Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 181

Hoán Nhi cảm thấy đầu mình va mạnh vào thành xe, đau đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Nàng nằm trên đất, đang cố gắng chống dậy thì thấy phía sau lại có hai chiếc xe ngựa tiếp tục lao tới, trên xe nhảy xuống mấy người nam nhân vạm vỡ.

 

Y phục của họ bình thường, trông không khác gì dân chúng ở Phong Nhạc, nhưng ánh mắt thì sắc bén, ai nấy đều cao to khỏe mạnh. Có người đang dựng xe lên, lục lọi thùng xe của họ như thể đang tìm ai đó.

 

Đôi mắt vốn đang mở to của nàng lập tức nhắm chặt lại, giả vờ ngất xỉu.

 

Người bò dậy đầu tiên là Triệu Bát hộ vệ của Triệu Minh. Hắn thấy mấy kẻ đó đang lục lọi xe ngựa thì lập tức nhận ra có điều chẳng lành. May mà thanh đao bên hông vẫn còn, hắn rút đao ra, lập tức vào thế cảnh giác, đồng thời hét vào trong xe: "Công tử-- Công tử---!"

 

Từ trong xe ló ra một cánh tay vẫy vẫy, ra hiệu mình vẫn còn sống.

 

Nhóm người kia thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, rồi ngay lập tức xông tới, từng bước áp sát.

 

"Các ngươi là ai?!" Triệu Bát quát lớn, giận đến nỗi cơ bắp toàn thân run rẩy.

 

Nếu là đánh tay đôi, hắn tự tin không một ai trong đám này là đối thủ, kể cả hai người cùng lên cũng vậy. Nhưng giờ đối phương đến hơn chục người, mà hắn còn phải bảo vệ hai hài tử, tình thế thực sự bất lợi.

 

Đám người kia không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước từng bước về phía họ.

 

Triệu Bát trong lòng chỉ mong có người sớm đi ngang qua, như vậy mới có thể nhờ họ đến nha môn cầu cứu. Dù bình thường khu vực ngã ba phố này không quá đông đúc, nhưng cũng không vắng vẻ đến mức đáng sợ như hiện tại. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không có lấy một bóng người.

 

Chỉ có thể phó mặc cho số phận.

 

Thấy không còn cách nào khác, Triệu Bát siết chặt thanh đao sắt lạnh lẽo trong tay, quát lớn một tiếng rồi lao lên.

 

Mười tên ác nhân này ai nấy thân hình nhanh nhẹn, hung hãn dị thường, trong mắt đều lóe lên ánh sáng xảo trá, tựa như những lão binh từng dày dạn nơi sa trường, khí thế lạnh lùng đáng sợ.

 

Điều này hoàn toàn khác hẳn với những kẻ mà Triệu Bát từng gặp trước đây.

 

Nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ đối phó. Là hộ vệ giỏi nhất Triệu gia, hắn thân thủ linh hoạt, như con báo lượn lờ giữa mười tên ác nhân. Mỗi nhát đao chém ra đều mang theo tiếng gió vù vù, khiến bọn ác nhân liên tục lùi bước, trong chốc lát bị khí thế của hắn chấn động.

 

Một tên đầu lĩnh trong bọn ác nhân bước lên một bước, thân cao tám thước, vai rộng eo thon, đứng vững như tháp đá, hiển nhiên là kẻ cầm đầu nhóm này.

 

"Chậm sẽ sinh biến, tốc chiến tốc thắng!" Hắn gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Triệu Bát, những tên khác lập tức theo sau, đồng loạt phát động thế công dữ dội.

 

Triệu Bát một mình đối địch với số đông, nhưng không hề lùi bước. Hắn chém bật thanh đao của tên cầm đầu, sau đó xoay người né đòn từ một tên khác, rồi lại vung đao một nhát, một tên nữa ngã xuống.

 

Bọn ác nhân càng đánh càng thận trọng, lập tức đổi sang chiến thuật vây công, từ bốn phía vây chặt lấy hắn. Nhưng Triệu Bát vẫn như con vượn linh hoạt, khi thì lăn lộn nhảy nhót, khi lại phản kích bất ngờ, vẫn giữ được thế chủ động.

 

Tên đầu lĩnh thấy mãi không hạ được đối phương, sắc mặt ngày càng âm trầm. Hắn rút ra một sợi xích sắt từ bên hông, vung thẳng về phía Triệu Bát.

 

Xích sắt như rắn lượn, tốc độ cực nhanh, Triệu Bát vội giơ đao đỡ lấy.

 

Đúng lúc này, một tên ác nhân khác bất ngờ tập kích từ phía sau, khiến Triệu Bát lảo đảo, bị dây xích quất trúng, lập tức bị hất văng ra xa mấy trượng.

 

Khi hắn cố gượng dậy, thì thấy Triệu Minh trong xe đã bị lôi ra, đưa lên một chiếc xe ngựa khác.

 

"Đừng lo, chúng ta chỉ bắt người, không lấy mạng hắn." Tên đầu lĩnh lạnh nhạt nói, rồi phất tay một cái, cả bọn lập tức tản đi không dấu vết.

 

Nếu không phải vì cảnh ngổn ngang trên đất, e rằng chẳng ai biết nơi đây vừa diễn ra một trận ác chiến khốc liệt.

 

Triệu Bát nhìn con ngõ trống không trước mặt, giận dữ gầm lên, nhưng người đã bị bắt, hắn không còn cách nào khác, đành tháo xe xuống, nhảy lên ngựa, phi nước đại về phía nha môn.

 

...

 

Tô Vận nhận được tin Triệu Minh và Hoán Nhi bị bắt cóc, toàn thân giận dữ đến cực điểm, lập tức sai người thông báo cho bốn cổng thành kiểm tra chặt người và xe ngựa rời thành, đồng thời lệnh cho Vương Tiểu Bảo lập tức đi báo cho Ảnh Thất và những người khác, Lưu Nhị Hổ, Tôn Cẩm cũng nhận được tin rồi vội vã chạy đến.

 

Hiện giờ Vương Tam, Đới Yến và Thu Mộng Kỳ đều đang ở Tân Hội, nước xa không cứu được lửa gần.

 

Triệu Bát nói ngắn gọn tình hình xảy ra tại hiện trường.

 

Ảnh Thất không ngờ tiểu cô nương vừa mới cùng mình ăn cơm trưa nay lại bị bắt đi, trong mắt lập tức bừng lên sát ý.

 

Tô Vận nói: "Xem ra là nhằm vào Triệu Minh, nhưng không hiểu sao lại bắt cả Hoán Nhi theo?"

 

Triệu Bát lắc đầu: "Khi đó người đông vây đánh, ta cũng nhìn không rõ, chỉ thấy bọn họ kéo công tử lên xe ngựa, chứ không thấy rõ họ có mang Hoán Nhi đi không, có thể là trong lúc hỗn chiến đã bắt đi rồi. Tóm lại là bọn họ đi rồi, Hoán Nhi tiểu thư cũng không thấy."

 

Tô Vận không rõ vì sao Hoán Nhi lại biến mất, đành tạm thời dồn trọng tâm vào Triệu Minh, bởi vì chỉ khi điều tra rõ lý do bắt Triệu Minh, mới có thể làm rõ động cơ gây án, biết được kẻ nào đứng sau.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã suy luận được mục đích của đối phương: "Lập tức chia ba ngả, đến Triệu gia trang, xưởng đóng thuyền và trại thu ngọc trai, nhất định phải bảo vệ cho bằng được Triệu Trúc, Triệu Nhuế và lão gia, chắc chắn bọn chúng nhắm vào tài sản Triệu gia."

 

"Lưu chủ sự, ngươi dẫn người đi kiểm tra hiện trường, xem có để lại manh mối gì không, nhất là những gì liên quan đến Hoán Nhi."

 

Ba người lập tức dẫn theo ba đội binh chia ba hướng, chủ sự phòng hình cũng mau chóng dẫn người đến hiện trường.

 

Ảnh Thất lại vô cớ cảm thấy bất an, nhưng lúc này người đã bị bắt, chỉ có thể ưu tiên bảo vệ những người chưa gặp chuyện.

 

Quả nhiên khi bọn họ đến nơi, ngoại trừ xưởng thuyền của Triệu Nhuế thì hai chỗ còn lại đều đã xảy ra giao chiến, nhưng những nơi đó đều là địa điểm thường trú của Triệu gia, luôn có hộ vệ bảo vệ, kẻ địch nhất thời không thể áp đảo, hơn nữa Ảnh Thất và Lưu Nhị Hổ đến nhanh, đám người kia thấy thế bất lợi, chỉ có thể nhanh chóng rút lui.

 

...

 

Buổi tối, nha môn đèn đuốc sáng trưng, Quý Hô cùng mấy người ban ngày đều tụ tập trong phòng, phân tích mục đích của bọn người bắt Triệu Minh và Hoán Nhi.

 

Tô Vận nói: "Ngoài phụ tử Bùi Vĩnh Thọ lần trước, mấy năm nay Triệu gia gần như không đắc tội với ai, nếu có người nhắm vào họ, tám chín phần là vì tiền."

 

Mọi người cũng nhao nhao thảo luận.

 

"Rốt cuộc là ai mà gan lớn như thế, dám động đến Triệu gia?"

 

"Triệu gia quan hệ thân thiết với đại nhân, chẳng lẽ chúng không biết đắc tội Triệu gia tức là đắc tội với đại nhân sao?"

 

Tô Vận: "Đã biết rõ Triệu gia có quan hệ với chúng ta mà vẫn liều lĩnh ra tay, vậy có thể khẳng định, bọn chúng không phải loại người tầm thường."

 

Tôn Cẩm nói: "Đã vì tiền thì trong vài ngày tới chắc chắn sẽ có động tĩnh, chúng muốn dùng Triệu Minh để uy h**p Triệu gia, tính mạng của Triệu Minh tạm thời sẽ không bị nguy hiểm."

 

"Đúng vậy, chúng bắt người là để đòi tiền, hoặc muốn khống chế toàn bộ Triệu gia. Nay xưởng thuyền ở Đài Sơn mỗi ngày thu bạc đổ về như nước, ai mà không thèm khát số tiền này. Không ngoài dự đoán, trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ có người đến thương lượng với Triệu Nhuế, hoặc là giao tiền, hoặc là làm con rối kiếm tiền cho chúng."

 

"Có thể tổ chức nhiều sát thủ như vậy, lại còn lên kế hoạch chu đáo như thế, bọn chúng tuyệt đối không thể xem thường."

 

"Ngõ đó mấy hôm trước xảy ra án mạng, nên mọi người không dám đến gần, thật đúng là trùng hợp."

 

Nghe vậy, Tô Vận bình tĩnh đảo mắt nhìn khắp phòng, nói: "Bàn thêm cũng không ích gì, đêm đã khuya, mọi người tạm về nghỉ, ngày mai tính tiếp."

 

"Chuyện bên mẫu thân Hoán Nhi, Trương Yên ngươi phụ trách an ủi."

 

Mọi người không còn cách nào khác, đành tạm thời giải tán.

 

Bên Triệu gia vì chuyện Triệu Minh bị bắt, như kiến bò trên chảo nóng, nha môn đã tiếp nhận vụ án, Triệu Nhuế biết không bao lâu nữa nhất định sẽ có tin tức, nhưng rốt cuộc là tin tốt hay xấu thì không ai dám chắc.

 

Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ đợi.

 

Mà sau khi tan họp, Ảnh Thất không trở về phòng mà cầm đuốc, cưỡi ngựa đi đến hiện trường vụ án nơi Triệu Minh và Hoán Nhi bị bắt cóc.

 

Hắn cảm thấy hôm nay mình có phần mất bình tĩnh, chỉ vì đã không đáp lại câu hỏi của tiểu cô nương kia cho đàng hoàng, trong lòng canh cánh mãi, không ngờ lại nhận được tin nàng bị bắt đi, tâm trạng càng thêm khó chịu.

 

Khó chịu đến mức còn hơn cả lần trước bị đâm đến thủng như cái rổ.

 

Nhìn mặt đất vương vãi những mảnh gỗ vụn, còn có vết lõm sâu do dây xích sắt quất xuống, trong đầu hắn như tái hiện lại cảnh hôm nay bọn chúng giao đấu với Triệu Bát.

 

Hắn dập đuốc, lặng lẽ đứng giữa đống tàn tích, lắng nghe tiếng gió rít bên tai, tưởng tượng vị trí đứng của từng người, từng chiêu từng thức.

 

Hắn dường như trông thấy bóng dáng nhỏ bé kia, đang bò trên mặt đất, từng chút một bò về phía xe ngựa, dưới gầm xe vừa hay có một chỗ chuyên để giấu người, nàng gắng gượng trèo vào, trốn trong đó...

 

Lộc cộc --

 

Lộc cộc --

 

Tiếng vó ngựa vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, đặc biệt chói tai.

 

Ảnh Thất lập tức mở mắt, lao về phía có tiếng ngựa, chỉ thấy bên kia con đường lớn, cách một ngõ nhỏ, một binh sĩ canh thành đang ôm một thân hình bé nhỏ thúc ngựa chạy về hướng nha môn.

 

Tên lính ấy phi ngựa trong đêm, không ngờ phía trước còn có người đứng, hoảng sợ kéo cương, con ngựa giật mình hí vang, dựng hai vó trước lên, hất người trên lưng xuống đất.

 

Ảnh Thất phản ứng cực nhanh, một tay ôm lấy hài nhi trong lòng hắn ta.

 

Tên lính bị ngã đau điếng, còn đang nghiến răng định chửi bới, nhưng dưới ánh trăng lại phát hiện nam tử áo đen trước mặt chính là vị thống lĩnh từng huấn luyện mình, lập tức nhịn đau khom người hành lễ: "Thống lĩnh đại nhân, thuộc hạ có chuyện gấp muốn bẩm báo với phu nhân-"

 

"Ngươi phát hiện nàng ở đâu?"

 

Tên lính vội đáp: "Ở ngoài cổng bắc, tiểu cô nương này chắc là chạy suốt hơn mười dặm trong đêm, vừa đến cổng thành thì ngất xỉu, trong miệng chỉ lặp lại là có tin tức của Triệu Minh."

 

Việc Triệu Minh gặp chuyện, bốn cổng thành đã được lệnh kiểm tra gắt gao người ra vào.

 

Giờ tiểu cô nương này nói có manh mối liên quan đến Triệu Minh, hắn nào dám lơ là, vội vã đưa nàng lên ngựa, chạy suốt đêm đến nha môn xin phu nhân định đoạt.

 

Ảnh Thất nói: "Chuyện này giao cho ta, ta sẽ tự mình bẩm báo với phu nhân, ngươi về nghỉ ngơi đi."

 

Tên lính vội vàng vâng dạ.

 

Ảnh Thất lại nói: "Ngày mai đến tìm Quý Hô lĩnh thưởng bạc."

 

Tên lính mừng rỡ, cú ngã vừa rồi cũng không còn đau, vừa định lên tiếng đáp thì bóng dáng nam tử trước mắt đã biến mất không thấy đâu.

 

......

 

Chuyện hôm nay có quá nhiều điểm đáng ngờ, Tô Vận không quay về viện bên sông, mà ở lại nha môn nghỉ tạm. Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, tâm trí cứ quanh quẩn suy nghĩ.

 

Mơ mơ màng màng lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Tô Vận lập tức tỉnh táo, vội khoác áo xuống giường.

 

Xuân Đào cũng bật dậy châm đèn, mở cửa ra thì thấy là Ảnh Thất.

 

Thấy trong lòng hắn là tiểu cô nương đầu tóc rối bù, mình mẩy bầm tím chỗ xanh chỗ tím, đặc biệt là đôi chân máu me đầm đìa, Tô Vận lập tức nghẹn thở, giọng run rẩy hỏi: "Nàng... không sao chứ?"

 

Ảnh Thất đi thẳng vào phòng, đặt Hoán Nhi lên nhuyễn tháp, nói: "Kiệt sức và quá sợ hãi nên ngất xỉu, cho uống chút nước, lát nữa sẽ tỉnh."

 

Xuân Đào vội mang nước tới.

 

Ảnh Thất không để hai người họ động tay, tự mình nhận lấy, kiên nhẫn bón từng ngụm nhỏ.

 

Chờ tiểu cô nương uống hết cả chén nước, hắn mới đặt nàng nằm xuống.

 

Tô Vận lập tức sai Xuân Đào đi tìm lão Tống đầu, đôi chân của Hoán Nhi thảm đến mức không nỡ nhìn, nhất định phải xử lý kịp thời.

 

"Nàng bị sao vậy?" Nàng hỏi.

 

"Hôm nay đám người kia đến bắt Triệu Minh, không ai chú ý đến Hoán Nhi, ta đoán nàng đoán được Triệu Bát địch không nổi, nên thừa lúc không ai để ý mà chui vào gầm xe bọn chúng. Chiếc xe đó cấu tạo đặc biệt, phía dưới có một ngăn bí mật vừa đủ giấu một người, bám vào đó sẽ không rớt ra."

 

"Xe ngựa cứ thế chở Triệu Minh ra khỏi thành, không ai nghĩ bên dưới còn có một hài tử. Đến nơi, nàng tự lăn xuống, rồi nhân lúc trời tối chạy ngược về."

 

Nghe đến đây, tim Tô Vận đập loạn, hốc mắt nóng lên. (Editor: t cũng khóc huhu)

 

"Chân nàng chạy đến rách cả da thịt, máu thịt lẫn lộn, chắc là đã chạy suốt hơn mười dặm, lại còn va đập khắp nơi trong đêm tối-Sao nàng lại có thể..."

 

Nói đến đây, Tô Vận không kìm được nữa, bật khóc.

 

Nàng đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt lấm lem của tiểu cô nương, lòng đau thắt lại.

 

"Một người lớn còn chưa chắc làm được như vậy, huống hồ là tiểu hài tử mới chín tuổi."

 

Ảnh Thất quay mặt sang chỗ khác.

 

Lão Tống đầu rất nhanh đã tới.

 

Miệng còn lầm bầm oán trách bị gọi đi giữa đêm hôm.

 

Ảnh Thất rút phắt con dao kề thẳng vào cổ lão.

 

Lão lập tức câm nín, chỉ đành gãi mũi kiểm tra tình hình, nói: "Chỉ là kiệt sức thôi, lát nữa sẽ tỉnh. Nhưng đôi chân này, ít nhất phải một tháng mới đi lại được."

 

Vừa nói vừa lôi từ túi ra một lọ nhỏ màu cam, đặt vào dưới mũi Hoán Nhi.

 

Hoán Nhi khẽ nhíu mày, "ưm" một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt.

 

Trước mắt là gương mặt có vết sẹo ngang trán, nàng chớp mắt mấy cái, khẽ gọi: "Thúc mặt sẹo?"

 

Ảnh Thất nhìn nàng, không nói lời nào.

 

Tô Vận ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Hoán Nhi, ngươi tỉnh, đây là ở nha môn, đừng sợ."

 

Hoán Nhi lúc này mới quay đầu nhìn Tô Vận, ký ức dần quay lại, nàng gọi một tiếng "Phu nhân", rồi gắng sức muốn ngồi dậy.

 

Xuân Đào vội lấy một chiếc gối kê phía sau lưng nàng.

 

Hoán Nhi sốt ruột nói: "Ta biết Triệu Minh ca ca bị đưa đi đâu-"

 

"Đừng vội, từ từ nói." Tô Vận dịu giọng dỗ dành.

 

"...Lúc đó Bát ca một mình đánh với bọn chúng, la hét cũng không có ai tới, ta... ta đoán là sắp xảy ra chuyện, đúng lúc thấy dưới xe bọn họ có chỗ giấu người, ta nghĩ... dù sao cũng không ai để ý ta, nếu đi theo bọn họ tìm được chỗ, ta có thể len lén quay về cầu cứu, đến lúc đó học huynh sẽ không sao..."

 

Tô Vận thở dài, lại không nỡ trách mắng, "Hành động lần này của ngươi, tuy rất dũng cảm, nhưng mạng của Mình ca ca là mạng, mạng của ngươi chẳng lẽ không phải mạng sao? Nếu không may xảy ra chuyện, nương ngươi biết phải làm sao? Sau này phải suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng hành động, lần này tuy may mắn thành công, nhưng ai biết lần sau sẽ thế nào? Không thể dựa vào vận may mà liều mạng."

 

"Ta đã biết." Giờ đã an toàn, Hoán Nhi cuối cùng cũng không còn quá căng thẳng, nàng nói: "Nơi mà học huynh bị đưa tới là từ đường Diêu gia thôn, lúc ta chạy ra, nhân lúc có ánh trăng nhìn thấy hàng chữ bên trên, ghi rõ là Diêu thị từ đường."

 

Ảnh Thất nghe xong liền cau mày nói: "Diêu gia thôn ở hướng đông thành, vậy mà binh lính đưa ngươi về lại là lính ở cổng bắc, chuyện này là sao?"

 

Lông mày Hoán Nhi cũng nhíu lại theo, nàng nói: "Lúc ta theo xe ngựa sắp rời thành, trên đường đã thấy dân tráng của nha môn cưỡi ngựa phi báo tin cho bốn cửa thành siết chặt kiểm tra. Xe ngựa chở bọn ta chạy trong thành chậm, đến cổng thành thì lính canh đã nhận được lệnh kiểm tra, xe bọn ta cũng bị chặn tra xét, nhưng lại không thấy ai ngăn cản, ta nằm dưới gầm xe không nhìn được phía trước, chỉ cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng không biết rõ ràng là gì. Có lẽ bọn họ giấu học huynh rất kín nên không ai phát hiện. Vì vậy ta mới giữ một phần cảnh giác, lúc quay lại thì vòng lên cổng bắc để vào thành."

 

Tô Vận nghe xong thì vô cùng thán phục hài tử này, tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại kín kẽ đến mức này.

 

Nhưng chưa kịp mở miệng nói gì, phía Ảnh Thất đã "vù" một tiếng đứng bật dậy, quay sang Tô Vận nói: "Ta lập tức đến Diêu gia thôn."

 

Nói rồi không thèm quay đầu, sải bước ra cửa.

 

Tô Vận vội hỏi: "Ngươi không mang theo người sao-?"

 

Ảnh Thất hừ lạnh một tiếng: "Đối phó đám tiểu tặc này, một mình ta là đủ!"

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-08 16:48:52 đến 2023-09-09 18:31:07.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con 2 cái; Mộc Dễ Dương, Cung Hữu Hi, Lục Ngô, Kéo, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Say Rượu Tham Thiền 58 bình; Quả Bưởi Mùa Đông 50 bình; Xuyên Quần Cộc Đại Thúc 11 bình; Chờ Một Cái Ngươi, Evan Điền, mỗi người 10 bình; Ta Muốn Đi Trộm Miêu, 42549311, Mê Già Lặc, Một Con Ma Quỷ Tới Phun Tào, mỗi người 5 bình; Cánh Rừng Tương 666, 37382026, mỗi người 3 bình; Du Bất Thể Thành, Li Tư Phong, Chùn Chân Bó Gối, mỗi người 2 bình; Moraynia, Nho Nhỏ Đồng, Bước Lưu Lạc, 50479772, 53000629, Happy, Evil, Lục Ngô, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment