Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 167

(Editor: nói trước chương này mang lại cảm giác khó chịu cho độc giả vì có một nhân vật mang suy nghĩ cổ hủ và tính tình cố chấp, nói thẳng ngu ngục nha)

 

Hai người đùa nghịch một hồi, Tô Vận mới đẩy Thu Mộng Kỳ ra, nói: "Ngủ lâu thế rồi, chẳng lẽ nàng không đói sao?"

 

"Đói rồi, đang đợi nàng cùng ăn bữa sáng kiêm trưa đây."

 

Hai người liền nắm tay nhau đi ăn, ăn xong, Tô Vận nhân cơ hội nói ra suy nghĩ trong lòng.

 

Thu Mộng Kỳ nghe nàng nói muốn gọi Lưu Nguyệt Như tới làm trợ lý, đúng thật là ngạc nhiên không ít.

 

"Nàng ấy làm việc quả thật không tệ, có điều chuyện này ta cũng không nắm chắc, để ta hỏi thử nàng ấy xem."

 

Tô Vận nghĩ ngợi rồi nói: "Không cần, để ta tự nói chuyện với nàng ấy, nếu chuyện trước kia đã giải quyết rõ ràng, thì giờ cũng không cần phải thông qua nàng, coi như đây là mối quan hệ hợp tác mới. Còn chuyện nàng ấy có đồng ý hay không, ta tôn trọng lựa chọn của nàng ấy, ta cũng không hy vọng nàng ấy vì có quan hệ với nàng mà miễn cưỡng bản thân."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn nàng, bất chợt đứng dậy, nghiêng người qua, hôn "chụt" một cái lên má nàng.

 

"Vận Vận, nàng thật tuyệt."

 

Lý trí lại khoan dung, cô sao lại may mắn có được lão bà tốt đến vậy?

 

"Bớt dẻo miệng, mới ăn xong đã hôn ta, mặt toàn dầu mỡ." Tô Vận giả vờ chê bai, lườm cô một cái.

 

......

 

Ngày thứ ba, về nhà thăm phụ mẫu.

 

Cố thị thấy đôi phu thê son tay trong tay trở về nhà, lại thấy sắc mặt nữ nhi hồng hào rạng rỡ, trong lòng tự nhiên vui mừng khôn xiết.

 

Các đệ muội cũng ùa tới, ríu rít không ngừng.

 

Tô Vận ôn hòa đáp lời từng người một.

 

Thế nhưng Tô phụ lại khác hẳn mọi khi, mặt mày nghiêm nghị lạnh tanh.

 

Nếu không phải Cố thị đã giẫm nát gót giày của ông, e rằng ông đã sớm nhịn không được mà nổi giận.

 

Tô Vận nhìn gương mặt u ám của phụ thân, trong lòng thật ra đã mơ hồ đoán ra vài phần.

 

Lúc mới tới Phong Nhạc, nàng nổi bật đưa ra phương pháp làm muối mới, lại xây dựng xe chở nước, khi ấy Tô Học Lâm cũng không nói gì, dù sao cũng là việc tốt cho dân, ông cũng được thơm lây.

 

Nhưng từ đầu năm nay, nàng liên tục tham dự việc xử lý công vụ ở nha môn, lại liên kết mở ra nhiều sản nghiệp, mỗi lần nha môn có việc, Thu Mộng Kỳ đều lập tức đến đón nàng đi, Tô Học Lâm đã dần nhận ra.

 

Rõ ràng, ông rất không hài lòng với việc một nữ nhi như nàng lại đường hoàng xen vào việc triều chính.

 

Dù nàng có là nữ nhi của ông.

 

Huống hồ, những chuyện nàng và Thu Mộng Kỳ làm, hành động thì quá mức tiên phong, tư tưởng thì quá mức cởi mở, trực tiếp khiêu chiến vào nhận thức sâu sắc của ông một người từng là thái phó của Thái tử về phụ quyền và quân quyền.

 

"Quân bảo thần chết, thần không thể không chết", Tô gia bị lưu đày đến biên cương Lĩnh Nam, Tô Học Lâm lại không một lời oán thán hoàng đế, từ đó có thể thấy ông cứng nhắc tới mức nào.

 

Đây chỉ là một phần trong đó, điều khiến ông hoảng hốt là: dã tâm của Thu Mộng Kỳ và Tô Vận dã tâm đối với thiên hạ này.

 

Nữ nhi ông muốn tham gia tạo phản, ông làm sao có thể ngồi yên được?

 

Ông không chủ động tìm nàng, Tô Vận tự nhiên cũng không định nói thẳng, chỉ coi như không phát hiện, chỉ không ngờ là sau khi ăn cơm xong, ông lại gọi Thu Mộng Kỳ vào thư phòng.

 

Thu Mộng Kỳ không ngốc, ngày về thăm nhà mà nhạc phụ lại mặt mày u ám như thế, cô cũng đoán được vài phần.

 

Quả nhiên, vừa vào phòng, Tô phụ liền vào thẳng vấn đề: "Chuyện giặc cướp kia, ngươi tiền trảm hậu tấu, vung tay một cái là trăm cái đầu rơi xuống, ngay cả người già nữ nhân hài tử cũng không tha, còn trong nha môn thì để Vận Nhi một nữ nhi làm chủ đại cục, rốt cuộc ngươi định làm gì!"

 

Thu Mộng Kỳ biết ngay là có người ở bên tai vị nhạc phụ đại nhân này gièm pha, cô điềm nhiên nói: "Không biết nhạc phụ nghe từ ai mà nói ta giết hơn trăm người, ngay cả người già nữ nhân hài tử cũng không tha mà chưa được cho phép?"

 

"Chuyện này truyền khắp nơi, ta cần gì phải đi nghe ngóng."

 

"Lưu thị nhất tộc chết cũng đáng, ta xử lý thế nào đều không sai, có lẽ nhạc phụ không biết, từ năm Cảnh Nhân thứ ba đến lúc bị vây quét, vùng ven biển Tấn thôn có tổng cộng một nghìn ba trăm tám mươi người chết dưới tay hải tặc, bị bắt đi không rõ tung tích có bốn trăm bốn mươi thiếu nữ, bị thiêu hủy là tám mươi căn nhà, ruộng lúa bị giẫm nát lên tới hai vạn mẫu, nhạc phụ nghe những con số này, còn cho rằng tiểu tế làm sai sao?"

 

Tô phụ chỉ biết hải tặc ngang ngược hoành hành, nhưng lại không ngờ sự việc lại tàn khốc đến thế, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vì sĩ diện, ông sao có thể thừa nhận mình chưa hiểu rõ tình hình đã vội mở miệng trách mắng, cứng nhắc nói: "Cho dù bọn chúng tội ác tày trời, triều đình cũng đã có pháp luật tương ứng để trừng trị. Ngươi chỉ cần theo quy định báo lên là được, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thánh chỉ đem chúng xử lý theo pháp, cần gì ngươi phải ngang ngược tiền trảm hậu tấu như thế? Vậy luật pháp triều đình để đâu, quân vương để đâu?"

 

Nếu là chuyện khác, có thể Thu Mộng Kỳ sẽ không muốn tranh cãi với ông, nhưng việc này liên quan đến dân làng Tấn thôn, cô đã tận mắt chứng kiến thảm trạng của họ, trong lòng đau xót vô cùng. Nay nghe Tô phụ nói ra những lời này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Nếu ông không phải là cha của Tô Vận, cô nhất định đã nổi giận tại chỗ.

 

Nhưng giờ chỉ có thể nhẫn nhịn, mặt không biểu cảm nói: "Nếu nhạc phụ có lời muốn nói, cứ nói thẳng, không cần mượn chuyện hải tặc ở Tấn thôn để làm cái cớ."

 

Tô phụ thấy cô như vậy thì càng thêm không vừa lòng. Ông từ nhỏ đọc tứ thư ngũ kinh, đối với tư tưởng nho gia kính như thần minh, luôn tự giữ lễ tiết, hành xử đoan chính, theo đạo tam cương ngũ thường, lập chí trở thành một quân tử ôn nhu nho nhã. Thế nhưng nữ nhi ông yêu quý nhất lại chọn một hôn phu như thế này, tuy có chút năng lực, nhưng phẩm hạnh lại chẳng hợp chút nào với tiêu chuẩn ông đặt ra.

 

Không phải quân tử, chỉ cần nhìn đã thấy tức.

 

Giờ thấy cô có thái độ như vậy, ông càng không nén nổi lửa giận, không khách sáo, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi hiện nay nuôi tư binh, tự đúc binh khí, sửa đổi thuế pháp triều đình, ngươi có mưu đồ bất chính gì!"

 

Chuyện ở Tấn thôn đã khiến Thu Mộng Kỳ rất bực, giờ lại nghe ông lôi chuyện thuế pháp ra chỉ trích, nàng cũng không chịu lép vế, phản bác lại: "Nhạc phụ hiện giờ dạy học trong thư viện, chẳng lẽ tai điếc mắt mù, không biết thuế má trong thiên hạ hiện nay nặng đến mức nào, không biết dân chúng đang bị các loại thuế tạp phí chồng chất ra sao? Nếu ta không ra tay, dân chúng ở Phong Nhạc chỉ sợ còn không bằng lưu dân ngoài kia!"

 

"Thuế má là quốc sách, nếu mỗi quan viên như ngươi đều tự ý thay đổi, vậy thiên hạ chẳng phải loạn sao? Quốc sách đâu phải thứ mà một huyện lệnh hay một quận thủ nho nhỏ như ngươi có thể tùy tiện sửa đổi!"

 

Thu Mộng Kỳ liên tục bị ông công kích, đã chẳng buồn nhẫn nhịn, sắc mặt trầm xuống: "Ta thấy là Vận Nhi nuông chiều các người quá, thay các người nộp hết các loại thuế, khiến các người cơm no áo ấm không cần lo nghĩ, đến mức quên mất dân chúng hiện nay đang sống khốn khổ thế nào-"

 

Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào mắt Tô phụ, không hề sợ hãi, từng chữ từng lời rõ ràng: "Như ngài nghĩ, đúng vậy, ta chính là muốn tạo phản, ta chính là muốn lật đổ thiên hạ của Tư Mã gia!"

 

Tô phụ trừng to mắt, nhìn chằm chằm tiểu tế trước mặt, lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội như ngọn lửa thiêu đốt.

 

Ông từng là thái phó của Thái tử, trung quân ái quốc, nhiều lần mạo hiểm tính mạng dâng lời can gián, thế mà giờ đây nữ nhi cùng tiểu tế ông lại muốn khởi binh tạo phản, điều này khiến ông vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

 

"Thu Thực, ngươi đang muốn làm gì vậy?" Giọng Tô phụ run rẩy, giận dữ quát lớn: "Sư xuất vô danh, danh bất chính ngôn bất thuận! Ngươi làm vậy là phản bội quân vương, là trọng tội!"

 

Thu Mộng Kỳ nhìn thẳng vào ông, ánh mắt kiên định: "Hoàng đế vô đức, dân không còn đường sống, ta nhất định phải làm vậy."

 

Tô phụ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cứ miệng nói vì dân chúng, vậy ngươi có từng nghĩ, tạo phản sẽ mang đến điều gì cho họ không? Họ cần là cuộc sống yên bình, không phải chiến loạn!"

 

Thu Mộng Kỳ hít sâu một hơi: "Thiên hạ đã loạn, hoàng đế hôn quân mê muội đuổi theo thuật trường sinh, trung thần bị bức hại, nay ngôi cửu ngũ không còn là minh quân năm xưa, cái hắn theo đuổi chỉ là lợi ích cá nhân, không còn màng đến sinh linh trăm họ. Thiên hạ hỗn loạn, quốc gia nghiêng ngả, dân không nơi nương tựa, ta không thể ngồi nhìn mà không làm gì."

 

Tô Học Lâm xúc động nói: "Ngươi như vậy là phản bội đạo trung quân! Huống chi nay hoàng thượng đã quá nửa đời người, cho dù hiện giờ bị gian thần che mắt, nhưng vẫn còn có nhi tử có tài. Đặc biệt là Lục hoàng tử, là một vị hiền vương, có năng lực trị quốc an dân. Nếu hắn đăng cơ, ắt có thể khôi phục thái bình. Chúng ta là thần tử, phải giữ vững lòng trung, chứ không phải tạo phản tiếm vị!"

 

"Ý ta đã quyết!"

 

Tô Học Lâm bị thái độ của cô chọc giận, phẫn nộ đứng bật dậy, quát: "Ngươi còn trẻ, chưa đầy hai mươi tuổi, hiểu gì về đại cục thiên hạ! Chẳng qua chỉ là bị d*c v*ng che mắt, chẳng lẽ ngươi cho rằng tạo phản là có thể giải quyết hết mọi vấn đề sao? Ngươi nói thiên hạ đã loạn, nhưng ngươi chỉ nghe được một phần tiếng nói! Còn có vô số chư hầu vương công và tầng lớp sĩ tộc, họ vẫn trung thành với hoàng đế! Ngươi..... ngươi đây là đang tự tìm cái chết!"

 

Thu Mộng Kỳ không hề lùi bước, đáp lại không chút do dự: "Chư hầu và sĩ tộc trong thiên hạ đã đứng đối lập với dân chúng. Hiện nay tình trạng thâu tóm ruộng đất nghiêm trọng như thế đều do bọn chúng gây ra. Khởi binh là để thanh lý bọn họ. Bọn họ đã sớm mục nát đến tận xương tủy, chẳng có gì đáng sợ!"

 

Tô phụ thấy cô cứng đầu không chịu nhượng bộ, lửa giận càng bốc lên, đập mạnh tay xuống bàn, "Ngươi không phụ không mẫu, thân cô thế cô nên ngươi có thể tạo phản, nhưng giờ ngươi đã cưới Vận Nhi, ngươi làm thế, sẽ khiến người Tô gia chúng ta phải mang tội danh phản tặc! Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!"

 

Thu Mộng Kỳ nhìn ông chằm chằm: "Nói cho cùng, ngài vẫn là vì danh tiếng của mình, không muốn bị mang tiếng tạo phản."

 

Tô phụ trầm mặc chốc lát, chậm rãi đứng dậy: "Thu Thực, ta không muốn Vận Nhi vì ngươi mà trở thành tội nhân muôn đời."

 

Thu Mộng Kỳ hít sâu một hơi, đáp: "Lời của ngài, xin thứ lỗi ta không thể nghe theo, Vận Nhi cũng sẽ không nghe theo."

 

Tô phụ nghe vậy, tức giận mắng: "Chính vì đi theo ngươi, nàng mới trở nên cuồng vọng vô lễ như vậy! Đã quên mất thân là nữ nhân phải có lễ nghĩa và giác ngộ!"

 

Thu Mộng Kỳ siết chặt nắm đấm trong tay áo, cô sợ nếu mình không kìm được thì sẽ đấm thẳng vào mặt ông ta.

 

"Nữ nhân thì sao? Ai quy định nữ nhân phải phục tùng nam nhân? Ai quy định nữ nhân phải có 'lễ nghĩa'? Vận Nhi giờ là người của ta, nàng muốn làm gì thì làm, ngài không có quyền quản nàng!"

 

Nói rồi, nàng bỗng nở nụ cười đầy khiêu khích: "Cuộc tạo phản này ta nhất định sẽ làm, không chỉ vậy, ta còn muốn đưa Vận Nhi lên vị trí kia, thay thế Tư Mã gia, ta muốn nàng trở thành vương của thiên hạ này, đến cả phụ thân nàng ngài đây cũng phải quỳ dưới chân nàng mà thần phục!"

 

"Ngươi-ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, Thu Thực, ngươi thế là trái luân thường đạo lý, không dung bởi thiên lý-"

 

"Ha, thế nào mới là luân thường đạo lý đúng đắn, thế nào mới là thiên lý chân chính, những thứ này xưa nay vốn là công cụ do kẻ thống trị tạo ra để dễ dàng quản lý kẻ dưới. Đó không phải là chân lý, ta không cần phải tuân theo, cũng sẽ không tuân theo."

 

"Ngươi-"

 

"Nhạc phụ đại nhân, từ hôm nay trở đi, thư viện ngài cũng không cần đến. Với nhận thức hiện tại của ngài, ta sợ sẽ làm hỏng đầu óc bọn trẻ. Ngài cứ an tâm ở nhà dưỡng già đi là được."

 

Nói xong chẳng buồn nhìn sắc mặt Tô phụ, cô liền đẩy cửa rời đi.

 

Cô sợ mình mà ở lại lâu hơn, sẽ không nhịn được mà cho ông già cứng đầu này một cú đấm.

 

Chỉ là vừa đẩy cửa ra, đã thấy Tô Vận và Tô mẫu đang đứng ngay ngoài cửa, không rõ hai người đã đứng đó từ bao giờ.

 

Thu Mộng Kỳ khẽ gật đầu với nhạc mẫu, rồi nắm lấy tay Tô Vận: "Vận Nhi, trong này có người nóng tính, chúng ta về nhà thôi."

 

Tô Vận quay sang nói với mẫu thân: "Nương, người khuyên nhủ phụ thân một chút, nhưng cũng đừng vì ông mà chịu ấm ức. Ta về trước, mấy hôm nữa lại tới thăm hai người."

 

Tuy quan điểm bất đồng, tư tưởng có phần đối lập, nhưng dù sao cũng là phụ mẫu sinh thành, Thu Mộng Kỳ chưa từng nghĩ sẽ khiến Tô Vận đoạn tuyệt với Tô gia, mà Tô Vận lại càng không làm vậy. Chỉ là đối với Tô phụ một con lừa già cứng đầu như thế, thì không thể lúc nào cũng mềm mỏng, cần thì vẫn phải ép một chút.

 

Hai người nắm tay nhau rời khỏi Tô phủ, lên xe ngựa rồi, Thu Mộng Kỳ hỏi: "Ta vừa nạt cha nàng một trận, còn đuổi ông khỏi thư viện, nàng có để bụng không?"

 

Tô Vận mỉm cười: "Những lời ta muốn nói nàng đều nói giùm ta, sao lại trách nàng."

 

"Dù sao ông cũng là cha nàng, nàng mang huyết thống của ông, nếu nàng nghiêng về phía ông thì cũng không có gì lạ."

 

"Ta xưa nay giúp lý không giúp người thân."

 

"Nếu một ngày nào đó, lý không đứng về phía ta thì sao?"

 

"Cũng không sao, ta là người thiên vị."

 

"Cha nàng không phải người nàng thiên vị sao?"

 

"Ông không phải, nàng mới phải."

Bình Luận (0)
Comment