng không thể tìm, ngài lại bận, vậy chúng ta biết tìm ai?"
Vương Tam đúng là cũng rất bận, nhưng hiện tại đại nhân không rảnh, việc chính sự có Quý Hô xử lý, nhưng còn một vài việc đặc biệt phiền toái khác thì cần phải giải quyết riêng.
Đang định mở miệng, một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau: "Chuyện khác, cứ đến tìm ta."
Vương Tam không cần quay đầu cũng biết là ai.
Trương Yên chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt hắn.
Những người khác vội vàng hành lễ.
Vương Tam cụp mắt, thuận theo câu vừa rồi nàng đáp, nói: "Đại nhân trước đây đã có phân phó, các việc liên quan sẽ do tiểu thư phụ trách, chỉ là vụ án hải tặc vừa mới xảy ra, e là sẽ phát sinh thêm nhiều mâu thuẫn mới, những chuyện lặt vặt đều cần có người lo liệu, tiểu thư sợ là phải vất vả hơn đôi chút."
Người nam nhân trước mắt từ đầu đến cuối chưa từng nhìn nàng lấy một cái, luôn giữ khoảng cách không gần cũng không xa.
Vì hắn cúi đầu, nên vết tróc da do cháy nắng ở cổ liền lọt vào tầm mắt của Trương Yên, còn có cả râu xanh lún phún ở cằm và vết thương chưa lành trên mu bàn tay, khiến nàng cũng nhận ra sự nhọc nhằn của hắn những ngày qua.
Từ trước đến nay, trong mắt nàng, người nam nhân này giống như một cái bóng thần bí, hắn luôn ẩn mình trong bóng tối, nhưng mỗi khi nàng cần, hắn luôn kịp thời xuất hiện.
Lại giống như một con báo không bao giờ biết mỏi mệt, cứ lặng lẽ bôn ba, bận rộn không ngừng. Cho đến khi nhìn rõ những dấu vết kia trên cổ hắn, Trương Yên lần đầu tiên cảm thấy hắn thật gần, gần đến mức có thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ nhặt trên người hắn.
Lúc ấy mới nhận ra, hắn cũng chỉ là một con người, một người bình thường như bao người khác.
Nàng khẽ lắc đầu nói: "So với các người vất vả lao tâm lao lực, ta tính là gì."
___
Editor: tác giả biết cách xoay chuyển cảm xúc độc giả ghê, mấy chương trước cảm xúc còn bị cuốn theo cp Yến-Nhuế mà sau khi đọc chương này thì cảm xúc bị đưa lên cao trào kiểu phẫn nộ rồi kết thúc chương lại là cp Yên-Tam cảm xúc vương vấn làm sao á