Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 169

Lúc trước triều đình bổ nhiệm Thu Mộng Kỳ làm quận thủ Tân Hội quận, hoàng đế từng hạ chỉ yêu cầu cô quyên góp một trăm vạn bạc làm tiền cứu tế, nay thời gian đã trôi qua gần hai tháng.

 

Trong hai tháng này, Thu Mộng Kỳ đã trải qua các sự việc như mở biển, kho báu, hải tặc và thành thân, quả thật bận rộn không ngơi nghỉ, còn nhiệm vụ thống kê ruộng đất triển khai toàn bộ Lịch Châu lúc trước, hiện kết quả cũng đã được trình lên.

 

Tô Vận lật xem số liệu trước mắt, cau mày nói: "Một châu đường đường chính chính, tổng số lượng ruộng canh tác cộng lại mà chỉ có một ngàn năm vạn mẫu, đúng là nực cười."

 

Những số liệu này là do Trương Yên phụ trách tổng hợp cuối cùng và nộp lên, nàng rõ ràng hơn ai hết, nghe Tô Vận nói vậy, cũng không nhịn được thở dài: "Để né tránh việc quyên góp tiền cứu tế, đám địa chủ hào thân này cũng thật đã hao hết tâm cơ."

 

"Theo ước tính của ta, tổng diện tích ruộng đất của toàn Lịch Châu ít nhất phải bốn ngàn vạn mẫu, tính ra thì số lượng bị khai báo thiếu đã vượt quá một nửa."

 

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trương Yên, Tô Vận biết nàng cũng đang có không ít việc trong tay, vừa phải lo chuyện khác, lại phải thống kê những số liệu này, vất vả là điều khó tránh khỏi.

 

Nhưng cũng không còn cách nào, vì bản thân nàng còn bận hơn, không thể để mình lại sa vào đống sự vụ cụ thể được.

 

"Dạo này ngươi cố gắng thêm một chút, bảo bên lại phòng lưu ý xem có ai giỏi toán thuật không, bồi dưỡng cho tốt, nếu không việc gì cũng phải đích thân làm, đến người sắt cũng mệt lả."

 

Trương Yên mỉm cười: "Không sao, tạm thời vẫn xoay xở được."

 

Nghe vậy, Tô Vận ngừng một lát rồi nói: "Sắp tới phải đo đạc ruộng đất, bảo người đưa tin cho Thu Mộng Kỳ, bảo nàng bắt đầu hành động đi."

 

Những ngày gần đây Thu Mộng Kỳ vẫn ở trong quận, có việc đều sai người truyền đạt.

 

"Ngày mai là ngày nghỉ, tối nay đại nhân chắc sẽ về Phong Nhạc, còn cần đưa thư không?"

 

Tô Vận lúc này mới ngẩng đầu lên: "Nàng ấy đã đi năm ngày rồi sao?"

 

Trương Yên thấy nàng như vậy, không khỏi cảm thấy thương thay cho vị đại nhân quận thủ nào đó. Theo nàng được biết, vị quận thủ đại nhân kia vừa mới thành thân, mấy hôm trước mỗi tối bất kể muộn cỡ nào cũng từ Tân Hội quay về, nửa đêm mới đến nơi, sáng sớm hôm sau lại vội vã quay lại, chỉ vì muốn được ngủ cạnh thê tử hai canh giờ. Về sau bị Tô Vận răn dạy một trận, mới chịu ngoan ngoãn ở lại trong quận, đợi đến ngày nghỉ mới về nhà.

 

Ấy vậy mà đến khi ngày nghỉ đã đến, phu nhân lại không có lấy một chút mong ngóng, bộ dạng còn như không hề hay biết.

 

Nàng không tiện nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

 

Tô Vận nói: "Vậy nếu tối nay về thì khỏi cần gửi thư, tối ta trực tiếp nói với nàng."

 

Trương Yên nghĩ tới việc đo đạc đất đai sắp tới, hít sâu một hơi nói: "Sắp tới không tránh được một trận ác chiến."

 

"Không sao, giờ việc chia đất đồng đều đã là xu thế, không ai cản được. À, bên Tây Hầu có tin tức gì chưa?"

 

"Vẫn chưa, chắc là trong hai ngày tới sẽ có."

 

Tô Vận nói: "Các trạm thông tin dọc đường của chúng ta có lẽ phải tăng thêm vài chỗ, nếu không tốc độ truyền tin vẫn không theo kịp."

 

Trước đây, hệ thống truyền tin của quan phủ chủ yếu dựa vào các trạm dịch, thông thường cứ cách hai mươi dặm sẽ có một trạm dịch, nếu văn thư cần "cấp tốc hỏa tốc", thì phải truyền theo quy định với tốc độ ba trăm dặm mỗi ngày. Trường hợp khẩn cấp còn có các mức tăng tốc bốn trăm dặm, sáu trăm dặm, thậm chí tám trăm dặm mỗi ngày.

 

Nếu là tám trăm dặm cấp tốc, thì từ Lịch Châu đến Kinh Đô hơn ba nghìn dặm, nhanh nhất là bốn ngày có thể tới nơi.

 

Năm đó Tô gia, Lưu gia bị đày từ Kinh Đô đến Lĩnh Nam, mỗi ngày chỉ đi được năm mươi dặm, mất hai tháng mới đến nơi, thế mà nay quãng đường đó rút ngắn còn bốn ngày, có thể tưởng tượng được yêu cầu cao đến mức nào đối với ngựa và dịch tốt, chạy một ngày như thế, có thể ngựa chết người cũng kiệt sức.

 

Do đó mỗi trạm dịch đều có ngựa nhanh và dịch tốt túc trực, sẵn sàng tiếp ứng chuyển tiếp sang trạm kế tiếp.

 

Hiện nay, hệ thống truyền tin của Đại Diễm tuy chưa sụp đổ, nhưng đã không còn được như xưa. Các trạm dịch địa phương không có nguồn thu, nha môn địa phương cũng không thể gánh nổi chi phí lớn cho ngựa và nhân sự, ngựa ở các trạm dịch còn gầy hơn cả dân chạy nạn, lấy đâu ra sức mà chạy với cường độ cao như thế.

 

Triều đình giờ đây muốn cấp tốc tám trăm dặm đã khó khả thi, hiện tại nếu gặp tình huống khẩn cấp, cùng lắm cũng chỉ đạt bốn trăm dặm cấp tốc.

 

Mà hệ thống truyền tin của Thu Mộng Kỳ và bọn họ cũng mới triển khai từ đầu năm nay, chủ yếu dựa vào tửu lâu của Chung Thục Nương làm điểm tiếp nhận, nhưng ở những thành không có tửu lâu, họ vẫn phải thiết lập trạm tin mới, hiện tại chỉ phục vụ mục đích truyền tin, không có bộ máy phức tạp như trạm dịch của quan phủ, nên chi phí cũng giảm đi rất nhiều.

 

Tuy vậy, hiện giờ bọn họ tài lực dồi dào, ngựa đều là ngựa tốt ngựa nhanh, béo khỏe lực mạnh, chạy rất bền, hoàn toàn có thể dễ dàng đạt đến tốc độ bốn trăm dặm cấp tốc, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

 

Điều này cũng có nghĩa là tin tức từ Doãn Tây Hầu gửi từ Kinh Đô đến, nhanh nhất cũng phải mất tám ngày, mà đi một lượt khứ hồi cũng mất nửa tháng.

 

Tô Vận nói cần tăng thêm các trạm tin là để nâng tốc độ lên cấp sáu trăm dặm, khống chế thời gian khứ hồi trong vòng mười ngày.

 

Hai người đang bàn bạc địa điểm cụ thể để đặt trạm thông tin thì có người vào bẩm báo, nói Lưu nhị tiểu thư xin cầu kiến.

 

Tay đang cầm bút của Tô Vận hơi siết lại, ra lệnh cho mời vào, rồi quay sang Trương Yên nói: "Chuyện này để sau hẵng bàn, ngươi đi làm việc khác trước đi."

 

Trương Yên đáp lời rồi lui ra.

 

Khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Vận ngẩng đầu lên, cô nương ngày hôm qua còn uể oải tiều tụy, nay đã xuất hiện trước mắt nàng trong dáng vẻ gọn gàng, sắc sảo.

 

Tô Vận cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, khẽ mỉm cười với cô.

 

Người đến ngay ngắn hành lễ: "Dân nữ Lưu Nguyệt Như, đến để báo danh."

 

Tuy rằng không ưa gì Tô Vận, nhưng những lễ nghi và tác phong nghề nghiệp cần có thì cô vẫn giữ, huống hồ giờ đã quyết định đi làm, thì nhất định phải chỉnh đốn lại thái độ.

 

Tô Vận đặt bút xuống, đứng dậy bước đến trước mặt cô, đưa tay ra, nói: "Hoan nghênh gia nhập."

 

Lưu Nguyệt Như ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên cô thật sự đối diện với ánh mắt của Tô Vận, mà đôi mắt ấy, cũng giống như nội tâm mạnh mẽ của nàng, chứa đựng một biển trời rộng lớn, dường như có thể bao dung vạn vật, trong đó còn ẩn hiện ánh sáng mơ hồ.

 

Tim cô khẽ động, cũng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay thon dài, kiên định và mạnh mẽ kia. (Editor: một bộ truyện mới ra đời 'tôi đã bị tình địch thu phục như thế nào?')

 

...

 

Thư của Doãn Tây Hầu đến Phong Nhạc vào buổi chiều, đồng thời cũng nhận được công văn của triều đình thúc giục tiến độ quyên góp một trăm vạn tiền cứu tế.

 

Tô Vận ném công văn của triều đình sang một bên, mở thư của Doãn Tây Hầu ra, quả nhiên bên trong liệt kê cụ thể các chức vụ còn khuyết tại các châu quận hiện nay.

 

Sau khi liếc mắt quét từ trên xuống, nàng đưa cho Lưu Nguyệt Như: "Ngươi xem thử, có đề xuất gì không?"

 

Buổi sáng khi Lưu Nguyệt Như đến, Tô Vận đương nhiên đã trình bày qua tình hình hiện tại, đều là người từng lăn lộn chốn quan trường, không cần chỉ dẫn nhiều, có thể bắt tay vào làm ngay.

 

Lưu Nguyệt Như xem kỹ một lượt rồi nói: "Hầu như nơi nào cũng có vị trí trống, nhưng nếu thế lực của chúng ta hiện tập trung ở vùng duyên hải Đông Nam, thì phía Tây Bắc quá xa, không cần phải giăng một bàn cờ lớn đến thế, không chỉ hao tổn tài lực, mà còn làm phân tán sức lực và tinh thần của ta. Chi bằng cứ chiếm lấy khu vực xung quanh trước, đến khi hình thành thế lực vững chắc tại vùng Đông Nam, trực tiếp càn quét phía bắc Trung Nguyên, lúc đó thế cuộc đã thành, các thế lực phía Tây Bắc dù có ý chống đối cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, không tốn binh không tốn máu cũng có thể thành công."

 

"Ý ngươi là có thể bỏ qua hoàn toàn khu vực Tây Bắc sao?"

 

"Cũng không hẳn. Những chức vụ cấp dưới huyện có thể bỏ qua, nhưng từ cấp thứ sử trở lên thì có thể cân nhắc, đồng thời còn phải phân tích xem đó là hư chức hay thực chức. Nếu là thực chức thì có thể sắp xếp người, hơn nữa cũng không cần tập trung quá mức."

 

Tô Vận gật đầu: "Chuyện này giao cho ngươi làm. Trước hết hãy phân tích ra những chức vị mà ngươi cho là nên chiếm giữ, tổng hợp lại, lát nữa Trương Yên và Mộng Kỳ quay về chúng ta họp một cuộc nhỏ để xác định."

 

Lưu Nguyệt Như lui xuống chuẩn bị.

 

Đến khoảng chiều tối, Thu Mộng Kỳ quả nhiên đã trở về.

 

Vừa về tới Phong Nhạc cô không về nhà ngay, mà trực tiếp chạy đến nha môn, dù sao thì vị phu nhân cuồng công việc của mình lúc này chắc chắn đang ở đó.

 

Không ngờ vừa bước vào phòng bên thì suýt nữa đụng phải một người, nhìn kỹ một cái thì sững người: "Sao ngươi lại ở đây?"

 

Lưu Nguyệt Như nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của cô, lập tức đoán được cô lại cưỡi ngựa về sớm để kịp gặp Tô Vận, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ, nói với vẻ khó chịu: "Đây là chỗ ta làm việc, ta không ở đây thì ở đâu?"

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới nhớ ra Tô Vận từng nói muốn mời Lưu Nguyệt Như đến giúp đỡ, giờ người thật sự đã ở đây, xem ra đã được thuyết phục thành công.

 

Cô cũng không để tâm đến thái độ lạnh nhạt kia, chỉ cười híp mắt: "Làm cho tốt."

 

Nói xong liền nghiêng người đi vào trong phòng.

 

Tô Vận sớm đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền không ngẩng đầu mà nói: "Về rồi sao? Xem thử Trương Yên có ở đây không, bốn chúng ta họp một chút."

 

Thu Mộng Kỳ trừng to mắt: "Nàng là lão bà ta đấy sao? Ta vừa về đến nơi, còn chưa uống nổi ngụm trà, nàng đã đòi họp!" (Editor: ta lại có một bộ truyện tên 'khi sếp là vợ bạn')

 

Tô Vận nghe vậy, động tác trên tay dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn vị "trượng phu" một tuần không gặp, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô lại.

 

Thu Mộng Kỳ thấy thế, nào còn giận dỗi, đầy vẻ mong đợi mà đi đến bên bàn nàng, ghé sát lại gần.

 

Tô Vận đặt bút xuống, nắm lấy cằm cô, áp môi mình lên.

 

Thu Mộng Kỳ một tuần không gặp nàng, đã nhớ đến quay cuồng, dọc đường về đầu óc chỉ toàn hình bóng của nàng, trong lòng rạo rực muốn tối nay thật ôn nhu một phen, giờ thấy nàng chủ động, tim lập tức như sóng cuộn dâng trào, lập tức mở miệng ngậm lấy môi dưới của nàng.

 

Trong phòng lập tức vang lên tiếng nước mềm mại, thân thể Thu Mộng Kỳ căng cứng, đang định vòng tay ôm lấy nàng.

 

Nhưng Tô Vận lại nhẹ nhàng đẩy cô ra, nói: "Ngoan, tối nay sẽ cho nàng."

 

Thu Mộng Kỳ biết lúc này không thích hợp, lại thêm Lưu Nguyệt Như đang ở ngoài, có thể vào bất cứ lúc nào, nên chỉ đành nhẫn nhịn trong lòng.

 

Cô nhịn không được lại ghé tới, cắn môi nàng một cái thật mạnh rồi mới luyến tiếc buông ra, "Tối nay nàng xong đời với ta."

 

Nói xong lui về sau hai bước, chỉnh lại y phục, nói: "Ta đi tìm xem Yên cô nương có ở đây không, chuẩn bị họp."

 

Tô Vận nhìn bóng lưng cô rời đi, khẽ chạm vào môi mình, nhịp tim dồn dập trong lồng ngực mới dần bình ổn lại.

 

Lúc không có cô thì không sao, mà sao chỉ cần cô vừa về, là tâm can lại rối loạn, không thể yên, đến cả việc cũng không muốn làm.

 

Tô Vận có chút phiền muộn vỗ nhẹ đầu mình, đúng là mỹ sắc hại người.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vừa đi làm vừa viết một vạn chữ mỗi ngày, đúng là muốn mạng người! Đánh răng, ăn cơm, đi làm, tan ca, trên đường đều phải nghĩ nội dung. Mọi người còn muốn đọc thêm tình tiết gì thì để lại lời nhắn cho tôi nha ^ω^

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-03 17:05:01 đến 2023-09-04 18:23:27.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Muộn Phi Vãn 4 cái; Lược Tinh Chiếu Dã, Nham Tiêu, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Muộn Phi Vãn 3 cái; Lục Ngô 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 3 cái; Nguyên Tử Nhóc Con, Muộn Phi Vãn, Bảo Bảo Xe Buýt, mỗi người 2 cái; 56319723, Ta, Bách Hợp Người, Vô Tâm Không Phổi, Lấy Mộng Vì Mã, Tiểu Gia, Theone, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Vera Zhang 92 bình; Muộn Phi Vãn 54 bình; F 52 bình; Duyên Tới Như Thế 40 bình; AZR 30 bình; Tiểu P, Mã Á Mễ Cát, Tùy Duyên, Tử Mặc Nhiên, mỗi người 20 bình; Chaus, 47763126, 45659283, Evan Điền, mỗi người 10 bình; Tokuisuzuko 8 bình; Mộ Mộ, Chu Toàn, Cải Trắng Mười Đồng Tiền Một Cân, Du Khách 418, 50023340, mỗi người 5 bình; Moraynia, A.B.D, Phiền A, Cánh Rừng Tương 666, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Bước Lưu Lạc, mỗi người 3 bình; @ Toàn Nghệ, Tư Đồ Dật, mỗi người 2 bình; Chờ Một Cái Ngươi, Nho Nhỏ Đồng, Màu Xám Cùng Thanh, Tiêu Thiên, Huyễn Dạ, 50479772, Hihihia, Tiểu Cùng, Vị Ương Feiyu, Học Vẹt Miêu, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment