Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 183

Đới Yến cũng trở về Tiêu Tương Quán lúc gần sáng, tuy biết bên phía Triệu gia đã không còn chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung, muốn đi xem một chút, chỉ là giờ đã quá nửa đêm, biết đi đâu mà xem.

 

Triệu Nhuế ở trang viện Triệu gia, lúc này mà lén lút mò đến, chưa biết chừng còn bị coi là thích khách bắt lại thì toi.

 

Huống chi giờ nàng đi tìm Triệu Nhuế thì lấy thân phận gì? Người ta vốn không thích nàng, cũng không có lý do gì để nàng đến. Dĩ nhiên, nàng cũng chưa từng mong Triệu Nhuế phải chịu trách nhiệm gì cho mình.

 

Nghĩ đến câu nói hôm đó được thốt ra từ đôi môi mỏng ấy: "Nếu ngươi để ý, ta biết một vị danh y, nàng ấy có thể điều chế ra loại đan dược khiến nơi đó phục hồi như ban đầu-"

 

Câu nói ấy, mỗi lần nhớ lại đều khiến nàng đau thấu tâm can.

 

Nàng thật sự không hiểu lúc đó Triệu Nhuế mang tâm trạng gì mà có thể thốt ra được câu như thế.

 

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tự giễu cười một tiếng, còn có thể là tâm trạng gì? Dĩ nhiên là tâm trạng không thích mình, muốn đẩy mình ra xa.

 

Trong lòng bất giác dâng lên một nỗi thê lương, lại thấy bản thân thật đáng thương, rõ ràng người ta không thích, vậy mà vẫn cứ bám lấy, ép người ta cùng mình đi dạo phố, đòi người ta cho bạc tiêu, mong chờ người ta vì áy náy mà nhường nhịn mình đủ điều.

 

Nhưng giờ nhìn lại, Triệu Nhuế sở dĩ từng có lúc nhường nhịn nàng, chẳng qua là vì bị ép phải đụng vào nàng, là do cái trách nhiệm chết tiệt ấy thôi. Nếu cho nàng ấy lựa chọn, khi ấy nàng tuyệt đối sẽ không để mình chạm vào dù chỉ một ngón tay.

 

Đới Yến nằm trên giường, lăn qua lộn lại, tự trách bản thân, bắt đầu hối hận vì đêm qua đã quay về.

 

Quay về làm gì, mình đâu phải gì của nàng ấy, người quan tâm nàng ấy đầy ra, đâu thiếu mình một người.

 

Không biết ngủ thiếp đi lúc nào, đến khi tỉnh lại cũng không buồn dậy, chỉ muốn cứ nằm bẹp như thế, không nghĩ ngợi gì hết.

 

Nào ngờ Thu Mộng Kỳ tới, đứng ngoài cửa gọi nàng: "Ta sắp tới Triệu gia trang, ngươi đi với ta một chuyến."

 

Tối qua Đới Yến tự nhồi sọ mình một trận, lúc này chẳng còn hứng thú, ủ rũ nói: "Ta không đi, ngươi đi một mình đi."

 

Thu Mộng Kỳ đứng ngoài cửa, sao lại không hiểu tâm trạng nàng, tối qua còn sốt sắng muốn quay về, sáng nay lại chán nản thế này, nghĩ cũng biết là cả đêm vật vã với thái độ của Triệu Nhuế.

 

Thế nên cô cũng không cho nàng cơ hội từ chối, nói luôn: "Mau dậy đi, đến kiểm tra tình hình hộ vệ bên đó một chút, giờ nàng ấy cũng coi như nghĩa tỷ của ta, lại là đại hộ thương nộp thuế cho huyện ta, ta phải đảm bảo nhà họ bốn người toàn vẹn an toàn."

 

Thu Mộng Kỳ lấy công vụ ra ép người, Đới Yến đành miễn cưỡng bò dậy.

 

Trong lòng lại có một chút may mắn nhỏ nhoi, may mà là vì công vụ, như vậy mình đến đó cũng là danh chính ngôn thuận, tuyệt đối không phải vì nhớ nàng, lo cho nàng.

 

Nàng lề mề đi rửa mặt chải đầu, đến lúc ra khỏi phòng thì đã gần trọn một canh giờ.

 

Thu Mộng Kỳ vốn là người thiếu kiên nhẫn, mắng: "Ngoài phu nhân ta ra, chưa từng có ai khiến ta phải đợi lâu như vậy. Lần sau ngươi còn như thế, đừng trách ta không khách khí."

 

Đới Yến không thèm đáp, quay người lên ngựa.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn dáng vẻ rầu rĩ của nàng, thở dài nói: "Nỗi khổ tình yêu, ai rồi cũng phải nếm một lần, như thế mới công bằng."

 

Cô và Tô Vận, quanh co bao nhiêu năm, nghĩ lại đôi khi còn thấy nghẹt thở.

 

Triệu Nhuế biết hôm nay Thu Mộng Kỳ sẽ đến, nên cũng không ra xưởng thuyền, cố tình ở nhà chờ.

 

Chỉ là khi thấy Đới Yến đi phía sau cô, ánh mắt khẽ dao động một chút.

 

Đáng tiếc Đới Yến cúi đầu, suốt cả quá trình không hề nhìn nàng một lần.

 

Nàng chỉ đành tạm thời đè nén tâm tư, ứng phó với Thu Mộng Kỳ.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Kẻ đứng sau vụ này bọn ta đã tra ra, là Tân Tể người Thương Ngô quận, nguyên thần sách đại tướng quân, chính là kẻ đã từng tranh đoạt kho báu với chúng ta."

 

"Kho báu không lấy được, hắn không cam tâm, lại muốn kiếm tiền từ chỗ khác để hỗ trợ cho việc tạo phản. Hiện nay vùng Lịch Châu ngoài muối sắt ra, thứ sinh lời nhất chính là mấy xưởng sản xuất ở Phong Nhạc ta, mà xưởng của ngươi quy mô lớn, dễ bị người dòm ngó, hắn liền nhắm ngay vào ngươi."

 

Triệu Nhuế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Dù thế nào đi nữa, mỗi lần Triệu gia gặp chuyện, đều là đại nhân và phu nhân ra tay giúp đỡ, Triệu gia nợ hai người một ân tình to lớn."

 

"Ân tình gì chứ, xưởng đóng thuyền cũng có phần của ta và Vận Nhi, giúp ngươi chẳng khác gì giúp chính mình. Huống chi mấy hôm trước ta vừa nói với lão gia nhà ngươi, đã nhận ngươi làm nghĩa tỷ, chuyện này không thể chỉ nói suông."

 

Triệu Nhuế mím môi cười khẽ: "Nói tới nói lui, vẫn là ta chiếm tiện nghi. Phải rồi, vị Ảnh Thất thống lĩnh, không biết khi nào tiện, ta muốn dẫn Minh nhi đến tận nơi cảm tạ, nói thế nào thì người ta cũng đã cứu Minh Nhi đến hai lần."

 

Thu Mộng Kỳ phất tay nói: "Không cần, hắn là sư huynh của ta, tuy nhìn thì như đang ở trong nha môn dưới quyền ta, nhưng hành sự hoàn toàn tùy tâm, hơn nữa hắn không thích giao tiếp với người khác, ngươi cũng không cần bận tâm làm gì."

 

Triệu Nhuế có chút tiếc nuối, khẽ cười, nhưng vẫn lấy ra một tờ ngân phiếu mười nghìn lượng của Phúc Long tiền trang đặt lên bàn, "Vẫn làm phiền đại nhân giúp ta chuyển cho hắn."

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu, cũng không giấu diếm, cười nói: "Ngươi biết hắn là ai không? Là sát thủ hàng đầu của Trích Tinh Các. Trước đây Trích Tinh Các bị tiêu diệt, cũng là do hắn ra tay. Trích Tinh Các làm ăn toàn những phi vụ từ hàng vạn lượng trở lên, hắn đã tiêu diệt cả Trích Tinh Các, ngươi nghĩ hắn còn thiếu số tiền này sao? Chi bằng để dành, đến kỳ thì đóng thuế đầy đủ cho ta mới là chính đạo."

 

Triệu Nhuế lần đầu nghe về thân phận của Ảnh Thất, không khỏi kinh ngạc, sau đó nghi hoặc hỏi: "Hắn chẳng phải là sư huynh của ngươi sao, sao lại gia nhập Trích Tinh Các?"

 

"Những năm trước hắn phản môn bỏ sư, lúc đó ta còn nhỏ, cũng là sau này đến Phong Nhạc mới tình cờ gặp lại. Bao nhiêu chuyện xảy ra những năm ấy, giữa hắn và Trích Tinh Các có thù hận sâu nặng thế nào, ta cũng không rõ, nhưng một tổ chức như vậy tồn tại trên đời, sớm muộn cũng là họa, bị tiêu diệt cũng là chuyện tốt."

 

"Không ngờ lại có mối duyên như vậy. Nhưng có một nhân vật kỳ tài như thế đi theo, đại nghiệp sau này cũng tăng thêm phần thắng."

 

Thu Mộng Kỳ khẽ gật đầu, đúng là nhờ có đại sư huynh bên cạnh mà cô đã giải quyết được không ít chuyện, sau này nếu thật sự khởi sự, chắc chắn cũng sẽ phải giao phó trọng trách cho hắn. Chỉ là tâm tư hắn sâu kín, không biết lúc đó hai người có thể phối hợp ăn ý hay không, vẫn nên tìm dịp thích hợp để nói chuyện một lần mới được.

 

"Vận Nhi vừa nói là sẽ tăng thêm nhân thủ bên chỗ các ngươi, liệu có gây phiền phức gì cho các ngươi không?"

 

Triệu Nhuế lắc đầu: "Sao lại là phiền phức, ta còn sợ làm phiền đến các ngươi."

 

"Sao có thể, chỉ mong tình hình sớm ổn định, đến khi mọi người hòa làm một khối không thể chia cắt, thì sẽ không còn ai có ý đồ gì nữa."

 

Triệu Nhuế sao lại không mong vậy, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.

 

Thu Mộng Kỳ nói chuyện với nàng xong, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

 

Thấy Đới Yến cũng đứng dậy, đi bên cạnh Thu Mộng Kỳ, chuẩn bị ra cửa, trong lòng Triệu Nhuế chợt căng lên, bàn tay trong tay áo cũng siết lại, muốn mở miệng giữ nàng ở lại, nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn nàng cứ như vậy rời đi.

 

Nào ngờ vừa ra đến cửa, đã nghe thấy Thu Mộng Kỳ nói với Đới Yến: "Ta vừa nói rồi, bảo ngươi kiểm tra tình hình sắp xếp hộ vệ, ta đi thì ngươi cũng đi, việc của ngươi làm xong chưa?"

 

Đới Yến không nói gì.

 

Thu Mộng Kỳ nói tiếp: "Thôi được rồi, ta về trước, ngươi xử lý xong thì hãy quay về."

 

Đới Yến trợn mắt nhìn cô, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Thu Mộng Kỳ quay lại nói với Triệu Nhuế: "Nhuế tỷ, lát nữa ngươi dẫn Đới Yến đi xem lại việc bố trí hộ vệ, chỗ nào không ổn, người nào không đủ tư cách thì cứ để nàng xử lý."

 

Nói xong không đợi Triệu Nhuế đáp lời, đã bước lên xe ngựa.

 

Vương Tiểu Bảo vung roi, con ngựa liền kéo xe đi mất, để lại một mình Đới Yến đứng đó.

 

Triệu Nhuế nhìn bóng người bên ngoài cửa đang dần cao lớn hơn, nàng do dự một chút, cuối cùng bước lên phía trước, khẽ nói với nàng ấy: "Ngươi theo ta."

 

Đới Yến khẽ "ừ" một tiếng, xoay người bước theo bên cạnh nàng, nhưng vẫn im lặng đến cực điểm, như thể tiếc từng chữ.

 

Nhìn dáng vẻ không còn hoạt bát quấn quýt làm nũng như ngày trước, trong lòng Triệu Nhuế bỗng thấy chua xót.

 

Nàng đè nén cảm xúc khó chịu, dẫn Đới Yến đi quanh các viện trong Triệu gia trang và khu vực xung quanh, giới thiệu tình hình phòng vệ.

 

Những chuyện này vốn dĩ không cần sắp xếp lại, chẳng qua chỉ là cái cớ để Thu Mộng Kỳ giữ nàng lại. Đới Yến tất nhiên không có gì để điều động, Triệu Nhuế nói gì, nàng chỉ lặng lẽ gật đầu đáp vâng.

 

Thấy nàng giới thiệu xong, Đới Yến cụp mắt xuống, nói: "Nếu đã không có vấn đề gì, vậy ta xin về phục mệnh."

 

Nói rồi chắp tay hành lễ, quay người bước thẳng ra cửa.

 

Triệu Nhuế thấy vậy, lòng bàn tay chợt siết lại, vội gọi: "Yến Nhi-"

 

Đới Yến bước chân khựng lại, xoay người lại: "Nhuế tỷ còn chuyện gì?"

 

Tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt lại mang theo lễ phép và xa cách, không còn dáng vẻ của tiểu cô nương trước kia, lúc nào cũng như chó còn lẽo đẽo theo sau nàng, vẫy đuôi chờ được vỗ về.

 

Triệu Nhuế trong lòng đau xót, cảm giác nghèn nghẹn lạ thường.

 

"Ngươi... vết thương ở eo lần trước đã lành hẳn chưa?"

 

Đới Yến nheo mắt lại, gật đầu, giọng nghe rất nhẹ nhàng: "Khỏi hẳn rồi, còn chưa đa tạ Nhuế tỷ hôm ấy đặc biệt đến thăm ta."

 

Vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Nhuế chợt tái đi. Hôm đó nàng tới, lại nói ra những lời không nên nói, còn gây ra không ít chuyện. Tiểu cô nương trước mặt giờ đây trở nên như vậy, không cần hỏi cũng biết là bị tổn thương từ khi ấy.

 

Nàng cắn môi, dè dặt nói: "Hôm đó vì xảy ra một số chuyện, tâm trạng ta không được tốt, nói ra những lời không nên nói... ngươi đừng để bụng, được không?"

 

Đới Yến mỉm cười: "Nhuế tỷ nói gì vậy? Ta đều không nhớ rõ. Ngươi cũng biết, tính ta vốn thế, rất hay quên."

 

Chính vì nàng nói như vậy, lại khiến Triệu Nhuế càng thấy khó chịu.

 

Nắm tay trong tay áo như mất hết sức lực mà buông lỏng, nàng xưa nay vốn lạnh nhạt, không thích cưỡng cầu điều gì, cái gì là của mình thì là của mình, không phải thì nàng cũng chẳng miễn cưỡng.

 

Chỉ là, đối diện với tiểu cô nương này, nàng thật sự...

 

"Đã trưa rồi, ở lại ăn cơm đi." Cuối cùng nàng chỉ có thể lùi một bước.

 

Thực ra Đới Yến cũng không định về ngay, chỉ là bầu không khí khi nãy khiến nàng không muốn mặt dày ở lại, sợ lại gặp phải vẻ lạnh nhạt từ đối phương.

 

Lúc này Triệu Nhuế hiếm khi chủ động giữ nàng ở lại, khiến trái tim vốn đã khép lại của nàng lại hé ra một khe nhỏ.

 

Thấy nàng còn do dự, Triệu Nhuế nói tiếp: "Ta đã bảo người chuẩn bị món ngọt mà ngươi thích, giờ sẽ cho họ mang lên."

 

Lời nói đến mức này, Đới Yến cuối cùng cũng không cố chấp đòi đi ngay nữa, e lệ bước theo sau nàng, chuẩn bị vào nhà.

 

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng bánh xe lăn rầm rập truyền tới, ba chiếc xe ngựa mang dấu hiệu Triệu gia nối tiếp nhau chạy vào trang viện.

 

Triệu Nhuế nhìn thấy cảnh đó, có chút nghi hoặc, vì nàng không có dặn tiếp ai, tổ phụ cùng các đệ muội đều đang ở trong trang, giờ là ai được đưa về? Với tư cách là chủ nhà, nàng tất nhiên phải lên tiếng hỏi.

 

Phu xe phía trước cúi đầu cung kính, nói: "Đây đều là do lão gia phu nhân chọn cho đại tiểu thư, sai người đưa tới."

 

Triệu Nhuế nhất thời khó hiểu.

 

Rèm xe của ba cỗ xe cũng lần lượt được vén lên, ba người nam nhân với ngoại hình và phong cách hoàn toàn khác biệt lần lượt bước xuống xe. Thấy Triệu Nhuế trước mặt, họ dựa theo cách ăn mặc và độ tuổi liền đoán ra ngay: người mà mình phải hầu hạ sau này chính là vị này.

 

Họ chỉ biết Triệu đại tiểu thư diện mạo tạm được, nhưng đã hai mươi sáu tuổi, trước khi tới còn nghĩ chắc hẳn là một nữ nhân mặt mũi lạnh lùng, khó gần, không còn xuân sắc. Không ngờ người trước mắt lại có làn da trắng mịn, dung mạo thanh tú, khí chất xuất chúng, hoàn toàn không giống với tưởng tượng, ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, thi nhau tiến lên hành lễ, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ mập mờ thân thiết.

 

Người đi đầu nhẹ giọng nói: "Nô là đặc biệt đến để hầu hạ đại tiểu thư."

 

Triệu Nhuế thấy vậy, lập tức lui ra sau một bước thật dài.

 

Sau đó nàng đột ngột quay đầu, nhìn sắc mặt của Đới Yến.

 

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ kia ban đầu còn sững sờ, nhưng ngay sau đó đã hiện rõ vẻ tức giận.

 

Chỉ là nàng không nói một lời nào, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa, chỉ để lại cho Triệu Nhuế một bóng lưng đầy dứt khoát.

 

-

 

Editor: Triệu Nhuế kiểu 'ông cố ơi ông cố'

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tất cả đều là lỗi của lão gia! Chương sau sẽ giải thích rõ.

 

Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương và tưới dưỡng dịch từ 2023-09-09 17:45:18 \~ 2023-09-10 17:54:25 nhé\~

 

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng mìn:

 

* Kai 5 cái

 

* Một con bò 3 cái

 

* Nguyên tử Tiểu Bất Điểm 2 cái

 

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dưỡng dịch:

 

* Quân Bất Kiến 313 chai

 

* Cẩu Cẩu 56 chai

 

* Tiểu Cát Tường Thảo Vương 28 chai

 

* Chí Nhược Xuân Hòa Cảnh Minh 20 chai

 

* Theone 11 chai

 

* Đợi một người 5 chai

 

* Bước Lang Thang 3 chai

 

* 42549311, Ly Tư Phong 2 chai

 

* 37382026, 50479772, Tiểu Tiểu Đồng, Dư Bất Khả Cập, happy - mỗi người 1 chai

 

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, mình sẽ cố gắng hơn nữa!

 

Bình Luận (0)
Comment