Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 179

Trở lại xưởng thuyền, Triệu Nhuế cầm chiếc hộp nhỏ trong tay, vẻ như tùy ý mà xuống xe ngựa. Lư Âm đang định bước theo, liền bị nàng liếc một cái khiến phải đứng nguyên tại chỗ: "Không phải bảo chép lại số liệu sao?"

 

Lư Âm đành cụp đuôi quay lại.

 

Triệu Nhuế trở về phòng làm việc trong dãy phòng bên, không hiểu vì sao lại quay người đóng cửa lại. Đến khi ngồi vào bàn, nàng mới cẩn thận lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra.

 

Mở nắp hộp, bên trong là một hạt pangma đen bóng, óng ánh.

 

*Hạt panga (旁玛): không phải là một danh từ phổ biến trong tiếng Trung hiện đại, và cũng không phải là tên chính thức của bất kỳ loại hạt hay thảo dược nào trong y học Trung Hoa được ghi chép rộng rãi. Có thể là Từ ngữ giả tưởng (hư cấu) trong bối cảnh truyện, dùng để chỉ một loại quả/hạt quý từ thảo nguyên hoặc từ người Hồ, tương tự như cách gọi các đặc sản lạ. Hoặc có thể phỏng theo một loại quả thực tế nào đó ngoài Trung Nguyên: Hạt kê đầu ngựa (ý chỉ các hạt thuốc từ vùng du mục), Quả thanh táo dại, kỷ tử đen, hoặc một số loại hạt hoang dại được dùng như dược liệu tại các vùng dân tộc thiểu số.

 

Pangma vốn có công hiệu bổ dưỡng, cường thân, sáng mắt và hạ huyết áp, đặc biệt rất tốt cho nữ giới.

 

Ở phương nam không có loại quả pangma này, lại càng không có giống ngon thế này, chắc chắn là lấy từ tay người Hồ, cuối cùng lại gửi đến tay nàng.

 

Nàng bốc một hạt bỏ vào miệng, vị ngọt dịu, hơi chua chua.

 

Triệu Nhuế thả lỏng người, dựa vào chiếc ghế thái sư rộng lớn, ngửa đầu nhắm mắt, thưởng thức hương vị chua chua ngọt ngọt trong miệng.

 

...

 

Tối hôm đó, lầu mới của Thiên Hương Lâu được dọn dẹp sạch sẽ để tổ chức tiệc chiêu đãi sứ đoàn bộ lạc Phù Dư, do Thu Mộng Kỳ và Tô Vận chủ trì. Triệu Nhuế cũng được mời tham dự.

 

Đối với các bộ lạc người Hồ, hàng hóa và vật phẩm ở Phong Nhạc đã đủ khiến họ hoa mắt, mà ẩm thực nơi đây lại càng khiến người ta say mê.

 

Dù thảo nguyên có nhiều thịt bò thịt dê, nhưng cách chế biến thô ráp, đâu thể so với người phương nam chế biến tinh tế đến thế. Hơn nữa, thảo nguyên không sản xuất đường trắng, món ăn ngọt lại càng hiếm, bởi vậy khi ăn đến sườn chua ngọt hay thịt kho tàu, ai nấy đều kinh ngạc trước vị mềm mịn, chua chua ngọt ngọt ấy.

 

Còn có các món canh hải sản, gà luộc, vịt luộc, chân giò luộc chấm kèm nước chấm thanh mát, khiến người ta ăn mãi không ngừng.

 

Ngoài đồ ăn ngon, nơi đây còn có rất nhiều mỹ nhân, ngay cả vị quận thủ đại nhân cũng là mỹ nhân, mà quá đáng là những mỹ nhân ấy còn không chỉ đẹp mà còn đầy tài năng.

 

Thu Mộng Kỳ không tiếc lời giới thiệu từng người một với họ.

 

Khi các vị sứ đoàn biết được toàn bộ thuyền vận chuyển ngựa đều xuất từ xưởng thuyền của Triệu Nhuế, ai nấy đều không khỏi nghiêm túc, kính nể.

 

Đến khi biết những mỹ nhân ấy phần lớn đều chưa lập gia thất, mấy tiểu tử người Hồ liền bắt đầu ánh mắt nóng rực. Nhất là tiểu tử tên Tháp Đồ, ban ngày đã quấn lấy Đới Yến, giờ càng muốn đến gần mời rượu nàng.

 

Thu Mộng Kỳ cũng đã nghe kể lại chuyện anh hùng cứu hài nhi ban sáng của Đới Yến, liếc nhìn Triệu Nhuế đang ngồi bên cạnh. Đối phương cúi đầu trò chuyện với Lư Âm, dường như không hề để tâm đến cảnh tượng bên này.

 

Cô mỉm cười, nói với Tháp Đồ: "Vệ đội trưởng của ta có mấy phần bản lĩnh thực sự, bình thường ai muốn cùng nàng uống rượu, thì phải đánh thắng nàng trước đã."

 

Tháp Đồ vội đáp: "Nguyện cùng vệ đội trưởng so tài một trận."

 

Nếu là trước đây, Đới Yến chắc hẳn không bỏ qua dịp được nổi bật như vậy, nhưng nay lòng nàng đã đổi khác, còn đang bực mình vì Thu Mộng Kỳ gây phiền phức. Việc cứu người ban ngày vốn là bất đắc dĩ, còn tình huống bây giờ, nàng thật sự không muốn gây náo động, liền đứng dậy nói với Tháp Đồ: "Thực tình ta còn đang nhận nhiệm vụ bảo vệ, hôm nay không tiện động thủ. Hơn nữa, trông quý sứ khí khái như vậy, ta vừa nhìn đã biết không phải đối thủ, sao lại tự chuốc khổ vào thân, ta kính một ly coi như xin lỗi."

 

Tháp Đồ thấy nàng khiêm nhường như vậy, không giống vẻ oai phong ban ngày, tuy có chút tiếc nuối, nhưng được cụng ly cùng mỹ nhân hào sảng thế này cũng xem như mãn nguyện, liền không ép nữa, bước tới chạm ly, mỉm cười uống cùng.

 

Tình huống giữa Đới Yến và Tháp Đồ đã sớm lọt vào mắt Triệu Nhuế, nhưng nàng vốn quen kiềm chế, hơn nữa từng nói với Đới Yến những lời như thế, nay càng không thể đường đường chính chính mà quan tâm đến từng hành động của nàng.

 

Chỉ là điều khiến nàng bực mình chính là, hộp hạt pangma mà Đới Yến gửi tới hôm nay, không phải mỗi mình nàng có, mà cả Lưu Nguyệt Như, Trương Yên và Hồ Cơ đều có một phần. (Editor: ulatr =]]])

 

Khi nhận ra điều này, cả người nàng như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức nguội ngắt.

 

Đến khi nàng quay đầu lại lần nữa, Đới Yến đang cụng ly trò chuyện cùng Tháp Đồ, vẻ mặt thư thái dễ chịu, ý cười rạng rỡ.

 

Món ngon trong miệng rốt cuộc trở nên đắng nghét khó nuốt.

 

Từng có người líu ríu sau lưng nàng như chim sơn ca, nàng lại chê người ta ồn ào, giờ thì hay rồi, chim sơn ca đi hót cho người khác nghe, còn bản thân thì ghen tị với phúc phận của người khác.

 

Đúng là đáng khinh.

 

Nụ cười rạng rỡ kia, lúc này trong mắt nàng lại chói mắt vô cùng.

 

Chốc lát trong lòng có chút khó chịu, nàng liên tục nốc liền mấy chén rượu.

 

Thu Mộng Kỳ quay sang nói với Ha Nộ: "A Như Na tiểu thư đã ở Phong Nhạc huyện gần bốn tháng, cũng quen thuộc từng ngõ ngách nơi này, mấy ngày tới cứ để nàng ấy dẫn các vị đi dạo một vòng, một số xưởng của chúng ta cũng có thể cho các vị vào xem qua, như vậy sau này giao thương các vị cũng yên tâm hơn."

 

Ha Nộ dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.

 

Hắn một lần nữa cảm tạ Thu Mộng Kỳ đã giúp lên kế hoạch cứu Hồ Cơ ra ngoài, nếu không thì đời này hai người nào còn cơ hội gặp lại.

 

......

 

Hôm nay tâm trạng vui vẻ, lại uống không ít rượu, Thu Mộng Kỳ lúc về đến nhà có hơi ngà ngà say, nhưng cái cảm giác này mang chút nhẹ bẫng, vừa vặn dễ chịu.

 

Sáng nay cô còn ở trong quận, đến khi biết sứ đoàn bộ lạc tới nơi, mới vội vàng quay về Phong Nhạc. Gần đây vì lo chuyện thu hồi đất đai bị giấu báo giúp Lý Thái, ngay cả ngày nghỉ cũng hy sinh, tính ra đã hơn hai tuần không gặp Tô Vận.

 

Đặc biệt là lúc ở yến tiệc vừa rồi, đám người Hồ lại cứ dán mắt nhìn lão bà cô, đến chớp mắt cũng không nỡ, khiến cô ghen nổ cả gan, lại nhớ tới thái độ dạo gần đây của đối phương, trong lòng càng ngùn ngụt một cơn giận, nghĩ lát nữa phải cùng Tô Vận "nói chuyện rõ ràng".

 

Ra ngoài phòng tắm tắm rửa xong quay về, thì Tô Vận cũng vừa tắm xong bước ra. Đuôi tóc được búi lên bị nước xối ướt một đoạn, vài sợi tóc nhỏ rủ xuống, ướt đẫm dính sát vào chiếc cổ thon dài, phần đuôi tóc hơi vểnh lên mang theo vài phần phong tình mê hoặc.

 

Ánh mắt Thu Mộng Kỳ cứ dính lấy nàng, vậy mà đối phương vừa ra đã không thèm liếc cô lấy một cái, xoay người tới bàn trang điểm ngồi chải tóc.

 

Thu Mộng Kỳ lập tức lạnh cả lòng, mới có ba tháng mà thái độ đã vậy, cảm giác mới mẻ gì mà trôi tuột nhanh quá đi?

 

Nghĩ lại gần hai tháng nay, hai người quả thật là ít có thời gian ở bên nhau, cô thì liên tục bôn ba bên ngoài, hết bận chuyện đất cát của huyện lại lo xử lý cả Lịch Châu thay Lý Thái, số ngày ở Phong Nhạc đếm được trên đầu ngón tay.

 

Cứ tưởng "tiểu biệt thắng tân hôn", ai ngờ biểu hiện thờ ơ của Tô Vận lúc này khiến cô cảm thấy mình bị lạnh nhạt.

 

Cô hậm hực nói: "Gần đây hình như nàng còn bận hơn trước."

 

Tô Vận đang cầm lược khựng lại một chút, rồi đáp: "Gần đây đang dựng nền tảng cơ cấu, đúng là có bận hơn, sao vậy?"

 

"Nhưng cũng không đến mức bận tới độ không gửi nổi cho ta một bức thư?"

 

Tô Vận nghe cô nói giọng như chất vấn, cũng cảm giác được điều gì đó, giọng mềm lại: "Không phải ba ngày hai bữa đều có gửi rồi sao?"

 

Lời hỏi thăm đều có đủ, mỗi lần gửi còn không quên dặn cô nghỉ ngơi, ăn uống, cẩn thận an toàn.

 

"Đó không phải thư, đó là công văn, hơn nữa còn là Lưu Nguyệt Như hoặc Trương Yên viết thay!"

 

Tô Vận trong lòng khẽ chột dạ, có lúc quả thực quá bận, không để tâm đến tiểu tiết, nghĩ bụng cô cũng sắp quay về, trực tiếp gặp mặt tâm tình còn tốt hơn viết thư, không ngờ tiểu khí bao này lại tính toán chi li đến thế.

 

Nàng buông lược trong tay, đứng dậy bước đến bên cô, hơi lấy lòng mà định nắm tay cô.

 

Không ngờ Thu Mộng Kỳ rụt tay về, khó chịu nói: "Lần nào cũng dùng chiêu này, vừa gặp mặt ta nói mấy câu là nàng lười giải thích, liền định dùng thân xác dỗ dành, cứ như đầu óc ta chỉ nghĩ đến chuyện đó vậy."

 

Tô Vận ánh mắt hơi lay động, trong lòng thấy buồn cười.

 

Tiểu khí bao này thật sự giận, nhưng nói cô không hứng thú với chuyện kia thì là giả. Nhớ lần vừa thành thân, cô đi làm ở quận, nửa đêm còn cưỡi ngựa cấp tốc về Phong Nhạc chỉ để lăn giường với nàng, chợp mắt được hai canh giờ lại vội vàng quay lại.

 

Cực khổ như thế là vì cái gì, không phải cũng chỉ vì "chuyện đó" thôi sao?

 

Chẳng qua là cô muốn nàng dỗ dành.

 

Tô Vận kéo tay cô đặt lên eo mình, nói: "Ta không biết trong đầu nàng có nghĩ đến chuyện đó không, nhưng nàng không thể cấm ta nghĩ đến?"

 

Thu Mộng Kỳ lập tức hít mạnh một hơi, lời oán trách nghẹn ngay cổ, không lên cũng không xuống.

 

Dưới tay là eo nhỏ mềm mại, nhích lên một chút là gò ngực căng đầy, hạ xuống một chút là c*p m*ng tr*n trịa, dù là hướng nào cũng đều khiến người ta muốn siết chặt trong tay.

 

Lòng bàn tay cô ngứa ngáy, chỉ muốn dùng sức mà nhào nặn nàng, giận nàng không nói được vài lời ngọt ngào, cứ thích dùng vẻ dụ dỗ mà dập tắt hết nỗi oán hờn của cô.

 

Nhưng cô lại yêu luôn cái sự thẳng thắn ấy của nàng, mỗi lần đều một phát trúng tim, khiến cô mụ mị đầu óc, quên mất bản thân vốn định "đòi công đạo".

 

Nhưng tối nay cô nhất định phải thủ vững trận địa, trước tiên nói chuyện cho rõ ràng, sau đó sẽ "trừng trị" nàng thật tốt.

 

Vì vậy tay siết chặt hơn, ôm lấy eo nàng nói: "Tất nhiên là nàng có thể nghĩ tới, nhưng trước đó, chúng ta quay lại chuyện thư từ được không?"

 

Tô Vận thấy cô lần này không bị mê hoặc, đành nghiêm túc đáp: "Vậy nàng muốn sao đây?"

 

Thu Mộng Kỳ nghẹn lời, nghiến răng nói: "Chúng ta vừa mới xác lập quan hệ rồi thành thân chưa bao lâu, ta cái người gọi là 'trượng phu' này ra ngoài bao ngày, nàng chẳng lẽ không nhớ không lo sao?"

 

Tô Vận gật đầu: "Tất nhiên là nhớ là lo."

 

"Vậy mà cái sự nhớ với lo của nàng sao ta chẳng cảm nhận được chút nào?"

 

Dưới ánh nến mờ ảo, khóe môi Tô Vận khẽ cong lên, thoắt ẩn thoắt hiện: "Vấn đề này... không phải nên do nàng tự xem lại mình sao?"

 

Thu Mộng Kỳ giận điên người, tay mạnh mẽ siết lấy, hung hăng véo một cái vào thắt lưng nàng.

 

Không ngờ Tô Vận bị cái véo mạnh mẽ ấy làm cho cả người mềm nhũn. Thực ra từ trước lúc Thu Mộng Kỳ về, nàng đã lờ mờ có chuẩn bị tâm lý rằng tối nay khả năng sẽ "làm chuyện đó", bởi lần nào Thu Mộng Kỳ về cũng đều như phát cuồng muốn nàng.

 

Thành ra mỗi lần nàng vừa trở lại Phong Nhạc, trên người đều phát ra một loại tín hiệu rất rõ ràng chính là: tối nay, muốn.

 

Vì vậy từ lúc tan tiệc trở về, cơ thể nàng gần như đã vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, sẵn sàng nghênh chiến.

 

Dưới loại tín hiệu ám chỉ ấy, lúc tắm rửa, Tô Vận đã bắt đầu có cảm giác đ*ng t*nh.

 

Chuyện này vốn dĩ là vậy, bận rộn thì còn có thể quên đi mọi thứ, nhưng chỉ cần có thời gian, chỉ cần một k*ch th*ch là lập tức bốc cháy.

 

Có lẽ cũng vì nàng luôn phải vận động trí óc ở cường độ cao. Khi Thu Mộng Kỳ vắng mặt, nàng đem toàn bộ tinh lực dồn hết cho công việc, gần như lạc vào cảnh giới không người, nhưng khi cô trở về, sợi dây căng trong lòng cũng chùng xuống, d*c v*ng bị đánh thức, chờ được xoa dịu.

 

Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần Thu Mộng Kỳ trở về, cơ thể nàng cũng như được sống lại.

 

Giờ bị cô nhéo một cái, mang theo chút đau nhói mà tê dại, cảm giác ấy như chạm vào mạch nước ngầm, trực tiếp khiến nơi đó rỉ ra dòng nước trong. (Editor: =]]])

 

Ánh mắt ướt át ấy khiến tim Thu Mộng Kỳ như bị thiêu đốt, càng lúc càng cảm thấy buổi "giao lưu tình cảm" này lại sắp đi chệch hướng.

 

Quả nhiên Tô Vận trừng mắt lườm cô một cái, nói: "Sao lại mạnh tay như thế."

 

Thu Mộng Kỳ thật sự không nhịn, lòng bàn tay trượt xuống vài phân, siết chặt lại, mạnh tay bóp một cái, cảm giác mềm mại đàn hồi bị đè ép trong tay, trơn mịn như thạch, khiến người ta không thể dừng lại, yêu thích đến không nỡ buông.

 

"Nàng thật sự muốn lấy mạng ta mà."

 

Chỉ một cái bóp ấy thôi đã khiến ý chí của Thu Mộng Kỳ hoàn toàn sụp đổ, người nữ nhân này, ra ngoài mà cũng không mặc quần nhỏ, cứ thế đường hoàng câu dẫn cô.

 

Tô Vận đưa tay ôm lấy cổ cô, lúc này mới nhẹ giọng giải thích: "Ta chỉ là quá bận, đôi khi không để ý được... Ta nghĩ chúng ta quen nhau bao năm rồi, nàng chẳng lẽ còn không biết ta nghĩ gì trong lòng sao."

 

Hai người kề sát rất gần, gần đến mức lời Tô Vận nói ra, Thu Mộng Kỳ đều có thể nuốt vào miệng.

 

Thu Mộng Kỳ dù có cứng rắn thế nào, bị nàng dỗ như vậy cũng tan biến hết.

 

"Biết thì biết, nhưng ta muốn nghe nàng nói ra miệng."

 

Tô Vận khẽ "ừm" một tiếng, xem như đã hiểu, nàng đưa tay vén mái tóc dài đang rũ trên vai Thu Mộng Kỳ, nói: "Vậy bây giờ... chúng ta có thể ngủ rồi chứ?"

 

Thu Mộng Kỳ hơi nghẹn thở, giây sau liền dùng hành động thay cho lời đáp, ôm nàng nhấc bổng lên, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

 

Cô nghiến răng nói: "Còn chưa bắt đầu, váy nàng đã ướt rồi, ta bảo nàng nói một câu ấm lòng còn không chịu, đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng."

 

Tô Vận hơi ngượng, một vài phản ứng sinh lý nàng thật sự không thể khống chế được, lại vừa mới tân hôn không lâu, nửa tháng rồi chưa gần gũi... Tín hiệu truyền đến, nàng thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

 

"Chẳng lẽ nàng không có phản ứng sao?" Nàng cắn môi hỏi.

 

Thu Mộng Kỳ không đáp, bởi vì bản thân cô cũng đâu có khá hơn.

 

Tô Vận thấy cô im lặng, liền hiểu rõ, khẽ cười một tiếng, nép người lại gần.

 

"Tối nay để ta giúp nàng..."

 

___

 

Editor: cứ thế mà hết thôi hẹ hẹ

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-07 16:46:53 đến 2023-09-08 17:21:19.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Nham Tiêu 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Thuần, Một Con Trâu, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Sớm Trừng Muốn Ăn Trái Cây 70 bình; Quả Bưởi Mùa Đông 60 bình; Mặc Nhiễm Bình Yên 50 bình; Theone, Mười Tám, mỗi người 20 bình; A 15 bình; Không Có Tên O, Phong Ảnh, Tiểu P, Osiris, Mộc Dễ Dương, mỗi người 10 bình; A Nga Nha, Đến Không Được, mỗi người 7 bình; 50023340, Đại Mặt Miêu, mỗi người 5 bình; Ý Thư Trình, Nguyên Thượng Thảo, 53000629, mỗi người 2 bình; Moraynia, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Happy, Anna, 50479772, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment