Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 164

Hồ Cơ rất nhanh đã viết xong thư, đúng lúc Thu Mộng Kỳ và Tô Vận đang chọn người đi bắc thượng Phù Dư, Thu Bắc Tỉ (Chó Gò) chủ động xin đi, nguyện ý đến Phù Dư một chuyến.

 

Bốn người Đông Nam Tây Bắc từ nhỏ đã lăn lộn dưới đáy xã hội, đều là những kẻ lanh lợi khôn ngoan, sau khi đi theo Thu Mộng Kỳ, cô cũng có ý thức cho người dạy họ học chữ, lần lượt truyền dạy các kỹ năng khác nhau, dẫn họ ra vào nhiều tình huống, hy vọng sau này có thể đảm đương trọng trách.

 

Bắc Tỉ tự tiến cử, cô tất nhiên vui mừng, nhưng chuyến bắc thượng ven biển lần này không chỉ có một mình Bắc Tỉ, họ sẽ phái một con thuyền đi, ngoài thuyền trưởng và thủy thủ, còn có vệ sĩ bảo tiêu, phiên dịch, người phụ trách đàm phán thương mại, đồng thời mang theo hàng hóa mẫu.

 

Người phụ trách chính nhiệm vụ này là do Lý Thái giới thiệu, người đó tên là Tôn Hằng, từng là mưu sĩ của Lý Thái, vốn tài năng mưu lược, chỉ vì mấy năm nay Lý Thái bị Cam Đức Thọ chèn ép, thấy không có cơ hội ngoi lên, lại cảm thấy Lý Thái quá mức cẩn trọng rụt rè, nên rời khỏi Tân Hội.

 

Chỉ là sau đó mãi không gặp được minh chủ, người khác cũng không trọng dụng, thế là lang bạt mấy năm, Lý Thái biết Thu Mộng Kỳ đang tích cực chiêu mộ nhân tài, liền giới thiệu hắn cho cô.

 

Sau khi Tôn Hằng đến Phong Nhạc đã ở lại huyện thích ứng một thời gian, đôi bên đều rất hài lòng.

 

Thu Mộng Kỳ và Tô Vận tán thưởng kiến thức rộng rãi và tác phong cẩn trọng của hắn.

 

Tôn Hằng thì bị khí phách và những việc lớn mà hai người mưu tính làm cho khâm phục, có thể nói là tâm đầu ý hợp.

 

Lần này giao cho hắn đến Phù Dư đàm phán hợp tác, Thu Mộng Kỳ và Tô Vận đều cảm thấy yên tâm.

 

Còn Bắc Tỉ hiện giờ tuổi vẫn còn nhỏ, đi theo học hỏi, nếu có thể khẳng định được năng lực, sau này cũng có thể giao trọng trách.

 

Chỉ tiếc là hắn không thể ở lại tham dự hôn lễ của Thu Mộng Kỳ và Tô Vận.

 

Ngày hai mươi tháng Sáu.

 

Trước lúc khởi hành, Bắc Tỉ quỳ xuống trước hai người, nói: "Tiểu nhân tuy không thể tận mắt nhìn thấy chủ tử và phu nhân bái đường thành thân, nhưng hy vọng đến khi trở về thì tiểu chủ tử đã có tin tức."

 

Lời này vừa nói ra, mọi người bật cười ầm lên.

 

Khóe môi Tô Vận khẽ nhếch, nàng và Thu Mộng Kỳ nếu thực sự có con, vậy mới là chuyện kỳ lạ, nhưng mấy người này không biết tình hình, điều họ mong mỏi cũng là hợp tình hợp lý. (Editor: thôi thì có lòng được r hihi)

 

Nàng cũng không vì vậy mà buồn phiền, hài tử mà, không sinh được thì nhận một hài tử về nuôi là được, chỉ là hiện giờ hai người các nàng chẳng mấy bận tâm đến chuyện con cái, các nàng có nhau, trong mắt chỉ có nhau, còn phải gánh vác muôn dân trăm họ, đâu còn lòng dạ nào để dưỡng dục trẻ thơ.

 

Còn Thu Mộng Kỳ khi nghe Bắc Tỉ trêu ghẹo như vậy, đã cầm ngay đế giày lên định đánh hắn, vừa mắng: "Cái mồm không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện của chủ tử mà cũng dám mang ra đùa?"

 

Bắc Tỉ ôm đầu, mặt mày lém lỉnh, nghênh ngang bước lên con đường viễn hải.

 

......

 

Cùng lúc đó, Doãn Tây Hầu (Chó Gò) từ Kinh Đô truyền tin về, nói rằng hiện nay quốc khố đang eo hẹp, triều đình đã bắt đầu triển khai rộng rãi chế độ quyên nạp.

 

Chế độ quyên nạp là do triều đình ban hành quy định, đưa ra mức giá công khai bán quan tước, cũng chính là cái gọi là bán quan bán tước, trước đây còn làm trong bóng tối, bây giờ thì đã công khai ra mặt.

 

Trên thực tế, chế độ này đã tồn tại hơn hai ngàn năm trong lịch sử, tuy nhiên quyên nạp cũng có giới hạn, ví dụ quan chức Lại bộ thì không được mua bằng tiền, lại phải có chứng nhận hợp lệ, cần có hàng xóm chứng thực v.v... Nhưng đến giai đoạn cuối của các triều đại, quyên nạp lại tràn lan, từ quyên một lần thành quyên thường xuyên, ngày càng loạn, yêu cầu về tư cách cũng không còn nghiêm ngặt.

 

Nói cách khác, chỉ cần có tiền là có thể làm quan.

 

Tình hình hiện tại chính là như vậy.

 

Mọi người nhìn bức thư mà Doãn Tây Hầu gửi về, trên đó đã ghi rõ giá tiền: huyện lệnh năm ngàn lượng, quận thủ một vạn lượng, thứ sử một vạn năm ngàn lượng, đạo viên một vạn bảy ngàn lượng...

 

Không khỏi hít một hơi lạnh.

 

Tới Vận nói: "Lúc này mà mở ra quyên nạp, ngoài việc muốn bổ sung quốc khố, còn muốn nhân cơ hội này lôi kéo một bộ phận tầng lớp, tạm thời ổn định lòng dân. Ta thấy chúng ta nên tận dụng cơ hội quyên nạp lần này cho tốt."

 

Thu Mộng Kỳ hỏi lại: "Ý nàng là muốn thay toàn bộ quan lại lớn nhỏ ở Lịch Châu bằng người của chúng ta?"

 

"Chính là vậy. Hiện nay các chức huyện lệnh ở Phong Bình và Bồn Duẫn đều đang bỏ trống, mà sắp tới chúng ta phải đo đạc lại đất đai, chia đều cho dân, như vậy thì từng huyện đều cần có người của mình ủng hộ cuộc cải cách, tránh để đến lúc đó các quan lại thân sĩ liên kết lại, khiến mọi sự chuẩn bị của ta đổ sông đổ biển."

 

Trương Yên cũng đồng tình với đề nghị này.

 

Thu Mộng Kỳ lại đau lòng nói: "Ta vốn định cưỡng ép sắp xếp người của mình vào, giờ quyên nạp lại còn phải nộp tiền."

 

Nghĩ đến việc phải giao từng thỏi bạc trắng lên trên, cô liền cảm thấy xót của.

 

"Hơn nữa, chẳng phải cũng sắp tạo phản rồi sao, mấy tên quan địa phương này về sau không phải vẫn là do chúng ta sắp xếp sao?"

 

Tới Vận cạnh lắc đầu: "Tuy rằng nay Đại Diễm đang lung lay sắp đổ, nhưng vẫn là chính quyền duy nhất được thừa nhận trên mảnh đất này. Bá tánhtuy oán hận triều đình, nhưng cũng đồng thời chịu phục tùng. Trước khi triều đình bị lật đổ, nếu lên vị trí bằng cách khác đều là danh không chính ngôn không thuận, trừ khi chúng ta chính thức tuyên bố độc lập lập quốc."

 

Thu Mộng Kỳ trầm ngâm, Trương Yên lại nói: "Ngoài các quan lại trong Lịch Châu, có lẽ chúng ta cũng nên sắp xếp người vào các châu quận khác, ví dụ như Giao Châu."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức sáng mắt, mấy hôm trước kết quả điều tra Bùi gia từ sư huynh vẫn còn khiến cô phẫn nộ, "Nếu có thể kéo phụ tử Bùi gia xuống, đưa người của mình lên thay, chẳng phải là có thể khống chế cả Giao Châu sao?"

 

Hiện giờ địa bàn của bọn họ là ở Phong Nhạc, dần lan sang Tân Hội, đến cả Lịch Châu, nhưng chỉ Lịch Châu thì rõ ràng không phải là mục tiêu cuối cùng mà họ theo đuổi, mà Giao Châu, với tư cách là đại châu liền kề, nếu hai châu liên kết với nhau thì bản đồ của họ sẽ được mở rộng thêm một mảng lớn.

 

"Một mình chức thứ sử Giao Châu thì chưa đủ để nắm cả châu trong tay, nhưng nếu có được ba, bốn vị trí then chốt thì sẽ có ảnh hưởng nhất định," Tô Vận nói xong liền quay sang Trương Yên, "Nếu để Tây Hầu đi nhờ tổ phụ ngươi hỏi danh sách các vị trí quan chức còn khuyết ở các châu gần đây, có làm khó lão nhân gia không?"

 

Trương Yên cười: "Hiện giờ triều đình ban hành quyên nạp, chẳng phải là vì muốn lấy bạc sao, chỉ mong sớm bán được mấy cái ghế đó, sao còn giấu giếm danh sách chi cho mất thời gian? Nhưng phải nhanh tay, không thì vị trí tốt sẽ bị người mua trước."

 

Tô Vận gật đầu, "Đã vậy, lát nữa ngươi hãy viết thư cho các lão, nhờ ông để ý tình hình chức vụ ở Lại bộ, hễ có chỗ trống thì báo ngay cho Tây Hầu."

 

Nói xong lại quay sang Thu Mộng Kỳ, "Vài ngày tới nàng bắt đầu chuẩn bị đi khai quật bảo tàng, lần quyên nạp này chắc chắn sẽ tốn không ít bạc."

 

Liên quan đến bảo tàng, Thu Mộng Kỳ rất vui lòng, liền cười đáp: "Tuân lệnh phu nhân."

 

Trương Yên nhìn thấy hai người bọn họ tương tác, liền bật cười: "Còn năm ngày nữa là các ngươi bái đường, vậy mà giờ vẫn bận rộn sắp đặt cái này cái kia, ta thật chưa từng thấy tân lang tân nương nào bận đến mức này."

 

Thu Mộng Kỳ chớp chớp mắt: "Dù có bận đến đâu, chỉ cần nàng ở bên ta, mỗi ngày đều vui như bái đường."

 

Trương Yên lại được ăn cẩu lương, chỉ biết mỉm cười, "Đã sắp xếp xong hết rồi thì ta lui xuống trước, đi viết thư cho tổ phụ."

 

Nhìn Trương Yên rời đi, Thu Mộng Kỳ mới quay mặt sang nhìn vị hôn thê của mình.

 

Tô Vận đang cúi đầu đọc bức thư mà Doãn Tây Hầu gửi tới, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Thu Mộng Kỳ trong lòng có chút không dễ chịu, tuy vừa rồi ngoài miệng nói với Trương Yên rằng chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy Tô Vận là thấy hạnh phúc như bái đường, nhưng sự thật không hẳn như vậy, cô cũng muốn hai người được nằm trên ghế sô pha, quấn quít lấy nhau, nàng hôn một cái, ta ôm một cái, kiểu ngọt ngào dính người.

 

Nhưng hiện tại mối quan hệ của cô và Tô Vận là kiểu gì?

 

Chưa xuyên tới đây, nửa đầu thời đoạn, hai người chỉ như hài tử chơi trò gia đình, chẳng hiểu sự đời. Nửa sau lại chìm trong oán hờn cùng hận thù mà sống, hoàn toàn chẳng có lấy một phần ngọt ngào để nói tới.

 

Xuyên tới đây sau khi mất trí nhớ, cô lại hết mực hành hạ đối phương. Tô Vận thì chỉ biết nhẫn nhịn, có khổ cũng nghiến răng nuốt vào bụng, một lời oán than cũng không nói ra. Chớ nói đến ngọt ngào, không sinh oán hận đã là may mắn.

 

Mãi đến khi mây tan trăng sáng, hai người thật sự bên nhau, thế nhưng ngoài vài lần hôn đếm trên đầu ngón tay và một lần lên giường, thì không còn gì nữa.

 

Thu Mộng Kỳ chống cằm ngồi bên kia bàn, nâng mắt liếc nhìn đối diện, cô không khỏi nghi ngờ, không lẽ Tô Vận là kiểu người lãnh cảm?

 

Vừa có ý nghĩ đó, cô lại phủ định ngay.

 

Bởi vì mấy lần hôn hiếm hoi đó, phần lớn đều là Tô Vận chủ động, như vậy thì chắc không phải lãnh cảm.

 

Còn chuyện lên giường đêm đó, vì quá kích động, cô cũng không nhớ rõ phản ứng của đối phương thế nào.

 

Hơn nữa lần đầu tiên chắc chắn sẽ rất đau, bản thân lại quá vụng về, nghĩ đến cũng thấy Tô Vận hẳn không có trải nghiệm tốt đẹp.

 

Thu Mộng Kỳ bỗng thấy hơi buồn rầu, chẳng lẽ do kỹ thuật của mình quá tệ, khiến Tô Vận bị ám ảnh, cho nên hiện tại mỗi ngày đến giờ là đúng hẹn tan làm về Tô gia tránh mình?

 

Kỹ thuật không tốt cũng hết cách, trước kia chưa xuyên đến đây còn có thiết bị điện tử, nhưng cũng chưa từng nghĩ phải tìm hiểu về mấy thứ này, giờ không có điều kiện, muốn học hỏi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

 

Thu Mộng Kỳ trong đầu rối như tơ vò, thi thoảng lại liếc nhìn Tô Vận, nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp, nghiêm túc kia, càng nhìn càng thấy chán nản.

 

Không lẽ thật sự là kỹ thuật quá dở, khiến nàng cảm thấy công việc còn quyến rũ hơn cả mình?

 

Nghe nói màn dạo đầu rất quan trọng, hôm đó mình rốt cuộc có phục vụ chu đáo không? Màn dạo đầu đó rốt cuộc bao gồm những gì?

 

Lượng kiến thức hạn hẹp khiến Thu Mộng Kỳ gãi đầu bứt tai, rồi đột nhiên một câu hỏi kỳ quái bật ra trong đầu: Vận Vận lạnh nhạt như vậy, không chừng là theo chủ nghĩa Platonic?

 

*Platonic là thuật ngữ thường được sử dụng để mô tả một loại tình yêu thuần khiết hoặc mối quan hệ không bị phụ thuộc bởi t*nh d*c, mà thay vào đó các cặp đôi sẽ tập trung vào sự kết nối tinh thần, trí tuệ và cảm xúc sâu sắc giữa hai người là chủ yếu

 

Chỉ muốn yêu đương, không muốn làm?

 

Nghĩ đến đây, Thu Mộng Kỳ bắt đầu thấy khó chịu, nếu Tô Vận thật sự là người như vậy, thì cô biết làm sao? Hay là nhịn, đợi sau khi thành thân, một tuần một lần? Hay một tháng một lần?

 

Một tháng một lần có phải hơi lâu quá không? Giờ chưa cưới cô còn chịu được, nhưng cưới rồi mà có lão bà thơm ngát nằm ngay bên cạnh, làm sao mà nhịn?

 

Đây đúng là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết ổn thỏa sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc về sau.

 

Ánh mắt cô cứ thi thoảng liếc sang, làm sao Tô Vận không nhận ra, liền ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

 

Thu Mộng Kỳ cắn môi, lắc lắc đầu.

 

"Ánh mắt của nàng nói với ta là trong lòng có chuyện."

 

Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước với đám hải tặc, trong lòng Tô Vận thoáng se lại, cảm thấy dạo này hình như mình quan tâm cô ít đi, nên buông tài liệu xuống, đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô.

 

"Vẫn còn nghĩ chuyện mấy hôm trước sao?"

 

Thu Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

 

Tô Vận khẽ dùng mu bàn tay chạm vào má cô, sau đó ôm lấy cô an ủi: "Không sao, chuyện đã qua rồi."

 

Thu Mộng Kỳ cũng vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ngửi hương thơm quen thuộc trên người nàng, lòng ngổn ngang trăm mối, đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn thử xem Tô Vận có thật sự phản cảm với sự thân mật quá mức không.

 

Tô Vận dường như cũng cảm nhận được trong lòng có gì đó bồn chồn không yên, buông tay ra, nhìn khuôn mặt cô hỏi: "Nàng hình như hơi kỳ lạ."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn vào mắt nàng, thẳng thắn nói: "Ta muốn hôn nàng."

 

Tô Vận nghe vậy sững người, sau đó bật cười khẽ: "Muốn hôn thì hôn, hỏi làm gì, nàng vừa hỏi ta liền không biết nên đáp thế nào."

 

Thu Mộng Kỳ cũng thấy mình hỏi hơi ngốc, nhìn đôi môi mềm mại ngay trước mắt, lại ngại ngùng không dám tiến đến, cứ liếc qua liếc lại để chuyển hướng sự chú ý.

 

Cô khẽ ho một tiếng rồi nói: "Nàng sẽ không làm việc đến cả ngày bái đường đi?"

 

Tô Vận liếc cô một cái: "Vừa nãy là ai nói chỉ cần ở bên ta thì bận rộn cũng không sao, ngày nào cũng như bái đường, sao giờ lại bắt đầu so đo?"

 

"Ý nàng là thật sao." Thu Mộng Kỳ phụng phịu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

 

Tô Vận chỉ xem đó là cô làm nũng như thường, cũng không để ý đến cảm xúc nhỏ nhặt ấy, đưa tay búng nhẹ lên má cô.

 

Đúng lúc này, tiếng trống tan nha vang lên.

 

Tô Vận dịu dàng nhìn cô nói: "Được rồi, đến giờ tan làm, ta phải về đây, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không đến nha môn, ngày mốt nàng cứ theo kế hoạch, đến đảo Mặt Trăng đào kho báu, lấy được rồi thì báo tin cho ta là được."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn nữ nhân trước mặt, thấy nàng mở miệng là nói chuyện công việc, càng khiến cô xác nhận suy đoán vừa rồi của mình.

 

Tô Vận thấy cô ngẩn người không phản ứng, cúi đầu lại gần, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi cô.

 

"Ngoan ngoãn, ta về trước."

 

Thu Mộng Kỳ sờ lên môi, nhìn bóng lưng cao gầy của nàng khuất dần sau cánh cửa, đôi mày thanh tú cũng theo đó nhíu lại.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-02 16:56:28 đến 2023-09-03 17:03:42.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: 25979887 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Kéo 2 cái; Nham Tiêu, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, mỗi người 3 cái; Thuần, Tiểu Gia, Nhàn Tới Không Có Việc Gì Không Thong Dong, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, 27968822, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Khang Khang 196 bình; Szhen2009 58 bình; Zhao, Lỗ Lỗ Mộc Hải, KingKong, mỗi người 30 bình; Hoài Niệm Khi Còn Nhỏ, Đại Vương, Đặt Tên Phế Cẩu, Bán Hạ Có Độc, mỗi người 20 bình; Tuyệt Giao Một Phút 18 bình; A Tinh, Kéo, mỗi người 15 bình; Đệ Tam Cực 13 bình; Tế Khiết, Tokuisuzuko, 25979887, Dưa Hấu, Đường Già La, mỗi người 10 bình; "Ta Là Hi Hơi" 8 bình; Đậu Hủ Quân 6 bình; 50023340, Mộ Mộ, Bước Lưu Lạc, Tiểu Đơn Giản Hay Không, Biên, Vân Trung Y, mỗi người 5 bình; Moraynia 4 bình; Không Thông, Vị Ương Feiyu, mỗi người 3 bình; Nho Nhỏ Đồng, Cửu Tuyệt, Tiểu Cùng, 50479772, mỗi người 2 bình; Hihihia, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Màu Xám Cùng Thanh, Huyễn Dạ, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment