Công việc đo đạc ruộng đất ở Tân Hội quận vẫn đang tiếp tục đẩy mạnh, tuy tiến trình rất gian nan, nhưng kết quả đạt được cũng tạm khả quan.
Thu Mộng Kỳ bôn ba bên ngoài suốt hơn một tháng, rốt cuộc mấy hôm nay cũng có thể quay về Phong Nhạc một chuyến.
Sau khi gặp mặt Tô Vận, sáng hôm sau liền đến Tiêu Tương quán thăm Đới Yến.
Không giống với dáng vẻ chim sơn ca ríu rít mọi khi, lần này Đới Yến lại cực kỳ yên lặng.
Thu Mộng Kỳ hỏi nàng cũng không đáp, bất đắc dĩ đành hỏi Tiểu Phương. Nghe Tiểu Phương nói hôm qua Triệu Nhuế tiểu thư có đến thăm, không biết vì lý do gì mà cãi nhau một trận, khiến vết thương bị toạc ra, sau khi người đi rồi thì thành ra bộ dạng như thế này.
Thu Mộng Kỳ còn không rõ sao, nói trắng ra không phải là vì thất tình, vì tình mà khổ đó sao.
Nghĩ đến đoạn nghiệt duyên giữa tiểu cô nương và Triệu Nhuế, nói cho cùng cũng là do mình mà bắt đầu.
Ở thời đại này, làm gì có chuyện hai nữ tử đến được với nhau. Bất kể Triệu Nhuế có tình cảm với Đới Yến hay không, với bản tính của nàng ta, muốn nàng thừa nhận đoạn tình cảm này, e là quá khó.
Nói thật, giữa mình và Tô Vận, bỏ qua chuyện cả hai có tình cảm ra, nếu mình không giả nam, cái lão Tô Học Lâm kia sao có thể chấp nhận?
Cũng may là mình và Tô Vận có chút bản lĩnh, có thể tự làm chủ, chứ nếu đổi lại là hai nữ tử yếu thế, thì ai có thể chống lại được gia đình?
Chưa nói đến chuyện Đới Hùng chỉ có một nữ nhi, là vì ông cưng chiều mới khiến Đới Yến sống dễ chịu như vậy. Từ xưa đến nay, trong tiềm thức của nam nhân, nhiệm vụ lớn lao của đời người là nối dõi tông đường. Họ xem trọng huyết mạch truyền thừa, phần lớn đều trọng nam khinh nữ, không ai ngoại lệ.
"Thất xuất", bảy điều kiện để phu quân được quyền bỏ thê tử trong xã hội phong kiến xưa, điều đầu tiên chính là không sinh được nhi tử.
Dù Đới Hùng có khai sáng, có thương yêu nữ nhi thế nào đi nữa, chắc chắn ông cũng không thể cam tâm để hương hỏa Đới gia chấm dứt từ đời mình.
Triệu Nhuế đến nay vẫn chưa kết hôn, nói thật thì, nàng đối với hôn nhân có lẽ đã không còn suy nghĩ, nhưng từ nhỏ đã được giao phó trọng trách quản gia, lấy gia tộc làm trọng, lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân, với tính cách như vậy, nàng không thể nào không nghĩ đến tình cảnh của Đới Yến.
Huống hồ hiện giờ nàng đã ở tuổi này, ở thời nay đã xem như lớn tuổi để lập gia, thêm vài tuổi nữa thì cũng gần bằng bối phận với Đới Hùng, nếu Đới Yến không thể cho nàng đủ niềm tin, nàng nhất định sẽ e dè, chùn bước.
Môi trường xã hội là như thế, những thứ này đâu phải nói muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
Dù cho hiện tại Thu Mộng Kỳ có thể thuận lợi phát triển sự nghiệp như vậy, nhưng nếu một ngày cô trở lại thân phận nữ nhi, chỉ riêng chuyện hôn sự giữa cô và Tô Vận, ngay cả những người dân từng được họ giúp đỡ cũng sẽ đứng ra phản đối.
Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể ủy khuất bản thân trước, rồi từ từ sắp xếp, đến lúc thích hợp mới chọn thời điểm công khai thân phận.
Thế nhưng chuyện giữa Triệu Nhuế và Đới Yến cũng không thể mặc kệ, vì vậy sau khi vào phòng liền thẳng thắn hỏi: "Hôm qua Nhuế tỷ tỷ của ngươi đến thăm, là đã thẳng thừng từ chối ngươi sao?"
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Triệu Nhuế, cả người Đới Yến lại trở nên khó chịu.
"Không nói ra, nhưng cũng không khác gì nói."
"Từ chối thì là từ chối, sao lại gọi là không khác gì nói?"
Lúc này Đới Yến mới cố nén nước mắt kể lại những điều Lư Âm đã tiết lộ, Thu Mộng Kỳ nghe xong cũng nhíu mày, nhưng dù sao cũng là người ngoài cuộc, ít nhiều vẫn nhìn rõ tình hình hơn Đới Yến người đang ở giữa vòng xoáy.
"Ngươi với Triệu Nhuế cũng từng chung sống một thời gian, ngươi cảm thấy nàng là người có thể làm ra chuyện tư thông như thế sao?"
Triệu Nhuế trước nay luôn giữ đúng khuôn phép, lời ăn tiếng nói thận trọng, lại mang khí chất của một đại gia khuê tú, hành vi như vậy không hề phù hợp với hình tượng của nàng, huống hồ những lời đó cũng chỉ là Lư Âm nghe được từ miệng những tỳ nữ khác, chứ không phải tận mắt thấy, cho nên lời nàng ta nói vốn không đáng tin.
Đới Yến sau khi kể xong thì đôi mắt đã đẫm lệ, lúc này nghe Thu Mộng Kỳ hỏi như vậy, khựng lại một chút, rồi khẽ lắc đầu.
Nhuế tỷ tỷ không phải là người ngoài lạnh trong nóng, ngày thường đối với mình còn lạnh nhạt như thế, sao có thể cùng Bùi Vĩnh Thọ làm ra loại chuyện đó.
Bản thân sao lại hồ đồ như vậy, lại đi tin rằng Nhuế tỷ tỷ sẽ làm chuyện như thế.
Nếu nàng không làm, vậy nhất định là bị ép buộc, lại còn bị ràng buộc bởi lễ giáo và danh tiếng, mới phải nhẫn nhịn không lên tiếng.
Nghĩ tới dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy của nàng khi đến hôm qua, Đới Yến gần như đã tin chắc vào suy nghĩ mới này.
Nhưng suy nghĩ này lại chẳng khiến nàng dễ chịu hơn chút nào, Nhuế tỷ tỷ đã đau khổ như vậy, mà bản thân lại còn làm phiền nàng, còn lấy chuyện bị thương ra để ép buộc nàng.
Cuối cùng còn vu oan cho nàng.
Bản thân làm như vậy, thì khác gì Bùi Vĩnh Thọ.
Nghĩ đến đây, Đới Yến lại úp mặt xuống giường, khóc òa lên từng tiếng "hu hu hu".
Thu Mộng Kỳ thở dài một hơi.
Đới Yến ngẩng đầu lên, nói với nàng: "Nhuế tỷ tỷ nhất định là bị bắt nạt, người giúp nàng có được không?"
Thu Mộng Kỳ vốn đã ghét Bùi Vĩnh Thọ, nay chuyện của Triệu Nhuế lại có dấu hiệu bất thường, nàng dĩ nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội điều tra hắn, gật đầu nói: "Ngươi đừng sốt ruột, chuyện này ta nhất định sẽ lo, nếu thật sự có ẩn tình, ta nhất định sẽ tìm cách xử lý tên họ Bùi kia, nhưng mà chuyện giữa ngươi và Nhuế tỷ tỷ, suy cho cùng thì nguyên nhân chính lại không nằm ở Bùi Vĩnh Thọ."
Đới Yến mới mười bảy tuổi, nàng chưa từng nghĩ xa đến vậy.
Nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, bên ngoài có cha che chở, bên trong có võ công hộ thân, xưa nay luôn sống theo ý mình, chưa từng nghĩ đến chuyện gì xa hơn ngày mai, lại càng không nói tới những điều Triệu Nhuế phải lo lắng.
Nàng thậm chí còn không biết Triệu Nhuế có thích mình hay không, chỉ biết một mực dựa theo sở thích và tâm tình của bản thân mà đến gần đối phương, cứ thế mà cho rằng đối phương nhất định cũng phải thích mình.
Hiện tại nghe Thu Mộng Kỳ nói vậy, nàng lập tức không nói nên lời.
"Triệu Nhuế lớn hơn ngươi chín tuổi, nàng lại là người đứng đầu Triệu gia, hiện tại xưởng đóng thuyền lớn nhất ở Lịch Châu cũng nằm trong tay nàng, nàng cần phải chịu trách nhiệm với Triệu gia, với những người cùng nàng làm việc, quyết định của nàng liên quan đến rất nhiều thứ. Nếu không vì vậy, bao năm qua nàng đã chẳng vì lão nhân gia trong nhà quấy phá mà vẫn chưa thành hôn, nàng phải suy nghĩ rất nhiều, bao gồm cả ngươi."
"Ta? Cần suy nghĩ gì về ta? Ta vẫn ở đây chờ nàng, chỉ cần nàng đồng ý."
"Ngươi thực sự nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Ngươi nói ta nghe thử, nếu phụ thân ngươi không đồng ý chuyện của ngươi và nàng, ngươi sẽ xử lý thế nào? Phụ thân ngươi thương ngươi, có thể sẽ không làm gì ngươi, nhưng ông ấy sẽ đi tìm Triệu Nhuế, bởi vì nàng lớn tuổi hơn ngươi, chuyện giữa ngươi và nàng, nàng sẽ bị cho là người sai, thiên hạ sẽ nghĩ là nàng dụ dỗ, dẫn dắt ngươi đi lầm đường."
"Không phải như vậy," Đới Yến gấp gáp, kích động muốn bật dậy, "Là ta thích nàng trước, nàng chưa bao giờ dụ dỗ ta, là ta dụ dỗ nàng, là ta ép nàng -"
"Là nàng căn bản không thích ta, tất cả chỉ là ta đơn phương tình nguyện." Đới Yến đột nhiên chán nản nói.
"Hiện tại bất kể là ai động lòng trước, ai dụ dỗ ai, thì trong mắt người ngoài, nhất định sẽ cho rằng người lớn tuổi là sai, áp lực gần như đều dồn lên người nàng, đối mặt với chất vấn từ cha ngươi, ngươi nghĩ nàng có thể tự do đưa ra quyết định sao?"
Nghe đến đây, Đới Yến cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
"Hơn nữa còn có một yếu tố không xác định."
"Là gì?"
"Là ngươi. Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, những người nhỏ tuổi như ngươi, tâm tính còn chưa định, rất dễ rung động, cũng rất dễ dao động, có thể bây giờ ngươi thích Triệu Nhuế, nhưng một ngày nào đó, ngươi bỗng phát hiện mình không thích nàng nữa, hoá ra tình cảm khi xưa chỉ vì một lúc mới mẻ, hoặc là vì nhất thời bị khí chất của nàng làm kinh diễm. Đợi đến khi ngươi gặp thêm nhiều người đẹp hơn, ngươi phát hiện nàng cũng chỉ là bình thường, ngươi còn trẻ, nói bỏ là bỏ. Thế nhưng nàng thì sao? Vì ngươi, nàng dám chống lại cả thiên hạ, thanh danh bị hủy, trái tim cũng bị tổn thương, ngươi bảo nàng phải làm sao?"
Đới Yến nghe xong thì giận dỗi nói: "Cái gì mà ta còn nhỏ tuổi, ngươi rõ ràng bằng tuổi ta, dựa vào đâu mà ngươi thành thân rồi lại nói ta tâm tính chưa định, dễ dao động?"
Thu Mộng Kỳ thầm cười "hừ" một tiếng trong lòng, tuổi thật trong lòng cô đâu là thứ tiểu nha đầu này có thể so được? (Editor: nỗi lòng của những người xuyên không/ trùng sinh đồ đó, nhưng mà nói thật là t cũng kh suy nghĩ sâu xa được như v huhu)
"Ngươi như vậy là không công bằng, ai quy định cứ nhỏ tuổi thì tâm tính chưa ổn định? Dựa vào đâu mà cái thích của ngươi là trời long đất lở, biển cạn đá mòn, còn ta thì là thấy sắc nảy lòng tham, nhất thời mới mẻ," Đới Yến hùng hồn nói, nhưng trong lòng lại không khỏi chột dạ. Nàng đúng là thích Triệu Nhuế, cũng kiên định sẽ luôn thích nàng ấy, nhưng cho đến giờ, bản thân quả thật đúng như Thu Mộng Kỳ nói, rất ít khi đứng ở lập trường của đối phương để suy nghĩ cho nàng, chẳng phải chính là suy nghĩ chưa thấu đáo sao?
Không chỉ như vậy, cũng chưa từng trao cho đối phương lòng tin tuyệt đối, ngay cả chuyện hôm qua Lư Âm nói với mình, rõ ràng là chuyện không thể xảy ra, vậy mà phản ứng đầu tiên của mình lại là nghi ngờ, chứ không phải là tin tưởng nàng.
Nghĩ đến đây, Đới Yến cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng nàng kiên quyết không thừa nhận nguyên nhân là do tuổi tác. Có thể tuổi tác cũng là một phần, khiến nàng chưa có nhiều trải nghiệm, không thể từ những chuyện đã qua rút ra được bài học. Nhưng những bài học đó, có lẽ cũng có thể học được từ lời chỉ dẫn của người khác.
Ví dụ như hiện tại, chỉ cần được quận thủ đại nhân trước mắt nhắc nhở vài câu, nàng cũng đã thu được không ít cảm ngộ, từ đó hiểu thêm được những khó xử của Nhuế tỷ tỷ.
Dĩ nhiên, sau này phải càng chủ động nghĩ đến và gánh vác những vấn đề này, mình đâu còn là hài tử.
"Ngươi nói ta tâm tính chưa định, phức tạp dễ thay đổi lại còn thích nhất thời mới mẻ, vậy người lớn thì không như thế sao? Ngươi tưởng mấy người lớn tuổi là sẽ mãi mãi không thay lòng sao?"
Nói xong lại lầm bầm một câu: "Ta thích Nhuế tỷ tỷ cũng không phải vì nàng xinh đẹp nên mới thích..."
Thu Mộng Kỳ cười: "Thế nếu nàng không xinh đẹp, ngươi còn thích không?"
Đới Yến lườm cô một cái đầy tức giận: "Thế nếu Vận tỷ tỷ của ngươi không xinh đẹp thì ngươi cũng không thích nữa sao?"
Bị phản đòn thẳng mặt, Thu Mộng Kỳ nheo mắt cười, "Lợi hại, biết học cách ném câu hỏi lại cho ta."
Phải nói thật, trước đây Thu Mộng Kỳ từng cùng người khác tranh luận những vấn đề triết lý tương tự, nhưng với mối tình giữa cô và Tô Vận thì không phù hợp. Dù sao cô và Tô Vận là thanh mai trúc mã, tình cảm ngày một lớn lên theo thời gian, đâu phải kiểu vừa gặp đã yêu vì sắc đẹp.
Nhưng nếu bảo cô phủ nhận nhan sắc của Tô Vận thì lại không thể.
Thích một người là chuyện cảm tính cá nhân, nó có thể là kết quả của sự thấu hiểu sâu sắc về tính cách, phẩm chất và giá trị của người đó, chứ không chỉ là vì vẻ ngoài hay một khoảnh khắc rung động. (Editor: mở sách vở ra ghi chép đi mấy ní)
Một người không nhất định phải vì đẹp mà yêu, nhưng cũng không vì xấu mà yêu, dĩ nhiên cũng sẽ không vì nhan sắc bỗng chốc tàn phai mà ruồng bỏ người ấy.
Thu Mộng Kỳ không đi sâu tranh luận với Đới Yến, chỉ thuận theo lời nàng, khẽ lắc đầu nói: "Không đâu, nàng trông thế nào thì ta cũng sẽ yêu nàng cả đời."
Nghe vậy, Đới Yến liền chua xót trong lòng, hừ một tiếng bất mãn: "Ngươi thì được, sao ta lại không được."
"Ôi chao đại tiểu thư của ta, nếu ngươi đã biết rõ mình nghĩ gì, thì thử nghĩ xem, giả như sau này hai người thật sự thành đôi, những yếu tố phía ngươi, ví dụ như phụ thân ngươi, người khác ngươi có thể không quan tâm, nhưng phụ thân thì nhất định phải xử lý ổn thỏa? Nếu ngươi không xử lý được, lại để Triệu Nhuế đi dàn xếp với cha ngươi, vậy ngươi không xứng với cái gọi là tình cảm mà ngươi nói."
"Ngươi im miệng đi, cha ta thì ta tự lo được, ngươi mau đi đi, nhanh nghĩ cách làm rõ có phải tên họ Bùi kia ức h**p nàng không, đừng để ta đợi lâu."
Thu Mộng Kỳ đứng dậy, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói xem ta dễ chịu chỗ nào? Vừa mới từ huyện khác về, đã phải chạy thẳng tới đây, mà còn bị ngươi ghét bỏ thế này."